Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 11

Đi đường hơn nửa ngày đến Phúc Châu, vào lúc mặt trời lặn, bọn họ đến trấn nhỏ đầu tiên, đặt chân xuống phía trước khách điếm.

Vương Thế Nhân chỉ yêu cầu chưởng quầy hai gian phòng, Tiết Lệnh Vi đương nhiên đi phòng Vương Trần thị, nhưng Vương Trần thị lại lạnh nhạt đuổi nàng ra.

Vương Thế Nhân tiến đến an ủi nàng, nói nàng vào phòng mình nghỉ tạm trước.

Vương Trần thị đối xử khắc nghiệt với nàng, Vương Thế Nhân ngược lại thì tạm thời không như vậy, thái độ vẫn như lúc trước. Vì mới đây Vương Tế Tửu mất là do nàng, tuy trong lòng có hoài nghi và do dự đối với thái độ của Vương Thế Nhân, nhưng cuối cùng Tiết Lệnh Vi vẫn không chịu nổi sự khuyên bảo nhiệt tình của Vương Thế Nhân, bị Vương Thế Nhân đưa tới phòng hắn.

Tiết Lệnh Vi biết Vương Thế Nhân mơ tưởng nàng đã lâu, hơn nữa hôm nay hắn lại chỉ lấy hai gian phòng, tuy nói xưa đâu bằng nay, những ngày sau này cần phải tính toán cẩn thận, nhưng ngày còn dài, nàng vẫn phải có lòng phòng bị với Vương Thế Nhân.

Vương Thế Nhân ăn nói khép nép dỗ lên dỗ xuống cả ngàn lần, cuối cùng nàng cũng đồng ý, vừa tiến vào phòng hắn liền đóng cửa lại.

Tiết Lệnh Vi thấy động tác hắn, nàng quả nhiên vẫn sơ sẩy, vốn tưởng Vương Thế Nhân đọc đủ thứ sách thơ sẽ không làm cái chuyện làm khó người khác.

Nhưng hôm nay xem ra không phải.

Vương Thế Nhân từng bước ép sát nàng, thật vất vả mới chờ đến ngày này, sao hắn có thể dễ dàng buông tha chứ?

Tiết Lệnh Vi thấy hắn tới gần, cái gì cũng không nói, trong tay trực tiếp xuất hiện một cây kéo, chĩa vào cổ họng mình: "Nếu ngươi còn dám đến gần thêm một bước nữa, ta lập tức chết trước mặt ngươi."

Vương Thế Nhân kinh ngạc không ngờ nàng vì phòng bị mình mà vẫn luôn cất giấu cây kéo trên người. Thấy bộ dáng chết cũng không sờn của Tiết Lệnh Vi, hắn sợ nàng tự đâm mình chết thật, đến lúc đó lây vạ phiền toái, nói năng một phen khuyên nhủ nàng bình tĩnh, sau đó tạm thời từ bỏ.

Sau khi Vương Thế Nhân bị nàng đuổi ra, nàng liền khóa chốt cửa lại, đến cơm chiều cũng không buồn ăn, sợ vừa mở cửa một cái liền khiến Vương Thế Nhân có cơ hội nhảy vào.

Nhưng chờ đến buổi tối khi Tiết Lệnh Vi đã đi vào giấc ngủ, không ngờ Vương Thế Nhân dùng chủy thủ lặng lẽ cạy cửa tiến vào, xốc lên đệm chăn của Tiết Lệnh Vi, ôm lấy nàng bắt đầu cởi xiêm y của nàng.

Tiết Lệnh Vi kinh hoảng thất thố đẩy hắn ra, muốn đi lấy cây kéo giấu dưới gối, kết quả bị Vương Thế Nhân đoạt qua một phen, ném xuống dưới giường.

Vương Thế Nhân đã sớm không kiềm được, đối mặt với một vưu vật dù chỉ mặc kinh thoa bố váy mà vẫn xinh đẹp không gì sánh được như Tiết Lệnh Vi, hắn còn bận tâm đến cái hình tượng nho nhã của người đọc sách làm quái gì nữa chứ? Hắn không màng Tiết Lệnh Vi quát lớn hay cầu xin, cứ như một con sói đói khát lâu lắm rồi mà xé rách xiêm y nàng một cách dã man, nói cái gì cũng không chịu buông tay.

"Tiết Lệnh Vi, nàng cứ ngoan ngoãn theo ta đi, dù hiện giờ nghèo túng, nhưng sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."

