Nàng Thiếp Của Hoạn Quan

Chương 13

Vương Trần thị nhục mạ xong thì không tiếp tục cãi nhau với nàng nữa.

Tiết Lệnh Vi thấy bà ta tức giận thành như vậy thì trong lòng quả thực sung sướng, Vương Trần thị không tiếp tục ồn ào nữa, nàng cầu mà không được.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiết Lệnh Vi ăn cơm sáng xong liền xuống ruộng gặt cỏ. Tuy ghét Vương Trần thị cực kỳ, nhưng nàng vẫn để lại cho bà ta một chén cháo ở trên bàn.

Lúc trở về, chén cháo kia chưa từng bị xê dịch, vẫn còn nguyên vẹn, mà trong phòng cũng không thấy bóng dáng Vương Trần thị đâu cả.

Đồng thời, tất cả đồ vật xiêm y gì đó của Vương Trần thị đều không thấy, bạc trong nhà cũng đều bị lục soát không còn một văn.

Vương Trần thị để lại một tờ giấy trên đầu giường nàng: "Ta xem ngươi còn kiêu ngạo kiểu gì với ta, ngươi chết ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này đi!"

Tiết Lệnh Vi chỉ lạnh lùng cười, Vương Trần thị quả nhiên đủ tàn nhẫn, cái gì đáng giá trong nhà đều mang đi hết, đúng là không khiến nàng đói bụng chết thì không bỏ qua.

Mảnh ruộng hoa màu nhỏ kia căn bản chưa kịp chín, cho dù là chín rồi, chút hoa màu này cũng bán không được bao nhiêu, Tiết Lệnh Vi chỉ có thể làm ít việc may vá kiếm vài văn tiền.

Không quá mấy ngày, lư gạo thấy đáy.

Sau khi Trương Bĩ Tử bị thợ mộc Lý đánh một trận, mấy ngày liền không dám tới trêu chọc Tiết Lệnh Vi, sau lại biết được chuyện Vương Trần thị bỏ đi, quan sát mấy ngày, nhân lúc thợ mộc Lý không chú ý lặng lẽ trốn ở cửa thôn, chờ lúc Tiết Lệnh Vi trở về đi ngang qua thì kéo nàng vào một góc.

Trương Bĩ Tử xuất hiện quá đột ngột, Tiết Lệnh Vi bị hắn hung hăng túm một cái va vào tường.

Tiết Lệnh Vi nhíu mày cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"

Trương Bĩ Tử lại ra bên ngoài nhìn nhìn, xác nhận bốn phía vắng lặng rồi, lúc này mới thoáng yên tâm, quay đầu lại thấy Tiết Lệnh Vi chau mày nhìn mình, trong lòng lại bắt đầu xao động lên. Trương Bĩ Tử cẩn thận đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, nàng quả phụ nhỏ này thật đúng là xinh đẹp, gương mặt này đến tức giận cũng mê người như thế.

Nếu nàng ta theo mình, vậy đó chính là phúc khí của Trương Bĩ Tử này rồi.

Tiết Lệnh Vi bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu run lên, muốn lách người đi ra từ bên cạnh hắn.

Trương Bĩ Tử duỗi tay ra cản lại, Tiết Lệnh Vi sợ hắn đụng tới mình, thường thường lui về phía sau.

"Nàng sợ ta như vậy làm gì? Ban ngày ban mặt ta cũng sẽ không làm gì nàng đâu." Trương Bĩ Tử đến gần một bước: "Nghe nói bà bà kia của nàng đi rồi, hiện tại chỉ còn một mình nàng, một nữ tử nhu nhược như nàng tiếp tục sống như thế cũng không quá tốt nhỉ, chẳng lẽ nàng thật sự quyết định cứ như vậy mà luôn thủ tiết sao?"

"Cái này thì liên quan gì đến ngươi?" Tiết Lệnh Vi căn bản không muốn nói thêm gì với hắn: "Tốt nhất ngươi vẫn nên nhường đường đi, nếu không ta sẽ kêu lên đấy."

"Ồ? Uy hiếp ta sao?" Trương Bĩ Tử không để bụng, tiếp tục nói với nàng: "Nàng có muốn suy xét ta không? Ta già đầu rồi, vừa lúc nàng là quả phụ, gả cho ta không phải rất hợp sao? Tuy bình thường tính ta có chút nóng nảy, những vẫn hiểu được thương hương tiếc ngọc. Nàng gả cho ta, ta tuyệt đối sẽ đối xử với nàng thật tốt, mọi người trong thôn cũng không dám khi dễ nàng, bán tán về nàng, nàng xem thế nào?"

