Lý trưởng thở dài: "Ai, đây đều là số mệnh, Lâm Nhược Phàm này vốn ở thôn Lưỡng khỏa thụ cách đây mười dặm. Cha mẹ cô ta mọi người ở đây đều biết. Lúc cô ta năm sáu tuổi, ở vùng này bị ôn dịch, cha mẹ cô ta bệnh chết. Cô ta không có chỗ nào đi, may là có Kính Tuệ sự thái trên núi thu về nuôi dưỡng, làm việc vặt trong chùa. Cô ta cũng định xuất gia, nhưng Kính Tuệ sư thái không đáp ứng."
Mạnh Thiên Sở nói: "Hèn gì nữ tử này siêu phàm toát tục, thì ra là từ nhỏ đã sống và lớn lên trong am ni cô."
"Đúng vậy, Lâm Nhược Phàm rất ít khi nói chuyện với người, tính tình thập phần cương liệt. Bọn du côn ở gần am nhiều lần đến quấy nhiễu dụ dỗ, Lâm Nhược Phàm thà chết không chịu, dùng kéo làm bị thương một tên lưu mạnh, từ đó không còn ai dám quấy nhiễu cô ta nữa."
"Vậy à, vậy Lâm Nhược Phàm đúng là khiến người bội phục rồi. Cô ta sau đó sao lại gả về nhà Hải gia."
"Vào lúc cô ta 15 tuổi, một ngày mùa hè, sau nhiều ngày mưa lớn, một nửa ngọn đồi sau am ni cô đột nhiên đổ sụp xuống, chôn cả ôm luôn. Vừa khéo Hải Đại Sơn đi thăm bà con lúc đó đi ngang, vội ra tay cứu giúp. Rất may là Lâm Nhược Phàm phụ trách canh cổng chùa, cách sườn núi xa nhất, nên bị chôn cạn, được Hải Đại Sơn đào cứu ra được. Còn những ni cô khác, bao gồm cả Kính Tuệ sư thái đều bị vùi lấp dưới đó hết rồi."
Nghe đến đây, Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cảm thấy lòng thật nặng nề, nhưng cũng khẽ thở phào, mừng cho Lâm Nhược Phàm tránh được kiếp nạn.
Hải lý trưởng tiếp tục kể: "Hải Đại Sơn đưa Lâm Nhược Phàm trở về nhà chăm sóc. Lâm Nhược Pháp bị thương rất nặng, trong thôn không có lang trung không có cách gì bốc thuốc, Hải Đại Sơn phải dầm mưa đi suốt đêm vào thành tìm lang trung trị thương cho Lâm Nhược Phàm. Cô ta nằm liệt giường cả tháng mới coi như tìm lại cái mạng. Để trị thương cho Lâm Nhược Phàm, Hải Đại Sơn đem tiền chuẩn bị cưới vợ cho Hải Trụ Tử tiêu sạch. Vì chuyện này, Hải Trụ Tử và cha hắn cãi nhau một trận, cuối cùng suýt đánh nhau, lão phủ phải khuyên giải mới thôi đó."
"Hải Trụ Tử dám động thủ cùng cha hắn?" Mạnh Thiên Sở căm phẫn hỏi.
"Ai, Hải Trụ Tử cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa, nhưng nhất mực chưa lấy vợ. Cha hắn đem tiền hắn để dành cưới vợ tiêu sạch, hắn đương nhiên nóng ruột, cái đó cũng khó trách. Lâm Nhược Phàm nhìn thấy tình cảnh này, vội gượng xuống giường quỳ lạy Hải Đại Sơn, nói nguyện ý lấy con trai ông ta, báo đáp đại ân cứu mạng của ông ta. Và thế là Lâm Nhược Phàm đã bị gả cho Hải Trụ Tử."
Vương Dịch thở dài: "Một nữ tử tốt đẹp xinh xắn như vậy... Thật là.... một đóa hoa lài cắm bãi *** trâu mà!"
Lòng Mạnh Thiên Sở cũng thật nặng nề. Một nữ tử yếu đuối ngoại trừ biện pháp đó ra, còn cách nào để báo đáp đại ân cứu mạng của người ta chứ. Hắn hỏi: "Vậy Lâm Nhược Phàm sống ở nhà họ Hải hạnh phúc không?"
"Hạnh cái gì mà phúc... thôi đi, người đã chết rồi, không nói nữa..."
Lúc này, một trận gió núi thổi tới, Hạ Phượng Nghi rùng mình, mũi hơi cay cay, nhịn không được nhảy mũi một cái rõ to.