Vương Thế Nhân thở phì phò kiềm chặt hai tay nàng lên đỉnh đầu, dùng chân ngăn chặn đôi chân lộn xộn của nàng, buổi tân hôn ấy hắn đã bị ăn đau một lần rồi, vì thế hắn đã cẩn thận chuẩn bị cho việc tối nay.

Mắt thấy Vương Thế Nhân kéo ra xiêm y mình, lung tung cắn vào phần cổ và vai mình, Tiết Lệnh Vi sợ hãi khóc lớn. Mà Vương Thế Nhân thì một bên vội vã kéo quần xuống, lại bắt đầu kéo quần nàng, một bên không kiềm được hưng phấn nói với nàng: "Nàng chính là thê tử mà ta cưới hỏi đàng hoàng, ta làm thế này thì có gì đâu? Mà có phải tối nay hay không thì cũng không phải do nàng --"

Tiết Lệnh Vi hoàn toàn tuyệt vọng, chắc là nàng đã hoàn toàn không trốn nổi rồi.

Nhưng Vương Thế Nhân vừa mới kéo xuống đai lưng của nàng, phần ngực hắn bỗng nhiên như bị cái gì hung hăng bóp chặt, đau đến nỗi ngũ quan hắn vặn vẹo cả lên.

Không đợi hắn hoãn lại, ngũ tạng lục phủ lại đau nhức không nói nên lời, chỉ trong giây lát, hắn phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, cả người ngã quỵ xuống giường thật mạnh, không có động tĩnh gì.

Tiết Lệnh Vi kinh hồn chưa định, sau khi bị Vương Thế Nhân buông ra, liền nhanh chóng ngồi dậy mặc lại xiêm y bị lộn xộn kéo ra, ép sát mình vào trong góc tường, thấp giọng khóc nức nở.

Một lát sau nàng dần dần bình tĩnh lại, mới bừng tỉnh phát hiện sau khi Vương Thế Nhân rớt xuống giường thì vẫn luôn không nhúc nhích gì.

Nàng đè xuống sự sợ hãi trong lòng, dựa vào tường nhích về phía đầu giường, nương theo ánh trăng, loáng thoáng nhìn thấy Vương Thế Nhân ngã dưới đất vẫn không động đậy.

Tiết Lệnh Vi khó khăn lấy dũng khí xuống giường, né tránh cách Vương Thế Nhân mấy bước xa, run rẩy vươn tay thắp đèn.

Sau khi thắp đèn cả gian phòng sáng lên không ít, Tiết Lệnh Vi vốn định lấy đồ mình rồi trốn đi, nhưng quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Vương Thế Nhân hơi trợn tròn mắt, thất khiếu đổ máu, sợ tới mức nàng kêu lên một tiếng sợ hãi.

Vương Thế Nhân đã chết, chết không rõ nguyên do.

Khách điếm nửa đêm đột nhiên cứ như vậy mà chết một người, chưởng quầy lập tức báo quan. Vương Trần thị khóc chết đi sống lại với thi thể nhi tử cả đêm, mấy lần thiếu chút nữa ngất xỉu.

Sau lại khám nghiệm tử thi, nói Vương Thế Nhân chết do đột phát bệnh hiểm nghèo.

Sao Vương Trần thị có thể tin tưởng được? Thường ngày thân thể của Vương Thế Nhân rất tốt, lúc tới còn bình thường, sao có thể là đột phát bệnh hiểm nghèo được?

Tuy Vương Thế Nhân chết Tiết Lệnh Vi cũng nghi hoặc, đó căn bản không giống như là đột phát cái gì bệnh hiểm nghèo, ngược lại như là trúng độc thì đúng hơn. Nhưng nàng căn bản không thèm nghĩ nhiều như vậy, đối với nàng mà nói, Vương Thế Nhân đã chết có ích, mặc dù Vương Trần thị sẽ vì vậy mà càng khắc nghiệt với nàng hơn, nhưng về sau không còn phải trải qua cơn ác mộng giống như tối nay nữa.

Vương Trần thị một bên kêu oan, một bên chỉ vào Tiết Lệnh Vi nhục mạ: "Nhất định là ngươi cái sao chổi này hại chết nhi tử của ta! Hại chết lão gia nhà ta thì thôi đi, còn hại chết nhi tử ta nữa, sao ngươi không chết đi! Ngươi tiện nhân này --"

Giọng Vương Trần thị bén nhọn, tri huyện phiền nàng quá ồn ào, sất lệnh bà một câu: "Câm miệng! Còn ồn nữa bản quan bắt bà vào nhà lao!"

