Nàng Tựa Mật Đào

Chương 24

Edit: Hà Thu

Hôm sau, sau khi vị chủ nhà Hạ quốc kia nhìn thấy Tiêu Minh Triệt, tâm tình kích động lộ rõ trên mặt.

Mặc dù Tiêu Minh Triệt vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng cảm tạ hậu ái của nàng, cũng không tiếp nhận chén rượu nàng dâng lên, mà là do Lý Phượng Minh thay mặt uống giúp, nàng vẫn rất hài lòng.

Lý Phượng Minh được tính là người mua hào phóng, ngay từ đầu chưa từng ép giá, còn đáp ứng điều kiện kèm theo kỳ quái của chủ nhà.

Bây giờ đã được toại nguyện, chủ nhà đối với nàng cũng có qua có lại, chủ động đem giá giao dịch giảm thêm mười lượng vàng, cũng hứa trong vòng hai ngày sẽ hoàn thành khế thư giao nhận của tiểu lâu.

Tiểu lâu yêu thích trong lòng thuận lợi đến tay, còn tự dưng tiết kiệm thêm được mười lượng vàng, điều này khiến cho Lý Phượng Minh hết sức vui vẻ.

Nhưng mặt mũi Tiêu Minh Triệt vô hình bị người ta niêm yết công khai giá mười lượng vàng, trong lòng đương nhiên không hề dễ chịu.

Thấy hắn khó chịu, Lý Phượng Minh liền cười hỏi: “Ngài có yêu thích cái gì không? Ví dụ như bảo mã danh câu, tranh chữ đồ chơi quý giá linh tinh chẳng hạn…”

Hắn suy nghĩ một chút theo lời này, mới mờ mịt phát hiện ra rằng, tuy bản thân đã sống qua nhiều năm như vậy rồi, nhưng lại giống như không có đặc biệt yêu thích cái gì hết.

“Nàng hỏi cái này làm gì?” 

Lý Phượng Minh mặt mày cong cong, nửa thật nửa giả nói: “Trước tiên hỏi thăm rõ ràng sở thích của ngài, chờ tương lai ta kiếm được thật nhiều tiền, cũng dễ mua cho ngài mà.”

Loại lời hứa hư vô mờ mịt này, bình thường đều là thuận miệng lừa gạt người, từ lúc Tiêu Minh Triệt lên chín tuổi đã biết không thể coi là thật.

Hắn nghe xong mặt lạnh không chút thay đổi, ngay cả một ánh mắt thờ ơ cũng lười cho.

Tuy nói không tin, nhưng hai chữ “tương lai” trong lời nói của Lý Phượng Minh vẫn khiến đáy lòng hắn không khỏi vì đó mà thình thịch khẽ động.

***

Sau khi tiểu lâu đến tay, Tân Hồi theo lời lý Phượng Minh phân phó, đến thị phường Ung kinh lựa chọn thương nhân có thể cung cấp nguyên liệu lâu dài.

Thuần Vu Đại thì mỗi ngày chạy một chuyến đến xưởng ở Quế Tử Khê, hướng dẫn giảng giải cho nhóm thợ thủ công chế tác các loại son phấn, hương thơm theo yêu cầu.

Bởi vì Thuần Vu Đại luôn đi sớm về muộn, nên việc dạy Chiến Khai Dương làm thế nào để chép giấy hợp quy tắc liền tạm thời do Lý Phượng Minh tiếp nhận.

Mà Tiêu Minh Triệt cũng rất bận rộn.

Hắn đang cùng Khương thúc thẩm tra đối chiếu chuẩn bị công việc cho tiệc ăn mừng, nhưng từ ngày mười sáu tháng tư, không biết vì chuyện gì mà bị triệu vào cung, lại liên tiếp mấy ngày đều như thế, luôn đến tận tối muộn mới về.

Đến ngày hai mươi tháng tư, Tiêu Minh Triệt rốt cục không phải tiến cung nữa, liền ở trong bắc viện đóng cửa không ra.

Cả ngày, hắn chỉ cho phép Khương thúc đưa một bữa cơm canh đi vào, ngay cả Chiến Khai Dương cầu kiến cũng bị cự tuyệt.

