Mạnh Thiên Sở gật gù, tiếp tục hỏi: "Hãy nói xem các ngươi vì sao lại giết cô nương đó?"
Quản gia trả lời: "Các người chẳng phải cái gì cũng biết hết rồi hay sao? Có bản lãnh thì định tội chúng ta đi, ngươi còn hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
Mạnh Thiên Sở thấy lão đầu này quật cường quá như vậy, biết hỏi cũng không ra được cái gì, thế là đứng dậy chuẩn bị bỏ đi. Quản gia đó chợt lên tiếng: "Các ngươi định cho rằng chút thuốc đó mà làm khó được lão gia của chúng ta sao, e rằng chờ khi lão gia người tỉnh rồi, các ngươi chẳng ai là đối thủ của lão gia đâu." Truyện Sắc Hiệp -
Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ đầu của mình, cười lạnh bảo: "Lời quản gia nói rất chí lý, rất may là ngươi nhắc nhớ ta, được lắm, vậy ta hiện giờ không thèm hỏi ngươi nữa. Chu Hạo hãy nhét mồm của hắn lại cho ta. Chúng ta đưa bọn chúng về giam trong lao phòng ở nha môn rồi tính sau. Khó khăn lắm mới tìm thấy được, nếu để chạy thoát, e rằng là tìm không ra nữa đâu."
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người khiêng vác Phàn Thành và 3 người còn lại lên xe ngựa, sau đó ra roi thúc ngựa nhanh chóng trở về nha môn.
Chờ Phàn Thành tỉnh lại rồi, nhìn xung quanh thấy có vẻ như là đang ở lao phòng, phát hiện ra Mạnh Thiên Sở, y tru tréo lên, "Mạnh Thiên Sở, ngươi vì sao lại bắt ta?"
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Nguyên bổn cũng không có dự định như vậy, nhưng mà nhờ quản gia của ngươi nói, công phu của ngươi rất cao, ta e rằng ngươi sẽ làm huynh đệ của ta bị thương, cho nên mới bày hạ sách thế này, hi vọng ông chủ Phàn thông cảm dùm cho."
Phàn Thành lạnh lùng nhìn Mạnh Thiên Sở, sau đó chuyển thân bước đến đống cỏ ngồi phịch xuống.
Mạnh Thiên Sở nói: "Phàn lão bản chẳng lẽ không có lời nào nói với chúng ta hay sao?"
Phàn Thành hừ lạnh một tiếng: "Ngươi muốn ta nói cái gì đây? Ta khuyên ngươi sớm thả ta ra một chút thì hơn. Ta và Thái Chiêu của các ngươi quan hệ không tệ, ngươi hiện giờ thả ta ra, ta coi như không có chuyện gì phát sinh, không truy cứu ngươi vì sao lại đem ta giam ở chỗ này."
Mạnh Thiên Sở ngữa cổ cười ha hả, ra lệnh cho một ngục tốt mang cái ghế lại, ngồi gác chân lên bảo: "Truy cứu? Nói đến truy cứu ta quả thật là kỳ quái rồi, ngươi muốn truy cứu ta cái gì? Quản gia của ngươi đem Liên Nhi đặt trong phòng của Tiểu Thanh cô nương, hại cho Tiểu Thanh cô nương bị bức bách không có đường lui, cuối cùng để cho người gian hại chết, vậy cô ta phải đi truy cứu ai đây?"
Phàn Thành làm vẻ mặt vô can, nói: "Ngươi nói cái gì đó đều là suy nghĩ của ngươi, ta nếu bị định tội giết người, vậy thì ngươi đem chứng cứ giết người ra đây."
Mạnh Thiên Sở móc từ trong người ra một thứ bảo Phàn Thành bước tới xem, Phàn Thành y lời bước lại nhìn, sắc mặt biến hẳn ngay. Mạnh Thiên Sở cười một chút, đem vật đó lắc lư trước mắt Phàn Thành, hỏi: "Ngươi cảm thấy mình yêu cô ấy lắm hay sao?"
Phàn Thành nhanh chóng khôi phục vẻ trấn tĩnh, miễn cưỡng cười một chút nói: "Ngươi nói cái gì thế? Mạnh sư gia chẳng lẽ phá án như vậy hay sao? Cái gì mà yêu hay không yêu chứ, ta căn bản không biết ngươi nói cái gì."