Hiện giờ là giữa thu, sáng đi sớm, trời hơi nóng, giờ lên đầu thôn ngồi hóng mát hơi lạnh rồi, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Thế nào? Chơi tận hứng chưa? Chúng ta nên về phủ rồi?"
Phi Yến cười hi hi: "Thiếu gia, người không vào trong thôn tế điện Hải Trụ Tử sao? Say này e rằng không có cớ gì tốt để mượn đâu đó."
"Ta vì sao lại phải..." Mạnh Thiên Sở nói nửa chừng, đột nhiên quay đầu nhìn cô nàng Phi Yến vẫn đang châm chọc hắn bị cuốn hút với vẻ đẹp siêu phàm thoát tục của cô dâu nhà họ Hải, hừ một tiếng, gấp quạt gõ lên đầu cô nàng một cái: "Quỷ lí lắc! Đi về thôi!" Nói xong chuyển người đi xuống cửa thôn trước.
Hải lý chánh nhất mực đưa họ ra cửa thôn mới vẫy tay chào tạm biệt.
Dọc đường, họ chầm chậm bước, khi đi ngang qua chỗ gặp Lâm Nhược Phàm sáng nay, Mạnh Thiên Sở nhịn không được nhìn về phía cái cây chỗ Lâm Nhược Phàm ngồi dưới bóng nghỉ ngơi. Thần tình ai oán bất lực trong cái tuổi và dáng vẻ đáng lẽ phải tươi vui đó của Lâm Nhược Phàm như hiện trở lại trước mắt hắn. Đúng a, bị bức lấy một nam nhân coi rượu như bạn lại đối với mình không tốt như vậy, làm sao mà vui được. Có câu nam sợ chọn lầm nghề, nữ sợ lấy lầm chồng mà! Hiện giờ Hải Trụ Tử chết rồi, chỉ hi vọng Lâm Nhược Phàm sẽ có một cuộc sống mới.
Mạnh Thiên Sở ngẩn ngơ nhìn cây cổ thụ đó hồ tư loạn tưởng, nhưng bóng mắt thấy Hạ Phượng Nghi đứng bên cạnh thần tình buồn buồn, tức thời cảnh giác ngay. Bên người hắn kiều thê mỹ thiếp, thế mà cứ mãi tưởng đến Lâm Nhược Phàm, còn ra thể thống gì chứ? Nhưng chuyện này tốt nhất đừng giải thích, vì càng nói thì càng đen, người ta vốn chỉ là có lòng lo ngại, nếu giờ hắn nói ra nhất định sẽ để trong lòng ngay! Cho nên hắn không nói gì, chỉ cười cười phe phẫy quạt tiếp bước.
Tuy về biểu hiện thì hắn đã buông bỏ chuyện này, nhưng lòng lại ứng với câu nói: bỏ đầu mi, vương đằng ngực, dù sao cũng không quên được nó.
Rất may là Phi Yến cơ linh, dường như biết suy nghĩ trong lòng hắn, nên luôn miệng nói chuyện, khiến hắn mới từ từ quên đi lo nghĩ trong lòng.
Dọc đường trở về sơn thanh thủy tú, tâm tình từ từ phóng khoáng trở lại, Mạnh Thiên Sở không ngừng nói chuyện với Hạ Phượng Nghi, nên ba người cũng từ từ quên chuyện không vui vừa rồi.
Sáng hôm sau, khi Mạnh Thiên Sở đang xử lý công vụ cùng Mộ Dung Huýnh Tuyết ở thư phòng, chợt nghe trống chầu ở tiền đường nổi lên vang trời, xem ra là có đại án gì đó. Hai người đưa mắt nhìn nhau, lòng đầy suy đoán.
Mạnh Thiên Sở là hình danh sư gia, không thể trực tiếp đi tiếp thụ án, đều phải do tri huyện thăng đường nhận án xong mới giao cho hắn xử lý. Nếu như phát sinh đại án như án mạng gì đó, một lúc sau thì Thái tri huyện sẽ tìm đến thôi. Về phương diện này Thái tri huyện còn gấp hơn Mạnh Thiên Sở, vì án mạng mà xử lý không khéo, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới thành tích của ông ta.
Quả nhiên, một lúc sau đã nghe tiền sảnh có tiếng bước chân nhanh đến, tiếp đó là ngoài thư phòng vang lên tiếng của Thái tri huyện: "Sư gia! Mạnh sư gia!"
