Nàng Tựa Mật Đào

Chương 16

Edit: Hà Thu

Tuy nói Tiêu Minh Triệt vẫn thường mang theo khuôn mặt lạnh lùng, nhưng Lý Phượng Minh vẫn mơ hồ nhận ra hắn đang mất hứng.

Nàng nghĩ đây là do “tướng ngủ không tốt, quấy nhiễu người ta ngủ” của mình gây ra, nên mỗi ngày khi đổi thuốc đều rất cẩn thận lời nói và hành động.

Cũng không dám không biết xấu hổ mà lập tức hỏi chuyện của công xưởng vương phủ ngay, định chờ lúc nào Tiêu Minh Triệt rời giường hết tức giận rồi nói sau.

Mấy ngày sau đó đều chỉ rải rác một chút vụn tuyết nhỏ như hạt gạo, đến ngày mười chín tháng tư tuyết liền triệt để ngừng hẳn.

Nhưng trời lại nổi gió.

Lý Phượng Minh ngủ trưa nửa canh giờ, quanh thân được bao bọc vô cùng ấm áp, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng đã bị đuôi gió mang theo cái lạnh của băng tuyết thổi đến run lẩy bẩy.

Trời lạnh như vậy, không thích hợp đi Hương Tuyết Viên gặp Thái hoàng thái hậu.

Lý Phượng Minh nhất thời không có việc gì để tiêu khiển, liền cho người nấu trà ô mai sơn tra, rồi trốn vào thư phòng.

Đương nhiên, cái tên gia hoả Tiêu Minh Triệt đang “phụng thánh dụ cấm túc” này cũng ở trong thư phòng.

Hiện giờ hai người ở trong thư phòng đã hình thành một loại chung sống ăn ý.

Bình thường Tiêu Minh Triệt ngồi ngay ngắn phía sau bàn làm việc, mà Lý Phượng Minh thì ngồi ở trên giường bên cửa sổ chiếm lấy một ô vuông nhỏ.

Có đôi khi Lý Phượng Minh sẽ hỏi hắn một ít chuyện của Tề quốc, còn ngoài ra thì nước giếng không phạm nước sông.

Hai người đều quen ở chung một phòng như vậy, cho nên lúc Lý Phượng Minh đi vào, Tiêu Minh Triệt đang đọc sách ngay cả mí mắt cũng không nâng lên.

Lý Phượng Minh khoanh chân ngồi trong ô vuông nhỏ của mình, uống một chén trà quả cho nhuận họng xong, liền bắt đầu lật xem danh sách quý phụ trong kinh thành Ung mà Thuần Vu Đại đã chỉnh sửa xong.

Bên ngoài quá lạnh, trong thư phòng này lại quá ấm áp, nàng ngồi không lâu liền bắt đầu lười biếng, luôn có chút không tập trung.

Vì thế nàng tạm thời buông danh sách xuống, tay cầm trà uống, lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Triệt.

Bộ dáng người này thật là dễ nhìn.

Tân Hồi từng vụng trộm trêu ghẹo Lý Phượng Minh, hỏi nàng rằng khi nhìn xong thì sẽ có tâm trạng như thế nào. Nói thật là vứt bỏ hết những cái khác, chỉ riêng diện mạo này của Tiêu Minh Triệt thôi, chính là cái loại đẹp mắt mà “lúc mệt mỏi nhìn vào có thể tỉnh táo, lúc ăn cơm nhìn nhiều chút cũng có thể ăn thêm một chén cơm”.

Chỉ tiếc, nàng cũng chỉ có thể nhìn thôi.

Có lẽ Tiêu Minh Triệt phát hiện ra ánh mắt của nàng, lúc ngẩng đầu lên hoạt động cái cổ, khẽ nhướng mi mắt liếc nàng một cái.

“Ta nói này Hoài vương điện hạ, lần rời giường này ngài tức giận cũng đủ lâu rồi đó.” Lý Phượng Minh ho nhẹ hai tiếng, giả vờ không có việc gì mà trêu ghẹo.

“Tư thế ngủ của ta không tốt quấy rầy mộng đẹp của ngài, vậy cũng là chuyện của đêm mười năm tháng tư rồi. Qua nhiều ngày như vậy, sao ngài vẫn trưng ra khuôn mặt buồn bực ngủ không ngon?”

Lời còn chưa dứt, nàng nhịn không được che môi ngáp một cái.

