Nạp Thiếp Ký 3

Chương 164

Mạnh Thiên Sở nói: "Sau khi Tô Văn bị giết, hiềm nghi liền tập trung vào người Vu dịch trưởng và Vương Kim Hoa, nhưng ta nhất mực không thể khẳng định rốt cuộc là ai. Dĩ nhiên không phải là cả hai thông đồng, vì nếu vậy cả ba người họ thừa sức diệt hết chúng ta. Ta nghĩ Vu dịch trưởng là thiếp thân hộ vệ của ta, cơ hội giết ta rất nhiều, xem ra không cần ở trong trường hợp này giết ta. Nhưng ngược lại, nếu tận dụng trường hợp giữ biển này giết ta, rồi giết hết những người khác, sau đó đổ hết toàn bộ cho tai nạn ở biển là xong. Như vậy sẽ không có ai biết, và cũng là cơ hội tuyệt hảo. Cho nên, ta không thể tra rõ ai là hung thủ thật sự. Ta bèn chia ra báo cho Vu dịch trưởng và Vương Kim Hoa cùng chú ý Chương Dật Lôi, nói nàng ta rất có thể là hung thủ, và người còn lại có thể là đồng bọn, tức là ta nói với Vu dịch trưởng có thể Vương Kim Hoa là tòng phạm của Chương Dật Lôi, và nói với Vương Kim Hoa về Vu dịch trưởng ngược lại như vậy."
Phi Yến kỳ quái hỏi: "Nếu như một trong hai người Vu dịch trưởng và Vương kim hoa khẳng định là hung thủ, thì thiếu gia nói như vậy chẳng phải là lật bài ngữa cho hung thủ xem rồi sao?"
"Ta cần kết quả như vậy, nếu người không phải hung thủ nghe được, sẽ vì thế mà cẩn thận đề phòng. Nếu kẻ đó là hung thủ, nghe ta không hoài nghi, sẽ cho rằng ta suy đoán sai, sẽ bị lơ là giảm bớt cảnh giác đối với ta."
"Nếu như Vu dịch trưởng và Vương Kim Hoa cùng là hung thủ thì sao?"
"Không thể nào! Nếu như hai người đều là hung thủ, sau khi chia ra giết chết Phương Lãng và Từ Tiểu Bân rồi, chỉ còn lại một mình Tô Văn có thể miễn cưỡng so bì võ công với họ. Nhưng nếu hai người cùng liên thủ, cộng thêm Chương dật Lôi, thì họ sẽ ngang nhiên giết Tô Văn rồi giết toàn bộ chúng ta cũng chẳng khó khăn gì, cần chi phải phí tận tâm tư chờ cơ hội giết chết Tô Văn. Cho nên, giữa hai người này chỉ có một người là hung thủ. Ta suy tính hung thủ sẽ ra tay trên tiểu thuyền, nên mới mạo hiểm chia ra nói với hai người họ. Rất tiếc Vu dịch trưởng nhất mực tin rằng hung thủ là con bạch sắc lão ưng, không hoàn toàn tin lời nói của ta. Cho nến y đã tránh được một kiếm của Chương Dật Lôi, nhưng không thể tránh kiếm trí mệnh của Vương Kim Hoa." Bạn đang đọc truyện được tại Y
Hạ Phượng Nghi nhất mực tĩnh lặng lắng nghe, lúc này đột nhiên hiểu ra: "Hèn gì Vu dịch trưởng trước khi chết nói là hối hận vì đã không nghe lời chàng."
"Đúng vậy! Ta thấy Vương Kim Hoa động thủ liền biết hung thủ chính là hắn, cho nên lợi dụng hắn bị Vu dịch trưởng ôm chặt, tập kích từ phía sau, nên mới một chiêu đắc thủ."
Tiếu Chấn Bằng khen: "Kỳ thật võ công của Mạnh đại nhân cao cường, một chiêu đó nhanh như thiểm điện. Cho dù Vương Kim Hoa có không bị ôm chặt, Mạnh đại nhân vẫn có thể một chiêu đâm chết hắn. Hà hà..."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Không đúng, võ công của ta so với ngươi hay Thái Thanh Xung thì mạnh hơn một chút, còn thì kém hơn cả Chương Dật Lôi. Nếu đem so với mấy người khác thì còn thua mấy bậc, nếu muốn đối diện động thủ thì ta không qua được mười chiêu. Cho nên trận chiến này vô cùng hung hiểm!"