Tiết Lệnh Vi chỉ cảm thấy ghê tởm, vào hơn một năm trước, lúc Vương Thế Nhân mưu toan xâm phạm nàng cũng từng nói mấy lời này.

Tiết Lệnh Vi cũng không vô nghĩa với hắn, trực tiếp giơ lên cái rổ cầm trên cánh tay ném về phía Trương Bĩ Tử, nhưng cái này đối với Trương Bĩ Tử mà nói cũng chỉ là cào ngứa mà thôi, cứ như vậy, ngược lại làm Trương Bĩ Tử có cơ hội bắt lấy nàng.

"Ta nói chứ quả phụ Vương gia à, nàng làm gì mà hung thế." Trương Bĩ Tử bắt được tay của Tiết Lệnh Vi, nhân cơ hội hung hăng vuốt ve mấy cái, ngoài miệng một bộ đứng đắn, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại có sắc thái khác: "Nàng nói trượng phu nàng chết sớm, cũng chưa sung sướng được mấy lần nhỉ? Cực lạc nhân gian nàng đã hưởng thụ được nhiều chưa? Cứ thủ tiết như vậy thật sự quá không có lời.."

"Cút ngay!" Cái rổ của Tiết Lệnh Vi đã sớm bị Trương Bĩ Tử ném qua một bên, Tiết Lệnh Vi chỉ có thể hung hăng cấu véo hắn, muốn hắn buông mình ra.

Trương Bĩ Tử kêu đau vài tiếng, tiếng cười càng thêm biến thái: "Ai da.. Thật thoải mái, nàng mạnh tay hơn nữa đi, mạnh hơn nữa đi --"

Tiết Lệnh Vi bị hắn ghê tởm cực độ, giơ chân lên đá hắn, Trương Bĩ Tử thuận thế bắt được chân nàng, nhân cơ hội nhéo mấy cái.

Vào một khắc bị niết đùi kia Tiết Lệnh Vi kinh hoảng hô to, bắt đầu trốn khỏi tay của Trương Bĩ Tử. Trương Bĩ Tử bị kích thích chút ít này nảy lên thích thú, không ngờ càng ngày càng hưng phấn khi Tiết Lệnh Vi tránh né kêu to, giờ phút này ngoại trừ muốn ăn đậu hũ nhiều hơn chút nữa, còn lại đều bị hắn vứt ra sau đầu.

"Nàng kêu đi, kêu càng to càng tốt.." Quả phụ này không chỉ xinh đẹp, đến giọng nói cũng ngọt ngào dễ nghe đi vào lòng hắn: "Thật đúng là một con hồ ly mị hoặc, tên tướng công chết trẻ kia của nàng đúng là không có phúc.."

Lời của Trương Bĩ Tử còn chưa dứt, bên gáy lặng yên bị đè lên một vật lạnh lẽo.

"Buông nàng ấy ra." Giọng nói lạnh lùng của thợ mộc Lý vang lên, thanh sài đao đặt trên cổ Trương Bĩ Tử nhẹ nhàng sát lại gần một phân: "Nếu không bây giờ ta giúp ngươi đi gặp trượng phu đã chết của nàng!"

Trương Bĩ Tử vừa nghe là giọng thợ mộc Lý lập tức buông ra Tiết Lệnh Vi, Tiết Lệnh Vi nhanh chóng chạy ra phía sau thợ mộc Lý, bình phục tâm tình.

"Lý đại ca, huynh xem này, đệ chỉ là đùa với nàng ta một chút mà thôi, thanh đao này của huynh!" Tuy không biết nhiều về thợ mộc Lý lắm, nhưng Trương Bĩ Tử theo bản năng cho rằng gã sẽ thật sự giết hắn.

Lý thợ mộc thu lại sài đao, vẻ lạnh băng trong mắt làm cả người Trương Bĩ Tử run sợ.

"Trương Bĩ Tử, ta cũng không nói suông đâu." Lý thợ mộc đưa sài đao cho hắn: "Tự mình chọn chặt một bàn tay đi."

Sắc mặt Trương Bĩ Tử trắng bệch, nói chuyện cũng bắt đầu đứt quãng: "Này.. Lý đại ca, thật ra tiểu đệ không làm gì nàng ta mà, đại ca không.. Đại ca buông tha tiểu đệ lần này thôi, tiểu đệ tuyệt đối không động đến nàng nữa, là tiểu đệ không nhớ đòn, không nhớ kỹ lời Lý đại ca nói, Lý đại ca đừng.."