Vì sao Tề đế triệu Tiêu Minh Triệt tiến cung mấy ngày liên tiếp? Rồi tại sao Tiêu Minh Triệt sau đó lại cả ngày đóng cửa không ra?

Lý Phượng Minh không biết nội tình, tất nhiên là có nghĩ đến vỡ đầu cũng không giải quyết được.

Nàng từng hỏi Chiến Khai Dương, nhưng Chiến Khai Dương giữ mồm giữ miệng rất kín, trước khi được Tiêu Minh Triệt đồng ý, mặc cho nàng dụ dỗ lừa gạt thế nào cũng không nói.

Ngày hôm sau, khi Lý Phượng Minh nhìn thấy bản “cửa cung chép” phần mới nhất, không cần hỏi lại đã có đáp án.

Trên giấy ghi lại ba thông báo mới xuất hiện sáng nay ở cửa cung.

Thứ nhất, trong quân đội biên giới thêm chức vụ “Đô tư”, không phân biệt có chiến tranh hay không, đóng quân trường kỳ trong việc giám sát quân vụ; Đô tư không nắm giữ binh phù, nhưng tướng soái phải chịu chế độ quản thúc này. Đô tư không bị binh bộ ước thúc, có thể trực tiếp bẩm báo mọi sự với Hoàng đế.

Thứ hai, Tề Đế khâm điểm cho Hoài vương Tiêu Minh Triệt là người đầu tiên nhậm chức Đô tư tại Nam Cảnh của Đại Tề.

Thứ ba, theo Thái tử ứng tấu, Tề đế cuối tháng này sẽ ở trong cung chuyên môn mở tiệc, khánh công vì đại thắng Loa Sơn, khao thưởng cho Hoài vương anh dũng trong trận chiến này.

“Khinh người quá đáng.” Lý Phượng Minh mặt như băng sương, nhẫn nhịn lắm mới không xé tờ giấy chép kia thành mảnh nhỏ.

Chiến Khai Dương vẫn là lần đầu tiên thấy nàng chân chính nổi giận, cả kinh đến mức thấy sau cổ phát lạnh.

“Chức vụ Đô tư biên quân có quyền lực không nhỏ, điện hạ nhà chúng ta là người được nhậm chức đầu tiên từ khi lập quốc tới nay. Thái tử lại tấu thỉnh bệ hạ ở trong cung đặc biệt tổ chức tiệc mừng cho đại thắng Loa Sơn, điều này đối với điện hạ chúng ta đều là chuyện tốt… Phải không?”

Vốn Hoài vương phủ chỉ tính toán nhà mình thiết yến chúc mừng mà thôi, hiện giờ do Hoàng đế làm chủ, tất cả tông thân trọng thần đều tham dự, rõ ràng càng dài mặt mà.

“Ngươi cho rằng đây là chuyện tốt?!” Lý Phượng Minh càng có thể cảm nhận được Tiêu Minh Triệt những năm này có bao nhiêu gian nan.

Thần sắc cùng ngữ khí của nàng đều không tốt, Chiến Khai Dương mặc dù không rõ mình sai chỗ nào, nhưng cũng thức thời không nói nữa: “Thỉnh vương phi chỉ giáo.”

Thái độ khiêm tốn xin thỉnh giáo này, Lý Phượng Minh rất là hưởng thụ.

Nhưng mà giờ phút này nàng không có tâm tư nói nhiều với Chiến Khai Dương: “Ngày khác sẽ chậm rãi giảng cho ngươi nghe. Ngươi làm việc của mình trước đi, ta muốn đi bắc viện một chuyến.”

Động tác liên tiếp này của Thái tử, thoạt nhìn là đang nâng đỡ Tiêu Minh Triệt, nhưng thực tế căn bản là cố ý đẩy hắn đến vị trí dễ thấy, khiến cho hắn chưa kịp phòng bị đã trở thành bia ngắm của các phe!