Phi Yến nói: "Hèn gì thiếu gia trong sơn động có nói là phải dùng trí tuệ!"
"Đúng a, đây là khi rơi vào tình huống nghề không bằng người mà không tìm được hung thủ còn lại, là biện pháp khi không còn biện pháp nào, chỉ có thể lấy tĩnh chế động, xuất kích vào lúc tối hậu."
Chương Dật Lôi thở hỗn hễn nói: "Mạnh đại nhân, ta đã cung khai hết rồi, ta biết tội mưu sát thượng ti phải bị lăng trì xử tử, không dám cầu tha mạnh, chỉ xin cấp cho ta một cái chết thống khoái."
Mạnh Thiên Sở nhìn trừng ả, lạnh giọng hỏi: "Còn có một vấn đề, các ngươi bày mưu chuyện này thế nào?"
"Mẹ nó con ** thúi này, đáp lời Mạnh đại nhân mau!" Tiếu Chấn Bằng độc ác tát một cái thật mạnh vào mặt Chương Dật Lôi, "Nếu không lão tử sẽ để ngươi trước khi bị lăng trì thưởng thức qua 18 loại khốc hình của Đông hán, cho ngươi sống không bằng chết!"
Chương Dật Lôi là phiên tử của Đông hán, làm sao không biết khốc hình của Đông hán lợi hại thế nào, toàn thân ả run bần bật, thở hỗn hễn đáp: "Giết chết Phương Lãng và mấy người là chờ đến khi lên đảo chúng tôi mới quyết định, nhân vì trên cô đảo chỉ có mấy người này, không giết họ mà trực tiếp giết đại nhân thì rất khó đắc thủ. Hơn nữa, do lo ngại là sớm muộn gì cũng bị lộ, cho nên chúng tôi quyết định giết toàn bộ mọi người, khi trở về trực tiếp nói là các vị bị sóng gió nhấn chìm hết rồi là được..."
Tiếu Chấn Bằng hậm hực: "Mẹ nó độc ác thật! Giết chúng rồi có phải là còn muốn giết tiếp chúng ta?"
"Đúng, trước hết giết Phương Lãng, Từ Tiểu Bân và Tô Văn ba người có võ công cao cường, chẳng khác nào chặt đi cánh tay phải tay trái của Vu dịch trưởng, sau đó hai chúng tôi tập trung lực lượng ngầm đánh lén Vu dịch trưởng, nhất định là đắc thủ, những người khác không cần phải lo nữa."

