Nạp Thiếp Ký 3

Chương 317

Mạnh Thiên Sở thấy một lão nhân đầu tóc bạc phơ quỳ lạy mình, cảm thấy chịu không được, vội nói: "Được rồi, được rồi, ta biết rồi, còn về chuyện bà muốn dùng phương thức gì dẫn ta tới, ta thấy bà hãy đứng lên nói hay hơn. Bà làm vậy Mạnh Thiên Sở tôi cảm thấy khó chịu lắm."
Lão phụ nói: "Không, còn một chuyện quan trọng nhất mà lão thân chưa kịp nói, đó là vì sao lão thân thỉnh ngài đến Ân gia sơn trại, sự tình này dung cho ta nói rồi đứng lên cũng không muộn."
"Vậy lão nhân gia mau nói." Mạnh Thiên Sở vội giục.
Lão phụ chuyển thân chỉ vào các bức họa: "Bốn bức họa này chính là bốn vị tiền nhân của Ân gia, Ân gia tiêu cục của chúng tôi ở Hàng châu gần trăm năm, gần đây bị hủy trong tay tướng công của tôi, chúng tôi thật thẹn với liệt tổ liệt tông." Nói đến đây nước mắt tung hoành.
Mạnh Thiên Sở nói: "Đó không phải là lỗi của các vị, là thổ phỉ cướp tiêu của các vị, đó là chuyện rất bình thường, ngoài ý muốn mà, bà cũng đừng tự trách quá." Bạn đang đọc tại chấm cơm.
"Lão thân hôm nay thỉnh Mạnh gia đến nói chính là chuyện này, mong Mạnh gia vì Ân gia chúng tôi giải oan, để cho lão gia và con tôi dưới chín suối có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông."
Mạnh Thiên Sở nghe thế không khỏi nổi da gà dựng tóc gáy. Nếu trước đó không phải Sài Mãnh nói đại khái sự tình cho hắn, hiện giờ hắn ắt anh hùng khí đoản rồi. Hiện giờ án này đã rõ, ngay hoàng thượng cũng biết không thể tự tát vào mặt mình, chẳng lẽ một sư ggia nho nhỏ như hắn còn tát vào mặt hoàng thượng hay sao? Cái này chẳng khác gì nhổ lông cọp khi cọp còn sống, chết thế nào cũng không biết nữa.
Lão phụ thấy Mạnh Thiên Sở lộ vẻ khó xử, liền nói: "Ta nghĩ sư gia cũng biết án này có điều mờ ám, cũng không dám làm khó gì, nói thật ra cả chục năm nay chúng tôi ngày nào cũng tìm kiếm nguyên nhân, kết quả là bị người hãm hại, hơn nữa kẻ hãm hại chúng tôi là..."
Mạnh Thiên Sở vội ngắt lời, bản thân không giúp được cần chi biết nhiều: "Nếu bà đã biết hết rồi, còn cần gì phải rửa oan? Hơn nữa một sư gia ở huyện nha nho nhỏ như tôi chẳng là cái gì cả, làm sao giúp bà? Tôi không phải là không giúp, mà là giúp không được."