Mạnh Thiên Sở vội đứng dậy ra đón, Thái tri huyện cũng chậm bước tiến vào, nói: "Sư gia, Liên Vụ thôn lại xảy ra án mạng nữa!"
Hôm qua sau khi từ Liên Vụ thôn trở về, Mạnh Thiên Sở giản đơn thuật lại với Thái tri huyện về án chết đuối bất ngờ phát sinh ở Liên Vụ thôn, do đó, hôm nay Thái tri huyện nghe báo án có liên quan đến Liên Vụ thôn, liền vội đến cho Mạnh Thiên Sở hay.
Mạnh Thiên Sở rúng động, nghe tin này lòng tự nhiên cao hứng không hiểu nguyên nhân, chẳng lẽ là vì có thể gặp lại được Lâm Nhược Phàm siêu phàm thoát tục đó? Mạnh Thiên Sở đương nhiên không chịu thừa nhận điểm này, hỏi: "Ông chủ, là chuyện gì thế? Ông đừng vội, từ từ nói." -
Thái tri huyện thở mấy hơi, bấy giờ mới tiếp: "Cụ thể vãn sinh cũng không rõ, chỉ là vừa rồi có người đến báo án, nói ở ao làng của Liên Vụ thông phát hiện một thi thể, là của một người dân trong thôn."
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: Lại là ao làng, chẳng lẽ là cùng cái ao đó! Nếu là như vậy, ao làng liên tục phát sinh án mạng, chẳng lẽ có quỷ?
Vương Dịch Vương bộ đầu đã nhận được tin, tổ chức các bộ khoái chờ ngoài tiền sảnh. Loại khám tra án mạng này theo đạo lý thì phải tự do tri huyện lão gia ra mặt, nhưng Thái tri huyện một là đối với chuyện hình danh một khiếu không thông, hai là từ chuyện lần trước xảy ra, ông ta coi như giao toàn quyền cho Mạnh Thiên Sở, hễ gặp án nào thì Mạnh Thiên Sở nói ông ta phán ra sao thì ông ta phán y vậy, chuyện ra hiện trường cũng miễn luôn, đều giao cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở đi nói với Hạ Phượng Nghi là lập tức đến Liên Vụ thôn xử lý án mạng. Thần sắc của Hạ Phượng Nghi hơi quái quái, miệng thì vẫn dặn dò hắn cẩn thận. Còn Phi Yến thì cười hì hì chớp chớp mắt, phảng phất là biết Mạnh Thiên Sở lần này khẳng định là mượn chuyện công để làm chuyện riêng rồi.
Mạnh Thiên Sở cũng không giải thích nhiều, thời gian đã không còn sớm nữa, nên hắn mạng theo Chu Hạo, Mộ Dung Huýnh Tuyết rời trạch viện đến đại sảnh của huyện nha.
Vương bộ đầu cũng đã chuẩn bị ngựa sẳn sàng. Lần này đến Liên Vụ thôn đều là đường núi, không tiện cưỡi ngựa. Những họ cưỡi ngựa rời thành đến dưới sơn thôn, lưu lại một bộ khoái giữ ngựa, rồi đi bộ lên núi. Sau khi vượt qua đường núi nhỏ hẹp, họ lên đến đầu thôn.
Đến cửa thôn, thôn dân báo án chạy như bay về báo cáo. Hải lý trưởng vội vã ra đón.
"Chuyện là thế nào?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
Hải lý chánh cười khổ: "Thật là kỳ quái! Hôm qua Hải Trụ Tử chết đuối ở ao đó, người trong thôn không đến ao nữa, đổi sang ao khác xa hơn để lấy nước ngọt hoặc là giặt giữ. Sáng hôm nay, Lưu đại thẩm là người cùng Lộ nhi phát hiện thi thể hôm qua xách làn rau đi rửa ở ao nước ngọt ở trên, nhưng đi ngang qua nhìn vào trong ao là thấy có một thi thể phập phều, hoảng sợ quẳng luôn giỏ rau, khụy xuống đất la làng. Mọi người nghe tiếng động chạy ra kéo thi thể đó lên, phát hiện đó là Lại Đầu Tứ trong thôn."
"Lại đầu tứ?" (Tứ đầu ghẻ)
"Đúng, họ Hải, đứng hàng thứ tư, đầu bị ghẻ chốc, nên gọi hắn là Tư đầu ghẻ.
"Hiện trường có được bảo hộ không?"
Hải lý chánh hơi bối rối: "Người trong thôn đều nói ao nước liên tục dìm chết hai người, đều tránh rất xa, hiện trường xem ra không bị phá hỏng. Thi thể đặt ở đá xanh trên ao, tôi bảo hai dân tráng trông chừng."
