Nghe Hư Tùng nói, ai nấy đều nổi da gà, Mạnh Thiên Sở cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn gượng cười: "Ha ha, chuyện này cũng thật thú vị…"
Tiểu hòa thượng không chịu: "Không phải ta kể chuyện đó để dọa mọi người đâu, chuyện thật đấy! Sư phụ nói, lúc ấy người tận mắt thấy, tận tay chôn cất thi thể nữ tử và hài tử kia phía sau chùa. Từ đó đến nay, mỗi khi ánh trăng mờ ảo, trong rừng tùng thường có thể thấy một nữ quỷ áo trắng phất phơ trên ngọn cây, ôm một đứa trẻ máu me đầm đìa, không ngừng khóc, chính ta đã tận mắt thấy…!"
Tần phu nhân bị dọa sợ hãi mặt mũi trắng bệch, cuộn mình trong lòng Tần Dật Vân, run run nói: "Đừng… đừng nói nữa…"
Mạnh Thiên Sở quay đầu nhìn phương trượng Huyền Âm: "Đại sư, chuyện này có thật ư?"
Huyền Âm thở dài một tiếng, gật đầu: "Hết thảy đều có nhân quả, thiện tai! Thiện tai!"
Mạnh Thiên Sở vỗ đùi cười ha ha: "Có gì đâu, chỉ là một nữ tử treo cổ, sau khi chết cổ tử cung giãn ra, thai nhi chịu tác dụng của trọng lực nên rơi xuống dưới. Chuyện này bình thường, có gì đâu. Hơn nữa nơi đây rừng rậm, có nhiều âm thanh quái dị nên mới cảm thấy như vậy."
Tần phu nhân run run nói: "Có phải… nữ tử kia… thực sự biến thành quỷ không?"
"Nếu thật sự là quỷ, hay lắm, kêu nàng tới tìm Mạnh Thiên Sở ta! Ta đang rất buồn chán đây, muốn tâm sự với nàng ta! Mạnh mỗ đã no, xin đi trước!" Mạnh Thiên Sở đứng dậy, bước ra khỏi trai phòng.
Tần Dật Vân thấy mọi người mải nói chuyện, đồ ăn đã lạnh, nói với Tần phu nhân: "Nương tử, ta bảo tiểu sư phụ hâm lại đồ ăn cho nàng được không?"
Tần phu nhân cau mày: "Khỏi cần!" Tần gia giàu có, dù thỉnh thoảng cũng ăn chay niệm phật, Tần phu nhân cũng chưa từng ăn qua bữa cơm đạm bạc thế này bao giờ. Nàng đến trai phòng cũng chỉ vì có Mạnh Thiên Sở và Trương Chấn Vũ ở đó, giờ hai người đều đã rời khỏi, nàng làm gì có hứng ăn uống nữa, chỉ gắp bừa mấy miếng bỏ vào mồm, rồi đứng lên đi ra ngoài.
Tần Dật Vân thấy vậy cũng vội vàng đi theo. Nha hoàn Tễ Văn lúc này mới cầm bát thức ăn của mình, đuổi theo bọn họ.
Tần phu nhân thở phì phì trở lại phòng, quăng mình lên giường, dỗi không nói lời nào. Tần Dật Vân ở bên dỗ dành nửa ngày, sắc mặt nàng cũng không khá hơn.
Tễ Văn đặt bát cơm của mình xuống, dè dặt tiến lên nói: "Phu nhân, người vừa rồi chẳng ăn gì, hay để nô tỳ tìm tiểu sư phụ Hư Tùng bảo hắn làm ít đồ ăn đưa tới?"
Nhắc tới Hư Tùng, trong lòng Tần phu nhân chợt động: đúng rồi, không phải còn một tiểu tử sao, tuy là một hòa thượng đầu trọc, nhưng bộ dạng cũng khá anh tuấn, mình thân mật cùng thiếu niên anh tuấn thật ra không ít, nhưng cùng một hòa thượng thì chưa từng. Nơi này heo hút, chẳng có gì vui vẻ cả, bọn Mạnh Thiên Sở và Trương Chấn Vũ thì chẳng để ý đến mình, đi tìm tiểu hòa thượng cũng được!
Tần phu nhân này từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức, chuyện gì cũng làm theo ý mình, chưa bao giờ nghĩ tới cảm giác của người khác cả.
Tần phu nhân liền đứng lên đi ra ngoài, Tần Dật Vân vội hỏi: "Nương tử, tối như vậy nàng định đi đâu?"