***

Lý Phượng Minh vốn tưởng rằng, hôm qua Tiêu Minh Triệt khổ sở đến mức đóng cửa bắc viện không chịu gặp người, thì hôm nay nàng muốn gặp hắn, sợ là phải tốn chút công phu.

Lại không ngờ, người phục vụ đi thông bẩm sau đó trở về trả lời: “Điện hạ mời vương phi dời bước tới thư phòng gặp mặt.”

Sau khi vào thư phòng, Lý Phượng Minh kinh ngạc phát hiện, Tiêu Minh Triệt vẫn chưa sa sút tinh thần như nàng tưởng tượng.

Hắn hiển nhiên biết Lý Phượng Minh đi vào, nhưng không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng, càng không ngừng bút.

Vì thế Lý Phượng Minh không quấy rầy, chỉ đứng trước giá sách, yên lặng nhìn hắn.

Hôm nay hắn mặc cẩm bào dệt kim màu xanh lam, giờ phút này ngồi ngay ngắn thẳng tắp ở sau bàn, nghiêm túc chuyên chú chấp bút múa bút, cả người lộ ra một cỗ khí thế sắc bén khó có thể nói thành lời.

Đó là một loại im ắng nhưng quật cường dẻo dai. Kia là biết rõ phần thắng không lớn, nhưng vẫn muốn buông tay dũng cảm đánh cược một lần.

Thật lâu sau, Tiêu Minh Triệt mới để bút xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Tìm ta có việc gì?”

“Ta đoán ngài lại bị người khác khi dễ.” Lý Phượng Minh chớp mắt xua tan sương mù nơi đáy mắt, tươi sáng cười nói: “Có muốn ta giúp đỡ không?”

Tiêu Minh Triệt nhìn nàng chăm chú không chớp mắt. Sau mấy hơi thở, mới nhàn nhạt nhẹ nhàng đáp: “Muốn.”

Lý Phượng Minh đi qua ngồi cách bàn với hắn, động tác nhẹ nhàng cầm tờ giấy hắn viết lúc trước ra xem.

Trong lúc nhanh chóng xem xét, nàng cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra, khiến Thái tử đột nhiên nhắm vào ngài?”

Tiêu Minh Triệt bình tĩnh lạnh nhạt: “Liêm Trinh thỉnh tội với phụ hoàng, giải thích vấn đề một bộ phận quân lương của Nam Cảnh đi về phía không rõ ràng.”

***

Đầu tháng này, Liêm Trinh từ Nam Cảnh trở về kinh.

Bởi vì thuận đường hộ tống mẫu thân cùng tỷ tỷ của Chiến Khai Dương hồi kinh, lúc ấy hắn đến Hoài vương phủ bái kiến Tiêu Minh Triệt.

Hắn hỏi nguyên nhân lúc trước Tiêu Minh Triệt bị phạt ở hành cung, hiểu được là bị mình liên lụy, ngày hôm sau liền chủ động tiến cung, một mình giải thích cho Tề đế vấn đề sổ sách quân lương.

Vừa là thỉnh tội, cũng coi như là thay Tiêu Minh Triệt kêu oan.

Kỳ thật chuyện sổ sách quân lương rất đơn giản, cho dù Tiêu Minh Triệt không biết rõ tình hình, cũng không liên quan đến trong đó.

Nam cảnh hai ba ngày đầu là chiến hỏa, có khi chi tiết thương vong trận trước còn chưa sửa sang lại xong, đã lại đánh nhau.

Đến ngọn nến cũng không chịu nổi hai đầu thiêu, huống chi Liêm Trinh chỉ là thân thể phàm tục.

Cho nên, danh sách tướng sĩ chết trận mà hắn đệ trình lên binh bộ bị trì hoãn hai ba tháng.

Nhưng trong hai ba tháng trì hoãn này, trong kinh không biết binh lính nào đã chết trận, nên binh bộ vẫn dựa theo số lượng người trước đó phân phát tiền bạc cho biên quân.

Có khi chờ bạc đến Nam Cảnh, binh lính chết trận đã nhập thổ an táng được mấy tháng rồi.

