Nạp Thiếp Ký 3

Chương 187

Mạnh Thiên sở liền đem tình hình điều tra vào ban ngày kể hết lại cho Tịch cô nương đó nghe. Tịch cô nương nghe xong, không hiểu vì sao khóe mắt lại ứa lệ. Mạnh Thiên Sở không dám hỏi, chỉ đành ngồi đó uống trà.
Tịch cô nương đứng dậy, bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài cửa, chẳng nói một câu nào. Hai người cứ trầm mặc như thế. Lát sau, Tịch cô nương quay lại, u sầu nói: "Ta vốn định ngày mai nhất định phái đi, nhưng hiện giờ nha đầu đó còn chưa có ý quay về, ta thật không biết có nên đi hay là không."
Mạnh Thiên Sở phát hiện mắt ả ta còn có chút lệ, thầm nghĩ cô ả chủ nhân này bình thường hung hãn như thế, không ngờ đối với người hầu của mình lại có cảm tình như vậy. Nghe nàng ta nói thế, hắn không tiện nói gì hơn, chỉ đành đưa mắt nhìn không tiếp lời. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Tịch cô nương ngồi xuống ghế, thở dài một hơi, tự ngôn tự ngữ: "Ta chỉ nói có một câu mà em nó đã tức giận thành như vậy, cả ngày không chịu quay về, quả thật là ngày thường chiều riết đâm hư."
"Có thể hỏi Tịch cô nương một câu không, cô nói gì với cô ta vậy?" Mạnh Thiên Sở cẩn thận hỏi.
"Ai, em nó và ta đã ở cùng nhau tới bốn năm rồi. Năm ấy cha ta đưa cô ấy về nhà, từ đó cho cô ấy làm bạn chơi với ta. Ta lớn hơn cô ấy hai tuổi, bình thường coi như muội muội. Tình cảm của chúng ta rất tốt, đại khái là như thế. Cô ấy không giống với các nha hoàn khác, đối tốt với cô ấy, cô ấy tự nhiên tính cách cũng kiêu ngạo hơn."
Mạnh Thiên Sở thấy ả không trả lời câu hỏi của mình, không tiện hỏi thêm nữa.
"Tối hôm qua, cô ấy đột nhiên nói muốn đi gặp chủ và thiếu gia trước kia. Ta liền nói chơi là cô ta đúng là xấu xa, đã vậy rồi mà còn lòng nào về gặp người ta, biết đâu người ta đã quên cô ta rồi. Nếu không thì lúc trước họ sẽ không bán tống cô ta đi như thế."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, lòng nghĩ lời của cô nói quả là khắc bạc, chẳng trách là nha hoàn không chịu nổi. Hắn hỏi: "Lúc trước là cha cô mua cô ta?"
"Không phải, cha ta nhất mực muốn tìm cho ta một nha đầu nhanh nhẹn làm bạn. Ta ở nhà chỉ có 3 ca ca, và đều đã lớn rồi. Cha thấy ta cô đơn nên cứ nghĩ đến việc này, sau đó thấy Liên nhi cảm thấy thích hợp, bèn mở lời với chủ nhân cô ta. Chủ nhân đó tự nhiên là muốn lấy lòng cha ta, liền tống tặng cô ta về nhà ta."
Mạnh Thiên Sở thở dài, đột nhiên đối với cô gái tên Liên Nhi chưa từng gặp mặt này gợi lên sự thương xót: "Vậy Tịch cô nương cô phát hiện Liên Nhi không có mặt từ khi nào?"
"Tối hôm qua, nhân vì trời mới đầu hơi oi bức, ta và cô ấy ngủ không được, liền tìm chút đồ ăn và rượu quế vừa ăn vừa uống, uống cho tới canh ba, ta nghĩ ta say rồi, khi tỉnh dậy thì không thấy cô ta đâu."
"Các người ngủ chung à?"

