Vân Nam Cảnh và Âu Dương Nguyệt Anh vừa dùng bữa vừa cùng nhau trò chuyện vui vẻ, trong lòng của Vân Nam Cảnh luôn muốn tìm cơ hội để bày tỏ với Âu Dương Nguyệt Anh là muốn đón nàng đến Vân Quốc nhưng luôn không biết mở lời như thế nào, còn Âu Dương Nguyệt Anh đương nhiên không biết ý định trong lòng của Vân Nam Cảnh.
“Vân Quốc các huynh có điều gì thú vị hay không?” Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Điều thú vị thì có rất nhiều nhưng thú vị như nàng thì không hề có.” Vân Nam Cảnh trả lời.
“Người như ta thì như thế nào?” Âu Dương Nguyệt Anh nghĩ Vân Nam Cảnh cũng nói nàng không hợp quy cũ thời này nên không vui.
“Chính là xinh đẹp, đáng yêu, thân thiện lại thông minh.” Vân Nam Cảnh trả lời.
“Vậy còn tạm được!” Âu Dương Nguyệt Anh uống ly trà.
“Âu Dương tiểu thư, ta..” Vân Nam Cảnh chưa nói hết câu thì Thanh Tâm bên ngoài đi vào.
“Tiểu thư, thư của người ạ!” Thanh Tâm đi lại gần đưa bức thư cho Âu Dương Nguyệt Anh.
Âu Dương Nguyệt Anh cầm bức thư đọc xong thì bỏ lại vào trong phong bì nhìn Vân Nam Cảnh nói:“Thất lễ trước, ta có việc phải rời đi!”
“Vậy....nếu nàng có việc thì cứ đi trước.” Vân Nam Cảnh có hơi không muốn để nàng đi.
“Vậy ta cáo từ trước!” Âu Dương Nguyệt Anh đứng dậy đưa bức thư cho Thanh Tâm:“Đốt đi!” Rồi đi ra ngoài. Thanh Tâm nhận bức thư xong đi theo sau Âu Dương Nguyệt Anh.
Âu Dương Nguyệt Anh ra ngoài liền được Thanh Tâm dẫn đến phòng cách phong lúc nãy 3 phòng.
“Thanh Tâm, ngươi ngoài đi!” Âu Dương Nguyệt Anh đứng lại ngay cửa nói với Thanh Tâm.
“Vâng!” Thanh Tâm mở cửa để Âu Dương Nguyệt Anh đi vào.
__+_Thập Tứ Vương Phủ-Nam Lân Viện_+__
“Vương Gia!” Nam Cung Dạ Thần đang đọc sách thì Giang Bình bước vào.
“Nói!” Nam Cung Dạ Thần vẫn đang đọc sách.
“Vương Phi ở Nhật Nguyệt Cư đã gặp gỡ và trò chuyện cùng với một nam tử họ Vân.” Giang Bình bẩm báo.
“Vân!?!” Nam Cung Dạ Thần dường như biết được đáp án.
“Chính là Đương Kim Hoàng Đến Vân Quốc.” Giang Bình trả lời.
“Dặn dò Bình An cùng Như Ý luôn đi theo Vương Phi!” Nam Cung Dạ Thần ra lệnh.
“Vâng!” Giang Bình nhận lệnh.
__+_____Nhật Nguyệt Cư_____+__
Âu Dương Nguyệt Anh đi vào trong phòng thì thấy hai nam tử một đứng một ngồi, theo quan sát của nàng thì người ngồi là người gửi thư cho nàng, còn người đứng là tiyf tùng của y.
“Lâm Tử, ngươi đi ra ngoài đi!” Nam tử đnag ngồi tên Sở Tinh Diệu ra lệnh cho tuỳ tùng Lâm Tử của y.
“Vâng thưa công tử!” Lâm Tử nhận lệnh đi ra ngoài.
“Are you the one who sent me the letter?” Đợi Lâm Tử đi ra ngoài đóng cửa lại thì Âu Dương Nguyệt Anh lên tiếng hỏi.
“It’s me!” Sở Tinh Diệu trả lời, nhìn lên gương mặt của Âu Dương Nguyệt Anh thì hơi sửng sốt một chút liền quay về vẻ mặt lãnh đạm như bình thường.
“Are you also from the 21st century?” Âu Dương Nguyệt Anh ngồi xuống ghế hỏi.
“Cậu....cậu là Âu Dương Nguyệt Anh?” Sở Tinh Diệu có một chút ngạc nhiên kèm theo một chút kích động.
“Anh quen tôi sao?” Âu Dương Nguyệt Anh ngờ nghệch.
“Mình là Sở Tinh Diệu.” Sở Tinh Diệu kích động đi đến trước mặt Âu Dương Nguyệt Anh ngồi xổm xuống.
“Cậu...cậu là Tinh Diệu? Sao có thể chứ!” Âu Dương Nguyệt Anh hơi kích động.
“Sao lại không thể? Nếu cậu là Anh Anh thì mình chính là Tiểu Diệu.” Sở Tinh Diệu dịu dàng trả lời.
“Cậu thật sự là Tiểu Diệu sao? Không phải cậu đãn chết rồi sao?” Âu Dương Nguyệt Anh kích động rơi nước mắt, tay đặt lên đầu của Sở Tinh Diệu.
“Sau phát súng đó khi mình mở mắt lần nữa thì mình đã xuyên không vào thân thể này lúc 10 tuổi đến bây giờ đã 8 năm rồi.” Sở Tinh Diệu dùng tay lau nước mắt cho Âu Dương Nguyệt Anh.
“Mình....mình không lẽ cũng chết rồi!.!.!” Âu Dương Nguyệt Anh lần nữa kích động rơi nước mắt.
“Cậu....cậu ở đó lại bị làm sao?” Sở Tinh Diệu hỏi.
“Mình chỉ nhớ là mình bị tai nạn giao thông rồi phải vào phòng cấp cứu, sau đó...sau đó thì mình rất mơ hồ....tỉnh lại thì đã ở trong cơ thể này rồi.” Âu Dương Nguyệt Anh mơ hồ kể lại.
“Mình không biết là cậu đã chết chưa, nhưng mình hứa là mình sẽ tiếp tục bảo vệ cậu. Mình sinh ra đã là kỵ sĩ của cậu, cho dù là ở đâu thân phận là gì thì mình vẫn sẽ mãi mãi là kỵ sĩ của cậu.” Sở Tinh Diệu an ủi Âu Dương Nguyệt Anh, đỡ nàng đứng dậy rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng