Nếu Triệu Duật ở lại trong phủ
, Tiền Trọng ắt sẽ đến nói cho nàng trước, sau đó nàng mới bắt đầu xuống tay chuẩn bị tắm gội, phết hương cao lên người, vào phòng y chờ y.
Hương cao ấy có mùi vô cùng giống với hương cao Vân Lê trước kia nàng hay dùng, nhưng rồi lại không giống lắm. Thanh Nghiên cũng nói, mỗi khi có nữ nhân bị ban cho phủ Đề đốc, dù là ai, dù đã từng hầu hạ Triệu Duật chưa đều phải phết hương cao này lên.
Tiết Lệnh Vi cảm thấy Triệu Duật có sở thích gì cũng không kỳ quái. Huống hồ này mùi của hương cao này nàng cũng rất thích, mùi hương còn thanh thanh hơn loại nàng dùng trước kia.
Nhưng sau ngọ, Tiết Lệnh Vi tới quỳ thủy. Từ nhiều năm trước tới nay nàng vẫn luôn như vậy, ngày đầu tiên có nguyệt sự nàng đều sẽ khó chịu không đi đứng được, chỉ có thể ngồi hoặc nằm.
Lúc Tiền Trọng tới, Thanh Nghiên đã đi nấu nước gừng cho nàng. Tiết Lệnh Vi đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể gọi nha hoàn hầu hạ nói cho Tiền Trọng thân thể nàng không khoẻ, không thể hầu hạ Triệu Duật. Tiền Trọng nghe nha hoàn nói xong, trầm tư một lát, nhớ tới lời dặn dò của Đốc Công, hắn cảm thấy vẫn là tự mình nhìn xem sao. Tiền Trọng là tâm phúc của Triệu Duật, nha hoàn không có quyền lợi ngăn trở, liền tùy ý hắn đi vào phòng ngủ của Tiết Lệnh Vi.
Khi Tiền Trọng nhìn thấy Tiết Lệnh Vi sắc mặt tái nhợt đang quấn chăn thật dày trên giường, liền tin nàng xác thật là thân thể khó chịu, dò hỏi: "Nghe nói Hồng Lăng cô nương không khoẻ, cần mời lang trung đến xem bệnh cho cô nương không?"
"Cảm ơn Tiền vệ trưởng quan tâm, không cần mời lang trung đâu, chỉ là ta tối nay không thể bồi đại nhân, ngươi giúp ta nói đại nhân một chút, tối nay xin ngài ấy gọi Ngọc Như hầu hạ đi."
Thấy Tiết Lệnh Vi không khoẻ như thế còn nói không cần mời lang trung, sự nghi ngờ lại dâng lên trong lòng Tiền Trọng: "Sắc mặt cô nương không được tốt, thân mình khó chịu, sao không cần mời lang trung?"
Tiết Lệnh Vi nghe ra Tiền Trọng đang nghi ngờ nàng, dừng một chút, đành nói: "Tiền vệ trưởng không cần nghi ngờ ta đâu, ta chẳng qua là đến nguyệt sự nên thân thể không khoẻ, đây là bệnh cũ, mời lang trung cũng vô dụng."
Tiền Trọng vừa nghe là nguyệt sự liền bừng tỉnh, hắn không nói gì khác nữa, chỉ nói: "Vậy cô nương nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ nói cho đại nhân."
"Làm phiền Tiền vệ trưởng."
Tiết Lệnh Vi nằm mãi trên giường đến tận trời tối, Thanh Nghiên nấu không ít nước gừng đường cho nàng, cuối cùng đặt lên bụng nàng một bát súp.
Thanh Nghiên rà qua chiếc chăn của Tiết Lệnh Vi, kinh ngạc nói: "Tuy bây giờ đã vào tiết trời thu mát mẻ, nhưng Hồng Lăng tỷ tỷ, tỷ nằm lâu thế này rồi, sao đệm chăn vẫn chưa ấm lên vậy?"
"Tỷ trời sinh thể lạnh nên đệm chăn tỷ nằm thường không ấm mấy."
Thanh Nghiên hiểu rõ: "Khó trách tỷ tỷ tới nguyệt sự sẽ đau bụng như thế. Nhưng không sao đâu, người muội ấm hơn người tỷ tỷ, tối nay tỷ tỷ không cần đi phục vụ đại nhân, muội tới giúp tỷ tỷ làm ấm đệm chăn đây."
Tiết Lệnh Vi nhu hòa cười, nói: "Vậy làm phiền muội."
"Tỷ tỷ và muội còn cần khách khí thế sao? Quá khách khí rồi." Thanh Nghiên ngồi bên mép giường cầm lấy tay Tiết Lệnh Vi, "Về sau đừng xa lạ với muội như vậy, tỷ tỷ rất tốt với muội, muội nhất định phải tốt với tỷ tỷ."
Tiết Lệnh Vi từ nhỏ không có nhiều huynh đệ tỷ muội, người cùng chơi với nàng nhiều nhất chính là Nhân Chiêu công chúa hiện giờ đã gả đi xa, Nhân Chiêu công chúa cãi nhau ầm ĩ với nàng, tuy cảm tình không cạn, nhưng với Thanh Nghiên thì đó lại là một cảm giác khác.
"Có một muội muội như muội, xem ra đúng là không tồi."
Thanh Nghiên khẽ cười: "Hồng Lăng tỷ tỷ không có tỷ muội sao?"
"Có một đường tỷ, nhưng tỷ ấy không tri kỷ như muội."
Tiết Lệnh Vi nhớ tới Nhân Chiêu công chúa, cũng không biết tỷ ấy hiện giờ sống như thế nào.
Sâu cung biến, nàng bị biếm làm thứ dân rời kinh, kể từ đó không còn gặp tỷ ấy nữa. Mãi cho đến khi trở về mới biết được, không bao lâu sau khi Chu Uân đăng cơ, tỷ ấy liền bị tứ hôn cho Trình Thượng Nguyên – Tri phủ của phủ Huy Châu – sau đó vẫn ở Huy Châu, không trở về.
Nếu không được Hoàng đế cho phép, Nhân Chiêu công chúa cũng không có lý do gì mà trở về.
Thanh Nghiên thấp giọng thở dài: "Tối nay thân mình tỷ tỷ không khoẻ, đại nhân nhất định sẽ gọi Ngọc Như hầu hạ, Ngọc Như đó nhất định vui sướng cực kỳ, sợ là ước gì tỷ tỷ mỗi ngày đều thân mình không khoẻ đây."
"Trước kia vẫn luôn là Ngọc Như hầu hạ, hiện giờ tỷ tới, đoạt đi ân sủng của nàng ta, nàng ta khẳng định không phục trong lòng, nhưng cũng không thể luôn là tỷ phục vụ đại nhân, thêm nữa, Ngọc Như hầu hạ không phải cũng như chúng ta hầu hạ sao, đại nhân thích là được."
Nàng còn ước gì Ngọc Như đi hầu hạ, nếu không mỗi đêm cứ ngủ bên cạnh Triệu Duật, nàng hoàn toàn không thể yên giấc nổi.
* * *
Editor: Mi An