Hôm qua khám nghiệm hiện trường rồi, Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết vị trí của ao, không cần người dẫn đã rảo bước tới đó.
Khi quẹo qua một góc nhà, đột nhiên chân hắn dừng hắn: nhà phía trước có treo một cây cờ trắng, có mấy người già trẻ mặc đồ tang hoặc đứng hoặc ngồi ở cửa nói chuyện. Mấy người thổi kèn đánh trống cũng ngồi trên ghế gần đó, dường như đã mệt rồi nên đang ngồi nghỉ. Cha của Hải Trụ Tử là Hải Đại Sơn đang ngồi một bên, nhìn về mây mù lất phất phía xa đến phát ngốc, không biết đang nghĩ gì.
Trong phòng khách của căn nhà gỗ đó có đặt một quan tài mỏng. Trên tấm thảm cỏ trước hương án đặt trước quan tài có một thiếu phụ trẻ tuổi quỳ, đang đốt tiền giấy. Thiếu phụ này chính là Lâm Nhược Phàm thanh thuần như hoa sen.
Mạnh Thiên Sở cảm thấy tim đập mạnh, ngay cả cổ họng cũng cảm thấy khô khốc, sắp bốc khói tới nơi, ngơ ngẩn nhìn nàng ta quên cả bước.
Lúc này Lâm Nhược Phàm mặc đồ tang, càng đáng thương hơn, từ bộ đồ trắng đó lộ ra nửa gương mặt, trắng sạch như vầng trăng. Bàn tay thon từ từ lấy mấy giấy tiền vàng bạc bỏ vào trong lò lửa nhỏ trước mắt, sự sầu ai không thể mô tả được phủ trùm cả người nàng, khiến người ta dâng lên vẻ xót thương vô hạn.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người xuất hiện dường như kinh động nàng. Lâm Nhược Phàm quay lại, ngước mắt nhìn, khi ánh mắt quét qua Mạnh Thiên Sở, liện lộ chút kinh hoảng và thẹn thùng, sau đó cụp mắt lại ngay, xoay người quỳ thẳng, tiếp tục đốt tiền giấy.
Hải Đại Sơn thấy Mạnh Thiên Sở cùng mọi người, vội đứng dậy, khom người cười cười với họ, coi như đã chào hỏi.
Mạnh Thiên Sở lúc này mới lấy lại tinh thần, gật đầu với Hải Đại Sơn, rồi nhìn lại Lâm Nhược Phàm lần nữa mới thu hồi ánh mắt, đi dọc theo đường đá, vòng qua sau nhà Hải Đại Sơn về phía ao nước.
Sau khi vòng qua một cái ruộng bậc thang, hắn liền thấy cái ao liên tục làm chết đuối hai người trong thôn.
Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn về phía nhà của Hải Đại Sơn, thấy bị ruộng bậc thang ngăn một phần lớn, chỉ chừa một góc. Lúc này tiếng kèn trống lại vang lên, buồn thảm đau lòng.
Thi thể của Tư đầu ghẻ nằm trên đá xanh hôm qua Hải Trụ Tử đã được đặt nằm, tư thế nằm y hệt, khiến người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Một lão phụ nhân lưng còng bất lực ngồi bên thi thể, khóc hu hu, thỉnh thoảng dùng bàn tay ốm như quẻ củi gạt nước mắt.
Hôm qua ở ao có nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, nhưng hôm nay thì lại có người chết, thôn dân đều cho là ao có quỷ, nên căn bản không có ai xem, ngoài trừ mấy đứa bé còn hỉ mũi chưa sạch đứng xa xa giương con mắt đen to nhìn họ không chớp.
Mạnh Thiên Sở chỉ lão phụ nhân bên cạnh thi thể, hỏi Hải lý chánh: "Đây là ai?"
"Là mẹ già của Tư đầu ghẻ, tên là Hạ thị".
Mạnh Thiên Sở bước lên khẽ hỏi: "Lão nhân gia! Người chết có phải là con của bà?"
Lão phụ nhân đó dường như không nghe, vẫn khúc hù hụ y như cũ.
Hải lý chánh bước tới kè sát tai lão phụ nói to: "Hạ thị! Mạnh sư gia hỏi bà kìa!" Tiếp đó cười nói với Mạnh Thiên Sở, "Lão phụ nhân này hơi bị lãng tai, khi nói phải lớn tiếng chút mới được."