"Đừng vô nghĩa, nếu không nhớ đòn thì nên trả giá một ít đi!" Lý thợ mộc đến gần hắn: "Hoặc là, ngươi muốn ta làm giúp."

"Không, không!" Trương Bĩ Tử lui về phía sau một bước.

Thợ mộc Lý tàn nhẫn nhìn hắn: "Tay hay đầu, chọn một đi."

"Ngươi.. họ Lý kia, ngươi còn dám giết người? Ngươi không để vương pháp vào mắt thật sao?" Giọng của Trương Bĩ Tử không khỏi bén nhọn lên mấy phần.

"Không tin ta có dám giết người không à, ngươi có thể thử xem." Thợ mộc Lý không vô nghĩa: "Nhanh lên!"

Trương Bĩ Tử không còn cách nào, chỉ đành xin Tiết Lệnh Vi giúp đỡ: "Này.. muội tử, là ta sai rồi, là ta xấu xa, là ta hành vi bất chính.." Trương Bĩ Tử nói xong một câu liền tự đánh mình một cái tát: "Muội tử, nàng giúp ta được không, nếu là chặt tay, nửa đời sau không phải ta thành người tàn tật rồi sao?"

Thợ mộc Lý cười lạnh một tiếng: "Xem ra ngươi ngại cổ mình dư ra cái gì thật rồi.."

Trương Bĩ Tử trừng lớn mắt, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên nhìn thấy Trương bà tử vừa lúc đi ngang qua, hắn cứ như bắt được cây rơm cứu mạng mà mau chóng hô to: "Nương! Nương!"

Trương bà tử nghe thấy tiếng thì nhìn qua, lập tức thấy nhi tử mình bị thợ mộc Lý và Tiết Lệnh Vi chặn ở trong góc, nhi tử vô cùng khủng hoảng, mà tên thợ mộc Lý kia thì cầm sài đao trong tay.

Trương bà tử lập tức nghĩ đến gì đó, gáy bà không kiềm được lạnh ngắt.

Trương Bĩ Tử nhân cơ hội đẩy thợ mộc Lý ra, chạy đến bên cạnh Trương bà tử, thúc giục Trương bà tử đang ngẩn người: "Nương, người đứng sững đó làm cái gì? Đi mau, đi mau!"

Trương bà tử lúc này mới phản ứng lại, hai mẹ con vội vàng rời đi.

Thợ mộc Lý đi ra từ trong góc, chỉ nhìn bóng lưng hai mẹ con này một cái, không đuổi theo.

Tiết Lệnh Vi nhẹ nhõm thở ra một hơi, có lẽ việc này cũng kết thúc rồi.

"Hôm nay may mà có huynh, nếu không còn không biết Trương Bĩ Tử sẽ làm ra chuyện gì." Tiết Lệnh Vi không dám tưởng tượng, nếu không phải thợ mộc Lý vẫn luôn bảo vệ nàng, nàng sẽ gặp phải chuyện gì.

Thợ mộc Lý quay đầu lại, dò hỏi: "Không nghĩ tới Trương Bĩ Tử này còn dám có tâm tư với muội, không dọa muội sợ chứ?"

Trước đó Tiết Lệnh Vi quả thật bị làm cho hoảng sợ, nhưng bây giờ khá hơn nhiều rồi, nên nàng lắc đầu.

Thợ mộc Lý không nói gì thêm, chỉ nói với nàng: "Muội đi với huynh."

Tiết Lệnh Vi không hỏi thợ mộc Lý muốn đi đâu, thợ mộc Lý vẫn luôn bảo vệ nàng, nàng cũng đủ có lòng tin tưởng đối với gã rồi.

Thợ mộc Lý đưa Tiết Lệnh Vi tới nhà mình, sau đó đưa cho nàng một túi bạc.

Tiết Lệnh Vi ôm chiếc túi bạc kia, giật mình: "Đây là?"

"Đây là tất cả số bạc còn lại của huynh."

Thợ mộc Lý biết Vương Trần thị đi rồi, còn không để lại cho Tiết Lệnh Vi bất cứ thứ gì, cuộc sống của nàng nhất định sẽ càng gian nan hơn nữa.

Tiết Lệnh Vi không muốn vô cớ nhận tiền của gã, nhưng thợ mộc Lý nói gã có việc phải đi mấy ngày, nhiều ngày không chiếu cố nàng được, cứng rắn nhét túi bạc kia vào trong tay nàng.

"Chỗ ngân lượng này cũng đủ để muội vượt qua một tháng, huynh sẽ không đi quá lâu, nhiều lắm mấy ngày thôi, mấy ngày này muội chiếu cố chính mình tốt nhé."