Mạnh Thiên Sở biết Phàn Thành giảo hoạt vô cùng, muốn để y cúi đầu nhận tội cần phải nghĩ đến biện pháp khác. Phàn Thành thấy Mạnh Thiên Sở không nói gì nữa, đứng ở đó cười ha hả mấy tiếng rồi trở lại đống cỏ ngồi. Mạnh Thiên Sở cũng ngồi xuống ghế, hai người cứ ngồi đối với nhau như vậy, ai cũng không lên tiếng, lao phòng nhất thời an tĩnh hẳn lại.
Đột nhiên, ở lao phòng cách vách truyền ra một loạt tiếng kêu gào thảm thiết của nam nhân, thỉnh thoảng còn có tiếng người lớn giọng tra hỏi. Mạnh Thiên Sở nhắm mắt lại giả vờ ngủ, còn Phàn Thành cũng bình ổn được thân hình, dựa vào tường giả vờ hiện ra vẻ an nhàn không lo nghĩ.
Qua một chút, Vương Dịch mang cây roi da bước ra nói với Mạnh Thiên Sở: "Lão đầu đó cái miệng cứng lắm, không chịu khai, vừa rồi ra tay hơi mạnh, lão đã ngất đi rồi. Còn nữ tử kia ngược lại thì khá ngoan ngoãn, còn chưa đánh đã khai ra toàn bộ rồi."
Mạnh Thiên Sở liếc xéo Phàn Thành, sau đó đứng thẳng người hỏi: "Vậy nữ nhân đó nói cái gì rồi?"
Vương Dịch kề sát tai Mạnh Thiên Sở nói nhỏ vài câu, Mạnh Thiên Sở vụt ngẩn đầu mắt sáng rực nói dứt khoát: "Đi, chúng ta đi xem thử." Sau đó dẫn Vương Dịch ra ngoài cửa.
Phàn Thành thấy Mạnh Thiên Sở, Mộ Dung Húynh Tuyết và Vương Dịch đều ra ngoài hết, vội bước đến của nhà lao giương mắt nhìn một hồi, thần sắc trở nên nghiêm túc hản.
Lúc này ba người Mạnh Thiên Sở đã đến một gian lao phòng khác. Một nữ tử trẻ tuổi ngồi ở góc phòng đang rấm rức khóc dài, thấy Mạnh Thiên Sở đến, vội vã bò tới trước mặt hắn dập đầu lia lịa. Mạnh Thiên Sở ra ý bảo Vương Dịch khuyên nhũ nữ tử.
Mạnh Thiên Sở nói: "Nghe nói ngươi có điều định nói với ta. Hiện giờ ta đã đến rồi, ngươi có lời gì thì hãy nói đi."
Nữ tử đó khoảng cỡ mười sáu mười bảy tuổi, ngước đầu lên thấy mặt đầm đìa nước mắt, dáng vẻ cũng xinh xắn, nói: "Mạnh sư gia, tôi là Phàn lão gia.... à không, Phàn Thành ba tháng trước từ Thiên Hương các đã mua tôi về nhà, chỉ cần các vị thả tôi ra, cái gì tôi cũng nói cho các vị biết hết."
Mạnh Thiên Sở cười lạnh một tiếng, bảo Vương Dịch nhắc cái ghế đến ngồi xuống, sau đó hỏi lại: "Thả người ra? Có thể được a, nhưng mà phải coi ngươi có cùng hắn làm cái chuyện thương thiên hại lý đó không cái đã."
Nữ tử đó nghe thế, vội vã lắc đầu đáp: "Tôi không có, thật đó."
Mạnh Thiên Sở nhạt giọng hỏi: "Ngươi nói không có thì không có hay sao? Ai có thể chứng minh cho ngươi được?"
Nữ tử đó ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói: "Nha hoàn của tôi có thể chứng minh cho tôi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chính là nha hoàn bị bắt cùng các ngươi đến đây đó à?"
Nữ tử đó gật đầu.