Việc này cũng chấm dứt qua loa, chỉ là lúc rời đi, ánh mắt nhìn Tiết Lệnh Vi của tri huyện và pháp y kia có vài phần quái dị.

Thời tiết khá oi bức, thi thể của Vương Thế Nhân không thể để trên đường quá lâu, chỉ có thể suốt ngày đêm chạy tới Phúc Châu, trên đường không còn dừng chân mấy bận nữa.

* * *

Một năm sau, Phúc Châu.

Gần một năm nay, cuộc sống của Tiết Lệnh Vi cực kỳ bần cùng, nói là không tốt, nhưng thật ra nàng cảm thấy mình xem như không có vấn đề gì.

Vương Trần thị luôn gây khó dễ nàng, bình thường một văn tiền cũng không cho nàng giữ, toàn bộ cất hết trên người mình. Tiết Lệnh Vi vô cùng ghét Vương Trần thị, nhưng cũng không có cách nào đối phó bà.

Lúc Tiết Lệnh Vi vừa đến Phúc Châu, nàng cứ luôn cho rằng có lẽ mình sẽ không tiếp thu được một cuộc sống như vậy, mười sáu năm trước đó, nàng được mẫu thân bảo vệ rất kĩ càng trong phủ Công chúa, chưa bao giờ hưởng qua cái gì nhân gian trăm thái. Sau khi trải qua những ngày này, không ngờ nàng cũng dần dần thói quen.

Ngoại trừ bà bà ác độc luôn gây khó dễ nàng khắp nơi, còn lại, cũng không có gì không tốt.

Vương Trần thị vẫn luôn ghi hận Tiết Lệnh Vi, trăm phương nghìn kế muốn nàng chịu cực khổ tủi nhục, thậm chí còn âm dương quái khí châm chọc Tiết Lệnh Vi từng là quận chúa với hàng xóm, nhưng hàng xóm nghe xong cũng chỉ cười cợt, căn bản không tin. Nếu quả phụ nhỏ nhà họ Vương này đúng là nữ nhi của Trưởng công chúa Nguyên Hi bị ban chết vì tội mưu nghịch vào một năm trước, sao có thể còn sống mà đến đây được? Cái vị Trưởng công chúa kia chính là tội nhân tội ác ngập trời đấy!

Vương Trần thị nói có bài bản hẳn hoi, cũng có người bán tín bán nghi ngầm tìm Tiết Lệnh Vi dò hỏi: "Bà bà ngươi nói ngươi là nữ nhi của Trưởng công chúa, nói có lý rõ ràng, còn nói Vương gia các ngươi vốn làm quan ở kinh thành, đây rốt cuộc là thật hay giả thế?"

Tiết Lệnh Vi một bên rửa tay làm đồ ăn, một bên cười cười: "Mấy cái đó thì, mọi người xem như chuyện cười để nghe là được rồi."

"Ta biết ngay là bà bà ngươi khoác lác mà!" Vị bà tử họ Trương kia đánh giá Tiết Lệnh Vi từ trên xuống dưới, nhìn trái nhìn phải thấy Vương Trần thị không có ở đây, thấp giọng nói: "Tuổi ngươi còn trẻ, sớm thủ tiết như thế cũng đáng thương quá, huống chi bà bà ngươi một chút cũng không đối xử tốt với ngươi, đến một bộ y phục mới cũng không nỡ cho ngươi mua, muốn ta giới thiệu ngươi một việc làm không? Chỉ với vẻ ngoài xinh đẹp của ngươi, ăn sung mặc sướng còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?"

Tiết Lệnh Vi đã sớm biết Trương bà tử làm nghề gì, bà ta cũng không phải chỉ mới nói chuyện này với nàng lần này. Tiết Lệnh Vi đáp lại lời bà ta như trước: "Cảm ơn ý tốt của Trương bà bà, ta cảm thấy cuộc sống ta khá tốt rồi."

Trương bà tử thấy nàng mấy lần cũng không dao động, liền đơn giản từ bỏ: "Đúng là dầu muối không ăn, đáng đời bị bà bà ngươi khắt khe.."

Lúc đang ăn cơm vào chạng vạng ngày thứ hai, Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên nhớ tới cả một ngày rồi không thấy A Hoàng nàng nuôi, đi ra cửa tìm một vòng cũng không tìm được.

A Hoàng là một con chó vàng được nàng nhặt về vào nửa năm trước, bình thường thích nhất là theo đuôi nàng, cực kỳ nghe lời, tuyệt đối sẽ không đi đâu cả.