Lão phụ cười ha ha hai tiếng; "Nếu ngài là sư gia nho nhỏ, chúng tôi tự nhiên không ba lần bảy lượt quấy nhiễu. Tuy phương thức quấy nhiễu không ổn, nhưng lão thân không phải là con ruồi nhặng không biết đường, thấy ai cũng bám lấy không buông. Mười hai năm nay tôi nhất mực không từ bỏ báo thù, nhưng báo thù không thể để cho oan hồn dưới chín suối có lời giải thích viên mãn, Ân gia chúng tôi nhất mực trung tâm với triều đình, chỉ hi vọng triều đình trả cho Ân gia sự thanh bạch."
"Tâm tình của bà ta hiểu, bà hãy đứng lên trước, ta cũng nói rồi, bà đánh giá ta quá cao, ta làm sao giúp bà được chứ, đó là hoàng thượng, cho dù là huyện thái gia ta cũng phải nhìn mặt mà làm việc, huống chi là hoàng thượng vạn thánh chí tôn?"
"Lão thân còn chưa nói hết, ngài đừng giục ta. Ta nói rồi, lão thân tìm ngài là có lý do, có thể ta có thể coi thường một sư gia, nhưng không thể coi thường một cháu rễ của đông hán hán đốc. Hơn nữa vợ ba của ngài là ngừơi được hoàng thượng tin dùng, hơn nữa Mạnh gia tuổi trẻ tài cao, phá án như thần, với sự thông minh tài trí của ngài và lực lượng của vợ hai vợ ba, ta hoàn toàn có thể tin Mạnh gia có thể trả lại cho Ân gia sự thanh bạch. Đến lúc đó, ta nhất định dẫn ba đời quỳ lạy ngài chân thành cảm ơn.
Đúng là bà già gian, lại đem chuyện ẩn bí thế này hiểu rõ hết, rất may bà ta chưa biết hắn là sếp đông hán Hàng châu, nếu không không biết nói gì thêm nữa. Nhưng những cái này không quan trọng, quan trọng là từ chối thế nào mới phải, nếu không cục lửa nóng này ắt sẽ làm hắn phỏng tay.
Mạnh Thiên Sở nói: "Lão nhân gia, Mạnh Thiên Sở ta không phải không gì không làm được như bà nói. Ôn Nhu tuy có thúc thúc ở đông hán, cũng có chức quyền, nhưng dù sao cũng là cháu gái chứ không phải con gái ruột của người đó. Hơn nữa một cô nương gả đi rồi như bát nước đổ đi, đã không còn tác dụng gì nữa. Vợ ba của ta hiện giờ không ở kinh thành, hơn nữa sắp lâm bồn, cái này bà cũng biết đó, cái gì mà người đi rồi trà lạnh, chuyện sinh con hiện giờ đối với nàng ấy là chủ yếu, còn về ta..."
"được rồi, Mạnh gia, ta cũng biết ta cố ép khó cho ngai, vốn định tự thân đến thăm nhà, nhưng e rằng người nhiều chuyện tố cáo với quan phủ là ngài đi lại với người của Ân gia, nên mới mời ngài tới. Ai ngờ cháu tôi làm hỏng chuyện, ngài sinh lòng oán với Ân gia, hiện giờ còn cầu ngài giúp, thật là..."
"Mạnh Thiên Sở không hề có ý đó, không có ý trách gì cả, nhưng như bà nói án này đã xảy ra hơn chục năm rồi, còn tôi thì là sư gia không có tiếng nói gì, tôi thật là.... bà hãy đứng lên đi, tôi không có năng lực làm chuyện đó."
Sắc mặt lão phụ trầm hẳn xuống: "Được rồi, nói thẳng ra là lão thân ta cầu Mạnh Thiên Sở ngươi không không một hồi vậy phải không? Nếu ta đem nhị phu nhân của ngươi làm con tin, dùng cô ta làm điều kiện giao hoán, ngươi làm ổn chuyện của ta, ta giao Ôn Nhu hoàn hảo vô khuyết cho ngươi, ngươi thấy thế nào, Mạnh sư gia?"
Tiên lễ hậu binh!