Mạnh Thiên Sở hừ lạnh một tiếng, đứng dậy phủi quần áo chuyển thân đi ra ngoài cửa. nữ tử đó khóc lớn nói: "Mạnh sư gia, ngài... ngài.... tôi... tôi không có nói dối mà."
Mạnh Thiên Sở quay người lại bảo: "Ta đi hỏi nha hoàn rồi quay lại tìm ngươi, đến lúc đó ta sẽ biết ngươi có nói dối đối với ta hay không."
Mạnh Thiên Sở và Vương Dịch đến căn phòng nhốt nha hoàn ấy. Nha hoàn này xem ra tuổi còn nhỏ, chuyện xảy ra vừa rồi khiến cô bé vẫn còn kinh tâm đảm chiến, thấy có người tiến vào liền hoảng sợ ngồi phịch xuống đất run bần bật.
Mạnh Thiên Sở bảo Vương Dịch mang đến một chén nước, sau đó tự hắn cầm chén nước đến cạnh tiểu nha hoàn đó, nét mặt ôn hòa bảo: "Nào, tiểu cô nương, khát cả ngày rồi phải không, uống trước chén nước đi rồi nói."
Tiểu nha hoàn nhìn nhìn Mạnh Thiên Sở, biết đây là người đầu hôm vừa bắt mình, càng hoảng sợ hơn, lưỡi thè ra liếm môi khô khốc, nhưng không tiếp lấy chén nước trên tay Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Ta chỉ có sự tình muốn hỏi em thôi, hỏi xong rồi ta tự nhiên sẽ thả em về nhà."
Tiểu nha hoàn nghe Mạnh Thiên Sở nói như vậy, không hề cao hứng gì, mà chỉ lắc đầu quầy quậy, nước mắt tràn trề chảy ướt cả mắt, sau đó mới từ từ nói: "Em không có nhà rồi, hiện giờ tiểu thư đã bị giam lại, em không còn chỗ nào có thể đi nữa. Hay là cứ để em bị giam chờ ở chỗ này đi, chí ít còn có chỗ để có thể ngủ."
Mạnh Thiên Sở nghe thế, trông bộ dạng tiểu nha hoàn này có vẻ không nói láo, liền hỏi: "Ngươi đi theo tiểu thư nhà ngươi từ khi nào vậy?"
Tiểu nha hoàn ấy đáp: "Sau khi tiểu thư vào ở trong nhà của lão gia, tôi đã theo hầu tiểu thư rồi."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy trước đó thì sao?"
Tiểu nha hoàn thưa: "Trước đó nhất mực theo hầu lão gia."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "ý tứ của ngươi là trước đây người nhất mực là nha hoàn thị tẩm trong Phàn phủ của Phàn Thành?"
Tiểu nha hoàn đó gật gật đầu. Mạnh Thiên Sở cảm thấy điều này không có khả năng, vì cô bé còn nhỏ như thế này mà. Phàn Thành chẳng lẽ làm luôn cả chuyện quan hệ với trẻ con không bằng cầm thú như thế hay sao? Hắn tiếp tục hỏi: "Vậy mẹ cha của em đâu?"
Tiểu nha hoàn đáp: "Chết rồi, khi tôi được bảy tuổi thì cùng chết hết. Sau đó được Phàn phu nhân mua về, mới đầu nhất mực theo hầu phu nhân, sau đó đến mười hai tuổi thì phu nhân nói nha hoàn bên người lão gia không thích hợp làm thiếp thân nha hoàn nữa, cho nên đổi thành tôi."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, một lát sau hỏi tiếp: "Lão gia đối với em có tốt không?"
Tiểu nha hoàn gật gật đầu, nói: "Lão gia và tiểu thư đều đối với tôi rất tốt."
Mạnh Thiên Sở lại hỏi: "Vậy sau này em theo tiểu thư, Phu nhân không hề đến hỏi qua hay sao?"
Tiểu nha hoàn lắc đầu lén nhìn hắn, đáp: "Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết là sau này nhất mực cùng tiểu thư ở trong nhà vườn này."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Phu nhân có đến tòa nhà mới đó của các người không?"
