Mạnh Thiên Sở cười cười, nhẹ vỗ mu bàn tay của nàng: "Đừng lo lắng, ta bắt xong quỷ sẽ quay về, các nàng ở phòng chờ ta."
Sắc mặt Hạ Phượng Nghi hơi tái, cắn răng, đứng dậy nói: "Vậy... thiếp đi cùng với chàng!"
Mạnh Thiên Sở phì cười: "Nàng không sợ quỷ hả?"
"Sợ, nhưng mà chàng một mình thiếp không an tâm."
Lão Hà đầu cũng vội đứng dậy: "Hay là để tôi đi cùng thiếu gia! Thiếu phu nhân và Phi Yến ở lại phòng chờ."
Phi Yến nói: "Thiếu phu nhân đi em cũng đi! Hay là, tất cả chúng ta cùng đi đi, tốt nhất là gọi Huyền Âm phương trượng luôn, năm người chúng ta đối phó nữ quỷ đó, dù sao phần thắng cũng nhiều hơn!"
Mạnh Thiên Sở tiếp tục cười cười: "Nhiều người như vậy, quỷ sẽ sợ chạy mất, bắt không được đâu. Tối đa chỉ một người đi thôi."
"Để tôi!" Ba người cùng nói một lượt.
Mạnh Thiên Sở gật đầu nói: "Rất tốt, đều không sợ quỷ, thật là dũng khí có thừa!" Ngẫm nghĩ một chút, hắn nói với Phi Yến: "Một người bắt quỷ buồn chết được, như vầy đi, Phi Yến em đi cùng ta, được không?"
Phi Yến giật nãy người, vừa rồi cô bé chỉ nghe nói thiếu phu nhân muốn đi nên mới đòi đi cùng, huống chi còn có Huyền Âm phương trượng và mọi người cùng đi. Thật ra thì Phi Yến vô cùng sợ quỷ, làm gì dám đi cùng Mạnh Thiên Sở tới bắt quỷ. Mạnh Thiên Sở nói như vậy, rõ ràng là cố ý chọc cô bé.
Phi Yến ấp úng: "Em... thiếu gia này!"
Mạnh Thiên Sở thở dài: "Thôi được, cứ để một mình ta đi vậy, vốn nghĩ nếu như vận khí của ta không tốt, bị nữ quỷ hại, thì còn có người thu thây báo tin, không ngờ... ai!" Nói xong hắn quay người định đi.
Phi Yến cắn răng: "Được! Thiếu gia, Phi Yến đi cùng thiếu gia!"
Hạ Phượng Nghi hỏi: "Phi Yến, em đi được không?"
"Thêm một người dù sao cũng có thêm một phần lực lượng, nữ quỷ đó nếu thật sự muốn ăn thịt người, thì cứ để ả ăn em đi, thiếu gia có thể nhân lúc đó chạy thoát."
Mạnh Thiên Sở thấy mặt của Phi Yến đã biến hẳn, nói ra vẻ rất bi tráng, nhịn không được phì cười: "Yên tâm đi, hai chúng ta là đi bắt quỷ, chứ không phải đi dâng thức ăn cho quỷ. Cho dù em sống chán rồi thì ta vẫn còn chưa chán đâu, nhất định là ta không muốn đi chịu chết. Nếu là đã quyết định đi, thì ta phải nắm chút phần thắng gì đó chứ. Mọi người không biết à? Ta trước đây đọc sách không xong, lần nào thi cũng rớt, nhân vì tâm tư của ta đều tập trung vào mấy cái ngón phá án bắt quỷ bàng môn tả đạo này. Hai ngày nay mọi người không thấy sao, thiếu gia ta phá án lợi hại không? Cái món bắt quỷ này càng không cần phải nói. Do đó yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không để quỷ ăn thịt em đâu!"
Phi Yến và Hạ Phương Nghi, lão Hà đầu nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, lòng nghĩ hắn nói cũng đúng, nếu như bản thân hắn không nắm chắc chút gì đó, thì chẳng lẽ điên mà chạy đến nộp mạng cho quỷ. Phá án đã lợi hại như vậy, thì bắt quỷ nhất định là không vừa gì. Vì thế, mọi người đều có phần an tâm.
Phi Yến hỏi: "Có cần em đem theo đao gì đó theo không?"
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Không cần dùng nữa, chờ một chút bắt được quỷ, em giúp ta trói giữ quỷ là được, khà khà."
Phi Yến hoảng sợ biến cả sắc mặt, nhưng lời vừa nói rồi, dù có lòng thu hồi cũng không thể thu lại. Cô bé chỉ hi vọng ký thác vào bản lĩnh bắt quỷ của Mạnh Thiên Sở, và tự nhủ, chỉ cần bắt được quỷ là bản thân sẽ co giò chạy, có nói thế nào cũng không giúp thiếu gia trói quỷ.
Mạnh Thiên Sở đem gói thịt gà quay và cá hấp ăn thừa tối qua ra bảo Phi Yến cầm, rồi dẫn cô bé rời khỏi phòng.
Trước đại hùng bảo điện, Huyền Âm phương trượng cầm một thiền trượng trong tay, nói: "Mạnh thí chủ, lão nạp cũng theo thí chủ đi!"
Mạnh Thiên Sở mỉm cười chấp tay: "Xin đa tạ, đại sư nếu thật sự có lòng trợ giúp, thì hãy ở lại bảo điện tụng niệm kinh kim cương dùm ta, để trợ cho ta một chút lực."
