Mộ Dung Huýnh Tuyết đã khóc ướt đầm đìa mặt, thấy hắn tỉnh lại vui mừng hớn hở, reo lên: "Thiên Sở ca, huynh tỉnh lại rồi? Huynh làm muội sợ muốn chết luôn!"
"Ta sao nằm ở đây?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đáp: "Muội cũng không biết, sau khi tỉnh lại thì thấy huynh nằm ở đây, muội sợ quá trời luôn. Đều là tại muội ham ngủ, huynh nằm ở đó bao giờ muội cũng không biết. Khi muội chạy tới ôm huynh, người của huynh rất lạnh, nhất định là nằm ở đây lâu lắm rồi. Cho muội biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Thiên Sở gắng gượng ngồi dậy, phát hiện mình nằm ở cửa, bên cạnh có một cái khăn trắn, ngoài ra còn có cái cán gỗ treo nghiêng, một đầu đã chạm xuống đất, đầu kia mắc vào dây thừng. Sào gỗ này ắt là thứ dùng để mắc quần áo.
Đầu hắn còn rất đau, nghĩ lại chuyện tối qua, bản thân hắn ắt là bị cái sợi dây vải này bao phải, sau đó đầu bị bạch y nữ tử làm cho cái sào gỗ rơi xuống trúng làm cho hôn mê. Nhưng mà, hắn không muốn nói rõ cho Huýnh Tuyết, e rằng nàng sợ. Bản thân hắn không tin có quỷ mà còn sợ thành như vậy, nếu đem kể ra khẳng định là dọa nàng chết khiếp. Hắn đáp: "Đại khái là ngất đi, một đêm không ngủ, có khả năng là mệt quá thành ra như vậy."
"Huynh nhất định là lừa muội, cửa vẫn mở, đầu của huynh còn tròng sợi vải trắng này, đó là thứ nữ nhân dùng, huynh.... có phải là... nhìn thấy nữ quỷ không?" Biểu tình của Mộ Dung Huýnh Tuyết rất kinh khủng.
Mạnh Thiên Sở cầm lấy sợi vải xem xét, đáp: "Ta vừa rồi buồn quá nên sang phòng kế bên xem xét, thấy có sợi vải tơ này liền lấy định khi muội tỉnh lại thì cho muội xem, ai ngờ lại mệt đến nỗi ngủ vùi đi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết biết hắn cố tình nói dối để nàng đừng sợ, nên không hỏi dồn nữa, mà đỡ hắn lên.
Mạnh Thiên Sở cầm tay Mộ Dung Huýnh Tuyết, phát hiện lạnh ngắt, xem ra là vừa rồi ngồi dưới đất ôm hắn quá lâu mới ra vậy. Hắn xót dạ nâng tay nàng lên hà hơi, Mộ Dung Huýnh Tuyết liền hơi ngượng, muốn rút tay lại, nhưng phát hiện hắn càng dùng sức hơn, lại thầm tình nhìn nàng, nên e thẹn cúi đầu.
"Huýnh Tuyết, ta ở trong lòng nàng quan trọng như vậy sao?" Mạnh Thiên Sở thủ thỉ hỏi.
Mặt Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ như gấc chín, nhè nhẹ gật đầu.
Mạnh Thiên Sở kéo nàng nằm gọn vào lòng. Hai người ôm chầm lấy nhau.
Lúc này phương đông đã hừng sáng, trời sắp bình minh.
Mạnh Thiên Sở dẫn Mộ Dung Huýnh Tuyết xuống lầu. Sau một đêm mưa, mặt đất toàn bùn, Mạnh Thiên Sở nhìn đôi hài trắng của Mộ Dung Huýnh Tuyết, lập tức ẵm nàng lên bước ra ngoài. : Y
Mộ Dung Huýnh Tuyết hoàn toàn không phản ứng kịp, nằm gọn trong lòng hắn, vừa ngượng vừa cùng quẫn, trách: "Huynh định làm gì vậy? Ban ngày ban mặt để người ta nhìn thấy là ngượng chết đó, mau bỏ muội xuống." Tuy là nói như vậy, nhưng nàng lại rúc sát vào lòng hắn hơn.