Tiểu Nha hoàn lắc đầu, đáp lời: "Không có đến đây, tôi nghe tiểu thư nói phu nhân nhất định là không biết đâu, nhân vì có lúc nghe tiểu thư nói với tôi rằng, phu nhân rất là lợi hại, nếu mà người biết được chuyện này, sẽ giết cả tiểu thư lẫn lão gia luôn đó."
Mạnh Thiên Sở nhìn tiểu nha hoàn bật cười, đưa chén nước trong tay qua bảo: "Uống đi, uống rồi nói tiếp."
Cô bé nha hoàn nhỏ nhắn đó do dự một hồi, cuối cùng vẫn tiếp lấy chén nước, uống ừng ực mấy cái hết sạch.
Mạnh Thiên Sở nhỏm người đứng dậy, nói: "Emnghỉ ngơi một chút, một lát sau ta sẽ cho người lại gặp em."
Bước ra ngoài của, Mộ Dung Huýnh Tuyết và Vương Dịch đi sát vào người hắn. Vương Dịch hỏi: "Sư gia, ngày cái gì cũng không hỏi ra được mà. Ngài hiện giờ đi hỏi nữ tử đó thì ngài làm sao biết những điều ả nói là thật hay là giả?"
Mạnh Thiên Sở cười cười: "Ả cũng không biết ta đã hỏi tiểu nha hoàn đó ra cái gì rồi, ả tự nhiên không dám nói lời gì dối trá. Hơn nữa, có phải là lời giả hay không thì chúng ta chẳng phải là còn có Phàn Thành và lão quản gia đó hay sao?"
Vương Dịch giật mình hiểu ra: "Sư gia dùng chủ ý này quả thật là cao cường a!"
Ba người đều phì cười, bước đến phòng giam của nữ tử đó.
Nữ tử đó vừa rồi nhất mực ngẩn ngơ đến xuất thần, vừa thấy Mạnh thiên Sở trở lại, vội vã bò tới trước cửa phòng giam.
Mạnh Thiên Sở vẫn ngồi trên ghế như cũ, nhìn nữ tử ở phía đối diện. Hắn không hề lên tiếng. Hắn biết bản thân không lên tiếng, tâm lý của đối phương lập tức sẽ thắc thỏm bất ác, không nắm bắt được điều gì.
Quả nhiên, nữ tử đó thấy Mạnh Thiên Sở chỉ ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn mình, thần tình trở nên úy sợ hẳn lên.
Nữ tử rụt rè lên tiếng: "Ngài đã đến chỗ nha hoàn của tôi rồi, có phải là cần tôi nói cái gì nữa hay không?"
Mạnh Thiên Sở không hề lên tiếng, quay nhìn Vương Dịch.
Vương Dịch bậm trợn rống lên: "Ngươi không nói tự nhiên có người nói cho chúng ta hay. Sư gia chúng ta hiện giờ chỉ muốn nghe những gì ngươi nói có phù hợp với những gì chúng đã khai ra hay không mà thôi, cho ngươi một cơ hội để biểu hiện, nói hay không nói là tùy ở ngươi! Dù gì chúng ta cũng biết ngươi có phần làm chuyện đó, ngươi muốn không nói thì chuyện cũng không dễ dàng như vậy đâu."
Nữ tử đó hoảng hốt lắc đầu, kêu lên: "Tôi không có làm! Tôi sau đó mới biết chuyện mà."
Vương Dịch hỏi: "Biết cái gì hả?"
Nữ tử đáp: "Biết là Phàn Thành đến Noãn Xuân các tìm con ả tình cũ đó, còn đem..."
Mạnh Thiên Sở ngắt ngang: "Còn đem cái gì?"
Nữ tử ngừng lại một chút, đáp: "Còn đem một thứ bỏ vào bên trong đó."
Vương Dịch quát bảo: "Không được rì rì rập rập như vậy, có cái gì thì nói sạch ra đi, còn lưu lại đó làm cái quỷ gì? Ngươi làm sao mà biết vậy hả?"
