Nạp Thiếp Ký 3

Chương 29

Tấm biển kia cũng không thể rách nát hơn, nếu không phải treo ở trên cao, chắc người ta cũng đã bỏ đi từ lâu rồi.
Mạnh Thiên Sở cất bước vào trong. Ánh trăng lờ mờ, đại khái hắn có thể nhìn thấy cảnh trí bên trong.
Ngôi chùa này thực đơn sơ, có ba dãy nhà, chính giữa là tòa Đại hùng bảo điện, bên cạnh có hai dãy sương phòng. Tất cả đều có mái hiên vươn dài đến ba thước, bên dưới là vọng nguyệt đài. Theo cách bài trí này, có thể thấy vùng này thường xuyên mưa, nên phòng ốc đều chú trọng phòng mưa gió.
Bốn phía đều có tường cao vây quanh, nhưng nhiều chỗ không trọn vẹn, có thể trông thấy rừng cây rậm rạp tối tăm bên ngoài, có thể nói những bức tường vây này cũng chỉ để làm cảnh.
Vừa rồi thấy hai ngọn đèn, cũng chính là từ Đại hùng bảo điện chiếu ra. Đại môn đóng chặt, không nhìn thấy bên trong. Mạnh Thiên Sở đứng trong sân, cao giọng nói: "Trong chùa có người không?"
Vừa dứt lời, cửa Đại hùng bảo điện mở ra, một lão hòa thượng bước ra, chắp tay hình chữ thập, cao giọng nói: "A di đà phật! Các vị thí chủ, bần tăng là Huyền Âm, là phương trượng của Thính Tùng tự."
Mạnh Thiên Sở cũng chắp tay nói: "Đại sư, chúng ta đi đường mệt mỏi, muốn vào bảo tự tá túc một đêm, mong đại sư giúp đỡ!"
Huyền Âm tuyên một tiếng phật hiệu: "Giúp đỡ người, cũng là giúp chính mình, các vị thí chủ mời vào!"
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người cất bước vào đại điện.

Vào bên trong, Mạnh Thiên Sở hơi sửng sốt, bên trong đã có hai người ngồi. Một mặc quần áo trắng, phe phẩy chiết phiến, là một công tử phong độ trẻ tuổi. Người còn lại bộ dáng phúc hậu, có vẻ là thương nhân.
Hai người thấy Mạnh Thiên Sở tiến vào, đều tỏ ra vui vẻ, đứng dậy chắp tay thi lễ.
Huyền Âm giớ thiệu với đám người Mạnh Thiên Sở: "Bọn họ cũng ngang qua nơi này, tá túc ở bỉ tự."
Thư sinh kia chắp tay nói: "Các vị cũng nóng vội theo đường nhỏ tới đây sao? Chúng ta cũng chỉ đến sớm hơn mấy bước mà thôi, thật có duyên a."
Mạnh Thiên Sở cũng chắp tay cười nói: "Đúng vậy, nơi thâm sơn cổ tự này gặp được nhau, cũng coi như là có duyên phận. Tại hạ Mạnh Thiên Sở, không biết hai vị huynh đài xưng hô thế nào?"
Người thư sinh nói: "Tại hạ là Trương Chấn Vũ."
Thương nhân kia cười ha hả thi lễ nói: "Bỉ nhân Hạ Vượng, làm buôn bán nhỏ."
Tần Dật Vân thấy người buôn bán, cũng tỏ ra có chút thân thiết, chắp tay thi lễ giới thiệu.
Tần phu nhân lúc này tiến vào, đôi mắt phượng không rời khỏi người Trương Chấn Vũ, nghe xong công tử kia giới thiệu, cười khanh khách nói: "Xin chào công tử."
Trương Chấn Vũ khẽ cau mày, chắp tay hoàn lễ: "Không dám, vị tỷ tỷ này là…"
Tần Dật Vân vội vàng xen vào: "Đây là vợ ta."
Trương Chấn Vũ né tránh ánh mắt nóng bỏng của Tần phu nhân, chắp tay thi lễ.
Hạ vượng cũng tiến lên chào Tần phu nhân, nhìn thấy vòng cổ trân châu trong suốt đeo trên cổ nàng, nhất thời ngơ ngẩn, đứng im như phỗng.
Mạnh Thiên Sở đang định giới thiệu Hạ Phượng Nghi, không ngờ nàng nói: "Tướng công, tiện thiếp rất mệt mỏi…"