Mạnh Thiên Sở cười ha ha, ẵm nàng đến cạnh xe ngựa, nhẹ đặt nàng lên xe, nói: "Ta chỉ sợ làm dơ đội hài sạch sẽ của muội. Muội cho là ta định làm gì nào? Cho dù có muốn làm, cũng không phải là hiện giờ." Nói xong, hắn cười với ý đồ rất xấu.
"Hừ! Toàn thế gian này chỉ có huynh là không đàng hoàng nhất!" Mộ Dung Huýnh Tuyết e thẹn nói, ngồi gọn vào trong xe.
Mạnh Thiên Sở cười ha hả: "Đều nói đàn ông không hư đàn bà không yêu, hiện giờ người mà muội yêu nhất trên thế gian này chính là ta , bỡi vì trong tim muội, ta là người xấu nhất a!"
Mạnh Thiên Sở quay trở lại cửa vườn, nhìn thấy trong đám bùn có một thứ lắp lánh, í một tiếng cúi đầu quan sát, thì ra là một hộp sắt vuông, xem ra là đầu hôm khi tới hộp này bị bùn lấp mất không phát hiện, không ngờ bây giờ vô tình nhìn thấy.
Hắn cẩn thận nhặt lên, do toàn là bùn nên nhìn không thấy gì, hắn quan sát chung quanh, phát hiện ở tào ngựa có nước mưa đọng, bèn bước tới rửa sạch, cuối cùng cũng nhìn rõ hộp đó là gì.
Đó chính là một hộp không nhỏ không lớn, cũng không mới, có những chỗ cá biệt có dấu mòn và cũ, hình trên hộp nhìn không rõ. Tử tế quan sát, không ngờ đó là một bức xuân cung đồ. Loại hộp này phần lớn là thứ nam nhân thường dùng, hắn phí sức lâu lắm mới mở ra được, không ngờ bên trong còn có huyền cơ, là một hộp không lớn mà có tới bốn ngăn, trong có chứa thứ giống như bột vẽ gồm bốn màu khác nhau, đều không còn nhiều nữa.
Hắn đóng cửa vườn lại, cho xe ngựa quay đầu, sau đó nhìn lên lầu, hồi tưởng lại chuyện đêm qua, mãi mà cũng không nghĩ thông đã phát sinh chuyện gì, có thể là còn tình tiết hắn đã bỏ xót, hiện giờ tạm thời hi vọng là như vậy.
Hắn lên xe ngựa, đưa hộp cho Mộ Dung Huýnh Tuyết xem, hỏi: "Muội xem dùm ta coi đây là thứ gì?" Hắn giấu nắp hộp đi, sợ Mộ Dung Huýnh Tuyết nhìn thấy không hay.
Mộ Dung Huýnh Tuyết tiếp lấy xem xét, lúc sau lắc đầu nói: "Huynh lấy từ đâu ra vậy? Đây là thứ gì?"
"Ta nếu biết còn hỏi muội làm chi, ta còn tưởng đây là thứ phấn trang điểm gì đó của các cô nương dùng."
"Không phải đâu, nếu là phấn son thì phải có mùi, cái này mùi rất gắt, sao lại có cô nương nào dùng loại phấn như vầy chứ?"
Ngẫm lại thấy cũng đúng, Mạnh Thiên Sở tiếp lại hộp phấn, sau đó đậy nắp lại. Hắn đưa Mộ Dung Huýnh Tuyết về nhà nàng, xong cũng trở về nhà, lòng nghĩ Mộ Dung Huýnh Tuyết có thể không biết vật này là do dù nàng là nữ nhưng trời sinh đầm thắm, gia cảnh lại bần hàn, suốt ngày đầu tắt mặt tối có khả năng không thể tiếp xúc nhiều với mấy thứ này, nên có thể đem nó đi hỏi ba vị phu nhân chắc có người biết.
Hắn gọi ba nàng Hạ Phượng Nghi cùng ra vườn, sau đó đưa hộp cho các nàng xem, lại sợ họ hiểu lầm về đồ án trên nắm hộp, nên mở ra trước bảo: "Các nàng xem giúp dùm ta trong này là thứ gì?"
Phi Yến chồm tới nhìn, hỏi: "Chàng tối qua suốt đêm không về, chẳng lẽ nhìn cái hộp này suy nghĩ suốt một đêm?"
Mạnh Thiên Sở trừng mắt với nàng: "Nhìn kỹ đi!"