Tiêu Minh Triệt không trả lời vấn đề này của nàng, chỉ liếc về phía hai mắt mông lung đẫm lệ của nàng: “Muốn ngủ thì về phòng ngủ đi.”

“Nói gì vậy? Ta không có buồn ngủ đâu.” Lý Phượng Minh dịch tư thế ngồi, chính diện đối mặt với hắn: “Aizz, nói thật, mấy đêm nay ta cũng không loạn động vượt qua giới hạn chứ?”

Ánh mắt Tiêu Minh Triệt sâu kín lạnh lùng: “Ừm.”

Điều này khiến Lý Phượng Minh trăm mối suy nghĩ vẫn không thể giải: “Không phải là ta ầm ĩ ngài, vậy ngài như thế nào vẫn ngủ không ngon?”

Tiêu Minh Triệt trầm mặc rũ mắt, né tránh ánh mắt của nàng.

Liên tục mấy đêm đều như lâm vào đại địch, cẩn thận đề phòng nữ nhân này, sợ nửa đêm nàng lại đột nhiên xoay người dán sát vào. Ngủ ngon mới là lạ.

Lý Phượng Minh đã quen với sự lãnh đạm của hắn, cũng không cho là có gì to tát cả.

Nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà trái cây, lập tức bị tư vị chua xót chọc đến híp mắt nhăn mặt, khóe mắt rưng rưng lệ.

Đợi một lúc lâu không thấy nàng lên tiếng, Tiêu Minh Triệt bất động thanh sắc giương mắt lên, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng này của nàng.

Không biết tại sao, hắn cảm giác giữa ngực giống như bị móng vuốt của mèo cào nhẹ hai cái, một cỗ cảm giác tê dại bí ẩn chậm rãi lan tỏa khắp người.

Đang lúc hắn không biết phải làm sao, Lý Phượng Minh lại nói chuyện.

“Ta đoán mấy ngày nay ngài có tâm sự nặng nề, cho nên mới ngủ không ngon. Nếu không thì đêm nay ta đem hương trong trướng đổi thành hương an thần thử xem nhé?”

Nàng dừng một chút, lại bổ sung: “Yên tâm, không dính vào quần áo. Chính là loại mà đêm đại hôn đã từng dùng qua, ngài còn nhớ mùi đó chứ?”

Đại hôn dã là chuyện nửa năm trước, Tiêu Minh Triệt có chút nhớ không ra mùi hương mà nàng nói.

Hắn cảnh giác nhíu mày: “Mùi cam?”

“Không phải cam, mà là…” Lý Phượng Minh nhất thời bí từ, lại không biết nên dùng ngôn ngữ để miêu tả mùi hương này như thế nào.

Ngây người một lát, nàng dứt khoát xuống khỏi giường, cầm trà trái cây trong tay đi về phía bàn làm việc.

Hai tay nàng cầm cốc ngọn, đưa tới gần chóp mũi hắn: “A, có chút giống với mùi này. Hơi chua, nhưng lại trộn lẫn xíu vị ngọt… Tiêu Minh Triệt?!”

Không thể trách nàng kinh ngạc đến mức gọi thẳng tên hắn, vì thật sự là hành động của Tiêu Minh Triệt quá mức quỷ dị.

Thế mà hắn lại giữ lấy tay nàng, cúi đầu nhấp một ngụm!

Trong âm thầm, khi Lý Phượng Minh uống nước có một động tác nhỏ, đã bị Thuần Vu Đại nhắc nhở rất nhiều lần nhưng cũng không sửa được ——

Lúc nàng nói chuyện, sẽ nâng cái cốc ở trong lòng bàn tay đổi tới đổi lui. 

Mà cái cốc này nàng mới uống qua.

Hôm nay nàng không trang điểm, tất nhiên cũng không tô son môi, điều này khiến người ta không thể phân biệt được, cái chỗ mà môi Tiêu Minh Triệt vừa chạm vào trên mép cốc kia, liệu có phải là…

Lý Phượng Minh cảm thấy, trong thư phòng tựa như ấm lên trong nháy mắt, so với vừa rồi càng nóng hơn.

“Ta đưa cốc đến, chỉ là muốn để ngài ngửi thấy mùi này.” Nàng mặt không biểu tình, âm thanh đờ đẫn: “Không phải để ngài uống.”

“À,” Tiêu Minh Triệt hơi cúi đầu: “Đừng dựa vào ta gần như vậy.”