Nữ tử đáp: "Ngày đó đã nói rõ là Phàn lão gia đến cùng tôi đi ăn cá, sau đó không ngờ quản gia đến nói với tôi rằng Phàn lão gia không có thời gian, nói là đổi thành dịp khác. Tôi lúc đó rất buồn, liền nghĩ chuyện này đã định trước đặt trước rồi, thế mà không đi chẳng phải là đáng tiếc lắm hay sao. Do đó tôi mang theo nha hoàn đến định ăn, thật không ngờ đến chỗ đó thấy Phàn Thành và cô nương đó đang ngồi ăn tại đó rồi. Tôi lúc đó rất bực mình, vốn định đến chất vấn, không ngờ lão bản ở đó ngăn lại. Tôi lúc đó rất bực mình chuyển thân đi về nhà. Tối đến ông ấy về, tôi liền làm già đòi bỏ đi, ông ấy liền nói với tôi rằng đã mang cô ấy ra ngoài là để đặt một thứ vào trong phòng của cô ta."
Mạnh Thiên Sở mặt không biểu tình, vẫn lạnh lùng nhìn nữ tử y như cũ .
Nữ tử đó tiếp tục kể: "Tôi lại khóc đòi đi tiếp, nói thật ra thì Phàn Thành đối với tôi kỳ thật rất tốt, chuộc thân cho tôi, còn mua sắm cho tôi cái nhà đó. Ông ấy thấy tôi đi liền gấp lên, đành nói thật với tôi là không cẩn thận đã giết người, không có chỗ nào để bỏ xác, do đó cần phải tìm một địa phương để giấu đi."
Nữ tử đó nói tới đây, Mạnh Thiên Sở và Vương Dịch cùng đưa mắt nhìn nhau. Mộ Dung Huýnh Tuyết ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại lời khai.
Mạnh Thiên Sở hỏi lại: "Những lời cô nói là lời thật?"
Nữ tử cố sức gật đầu, đáp: "Lúc đó tôi cho rằng ông ta nói chơi với tôi. Tôi cũng chỉ là ghen tuông mà thôi, chứ đâu có đi thật, tôi tìm đâu ra người nào tốt với tôi như vậy chứ, như thế coi như cho qua. Đến ngày hôm sau, tôi ở ngoài đường nghe nói ở Noãn Xuân các phát hiện người chết, tôi mới biết những gì ông ta nói là thật."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Chẳng lẽ ông ta không nghĩ đến chuyện cô sẽ đi tố cáo với quan hay sao?"
Nữ tử đáp: "Sau đó tôi trở về hỏi ông ấy. Ông ấy cũng thừa nhận, nói rằng lúc đó không hề có ý giết nữ tử đó, chỉ là muốn cứu nữ tử đó trở về nhà, vì bắt gặp nữ tử đó bị ngất nằm bên đường. Không ngờ nữ tử đó tỉnh lại liền thẳng thừng chỉ mặt nói ông ta đã làm hại cô ta, nói là nhất quyết phải đi báo quan, ông ta sợ quá nên lỡ tay giết cô ta luôn. Ông ta cũng hỏi tôi có đi tố cáo ông ta hay không. Nói thật ra thì tôi không hề nghĩ đến chuyện đó, nhân vì nếu tố cáo ông ta thì không còn ai nuôi tôi nữa, tôi tố cáo ông ta để làm gì?"
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cô hiện giờ vì sao lại nói ra?"
Nữ tử nghe Mạnh Thiên Sở hỏi như vậy, nhìn nhìn Vương Dịch đứng ở bên cạnh, thần tình ra vẻ rất khủng hoảng, đáp: "Quản gia của Phàn Thành lúc đó ở cách vách phòng thôi. Lúc các vị đánh y, tôi nghe rất rõ ràng. Tôi còn trẻ tuổi, tôi không muốn chết. Hơn nữa, tôi không có giết người, tôi không tất yếu phải chết cùng với ông ta. Ông ta phạm vào tử tội. Các vị bắt ông ta tự nhiên là biết rõ sự tình ông ta làm rồi mới bắt. Tôi mà được thả ra thì còn có thể tìm được một nhà nào khác, không thể chỉ dựa vào một mình ông ta, do đó tôi mới khai hết."
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ người ta nói biểu tử (gái điếm) thường vô tình, xem ra câu nói đó không phải là không có đạo lý. Chỉ có điều không phải nữ tử nào làm cái nghề này cũng vô tình như vậy, nghĩ đến đây, hắn không khỏi nghĩ tới Tiểu Thanh.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy cô nương ở Noãn Xuân các chết rồi ngươi có biết tại sao không?"