Mạnh Thiên Sở đã sớm liệu đến lão phụ dùng chiêu này, không có đòn sát thủ sao dám đưa lời thỉnh cầu khơi khơi? Chẳng trách thả Mộ Dung Huýnh Tuyết giữ lại Ôn Nhu. Ôn Nhu tự nhiên có nhiều chỗ dùng hơn, cho dù hắn không cứu thì thúc thúc và cha ở kinh thành của nàng cũng không ngồi yên.
Điều chủ yếu nhất là bản thân hắn không thể không cứu Ôn Nhu, tuy lúc đó nàng tức giận mà đi, nhưng cũng vì hắn nên nàng mới ra nông nổi. Hơn nữa hiện giờ nàng có mang, về tình về lý hắn đều phải có trách nhiệm.
"Nếu ta thà bỏ Ôn Nhu không đáp ứng giúp bà thì sao?"
"Ha ha, đều nói Mạnh sư gia thông minh hơn người, nhưng lão thân cũng coi như duyệt lịch vô số, nếu như ta đã mở lời lưu Ôn Nhu ở đây, tự nhiên nắm chắc trong tay. Cậu không phải là người tuyệt tình, không trơ mắt nhìn vợ và con mình bị người khác mang đi mà không thèm ngó ngàng. Ngươi có thể đưa tứ phu nhân của Miêu Triết về nhà dưỡng bệnh có thể là vì thương hại nhất thời, giấu gian tình dùm tam phu nhân của y, rồi thu con của Ngọc Lan về nuôi, ban cho nó cái họ, thử hỏi có ai bằng cậu? Đối với người ngoài còn như vậy, đối với thân nhân của mình lại chẳng quản hay sao?"
"Bà đúng là biết nhiều thật, vậy bà còn biết gì về ta nữa nói ra luôn đi, coi bà còn có đòn sát thủ gì để ta không thể không tiếp thụ yêu cầu của bà."
"Không còn nữa, chỉ bấy nhiêu thôi, chỉ mình Ôn Nhu cũng đủ rồi. Ta không nói kỹ, cậu tự biết rõ lợi hại bên trong, nếu như Mạnh gia cảm thấy còn chưa đủ, vậy lão thân chỉ còn biết tiễn khách, coi như ta chưa hề cầu qua cậu. Chỉ có điều Ôn Nhu không thể đi cùng cậu. Cậu muốn mang Ôn Nhu đi, thì hoặc là xuất binh tử chiến cùng Ân gia chúng ta, cậu thắng thì Ôn Nhu sẽ về với cậu chẳng sứt mẻ sợi lông, còn cậu thua, không những không cứu được cô ta, có thể cậu còn không còn mạng trở về."
Xem ra bà lão này nghĩ hết đường rồi, hoặc là cá chết lưới rách, hoặc là mọi người cùng vui. Chỉ có điều cái sau hắn cần phải trả giá quá nhiều, nếu không cẩn thận cả nhà Mạnh gia phải nhà tan cửa nát, thậm chí còn thảm hơn cả Ân gia.
Mạnh Thiên Sở đành nói: "Nếu như ta nổ lực rồi nhưng không thành công thì sao? Ta cũng có gia đình, nếu chỉ vì Ôn Nhu mà hủy cả nhà, bà cảm thấy chẳng phải tổn thất lớn lắm sao?"
Lão phụ cười cười đứng lên bước tới trước bàn phật, trước hết ngưng thần nhìn bốn bức ảnh, sau đó nói: "Lão thân dùng đầu của 216 người trong Ân gia đảm bảo, thà để chúng ta chết chứ tuyệt không để một người nào của Mạnh gia xả ra chuyện. Chỉ cần Mạnh gia gật đầu, Ân gia nhất định hết sức giúp ngài, nếu giống như ngài nói, đã tận lực rồi mà vẫn thất bại thì ta nhất định cứu toàn bộ người của Mạnh gia không để cho quan phủ tìm thấy, ngài thấy thế nào?"

Mạnh Thiên Sở đương nhiên không dùng một mình Ôn Nhu đổi tính mệnh của cả nhà, cái hắn cần là lời này của lão phụ, hiện giờ hắn tiến thối lưỡng nan, mang binh đánh vào không phải là không thể, nhưng lỡ Ân gia nói rồi làm trái lời, thì hắn bồi cả phu nhân lại tổn binh.
"Được rồi, ta tạm thời đáp ứng bà, nhưng bà phải chứng minh lời nói sao cho đáng tin mới được."
Lão phụ hỏi: "Vậy Mạnh gia nói coi ta phải làm sao để ngài tin?"
Mạnh Thiên Sở không phải mới ngày đầu ra đời, biết chỉ dựa vào cái miệng không thể tin được ai, những trước mắt lão phụ này đã làm khó được hắn, đúng a, người ta phải làm sao cho hắn tin chứ?
Sự tình đến nước tối hậu này, hắn không nhìn ra được người ta đối với hắn là chân hay là giả nữa.
Lão phụ thấy Mạnh Thiên Sở nhíu mày trầm tư suy nghĩ, liền bảo: Ôn Tuyền vì sao đưa cháu gái đến Hàng châu, vỡ kịch giữa cậu và Ôn Nhu ta biết được một hai. Hắn chẳng qua là muốn tương hỗ kềm chế, cậu có thể không chế y, ta không biết vì sao cậu có thể khống chế được hán đốc của đông hán, nhưng căn cứ vào tình báo chúng ta dò la được, Ôn Tuyền một mực nghe theo cậu.
Nếu như y có cái tẩy gì đó bị cậu nắm trong tay, y hoàn toàn có thể giết cậu cực nhanh để giải thoát. Nhưng y không giết cậu, cho thấy muốn giết mà không dám giết. Cái không dám này chính là nguyên nhân cậu kềm chế y, đúng không?"
Mạnh Thiên Sở không khỏi bội phục bà lão đã sống cả hoa giáp này, đúng là cái gì cũng tính ra được, chỉ là cái này so với tín nhiệm bà ta có gì quan hệ?
Lão phụ nói: "Ôn Tuyền đem cháu gái gả cho cậu, là hi vọng sau này không những là quan hệ ban đầu, mà còn là nhờ đứa cháu gái kềm chế trở lại cậu. Nhân vì y biết nếu ngày nào đó cậu muốn hạ thủ đối với y, hoặc không muốn tiếp tục dùng y nữa, cậu dù sao cũng sẽ nghĩ đến Ôn Nhu, dù sao đánh gãy xương còn có gân, cậu nói phải không?"
"Bà rốt cuộc muốn nói gì?"