Liêm Trinh chưa bao giờ đem số tiền này trả lại cho Binh bộ, nhưng cũng không tham ô, hắn đều gửi hết đến tận tay gia quyến của các tướng đã sĩ chết trận.

Hành động này mặc dù không ổn, nhưng phù hợp với tình người, cũng có lợi cho việc duy trì nguồn lực biên giới. Bởi vậy Tề đế sau khi nghe Liêm Trinh chủ động tiến cung thỉnh tội xong, vẫn chưa giáng tội, chỉ không nhẹ không nặng răn dạy vài câu, thái độ có thể coi là ngầm đồng ý.

Lý Phượng Minh hít sâu một hơi: “Cho nên, vì bồi thường cho ngài phải chịu ủy khuất, Thái tử đề nghị, phụ hoàng ngài liền thống khoái đồng ý, cho ngài chức Đô tư, cũng quyết định gióng trống khua chiêng thiết tiệc ăn mừng cho ngài trong cung?”

“Đúng.” Tiêu Minh Triệt bất đắc dĩ: “Liêm Trinh tiến cung, cũng không phải do ta bày mưu tính kế.”

Đáng tiếc, hiển nhiên Thái tử sẽ không tin vào sự thật này.

Lần trước ở hành cung, bởi vì Lý Phượng Minh âm thầm tặng một phần đại lễ, để Hoàng hậu một lần nữa lấy lại quyền nói chuyện tuyệt đối của hậu cung, nên trong lòng Thái tử ghi nhớ phần ân tình này, lúc ấy cũng không cảm thấy Tiêu Minh Triệt có thể uy hiếp mình cái gì, cho nên đáp lại thiện ý ngang nhau.

Nhưng hiện tại, Liêm Trinh vì muốn chứng minh “Tiêu Minh Triệt vô tội trong vấn đề khoản quân lương ở Nam Cảnh”, mà dám mạo hiểm chấp nhận rủi ro chọc giận long nhan, chủ động gặp thánh tự thú, điều này đủ để cho Thái tử giật mình. Tiêu Minh Triệt ở trong quân đã thành lập được uy tín nhất định.

Thái tử vốn đã có đối thủ mạnh mẽ như Hằng Vương, há có thể dễ dàng tha thứ cho một Hoài Vương có thể ảnh hưởng đến quân đội dưới mí mắt mình?

“Cho nên hắn cố ý đề xuất bổ sung chức ‘Đô tư’, nhìn bên ngoài thì giống như là dìu dắt ngài, nhưng thực tế lại là phủng sát*.” Lý Phượng Minh vô cùng chắc chắn.

*Phủng sát (捧杀): theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.

Đô tư vòng qua binh bộ trực tiếp bẩm sự với Hoàng đế, binh bộ dẫn đầu tất sẽ không có thiện ý với Tiêu Minh Triệt.

Còn nữa, chức vị này mặc dù không chưởng binh phù, nhưng có thể quản chế tất cả các thống soái tiền tuyến, có quyền nhúng tay vào tất cả quân vụ ngoại trừ điều binh.

Điều này vô cùng đột ngột, rất dễ dẫn đến chuyện các tướng lĩnh cùng Tiêu Minh Triệt sinh ra xung đột, từ đó thay đổi tâm tính đối với hắn.

Trước đó Tiêu Minh Triệt đều là tạm thời được phân công đi, bình thường chỉ ở tiền tuyến tầm ba đến năm tháng.

Tạm thời nhận lệnh đi thay thiên tử đốc quân, chức trách vốn chỉ là cổ vũ lòng người, hoàn toàn có thể trốn ở nơi an toàn ăn ngon uống say, nếu chiến sự không quá gấp liền có thể phất tay áo hồi kinh giao nộp.

Nhưng Tiêu Minh Triệt luôn liều mạng ra trận, không tiếc cùng các tướng sĩ vào sinh ra tử, cũng không vượt quyền chạm tay vào sự vụ bên cạnh.

Hoài vương như vậy, mọi người tất nhiên là kính phục.

Về sau lấy chức Đô tư thường trú ở biên cảnh, tình huống có thể rất khác nhau.