"Đúng vậy. Chúng ta nhất mực ngủ chung với nhau."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, Tịch cô nương này đúng là chẳng coi Liên Nhi là người hầu, liền hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Lúc đó ta cho rằng cô ấy ra ngoài chơi, nên bảo một thị vệ đi tìm, sợ cô ta lạc đường."
"Cô ta lớn lên ở đây ắt không lạc đâu."
"Em nó nói với ta, rằng trước khi đến nhà ta chưa bao giờ đến huyện thành này, căn bản không biết đường đi trong huyện thàn, do đó ta mới lo là cô ta lạc đường."
Nghe Tịch cô nương nói vậy, Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới minh bạch vì sao mới sáng sớm mà Liên Nhi đến quán trà của Vương lão bản hỏi đường lên Vân Sơn trang.
"Cô phát hiện cô ta thất tung từ khi nào?"
"Thị vệ nhà ta tìm nửa ngày cũng không gặp, liền quay về cho ta biết. Ta bắt đầu lo lắng, sau đó nghĩ đến tối hôm trước mình uống rượu nói với cô ta câu đó, e là cô ta tức mình, nên đến tìm các người."
"Ta nghĩ cô ta sẽ không giận cô đâu. Cô đối với cô ta tốt như vậy, ắt là cô ta ham chơi, đi xa quá không tìm được đường về."
"Hi vọng là như ngươi nói. Ngươi về trước đi, ta đột nhiên cảm thấy rất mệt. Ngày mai ta sẽ chờ tiếp cô ấy vậy."
"Nếu cô ta đến ngày mai mà vẫn không tìm được, chẳng lẽ cô sẽ không tìm nữa?"
"Chủ yếu là trong vòng mười ngày sau là ngày mừng thọ của mẹ ta, ta phải trở về."

Sáng hôm sau, Mạnh Thiên Sở đến nha môn là vội vã mang theo người tiếp tục tìm trong huyện thành. Chỉ có điều, hắn không dùng đến lực lượng của Đông hán. Tìm một nha đầu mà sử dụng người của đông hán, chẳng khác nào đem cọp đi đấu với bù mắt (loại côn trùng nhỏ, chuyên cắn người hút máu, thường sống vùng lầy lội) quá.
Giữa trưa, mọi người án chiếu theo lời thỏa thuận lúc sáng, trở về nha môn báo cáo. Mọi người nhìn vẻ mặt của nhau là biết kết quả.
Mạnh Thiên Sở thất vọng ngồi xuống ghế, tự hỏi chẳng lẽ Liên Nhi tự nhiên biến mất tại nhân gian? Cô ta sẽ đi đâu chứ?
Mọi người đều ủ rũ hoặc ngồi hoặc đứng. Đúng vào lúc này, Thái Chiêu vội vã đi vào: "tiên sinh, vừa rồi Noãn Xuân các có người đến báo án, nói là ở chỗ họ phát hiện một thi thể nữ nhân. Tiên sinh mau đến đó coi thử."
Thi thể của nữ nhân? Mạnh Thiên Sở giật mình, đột nhiên có dự cảm bất tường. Hắn đứng bật dậy, mang theo Chu Hạo, Mộ Dung Huýnh Tuyết, Vương Dịch cùng các bộ khoái đi nhanh ra ngoài.
Noãn Xuân các nằm ở trung tâm Nhân Hòa huyện, có thể coi là thuộc khu vực phồn hoa nhất. Kỹ viện này ở đương địa được coi là rất có danh, thật không ngờ trong vườn của họ lại phát hiện người chết. Và bà chủ tên là Phượng Minh của thanh lâu này dĩ nhiên xui xẻo vô cùng tận rồi.
Người của toàn bộ vườn đều đứng ở cửa không dám vào. Phượng Minh cũng đứng ở hành lang, sắc mặt âm trầm, tay chống nạnh nhưng không nói gì.
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người tiến tới, Phượng Minh thấy người của nha môn đến, liền miễn cưỡng nở nụ cười gượng trên gương mặt trát phấn dày không có chỗ cho da lông thở.
"Ai trong các người phát hiện thi thể? Thi thể hiện giờ ở đâu?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
Phượng Minh chỉ vào một cô nương ở trong vường. Đó là một cô trong độ tuổi hai tư hai lăm, ở trong vườn này có thể coi như già rồi, nhưng vóc dáng vẫn khá, chỉ có điều mặt tô phấn hơi dày, xem ra trước đó thấy người chết sợ quá đổ mồ hôi, cho nên phấn trên mặt cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhòe, nhìn bộ dạng xơ xác rất tức cười.
"Chính là con tinh táng môn này, lão nương nếu không phải nễ tình tỷ muội năm xưa cùng một má má dìu dắt, thì đã sớm trục xuất nó đi rồi. Không ngờ hiện giờ phát sinh sự tình thế này, e rằng Noãn Xuân các này không còn ai lui tới nữa rồi."