Hạ Phượng Nghi đưa hộp lên mũi ngửi, nhíu mày hỏi: "Có phải là màu do họa sư dùng để vẻ?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta trước đó cũng nghĩ như vậy, nhưng cảm thấy không đúng, bỡi vì cái hộp nhỏ thế này không đựng được bao nhiêu màu đâu."
Hạ Phượng Nghi nói: "Thiếu gia nói cũng đúng, cái này là cái gì thiếp đúng là không nhận ra."
Mọi người thấy Tả Giai Âm không lên tiếng, đều quay lại nhìn nàng.
Nàng cười hỏi: "Nhìn ta làm cái gì?"
Phi Yến đáp: "Trong nhà ngoại trừ thiếu gia, tỷ là Vạn Sự Thông của chúng tôi rồi. Thiếu gia không biết, đại phu nhân không biết, chúng tôi không nhìn tỷ thì nhìn ai a?"
Tả Giai Âm nhìn Mạnh Thiên Sở: "Nếu không ngại đưa thiếp coi cái nắp hộp, được không?"
Tả Giai Âm nói vậy, hai nàng còn lại bấy giờ mới phát hiện tay của Mạnh Thiên Sở đã che cái nắm hộp đi.
Mạnh Thiên Sở cười khành khạch, giao cái nắp hộp cho Tả Giai Âm. Hạ Phượng Nghi và Phi Yến cùng chồm tới xem, vừa xem đã đỏ mặt ngượng ngùng lè lưỡi rồi cúi đầu.
Tả Giai Âm nhìn nắp hộp một chút, rồi nhìn thứ ở trong hộp, ngẫm nghĩ lát xong nói: "Món này ắt là của nam nhân."
Mạnh Thiên Sở vui mừng nói: "Tiếp tục."
"Hoặc là chúng ta có thể nghĩ, là thứ mà nữ nhân đem tặng cho nam nhân."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Để làm cái gì?"
"Thứ trong hộp dùng làm gì thiếp còn chưa biết, nhưng thứ này có quan hệ với loại thủ nghệ hay nghề nghiệp này, và nếu để dành cho nam nhân dùng, và nam nhân bình thường thường sẽ không cẩn thận để trong cái hộp xinh xắn thế này, vì nó là thứ có thể mang theo người, vậy có liên quan trực tiếp đến nghề nghiệp hay nhu cầu của người đó. Và từ hình trên nắp hộp mà xét, thì nữ nhân nếu tặng cho nam nhân sẽ có mối quan hệ không tầm thường."
Mọi người nghe Tả Giai Âm nói vậy, đều gật gù cho là phải. Mạnh Thiên Sở tuy cảm thấy nàng nói có lý, nhưng món trong hộp là thứ gì thì ba người họ đều không biết, xem ra đây không phải là thứ người thường dùng, hay ít nhất không phải là thứ thường xuất hiện trong sinh hoạt đời thường. Như vậy, món có màu sắc đủ thứ trong hộp này là thứ gì?
Hắn quyết định đến hỏi người trong nha môn, hi vọng là có người biết qua thứ này, nên đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Phượng Nghi hỏi: "Đến giờ ăn rồi mà còn đi nữa sao?"
Mạnh Thiên Sở nghĩ từ trưa qua tới giờ mình chỉ ăn có bữa cơm, bụng đúng là đói thật, hay là ăn rồi chiều đi hay hơn. Hắn quay lại, đóng nắp hộp bỏ vào người, ngồi xuống cau mày suy nghĩ.
Tả Giai Âm đến ngồi kế hắn, Phi Yến vội đứng dậy đi dọn cơm. Giai Âm nói: "Phá án chàng là chuyên gia, thiếp không thể xen vào, những mà có lúc đừng chỉ suy nghĩ một hướng, khi có nhiều cách nghĩ khác nhau, vấn đề đại khái sẽ đơn giản hơn nhiều."
Mạnh Thiên Sở biết nàng lo cho mình, mỗi lần phá án hắn đều như vậy, cơm nước không ngon, hoặc là ra ngẩn vào ngơ, hoặc là phát cuồng. Hắn vỗ nhẹ lên tay nàng, bảo: "Đừng lo lắng, ta chỉ nghĩ chút thôi, khi ăn cơm ta sẽ không suy nghĩ nữa."