Tiết Lệnh Vi chua xót cười, khi nàng còn là quận chúa, đại khái không nghĩ tới chuyện sẽ có một ngày mình sẽ nghèo túng thế này.

Trước kia nàng không biết sau khi mình nghèo túng rồi cuộc sống sẽ gian nan tới mức nào, nhưng cũng may ông trời đối xử nàng không tệ, cho dù từ trên đám mây ngã xuống dưới bụi bặm, may mắn là vẫn có người xử tốt với nàng.

Hốc mắt Tiết Lệnh Vi lặng lẽ đỏ lên: "Đa tạ Lý đại ca."

"Không cần nói cảm ơn." Thợ mộc Lý không quá yên tâm nàng, chỉ là có chuyện khẩn cấp, gã không thể không rời đi mấy ngày.

Tiết Lệnh Vi son sắt hứa hẹn: "Sau này muội chắc chắn trả cho huynh."

Thợ mộc Lý chỉ xua tay: "Không cần đâu."

"Chỗ bạc này cũng là từng văn từng văn Lý đại ca để dành được, có lí nào muội lại lấy không chứ? Nếu Lý đại ca để mắt muội, xem như chỗ bạc này là muội mượn Lý đại ca đi."

Thợ mộc Lý nhìn nàng trầm mặc hồi lâu, suy nghĩ cặn kẽ một phen rồi hỏi nàng: "Muội tử, sau này một mình muội sống như vậy, thật ra cũng không dễ dàng, cho nên.."

"Cho nên sao?"

"Chờ huynh xong xuôi chuyện trở về, muội có đồng ý cùng huynh rời khỏi đây không?" Thợ mộc Lý nắm chặt ngón tay, lúc nói ra lời này với nàng luôn có chút thấp thỏm, nhưng lại sợ làm nàng đường đột liền bổ sung một câu: "Huynh biết muội là một cô nương tốt, nhưng thế đạo vô thường, một nữ tử yếu ớt sao có thể thật sự bình an không nguy hiểm sống hết một đời? Huynh thật sự không muốn thấy muội tiếp tục chịu khổ, muội vốn không nên sống một cuộc sống như vậy. Tuy huynh cũng không phải là người giàu sang phú quý gì, nhưng huynh nhất định có thể dùng tính mạng của huynh, bảo vệ muội an toàn cả đời."

Tiết Lệnh Vi rũ mắt trầm tư hồi lâu.

Thợ mộc Lý thấy nàng im lặng, lại nói một câu: "Nếu muội không muốn, huynh sẽ không làm khó muội đâu."

".. Chỉ là, nếu là rời đi nơi này, chúng ta có thể đi đâu đây?"

"Trời đất bao la, luôn có một chỗ không ưu phiền."

Một lát sau, Tiết Lệnh Vi trả lời: "Vậy muội trước chờ Lý đại ca trở về đi."

Sau khi thợ mộc Lý nghe xong, khuôn mặt vốn vì khẩn trương mà căng thẳng trở nên thả lỏng không ít.

Gã như quyết tâm gì đó, ôn hòa cười với nàng: "Huynh sẽ trở về rất nhanh thôi."

Thật ra Tiết Lệnh Vi vẫn luôn suy đoán thợ mộc Lý có lẽ là người mà mẫu thân nàng để lại.

Ngoại trừ mẫu thân, làm gì có ai sẽ suy nghĩ quan tâm đến nàng chu đáo như thế?

Thợ mộc Lý đối xử với nàng tốt lắm, người nàng cảm kích nhất chính là gã. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, bản thân mình trừ quãng đời còn lại ít ỏi này ra, cũng không có gì có thể báo đáp thợ mộc Lý cả.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiễm Nhiễm nhà tui là một cô nương không để tâm vào chuyện vụn vặt vô cùng tốt bụng.

Nàng chưa bao giờ trải qua mấy vấn đề về tình cảm, chỉ chia ra thích hay không thích, ghét hay không ghét, giờ nàng xử lý loại vấn đề này cũng sẽ không phức tạp hóa, chỉ biết lựa chọn những gì nàng cảm thấy khá ổn, cảm xúc của nàng đối với thợ mộc Lý chính là không chán ghét và biết ơn, mẹ ruột giải thích nhiều như vậy chính là để các thiên thần đừng hiểu lầm Nhiễm Nhiễm là một cô nương đào hoa lạm tình đó --

* * *

Editor: Mi An
Bình Luận (0)
Comment