Có trời mới biết vì sao hắn lại bị ma xui quỷ khiến muốn uống một ngụm. Nhưng hắn không nếm được vị gì cả.

***

Vì ngụm trà kia, cả buổi chiều hai người đều lúng túng xấu hổ, cơ hồ chẳng ai nói gì với ai.

Nhưng Lý Phượng Minh đã nói là phải làm, vẫn là để cho Thuần Vu Đại đem hương trong trướng đổi thành cái loại hương an thần.

Đêm xuống, Tiêu Minh Triệt nằm trong trướng, nhắm mắt lặp đi lặp lại, rồi lại mở mắt, không nói rõ được trong lòng là buồn bực hay vẫn là… Cái gì khác.

Bởi vì trước đây gặp phải chút chuyện, khiến trong miệng hắn không thể phân biệt được ngũ vị, nhưng khứu giác thì ngược lại vẫn rõ ràng.

Giờ phút này chóp mũi quanh quẩn hương trái cây nhàn nhạt, phảng phất như quả anh đào treo trên cành cây, trong vị ngọt mang theo chút chua xót, còn thoang thoảng chút mùi cam trong sương sớm.

Loại mùi này, cùng chén trà ô mai sơn tra trong thư phòng buổi chiều kia gần giống nhau, nhưng lại không giống lắm.

Tiêu Minh Triệt nhẹ nhàng xoay người, mặt hướng ra ngoài đổi thành tư thái nằm nghiêng.

Nhưng trong trướng khắp nơi đều quấn quýt mùi hương an thần này, mặc cho hắn ngủ ở bên nào cũng không thể tránh được.

Hắn trừng mắt nhìn màn trướng trong bóng tối, trong đầu thoáng hiện ra một ý nghĩ khó hiểu: “Có lẽ, mùi trà ô mai sơn tra ban ngày kia, vẫn tốt hơn một chút so với hương trong trướng này.

Về phần tốt ở chỗ nào, hắn xoay người mấy lần cũng không nghĩ ra.

“Đây là giường, không phải chảo dầu.” Lý Phượng Minh bị ầm ĩ đến tỉnh ngủ bừng bừng tức giận.

Tiêu Minh Triệt hơi kinh hãi, không tiếp tục động nữa.

Lý Phượng Minh phía sau lại ôm hận lầm bầm, miệng lưỡi không rõ ràng bổ sung thêm lời cảnh cáo: “Giống y như một con cá chiên lăn qua lộn lại trong chảo dầu, có tin ta có một trăm loại phương pháp để cho ngài không ngủ được không? Hừ.”

Sau khi quẳng ra lời cảnh cáo không rõ ý nghĩa này, hơi thở của Lý Phượng Minh dần dần vững vàng bình ổn lại.

Tiêu Minh Triệt nhắm mắt lại, lại càng không ngủ được.

Hừ cái gì? Đại hôn trước đó, ai còn chưa học qua một chút cái nên học? Cho rằng chỉ có mỗi nàng có một trăm cách khiến người ta không ngủ nổi thôi sao?

***

Bởi vì năm nay nhuận tháng tư, đến mùng hai tháng tư kế tiếp, lệnh cấm túc của Tiêu Minh Triệt ở hành cung liền chấm dứt.

Trước mắt Thái hoàng thái hậu ngoại trừ đầu óc có lúc hơi hồ đồ một chút, còn thân thể so với mùa đông ngược lại rất tốt.

Tiêu Minh Triệt muốn trở về Hoài vương phủ, chuyến đi hầu hạ bệnh tật của Lý Phượng Minh ở hành cung đương nhiên cũng kết thúc.

Ai cũng cho rằng lão thái thái nhất định không nỡ để Lý Phượng Minh đi.

Nào biết lão thái thái chẳng những không giữ lại, còn vui vẻ đuổi người: “Hồi phủ sống thật tốt vào, không có việc gì thì không cần phải chạy tới chỗ ta.”

“Thái nãi nãi, sao ngài lại trở mặt không nhận người rồi?” Lý Phượng Minh trêu chọc bà: “Trước đó không phải ngài thường xuyên nói rất thích có ta làm bạn sao?”

Thái hoàng thái hậu vỗ mu bàn tay của nàng, dùng lời nói thấm thía dặn dò: “Hôm nay trượng phu ngươi phải hồi kinh, ngươi đương nhiên cũng nên lấy hắn làm trọng. Lần sau ngươi đến thăm ta, tốt nhất là ôm theo một tên tiểu tử mập mạp đến.”