Mạnh Thiên Sở thảy lên thảy xuống cái cương trùy trong tay, lạnh giọng hỏi: "Món này xem ra là do các ngươi đặc biệt chế tạo ra đúng không?"
"Đúng, tôi và Vương Kim Hoa nhận lệnh ám sát Mạnh đại nhân ngài, biết được ngài định ra biển du ngoạn, lại nghe vùng này có truyền thuyết về oan quỷ huyễn hóa thành lão ưng mổ ăn não tương của người, nên làm trước một loại ám khí trông giống như mỏ chim ưng, vốn định chờ đến Bạch tiên đảo sẽ tìm cơ hội dùng ám khí này ám sát Mạnh đại nhân, sau đó đổ trách nhiệm cho con ưng đó. Không ngờ giữa đường gặp phải gió bão, âm soa dương thác thế nào trôi lên cô đảo này, nên quyết định phải giết hết."
Tiếu Chấn Bằng hỏi: "Đại nhân, nếu như Phương Lãng, Từ Tiểu Bân và Tô Văn đều do hai bọn chúng giết, chẳng liên quan gì đến lão ưng, vậy tại sao lão ưng lại tìm đến chúng ta làm phiền chứ?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Nhân vì chúng ta làm nó bị thương trước. Ở trên tiểu sơn, lão ưng bị Vu Hân Long và mấy người ném đá trúng, xem ra bị thương không nhẹ. Ta chú ý đến sau đó nó bay đi cách vị trí Tô Văn bị giết rất xa, cộng thêm vết thương trên đầu Tô Văn có dấu trầy sát, từ đó xác định Tô Văn không phải là bị lão ưng mổ chết, mà là bị người dùng ám khí giết chết. Nhưng ta cố ý tán đồng quan điểm của các ngươi, nhận là lão ưng giết, chính là muốn mê hoặc hung thủ."
Hạ Phượng Nghi nói: "Như vậy là chúng ta đã trách lầm lão ưng rồi."
"Đích xác là vậy," Mạnh Thiên Sở thở dài, "Để lão ưng vác nồi ông táo là biện pháp khi không còn biện pháp nào. Lão ưng sau khi bị chúng ta đánh bị thương, liền nhớ thù, cho nên theo dấu chúng ta, tiến hành báo phục đối với chúng ta."
"Lão ưng còn báo phục nữa không?"
Đương nhiên, có những dã thú có lòng nhớ thù nhớ hận còn mạnh hơn cả nhân loại. Lão ưng này tự nhiên bị chúng ta làm bị thương, đương nhiên múôn báo phục. Lão ưngnày thập phần lợi hại, chúng ta nhất định phải cẩn thận đối phó."

Phi Yến hỏi: "Nếu như là hiểu lầm, có thể hóa giải được không?"
Mạnh Thiên Sở mếu máo: Đàm phán với lão ưng à? Ta không có bản lĩnh đó đâu, hiện giờ hai bên đã trở thành thế nước lửa. Từ tình huống vừa rồi mà xét, chúng ta nếu chùn tay thì kẻ chết chính là chúng ta!"
Mọi người đều trầm mặc, biết Mạnh Thiên Sở nói đây là thật tình. Tuy chuyện xảy ra là chẳng đặng đừng, trách lầm lão ưng, nhưng hiện giờ không thể không chống nó đến cùng, hoặc là giết lão ừng, hoặc là lão ưng sẽ giết họ, chẳng có chuyện buông tha.
Mạnh Thiên Sở cúi người, nhìn Chương Dật Lôi chầm chầm: Câu hỏi cuối cùng, người hãy thành thật trả lời, nếu như ngươi trả lời thành thật, ta có thể sẽ suy xét tha mạng cho ngươi."
"Thật không? Thỉnh đại nhân cứ hỏi!" Mắt Chương Dật Lôi xuất hiện tia hi vọng sống còn.
"Là ai phái các ngươi tới giết ta?"
Nhãn thần của Chương Dật Lôi ảm đạm lại ngay. Ả lắc đầu: "Tôi không thể nói, nếu mà tôi nói còn chết thảm hơn, chỉ cầu đại nhân có thể cấp cho tôi cái chết thống khoái là được rồi."
Mạnh Thiên Sở còn định nói gì đó, Chương Dật Lôi đật nhiên hét: Đá! Mau tránh!" Mạnh Thiên Sở lập tức nghe kình phong trên đỉnh đầu đánh tới, vội nhoài người tránh qua một bên, đè ép Hạ Phượng Nghi và Phi Yến xuống dưới.
Thuyền lão đại ngồi ở sau cầm lái đã sớm chuẩn bị, vội quật bánh lái ngang thuyền, khiến cho đuôi thuyền hất mạnh qua một bên. Lập tức, mọi người nghe bành một tiếng nước bắn tung tóe, một khối đá lớn từ trên trời rơi xuống sượt qua tiểu thuyền roi xuống biển, tạo ra làn sóng khiến tiểu thuyền rung động kịch liệt, khiến cho Tiếu Chấn Bằng và Thái Thanh Xung chụp giữ hai be thuyền không dám động.