Mạnh Thiên Sở không lý gì đến tú bà ở bên cạnh léo nhéo, bước tới trước mặt cô nương đó hỏi: "Cô tên gì? Làm trong vườn này được bao lâu rồi? Cô sao phát hiện được thi thể?"
"Hồi bẩm quan gia, tôi tên Tiểu Thanh, ở vườn này mười ba năm rồi, tối qua tôi nghe được mùi lạ trong phòng, lúc đó còn cho rằng là mùi hôi cơ thể của khách nhân nào đó, nhưng gọi nha hoàn quét dọn phòng, còn rưới nước hoa nữa, nhưng ai ngờ hôm nay phòng càng thối hơn, còn có rất nhiều ruồi nhặng. Tôi ngay từ sớm đã bảo người làm vào xem, có phải là có con chuột chết nào không. Bọn họ tìm kiếm nơi phát ra mùi hôi, thì ra là trong tủ quần áo của tôi có người chết, quá đáng sợ mà, ai mà khuyết đức như vậy chứ, đem người chết giấu vào trong phòng tôi."
"Các người đưa ta đi xem thủ. Cô cũng đi theo, ta sẽ hỏi cô bất cứ lúc nào." Mạnh Thiên Sở ra hiệu cho cô nương đó đưa cả bọn tiến vào.
Không ngờ cô nương đó nghe còn phải đi vào đó, lập tức biển hẳn sắc mặt, chân mềm nhũn khụy xuống đất, dựa sát vào tường: "Đánh chết tôi cũng không tiến vào đó đâu. Muốn vào thì các người tự vào. Có cần hỏi gì, ngài cứ ra hỏi tôi là được."
Vương Dịch nghe nữ nhân này không ngờ còn lè nhè, liền xốc áo cô ta đẩy vào trong phòng, sầm mặt nói: Đã tới nước này rồi ngươi còn tưởng đang bàn giá cả tiếp khách ở cửa nhà cô à? Còn không mau lên!"
Cô nương đó bị bộ dạng của Vương Dịch làm cho hoảng sợ, không dám nói nhiều, chỉ còn biết rụt rè đi lên lầu. Lên lầu quẹo một góc là tới căn phòng hướng về mặt trời mọc, cô ta đưa tay chỉ, không dám tiến vào nữa.
Vương Dịch vừa địch phát hỏa, Mạnh Thiên Sở xua tay: "Thôi được, đừng để cô ta vào, xem ra là sợ thật rồi, để cô ta ở đây chờ, không cho phép rời khỏi là được. Chúng ta tiến vào."
Cô nương đó lập tức cảm kích gật đầu: "Tôi ở cửa chờ các vị, quan gia có gì dặn dò hãy gọi tôi ngay."
Mạnh Thiên Sở mang Vương Dịch và Mộ Dung Húynh Tuyết vào phòng, một mùi hôi thối nồng nặc phả vào mặt. Rất may là mọi người nhìn quen những cảnh này rồi, chỉ nhíu nhíu mày, chẳng nói gì.
Căn phòng đã bị người tiến vào tìm chuột chết làm loạn hết lên, hiện trường đã bị phá hỏng hết. Mạnh Thiên Sở nhíu mày, phát hiện có một thi thể nằm trong phòng, xem ra đã bị người động qua.
Hắn đến cạnh thi thể, phát hiện đó là một nữ tử, tuổi chừng 16 - 17, chỉ mặc một nội y màu mỡ gà, đại bộ phận đã nhiễm máu biến thành màu hồng, y phục bên ngoài không biết đã bị lấy đi đâu.
Mạnh Thiên Sở cúi xuống bắt đầu kiểm tra vẻ ngoài của người chết, phát hiện chỗ xương chẩm trên đầu có huyết đọng sưng tấy, xem ra là bị vật nặng đánh qua, nhưng không lưu huyết. Ở cổ có một vết thương rất sâu, động mạch cảnh bị cắt đứt, đây là trí mệnh thương.
Mắt của người chết trừng lớn, xem ra là chết không nhắm mắt. Điều làm người ta hoảng kinh đó là trên mặt máu thịt bầy nhầy, chính là bị người ta dùng đao hay vật bén gì đó tàn nhẫn rọc phá, đã nhìn không rõ vẻ mặt của nữ tử này, và thi thể cũng bắt đầu sình thối.
"Căn phong này sao nóng thế?" Mộ Dung Huýnh Tuyết đang định mở cửa phòng, nhưng lập tức bị Mạnh Thiên Sở ngăn lại.