Hắn sẽ giám sát công việc, kiểm tra sổ sách sự vụ trong quân hằng ngày, nếu có xảy ra vấn đề thì phải chịu trách nhiệm; Mặt khác, hắn không thể điều binh, lại có thể khiển tướng, tất cả tướng quân đều phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc.

Về lâu dài, điểm hảo cảm mà hắn vào sinh ra tử trong quân đội, sẽ bị phân hóa rồi tan rã vô hình.

“Còn nữa, Hằng vương thấy Thái tử ‘dìu dắt’ ngài như vậy, nhất định sẽ coi như ngài đã đứng xếp hàng bên phe Thái tử. Mà ngài lại phải thường trú ở biên cảnh, rất khó có thể củng cố vững chắc nhân mạch trong triều. Chỉ cần có chút sơ hở, thì mấy quyển tấu chương luận tội là có thể lật đổ ngài.”

Lý Phượng Minh cắn răng cười lạnh: “Thủ đoạn của Thái tử rất hay, chỉ dựa vào chức ‘Đô tư’ mới tăng thêm, liền chặn tất cả mọi con đường của ngài.”

Trong loại chuyện liên quan đến tiền đồ sinh tử này, Tiêu Minh Triệt không có tối dạ như vậy, nếu không cũng không thể lăn lộn được thành thân vương.

Hôm trước Tề Đế vỗ bàn định án, hôm sau hắn liền tự nhốt mình suy nghĩ trước sau, mặc dù chậm một chút, nhưng rốt cuộc vẫn là hiểu rõ tầng tầng hiểm ác ở giữa.

Hắn nhất định phải tìm cách thoát khỏi khốn cảnh này trước khi chính thức tiếp nhận bổ nhiệm Đô tư, nếu không càng về sau càng khó toàn thân trở ra.

“Coi như ta lo lắng vô ích, không ngờ ngài cũng không phải là đèn đã cạn dầu.” Lý Phượng Minh dùng đầu ngón tay chạm vào tờ giấy trước mặt, càng nhìn hắn càng thấy thuận mắt.

Vừa rồi Tiêu Minh Triệt đang viết tấu chương cho Tề đế.

Hắn đề nghị con cháu từ quận vương trở lên thay phiên nhau đảm nhiệm chức Đô tư, nửa năm đổi một lần.

Chỉ cần Tề đế chuẩn bản tấu của hắn, chẳng khác nào tất cả đệ tử hoàng tộc từ quận vương trở lên, đều phải cùng nhau giúp hắn phân tán lực chú ý khắp nơi.

Đây là đối sách tiêu Minh Triệt hao phí một ngày một đêm mới nghĩ ra, tuy là chậm một chút, nhưng lại là thượng sách.

“So với lần trước ở hành cung, dùng chiêu bị đánh ngu ngốc của mình để đổi lấy Hạ vọng thủ sĩ, lần này ngài thật sự thông minh hơn rất nhiều. Quả nhiên là thời tiết ấm áp, đầu óc cũng linh hoạt hơn chút nhỉ?”

Nghe câu khích lệ kỳ dị này của nàng xong, Tiêu Minh Triệt không được tự nhiên cười nhạt một tiếng: “Muốn khen thì khen cho hẳn hoi.”

“Nói đi cũng phải nói lại, Thái tử khi dễ ngài như vậy, ngài lại chỉ cầu tự bảo vệ mình thoát thân, thật sự quá dễ tính rồi.” Lý Phượng Minh nhướng mày với hắn: “Không muốn khi dễ ngược lại sao?”

Tiêu Minh Triệt nửa tin nửa ngờ nhìn nàng: “Làm sao để khi dễ lại?”

“Chỉ cần ngài muốn, ta tất sẽ có cách. Chúng ta đi từng bước một tới. Đầu tiên, trên phần tấu chương này của ngài thêm một câu…”

Thì thầm nói xong chiêu gây tổn hại của chính mình, Lý Phượng Minh cười đến đầy bụng ý nghĩ xấu: “Đối với bên ngoài thì nói, đều là Thái tử dạy ngài. Hiểu chưa?”