Huyền Âm cũng chấp tay: "Cái này... cũng có hiệu dụng sao?"
"Đương nhiên là hiệu dụng! Nhưng mà, chỉ có thể tụng niệm nhỏ tiếng, không được lớn tiếng làm ổn, nếu không nữ quỷ nghe thấy sợ hãi chạy trốn, chúng ta sẽ phí sức thôi."
"Được! Vậy bần tăng sẽ ở đây tụng niệm kinh kim cương, trợ một chút lực cho Mạnh thí chủ!"
Mạnh Thiên Sở ôm quyền nói: "Nếu thế thì xin đa tạ! Đúng rồi, chờ một chút nghe đứa bé của nữ quỷ đó khóc, đại sư không được niệm phật hiệu làm nữ quỷ sợ đào tẩu, nếu không chúng ta cũng phí công không."
"Bần tăng nhớ rồi, lập tức bắt đầu niệm kinh đây!" Nói xong đi vào đại điện, ngồi xếp bằng trước tượng phật, bắt đầu nhỏ giọng tụng kinh.
Mạnh Thiên Sở cười thầm, nói với Hạ Phượng Nghi và lão Hà đầu: "Hai người không được đến đại hùng bảo điện nhiễu loạn đại sư tụng kinh, cứ thủ ở trong phòng đừng ra ngoài, chờ chúng ta trở về."
Lão Hà đầu cung kính đáp: "Thiếu gia người yên tâm."
Hạ Phượng Nghi bước lên một bước, nhỏ giọng nói với Mạnh Thiên Sở: "Chàng... mọi người nhất nhất cẩn thận nghe!"
Mạnh Thiên Sở gật đầu, vai mang cung dẫn Phi Yến đi ra rừng tùng phía sau miếu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Đến lúc này, trời đã tối sầm xuống, đêm qua mưa suốt cả đêm, đêm nay ánh trăng mông lung chiếu qua cây rừng, từng bóng chập chờn và tiếng nước reo tích tắc thoáng qua bụi cỏ, khóm cây bụi và những cành cây con.
Mạnh Thiên Sơ dẫn theo Phi Yến đến ba mộ phần mới chôn ban ngày. Hôm qua mọi người còn nói nói cười cười với nhau, hôm nay đã biến thành ba cái xác không hồn dưới đống đất vàng, quả thật là khiến cho người ta cảm thấy cái ý nghĩa sâu xa của câu "Thế sự vô thường."
Phi Yến theo sau Mạnh Thiên Sở, vốn đang sợ muốn chết, thấy ba ngôi mộ mới, càng sợ hơn, người run như cầy sấy nói: "Thiếu..... gia...., chúng ta... chúng ta... đổi chỗ khác.... bắt.... bắt.... bắt... được không?" Trong rừng cây âm sầm khủng bố này, cô bé nói liền một lúc ba tiếng "bắt", nhưng ngay cả một tiếng "quỷ" sau đó cũng không nói thành lời.
Mạnh Thiên Sở nhìn bộ dạng run rẫy của Phi Yến như vậy, trong lòng rất vui, thầm nghĩ như vầy mà không làm cô nhóc quậy cô sợ chết không xong! Hắn cười bảo: "Bắt quỷ, đương nhiên là phải đến phần mộ rồi, phần mộ là nhà của quỷ mà, hơn nữa, mộ càng mới thì càng tốt!"
"Vì... vì sao?" Phi Yến túm lấy y phục của Mạnh Thiên Sở, nhanh chóng đưa mắt quét nhìn ba ngôi mộ mới, sợ đến bủn rủn chân tay, vội vã cúi đầu trốn vào sau người Mạnh Thiên Sở, run không nói nên lời.
"Hắc hắc, không nghe nói à? Người sau khi chết trong vòng bảy ngày sẽ hồi hồn, đặc biệt là vào đêm thứ hai, quỷ hồn nhất định sẽ quay trở lại nhìn xem chỗ nó chết lúc trước ra sao..."
"Á...! Thiếu gia... cầu thiếu gia mà... đừng nói nữa..." Phi Yến dường như áp sát vào lưng Mạnh Thiên Sở, thậm chí nếu có thể, cô bé sẳn sàng nhảy phốc vào lòng hắn.
Mạnh Thiên Sở thấy cô ả đã sợ không còn hồn vía gì nữa, liền ngừng không dọa tiếp, lấy gói giấy dầu bao thức ăn thừa ra, phân thành ba phần, bước đến trước mộ, để lại mỗi mộ một phần thức ăn.
Phi Yến vốn không dám đến gần mộ, nhưng hiện giờ không còn lựa chọn nào khác, vì để mình cô nàng ở đây thì càng sợ hơn, chi bằng bám sát theo người hắn an tâm hơn một chút. Cô bé thấy Mạnh Thiên Sở phân đồ ăn ra, liền hỏi: "Thiếu gia... mấy thứ đó... không phải... thiếu gia nói để thiếu gia dùng hay sao?"
"Không, là để trên mộ cúng thôi, quỷ mới phải ăn no mới không làm loạn được. Hơn nữa, ta còn hy vọng chờ một lát bọn chúng sẽ kéo đến cả đám, giúp chúng ta bắt nữ quỷ ẵm em bé đó nữa chứ!"