Thanh âm nũng nịu làm xao xuyến lòng người, Mạnh Thiên Sở vội quay về phía Huyền Âm nói: "Phương trượng, tiện nội đi đường mệt mỏi, có thể nhanh chóng sắp xếp chỗ cho nàng nghỉ ngơi không? Xin đa tạ!"
Huyền Âm vội đáp: "Bỉ tự chỉ có một tiểu đồ, hắn đang nấu cơm ở phía sau, cho nên phòng trống còn nhiều. Bần tăng sẽ thu xếp chỗ nghỉ cho các vị." Nói đoạn cầm lấy một cái đèn lồng, đi trước dẫn đường.
Sương phòng phía tây vợ chống Tần Dật Vân được thu xếp ở một gian lớn, gian giữa để nha hoàn Phi Yến và Tễ Văn ở, còn một gian lớn nữa dành cho vợ chồng Mạnh Thiên Sở.
Bên sương phòng phía đông, lão đầu và Hạ Vượng ở cùng một phòng, gian còn lại thư sinh Trương Chấn Vũ ở. Phương trượng cùng đồ nhi của ngài ở trong đại hùng bảo điện.
Mạnh Thiên Sở cùng Hạ Phượng Nghi vào phòng, bên trong thực rất đơn sơ, chỉ có một chiếc phản cứng, chăn chiếu mỏng manh. Huyền Âm phương trượng thắp sáng chiếc đèn ở trên bàn, liền bảo bọn họ đến trai phòng bên cạnh đại điện ăn cơm, rồi cáo từ.
Hạ Phượng Nghi đến bên giường, chậm rãi ngồi xuống, vỗ vỗ mép giường, vẻ mặt đau khổ nói: "Giường này cứng quá, làm sao mà ngủ đây."
"Đã ra khỏi nhà, chỉ có thể chấp nhận như vậy thôi!" Mạnh Thiên Sở cũng ngồi bên giường, cố ý trêu chọc nàng: "A! Phòng này chỉ có một giường một chăn, hai chúng ta sợ chỉ có thể ngủ cùng một giường thôi, ta cũng không muốn làm khó nàng, chỉ là… ha ha…"
"Ngươi đã nói không cần ngủ cùng giường với ta, quy ước mới lập được vài ngày, đã muốn nuốt lời sao?"
"Không phải a!" Mạnh Thiên Sở làm bộ ủy khuất, "nếu như vậy, ta sẽ đến chỗ lão đầu ngủ vậy."
"Ngươi nói bậy bạ gì thế? Như vậy đâu có giống vợ chồng?"

"Có phải vợ chồng đâu? Chỉ là giả thôi!" Mạnh Thiên Sở ủy khuất lầu bầu nói, rồi lại nhìn Hạ Phượng Nghi trộm cười: "Nếu không, ta đem một cái chăn khác đến, chúng ta mỗi người ngủ một nửa giường, không cùng chăn, vậy có được không?"
"Không được! Ba điều quy ước đã nói, không ngủ cùng giường!"
"Nhưng có mỗi một giường a, nàng không thể để ta nằm bừa dưới đất chứ." Tại Y
"Ngươi không ngủ trên mặt đất, vậy để ta ngủ dưới đất vậy" Hạ Phượng Nghi ôm chăn bông định mang xuống.
"Thôi thôi! Làm sao ta có thể để một cô gái ngủ dưới đất được chứ!" hắn vỗ vỗ ngực: "ta sẽ ngủ dưới đất, để ta đi lấy chăn bông."
Mạnh Thiên Sở chạy ra ngoài tìm phương trượng mượn chăn bông, nói là trời lạnh, một cái không đủ. Kỳ thật lúc này đã là đầu hạ, tuy là nhiệt độ trên núi không thấp quá, nhưng một cái chăn cũng là đủ rồi.
Xem ra ngôi chùa này trước kia tăng lữ không ít, hoặc là cũng hay có lữ khách ngủ lại đây, cho nên chăn bông cũng không ít. Lão phương trượng cũng không hỏi nhiều, đưa chăn cho Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở tạm đặt chân trên giường, thu xếp xong, liền đến trai phòng ăn cơm, nghe thấy tiếng bước chân của Phi Yến phía sau, tựa hồ như Hạ Phượng Nghi không đi cùng. Hắn quay người lại, quả nhiên như vậy, liền hỏi: "Phi Yến, thiếu phu nhân đâu? Sao nàng không đến ăn cơm?"

Bình Luận (0)
Comment