Nàng cũng không phải là người có tấm lòng bồ tát suốt ngày “lui một bước trời cao biển rộng”, đối với một số việc thậm chí có thù tất báo.

Hiện giờ Tiêu Minh Triệt cùng nàng có lợi ích liên quan, Thái tử đột nhiên chuyển mũi nhọn ra tay tàn nhẫn với Tiêu Minh Triệt, nàng đương nhiên muốn cho Thái tử oa oa khóc lớn.

Thái tử cố ý đẩy Tiêu Minh Triệt ra thay hắn đỡ hộ mấy đao đến từ Hằng Vương, nàng lại muốn đem những mũi đao này bắn trở về cho hắn.

Thái tử cùng Hằng vương đấu nhiều năm như vậy, đã sớm không có khả năng giảng hòa. Chỉ cần có người gõ nhẹ một bên trống, hai người bọn họ sẽ lập tức mở ra một vòng triền đấu kịch liệt mới.

Tiêu Minh Triệt suy nghĩ một lát: “Đây là muốn làm cho Hằng vương cho rằng, Thái tử đã bắt đầu bố trí cướp đoạt thế lực quân đội?”

Lý Phượng Minh không chút do dự gật đầu: “Thái tử khi dễ ngài như vậy, ta nhịn không được muốn làm cho hắn oa oa khóc lớn.”

“Mỗi lần ai đó bắt nạt ta, dường như nàng còn tức giận hơn ta.” Tiêu Minh Triệt không rõ giờ phút này thứ đang quay cuồng trong ngực hắn là cái gì.

“Ta là người không dễ dàng chịu thiệt. Hôm nay Thái tử khi dễ ngài, cùng khi dễ ta có gì khác nhau?”

Nắm tay Lý Phượng Minh khẽ đấm vào mặt bàn: “Hắn muốn chặn tất cả khả năng ngài đứng vững gót chân trong triều, còn muốn đưa ngài đến biên cảnh sung quân lâu dài! Ta đây có thể nhịn hắn mới lạ.”

Nếu Tiêu Minh Triệt lâu dài không ở trong kinh, rất nhiều trường hợp nàng sẽ không có cơ hội đi.

Vậy làm sao biết được nhiều phu nhân quý nữ hơn?

Nếu không thể biết nhiều phu nhân quý nữ, nàng đi đâu kiếm đủ tiền tiết kiệm chứ?

Thái tử lần này đột nhiên nhằm vào Tiêu Minh Triệt, căn bản là đang cắt đứt con đường tài lộc của nàng!

Đương nhiên, lý do nhỏ nhen của con buôn này, nàng cũng không thể không có ý tứ mà nói trắng ra ở ngoài miệng.

“Kỳ thật, ta cũng chưa làm gì ảnh hưởng tới hắn hết, không phải sao? Chỉ là giúp hắn và Hằng Vương tiếp tục chuyên chú lẫn nhau mà thôi.”

Tiêu Minh Triệt hồi lâu không nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Giống như đang cười, lại giống như không có.

Nàng nhất thời có chút xấu hổ: “Làm gì nhìn ta như vậy?”

“Không có gì.” Tiêu Minh Triệt thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhặt cây bút đặt trên nghiên mực lên: “Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới, nàng từng hỏi ta có thích gì hay không.”

Lý Phượng Minh không rõ ràng cho lắm: “Khi đó ngài nói không có. Sao, bây giờ đột nhiên có rồi?”

Tiêu Minh Triệt rũ mắt chấm mực, không nhìn nàng: “Ừm.”

Thí dụ như, cái gọi là “tương lai” mà lần trước nàng nói tới. Lại ví dụ như, nàng vừa nói “khi dễ ngài với khi dễ ta có gì khác nhau.”

Hắn cũng không biết vì cái gì, đột nhiên liền thấy thích.

Rất thích. Rất rất thích.

Điều này khiến hắn có chút luống cuống, lại có chút hoảng hốt. So với lúc trước thường xuyên ngửi thấy mùi La ly hương không tồn tại còn hoảng hốt hơn.
Bình Luận (0)
Comment