"Đừng mở cửa ra, căn phòng này mùa đông lạnh mùa hè nóng, chủ nhân của nó là cô nương bên ngoài, cô thấy rồi đó, với dáng vẻ của cô ta như vậy, tú bà sao có thể để cô ta ở phòng tốt chứ? Nếu như mở của sổ, sẽ có nhiều ruồi bay vào. Chúng ta hãy nhẫn nại một chút. Cô nương người ta ở phòng này không biết đã bao lâu rồi, chúng ta mới vào có chút thì đã làm sao."
Mạnh Thiên Sở nói vậy, Mộ Dung Huýnh Tuyết liền cảm thấy áy náy, chuyển thân nhìn ra cô nương ngoài cửa, phát hiện cô nương này đại khái nhân vì mấy câu của Mạnh Thiên Sở, đã thương tâm bật khóc.
Hiện trường đã bị phá hỏng hết, tìm kiếm tử tế không phát hiện dấu vết có giá trị gì, Mạnh Thiên Sở ra cửa hỏi cô nương đó: "Khi cô nhìn thấy thi thể này, thì người đó nằm ra sao trong tủ áo của cô?"
Cô nương ấy xem ra đã sản sinh hảo cảm với Mạnh Thiên Sở, cắn răng dằn lòng, bước vào trong phòng đến cái tủ áo mở ra, rồi tự mình tiến vào. Tủ này hơi lớn, và nữ tử vùng Giang Nam hầu hết là xinh xắn nhỏ nhắn, do đó cô nương ấy chui vào nằm xuống, vừa khéo với không gian trong tủ. Còn thể hình của người chết so với cô nương còn nhỏ hơn, cho nên ắt là dễ dàng đặt để vào.
Mạnh Thiên Sở không ngờ nữ tử này trước đó sợ hãi làm vậy, hiện giờ lại tự thân chui vào kỳ phạm cho hắn, lòng sinh cảm kích, cảm ơn một câu. Cô nương ấy đỏ mặt chui ra.
Do lai lịch của thi thể bất minh, Mạnh Thiên Sở ngay từ ý nghĩ đầu tiên đã liên tưởng tới thiếp thân nha hoàn của Tịch cô nương, bèn cho người báo cho cô ta đến nhận diện. Chỉ có điều mặt của người chết đã bị rạch nát rồi,, nhìn không rõ nét, không biết là có nhận ra được hay không. Có thể là họ ở với nhau thời gian dài, đại khái có thể nhận ra nha hoàn Liên Nhi từ đặc điểm gì đó trên người.
Mạnh Thiên Sở hỏi cô nước lúc nãy: "Cô hôm qua tiếp mấy người? Có khách lạ không?"
"Hôm qua chỉ tiếp hai người, một khách quen một khách lạ, là người vùng ngoài, nhưng người đó đến lúc xế, vừa vào đã ngửi mùi thối, liền nói phòng này khó ngửi, quay bỏ đi tìm đến phòng các tỷ muội khác. Lúc đó tôi còn chưa ngửi thấy, còn cho rằng khách nhân đó thấy tôi già, mượn cớ bỏ đi."
"Vậy cô nhất mực ở phòng này không rời đi đâu sao?"
"Có chứ, sáng đó tôi có khách quen đến, nhân vì người đó thường tới, chúng tôi quan hệ rất tốt, y nói thỉnh tôi ra tửu quán mới mở ở tây thành ăn các sốt Tây hồ. Chúng tôi ở đây đại khái một thời thần, sau đó đi đến tửu quán đó ăn uống."
"Cô đi ra ngoài thời gian dài không, đến lúc nào thì về?"
"Chỗ đó cách chỗ chúng tôi không xa mấy, hơn nữa người đó còn có xe ngựa, đại khái đi về cộng ăn uống không quá một thời thần."
"Khách quen đó của cô là ai vậy?"
"Cái này... cái này nói ra không tiện, chỗ chúng tôi không cho phép nói ra tên khách, chuyện đó đi ngược lại quy củ."

Bình Luận (0)
Comment