Chờ thuyền hơi bình ổn lại, Mạnh Thiên Sở thở phào, cố cười: "Nguy hiểm thiệt..."
Chính vào lúc này, Mạnh Thiên Sở cảm thấy sau người có một cổ kình phong vọt tới, liền nghe có tiếng đập cánh cực nhanh, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến bị đè dưới người hắn nhìn lên trên ré lên inh ỏi.
Mạnh Thiên Sở chẳng nghĩ ngợi gì, chụp ngay thanh trường kiếm của Chương Dật Lôi ở bên cạnh, không kịp chuyển thân, vội phản thủ đâm ra sau, chỉ nghe tiếng xựt một cái, tiếp đó cảm thấy đầu vai đau nhói, trên đỉnh đầu kình phong lăng lệ, cảm giác như có một chiến trực thăng đang quay cánh quạt quất gió ở trên đầu, tiếp đó là một tiếng gào thảm thê lệ vang dài bốc lên trên không.
Mạnh Thiên Sở chuyển đầu nhìn lên, lúc này ánh mặt trời đầu tiên đã ló ra mặt biển. Do không có vật ngăn trở, mặt biển sáng bừng lên, trong cảnh hừng đông màu vàng sáng, một con ưng màu trắng to lớn vô cùng đang đập mạnh cánh gian nan bay về phía ánh mặt trời.
Dưới hai chân lão ưng có quặp một nữ tử, chính là Chương Dật Lôi bị trói quặc hai tay. Ở bụng của lão ưng không ngờ có cắm thanh trường kiếm do Mạnh Thiên Sở đậm ra!
Con bạch sắc lão ưng đó đập cánh có vẻ như càng lúc càng cật lực, rồi hai chân buông ra, Chương Dật Lôi lại gào thảm kéo dài, rơi phìng chìm xuống dưới biển. Bạch sắc lão ưng lãi cố gắng bay lên không trung, nhưng chỉ được vài chục trượng nữa thì loạn choạng quẫy đập cánh loạn, rồi từ từ vô lực mang theo thanh trường kiếm rơi ùm xuống biển.
Mạnh Thiên Sở quát lớn: "Mau bơi tới đó cứu Chương cô nương lên! Bắn con ưng đó chết quách!"
Thuyền lão đại chuyển đầu thuyền, Tiếu Chấn Bằng và Thái Thanh Xung bơi bằng mái chèo, khi đến chỗ Chương Dật Lôi rơi xuống nước thì đã không còn thấy bóng dáng ả đâu nữa. Nguyên Chương Dật Lôi không giỏi bơi lội, lại thân thụ trọng thương, hai tay bị trói sau lưng, khi rơi xuống biển liền như cái mỏ neo chìm luôn xuống đáy, bị nước biển dìm chết ngộp. Và điều này cũng thực hiện nguyện vọng được chết thống khoái của cô ta, tránh khỏi cái thống khổ bị đao xẻo hàng nghìn mảnh thịt nhỏ.
Trên mặt biển, con bạch sắc lão ưng to lớn vô cùng đó cố gắng đập cánh muốn từ dưới biển bay lên, nhưng một kiếm vừa rồi của Mạnh Thiên Sở quá sâu, máu đã nhuộm hồng cả một mảng nước biển lớn. Lão ưng thụ thương cực nặng, trong cơn giãy giụa cố bay lên máu càng chảy ra nhiều hơn, ngoi được mấy cái rồi bất động, giơ cặp mắt trừng trừng nhìn bọn Mạnh Thiên Sở, tiếp đó bị hàng loạt mũi tên tiễn đưa kết thúc cuộc đời làm nghiệt súc.

Bình Luận (0)
Comment