"Ta đi tìm tiểu hòa thượng kiếm thức ăn, các ngươi không cần theo!" Trước giờ vẫn vậy, Tần phu nhân nói một, Tần Dật Vân chẳng dám nói hai, nếu không khó tránh gia pháp của nàng. Cho nên hắn và Tễ Văn chỉ viết trơ mắt nhìn nàng đi khuất.
Trong trai phòng, mọi người đều đã về phòng mình, chỉ có tiểu hòa thượng đang dọn dẹp bát đũa. Thấy tiếng bước chân nhẹ nhẹ, hắn vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Tần phu nhân lả lơi bước tới, trong lòng không khỏi kinh hoàng, vội vã cúi đầu, bối rối thu dọn.
Tần phu nhân khanh khách cười duyên: "Tiểu sư phụ, ngươi làm một mình có tịch mịch không? Để tỷ tỷ đến giúp được không?"
Hư Tùng không dám trả lời, mà cũng chẳng biết trả lời thế nào, mặt đỏ lựng lên. Nguồn:
Tần phu nhân chậm rãi đi ra sau lưng Hư Tùng, đột ngột vòng tay ôm lấy hắn, bàn tay trắng nõn sờ soạng bộ ngực rắn chắc của tiểu hòa thượng.
Hư Tùng chưa từng trải qua chuyện như vậy, vừa sợ bị sư phụ thấy, vừa sợ bị phu quân nữ thí chủ này thấy, hắn hoảng hốt giãy dụa, thiếu chút nữa hất tung chồng bát đũa bên cạnh. Hư Tùng liều mạng cựa quậy, cuối cùng cũng thoát ra được, mặt mũi đỏ tưng bừng, liên tục lùi về phía sau, đến lúc dựa vào tường, run run nói: "Nữ thí chủ… việc này…việc này… không thể làm được!"
"Tiểu sư phụ đừng sợ, tỷ tỷ không có ý gì, chỉ là tỷ tỷ ăn chưa no, làm phiền tiểu sư phụ cho ít thức ăn, được không?" Tần phu nhân mềm giọng năn nỉ, làm cho Hư Tùng cảm thấy phiêu phiêu như đang bay lơ lửng trên mây vậy.
Hư Tùng vội đáp: "Được…được… tiểu tăng liền vào bếp nhóm lửa nấu cơm…"
Tần phu nhân dáng người tha thướt, tiến lại gần hắn, đôi mắt nhìn hắn như muốn câu hồn nhiếp phách, khe khẽ nói: "Không cần như vậy! Trên người tiểu sư phụ có gì ngon, cứ cho ta thưởng thức! Hi hi hi…"
Hư Tùng nghe những lời lẽ dâm đãng này, máu huyết toàn thân muốn sôi trào. Lưng đã dựa vào tường, lui không thể lui, trước mắt lại là bộ ngực cao vút của Tần phu nhân, sắp dán vào người hắn!
Tần phu nhân khanh khách cười, đôi mắt nóng bỏng chằm chằm nhìn Hư Tùng, cố ý hỏi: "Tiểu sư phụ, chùa các người thật sự có chuyện ma quái sao?"
Hư Tùng nhìn chằm chằm khe ngực thật sâu của Tần phu nhân, nuốt nước miếng ực một tiếng, gật gật đầu: "Đúng vậy, nơi này thật sự có chuyện ma quái… tiểu tăng đi nhà xí phía sau chùa… đã vài lần nhìn thấy trong rừng cây… có một nữ tử quần áo trắng…bay bập bềnh… ôm một đứa bé trong ngực… Đứa trẻ máu me đầm đìa, khóc rất thê thảm…"
A! Tần phu nhân kinh hô một tiếng, nhào vào ngực Hư Tùng, thân mình nhẹ nhàng run rẩy, bộ dạng thập phần sợ hãi.
Hư Tùng thừa cơ ôm eo nàng, một hương thơm thoang thoảng – hương thơm của một nữ nhân thành thục nháy mắt đã đánh bại phòng tuyến cuối cùng của vị hòa thượng trẻ tuổi.
Hắn gian nan nuốt nước miếng, nhìn quanh xem có ai không, rồi một tay ôm eo nàng, một tay từ từ đưa lên, run run vuốt ve nhũ phong Tần phu nhân.
Hư Tùng vừa đặt tay lên bộ ngực căng tròn mềm mại của Tần phu nhân, nàng liền khanh khách cười, thân mình uốn lượn trên người hắn, liếc mắt nhìn: "Phật tổ ở ngay ngoài cửa, ngươi không sợ sao… hi hi hi!"