"Như vầy đi, cậu để Ôn Nhu ở nhà ta, ta chăm sóc tốt chẳng để cô ta ủy khuất gì, mà ngược lại ta còn đem đứa cháu gái của ta gả cho cậu, đừng tưởng cháu gái ta khó coi, nếu khó coi ta sẽ không gả cho cậu. Xem 4 đóa hoa nhà cậu, à không, sắp 5 đóa rồi, đều kiểm diễm như vậy, ta không thể đem cô nương quá xấu về cho cậu làm gì, như vậy cậu sẽ nói ta là người không trượng nghĩa rồi. Nếu là như vậy, cậu coi như là bán trại chủ của Ân gia sơn trại ta rồi, so với đạo lý của Ôn Nhu khi trước cũng vậy, cậu không thể để cho mấy cô vợ của mình chịu cái khổ không minh bạch a?"
Mạnh Thiên Sở đúng là lĩnh giáo rồi, lão thái bà này vì sự thanh bạch của gia tộc ngay cả cháu ruột của mình cũng kéo theo, đúng là dụng tâm cực khổ.
"Ý tứ của bà Mạnh Thiên Sở tôi xin lĩnh, đừng đề cập đến chuyện một đổi một nữa, bà nếu muốn ta giúp bà, ta đáp ứng, Ôn Nhu ta nhất định phải mang đi, dù gì bà mắt sáng trí cao, không gì giấu được, bà nếu thấy không ổn có thể bắt Ôn Nhu về, nhưng nàng ấy không thể không cùng tôi về. Còn về cháu gái bà, xin đừng nhắc lại nữa, Mạnh Thiên Sở không phải là người dùng nữ nhân giao dịch, bên tôi đã có năm vị phu nhân hiền lương thục đức mỹ mạo như hoa tài hoa hoành dật rồi...."
Lão phụ lập tức gật đầu, xem ra cũng là người sảng khoái:Được thôi, Ôn Nhu để cậu mang về, cháu gái để bàn tính sau, chúng ta quyết định như thế, nhưng mà sự tình này..."
"Ta biết, bà phí tận tâm tư thỉnh tôi đến đây, chẳng phải là không muốn để người ta biết đúng không? Ta hiểu."
Lão phụ cuối cùng cười, bước đến cạnh hắn vỗ vai bảo: "Được rồi, chúng ta lên trên, cháu gái ngoan cường của ta đã ở đó chờ lâu lắm rồi. Cậu có căn cơ tốt vậy, sao không luyện tập thêm thuật phòng thân?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Có luyện một ít, nhưng tới hôm nay mới biết không đủ, chỉ tiếc luyện tập võ nghệ không phải là chuyện một ngày một bữa, tôi có lòng mà không có lực rồi."
Lão phụ lắc đầu: Chuyện này để mỗ mỗ lo, hiện giờ chúng ta là người một nhà rồi, ta không có lý gì không giúp con cháu của mình, ta nói vậy cậu không bực chứ?"
"Sao có thể chứ, mỗ mỗ nguyện ý dạy, đó là phúc của Mạnh Thiên Sở."
Hai người bước đến vị trí vừa rồi, lão phụ chuyển động nút cơ quan, tấm chắn mở ra, ghế thái sư từ từ hạ xuống.

Bình Luận (0)
Comment