Nữ tử đó lắc đầu, đáp: "Tôi sau đó ra ngoài đường nghe người ta nói mới biết. Tôi lúc đó còn chưa biết có phải là cô nương đó chết hay là ai, quay về nói với Phàn Thành. Ông ta lúc đó dường như cũng không biết, vừa nghe tin đó biểu tình biến ngay, nói là định đi xem thử. Tôi lúc đó rất bực mình, nói rằng người chết không phải là tình nhân cũ của ông ta, thế mà coi ông ta khẩn trương như vậy kìa. Ông ta lúc đó ông thèm lý gì đến tôi đi luôn, khi trở về nói cho tôi biết người chết đúng là cô nương đó."
Nữ tữ nói như vậy, Mạnh Thiên Sở đích xác là có chút bất ngờ. Hắn nhìn Vương Dịch và Mộ Dung Huýnh Tuyết đứng bên cạnh, phát hiện biểu tình của hai người chắc cũng giống như hắn. Xem ra ý nghĩ của mọi người điều giống nhau. Và tin tức này quả là bất ngờ vượt ngoài dự liệu của họ.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Là chuyện như vậy sao? Ngươi hãy nghĩ kỹ lại nữa coi, không cần phải gấp gáp."
Nữ tử ấy suy nghĩ kỹ một lúc nữa, sau đó nói: "Không có gì sai đâu, tối hôm đó quản gia của ông ta còn đến tìm ông ta, nói là phu nhân ở nhà bệnh rồi, bảo ông ta trở về nhà một chuyến. Ông ấy liền không ở chỗ của tôi nữa, khi đi về dường như thần tình hoảng hoảng hốt hốt vậy."
Mạnh Thiên Sở đứng dậy, nói với nữ tử: "Sự tình của ngươi khai ở đây ta tự nhiên sẽ đi kiểm tra, nếu như là đúng, chúng ta tự nhiên sẽ xử nhẹ cho ngươi."
Mạnh Thiên Sở cùng Mộ Dung Huýnh Tuyết, Vương Dịch đến căn phòng giam dùng để nhốt quản gia, đứng ở cửa nhìn. Lão đầu này xem ra là đã tỉnh rồi, thấy bọn Mạnh Thiên Sở tiến vào hé mắt ra nhìn một chút rồi vội nhắm lại, giả vờ ngủ.
Tình cảnh này đương nhiên không trốn khỏi mấy cặp mắt của bọn họ. Mạnh Thiên Sở nhíu tít đôi mày, Vương Dịch thì mãnh liệt chuyển thân xách lấy một bồn nước lạnh, định tạt lên đầu lên người lão đầu. Mạnh Thiên Sở ngăn lại, nói: "Thôi vậy, người ở từng tuổi này chịu không nổi sự dày vò như vậy của chúng ta đâu."
Lão quản gia nghe Mạnh Thiên Sở nói như vậy, hừ lạnh một tiếng, mở trừng mắt ra nói: "Ngươi cũng đừng có giả nhân giả nghĩa nữa, muốn đánh thì đã đánh rồi, hiện giờ còn giả tinh tinh ở đó làm người tốt cái gì nữa, có cần như vậy không hả? Ngươi tưởng là ta sẽ mắc mưu hay sao? Ta vẫn là câu nói cũ, ta cái gì cũng không biết, muốn giết muốn chém là tùy tiện ngươi."
Mạnh Thiên Sở cười cười, nói: "Ta có giả nhân giả nghĩa cũng tốt, nhưng ta cũng chỉ muốn nhắc cho ngươi nhớ, ngươi dù có lòng trung như thế nào, lại gặp phải hai chủ tử không hề biết tới lòng trung đó thì cũng là ngu trung mà thôi. Ngươi làm việc cho Phàn Thành, và cũng làm việc cho Phàn phu nhân. Nhưng có bao giờ ngươi đã nghĩ qua chưa, rằng nếu Phàn Thành bíết Tiểu Thanh cô nương chết đó có quan hệ tới bả thân ngươi, ngươi còn có thể tiếp tục ở Phàn gia sống và làm tiếp hay không hả?"