Trong phong tục của người Tề, nữ tử sau khi kết hôn nên lấy trượng phu làm trọng, không ai để ý bản thân mình thực ra muốn làm gì, có thể làm cái gì.

Hơn nữa, nếu có thai sinh con, vậy cũng phải là một “tiểu tử mập mạp” mới thật sự là chuyện vui.

Loại lời này, nếu nói cho cô dâu bình thường của Tề quốc nghe, hơn phân nửa là sẽ ngượng ngùng, cũng xem đó là lời chúc phúc của lão nhân gia.

Nhưng đến Lý Phượng Minh nghe lại cảm thấy thấy có chút chói tai.

Chẳng qua, nàng không muốn cùng một lão thái thái hồ đồ tranh cãi đúng sai, nên cũng không đáp ứng, chỉ nhu thuận cười cười.

***

Trở lại Hoài vương phủ trời đã gần chạng vạng.

Lý Phượng Minh từ ngày hôm sau đại hôn rời khỏi phủ đi tới hành cung Tích Thúy Sơn, đến nay đã qua nửa năm.

Lúc trước nàng còn chưa kịp quen thuộc với tòa phủ đệ này, bây giờ cách nửa năm lại trở về, càng nhìn càng thấy chỗ nào cũng xa lạ.

Trên đường nàng còn đang cùng Thuần Vu Đại, Tân Hồi thì thầm, không biết nên làm thế nào để đưa ra yêu cầu với quản sự Khương thúc là “muốn chia phòng ngủ với Tiêu Minh Triệt”, làm thế nào mới không khiến người ta chú ý.

Nào ngờ Khương thúc đã sớm chuẩn bị viện tử cho một mình nàng, ngay phía đông chủ viện của Tiêu Minh Triệt, cách một bức tường.

Thuần Vu Đại hướng thị nữ trong phủ hỏi thăm vài câu, trở về báo cho nàng biết: “Nghe nói, trong các vương phủ khác trong Ung kinh thành, Vương phi cùng Vương gia cũng ở một viện.”

Lý Phượng Minh bừng tỉnh đại ngộ, xấu xa cười hắc hắc: “Cũng đúng nhỉ. Giống như Thái tử, Hằng vương, trong phủ oanh oanh yến yến đông đảo như thế, nếu ở chung với Vương phi, vậy cũng không tiện cùng hưởng ân huệ đâu.”

“Việc này, Tề Ngụy đều giống nhau.” Tân Hồi vừa chải tóc cho Lý Phượng Minh, vừa thuận miệng cười nói: “Hoàng đế Đại Ngụy chúng ta cùng Hoàng hậu bệ hạ cũng không ở…”

Lý Phượng Minh quay đầu lại liếc nàng một cái, nàng vội vàng im lặng.

“Thôi, lúc nào rồi, dùng dây buộc tóc tùy ý buộc một nửa là được.” Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, lại nói: “Hai người các ngươi đi hỏi Khương thúc một chút, xem có tiện thiết lập một phòng bếp nhỏ ở ngay trong viện này không. Nếu không thuận tiện, có thể cho phép chúng ta mượn nhà bếp lớn cũng được.”

Đã nửa năm rồi, nàng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi khẩu vị vốn có trong chế độ ăn uống.

Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi lĩnh mệnh mà đi, Lý Phượng Minh liền tùy ý ở đi dạo một vòng ở trong viện.

Chỉ chốc lát sau, nàng đột nhiên nhớ tới mình còn chưa nói chuyện của công xưởng với Tiêu Minh Triệt.

Vì thế nàng gọi một thị nữ dẫn đường, vội vàng đi về phía bắc viện nơi Tiêu Minh Triệt ở.

Đáng tiếc thời cơ không khéo, người hầu của bắc viện nói Tiêu Minh Triệt đang ở thư phòng cùng người ta nói chuyện, Lý Phượng Minh không cam lòng vô công mà trở về, chỉ có thể ở bên ngoài chờ.

Cũng may thời tiết đã ấm lên, mẫu đơn trong viện đang chờ nở rộ, ngắm hoa giết thời gian cũng không buồn chán.

***

Đến lúc Tiêu Minh Triệt từ trong thư phòng đi ra, giương mắt lên liền ngây ngẩn cả người.

Lý Phượng Minh mặc váy lụa hạnh hồng tố la, tóc dài chỉ dùng dây cột tóc thắt một nửa, tùy ý buông ở phía sau.