Tiết Lệnh Vi chỉ đành hỏi thăm từng người, cuối cùng lại trở về, vẫn là tức phụ Lưu gia bình thường nói chuyện khá hợp với nàng lúc gặp nàng thì báo rằng, buổi sáng lúc đi ngang qua nhà Trương bà tử thì thấy nhi tử bà ta đang giết chó trong viện, trông có vẻ như là A Hoàng nàng nuôi.

Chuyện Trương bà tử thích ăn thịt chó mọi người đều biết, Tiết Lệnh Vi nghe xong liền chạy đến nhà Trương bà tử, nhìn thấy một tấm da được treo trong viện, lập tức nhận ra đó là A Hoàng của nàng.

Tiết Lệnh Vi vừa đau lòng vừa tức giận, tháo miếng thịt chó xuống xong liền xông vào nhà Trương bà tử, không ngờ phát hiện Vương Trần thị cũng có ở đây, hai lão bà tử đang vây quanh một nồi thịt chó vừa ăn vừa nói chuyện với nhau thật vui.

Thấy Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên xông tới, hai người đều sửng sốt.

Vương Trần thị thấy trong tay nàng cầm miếng da thịt chó kia, liền biết nàng đã biết rồi, cơ mà bà cũng không muốn giấu nàng. Hôm nay Trương bà tử tới nhà tìm bà, cho bà một lượng ngân lượng khá lớn, nói chỉ cần Tiết Lệnh Vi đến thị trấn làm việc mà bà ta giới thiệu, ngày ngày đều có ngân lượng đếm không hết. Vương Trần thị tự nhiên biết việc mà Trương bà tử nói là cái gì, dù sao không phải bà làm, đương nhiên là bà đồng ý rồi. Lúc ra cửa, Trương bà tử nhìn thấy A Hoàng, miệng thèm thuồng, vốn không có ý định ăn A Hoàng, ai ngờ Vương Trần thị lại rất hào phóng, tóm được con chó liền đưa đến nhà bà hầm.

Ngày thường Tiết Lệnh Vi không tức giận bao giờ, nhưng việc A Hoàng ngày hôm nay quả thật đã chạm vào điểm mấu chốt của nàng. Mà Vương Trần thị lại nghênh nghênh mà nói một câu: "Một con chó thôi mà, ăn thì ăn, ngươi bày ra cái mặt đó cho ai xem đấy?"

Tiết Lệnh Vi lập tức đi tới lật đổ cái nồi thịt chó kia, nước canh văng khắp nơi, làm Trương bà tử và Vương Trần thị bị phỏng.

"Cái sao chổi chết tiệt này! Phản rồi à!" Vương Trần thị duỗi tay qua muốn tóm lấy tóc Tiết Lệnh Vi mà đánh nàng, lại bị Tiết Lệnh Vi dễ dàng né qua, hung hăng đẩy bà ra ngã ngồi lên trên nồi nấu.

"Ta kêu các người ăn A Hoàng của ta! Ta kêu các người ăn!" Tiết Lệnh Vi vừa khóc vừa ném đập vỡ nhà Trương bà tử một hồi: "Ta cho các người ăn!"

Trương bà tử đã sớm tránh đi, lúc Tiết Lệnh Vi đập vỡ đồ, đi hô nhi tử.

"Tạo nghiệt a! Vương gia ta sao lại cưới sao chổi như ngươi? Hại chết lão gia nhà ta, lại hại chết nhi tử duy nhất của ta, hiện giờ lại động thủ với ta! Tạo nghiệt, tạo nghiệt a!" Trên người Vương Trần thị dính nước canh, bắt đầu kêu rên đối với gian phòng hỗn độn.

Nhi tử của Trương bà tử là một tên lưu manh, bình thường đã có một ít suy nghĩ gian tà với Tiết Lệnh Vi, nhìn thấy Tiết Lệnh Vi đập nhà mình thành cái dạng này, lập tức tức giận, một phen giật lấy tay Tiết Lệnh Vi kéo ra ngoài, Tiết Lệnh Vi đá trúng lưng hắn, hắn ăn đau càng tức giận hơn, trực tiếp ném Tiết Lệnh Vi xuống đất, một chân nâng lên chuẩn bị đá lên người nàng.

Chân chưa kịp nâng lên, một cây gậy gỗ liền ngang trời bay tới đánh trúng mặt Trương Bĩ Tử, nếu không có Trương bà tử đỡ ở phía sau, chỉ sợ Trương Bĩ Tử sẽ ngã xuống đất.

* * *

Editor: Mi An
Bình Luận (0)
Comment