Ánh hoàng hôn vàng rực rỡ lấp lánh vương trên vạt áo nàng, gió mát nhẹ nhàng vén phần đuôi thắt lưng thật dài của nàng lên, khiến cả người nàng xinh đẹp tươi sáng, vừa sinh động lại phiêu dật.

Lúc này mẫu đơn trong viện phần lớn đều chưa nở, nàng đứng ở trước hoa, hoa nghiên cực thịnh, nhưng không bông hoa nào có thể tranh sắc được với nàng.

Tiêu Minh Triệt bất ngờ thu hồi ánh mắt, đồng thời dịch bước chặn cửa thư phòng lại.

Đầu kia, Lý Phượng Minh nhìn thấy hắn, liền chậm rãi đi tới: “Quấy rầy điện hạ rồi. Ta đến đây là muốn hỏi một chút, Hoài vương phủ dưới danh nghĩa có công xưởng làm dược phẩm hoặc nước bột son phấn các loại không?”

Hoài vương phủ trước kia không có nữ chủ nhân, làm sao mà có xưởng làm son nước bột phấn được chứ?

Tiêu Minh Triệt ngẩn người: “Có một xưởng dược phẩm nhỏ.”

“Vậy cũng được. Có bao nhiêu thợ thủ công?” Hai tròng mắt Lý Phượng Minh chợt sáng lên.

Tiêu Minh Triệt nhắm mắt ngẫm nghĩ: “Khoảng chừng hai ba mươi người. Chi tiết thì nàng phải hỏi Khương thúc.” Hắn ít khi hỏi kỹ chuyện vặt trong phủ.

Lý Phượng Minh vui vẻ gật đầu: “Ta có thể mượn xưởng để chế hương, làm mỹ phẩm dưỡng da được chứ?”

Trả lời nàng, là ánh mắt phảng phất như nhìn kẻ ngốc của Tiêu Minh Triệt.

“Nàng có chìa khóa phủ khố, còn có ấn giám của ta, muốn dùng cái gì cũng có thể tự lấy.”

Lý Phượng Minh lúc này mới nhớ tới, đêm đại hôn, Tiêu Minh Triệt đưa chìa khóa cùng ấn giám cho nàng, cũng quả thật từng nói qua “Muốn dùng cái gì cũng có thể tự lấy”.

Vì thế nội tâm Lý Phượng Minh cực kì sung sướng, liền thuận miệng khen ngợi: “Ta rất thích loại mỹ nam tử khí khái hào phóng như ngài!”

Trong lòng Tiêu Minh Triệt nổ “ầm” một tiếng, hai tai chợt nóng lên: “Nói chuyện đang hoàng đi. Đùa giỡn ai vậy?!”

“Được được được, ngài nói thế nào thì là thế đó.” Lý Phượng Minh mắt cười cong cong, hành lễ lấy lệ: “Vậy ta cũng không chậm trễ ngài bàn chuyện nữa, làm xong sớm mới có thể nghỉ ngơi sớm chút.”

Người ta lúc trước đưa cho nàng chìa khóa, ấn giám cùng một câu “muốn cái gì cũng có thể tự lấy”, chính là vì đổi lấy nàng “sau này không được đụng vào hắn.”

Nàng rất coi trọng chữ tín, bây giờ đã cầm được phần lợi ích này, từ giờ phải tuân thủ hiệp định, cách càng xa càng tốt mới được.

Nàng nói xong liền xoay người rời đi, bước chân so với lúc tới nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

***

Tiêu Minh Triệt nhìn bóng lưng rời đi của nàng, nhất thời hoảng hốt, xụ mặt nhíu mày thất thần.

Thật lâu sau, phía sau thư phòng của hắn truyền đến lời bình luận nhàn nhã: “Mới hơn một canh giờ không gặp, liền phải đặc biệt tìm cớ đến xem ngài. Thuộc hạ cảm thấy, vương phi đối với ngài hẳn là rất để ý.”

Tiêu Minh Triệt quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn nam tử áo xanh trong thư phòng: “Chiến Khai Dương, ngươi mù từ bao giờ vậy?”

Không thấy Lý Phượng Minh vừa đạt được mục đích liền vui vẻ rời đi sao? Căn bản không hề nói muốn chuyển tới Bắc viện ở. Vậy thì để bụng cái quỷ gì?
Bình Luận (0)
Comment