Lâm Tư ở trong phòng nghe được tiếng kêu thảm của Trác tân, tiếp theo đó lại nghe Lâm Thiên Hổ tru tráo như vậy, tức thì hoảng thần, bước ra cửa phòng nhìn thấy Trác Tân bất động co rúc trên mặt đất, sợ hãi kêu ré lên, dùng tay che miệng, chạy tới ôm Trác Tân lên: "Tân ca! Huynh làm sao vậy?"
Viên Thiết Hà nghe lời này, tức thời minh bạch rằng nương tử Lâm Tư của mình quả nhiên có mối liên hệ với bạch diện thư sinh Trác Tân này, không khỏi tức giận, nhất thời quên luôn sinh tử của Trác Tân, đưa tay chụp lấy đầu tóc của Lâm Tư, kéo dựng dậy thật mạnh, mắng: "Con tiện dân này!" Đốp một tiếng, tát một cái thật mạnh vào mặt nàng, khiến Lâm Tư té lăn ra dưới thiên tỉnh trong vườn.
Tên tiểu lưu manh Lâm Thiên Hổ ở bên cạnh càng hứng chí la to hơn: "Há! Đánh chết người rồi! Tân lang quan đánh chết người rồi!"
Sự náo động này khiến cho đám tân khách đang uống rượu mừng phía ngoài đưa nhau chạy vào. Mạnh Thiên Sở và Thái tri huyện ngồi trên bàn chủ tịch gần tân phong nhất, và cũng không ái dám chạy trước tri huyện, cho nên Thái tri huyện là người đến trước nhất, sau đó là các khách dự tiệc cưới khác. Mọi người nhìn thấy Trác Tân nằm bất động dưới đất, đầu nhiễm đầy huyết, còn tân nương tử Lâm Tư thì nằm dưới đất khóc hu hu, tức thời hoảng loạn bàn cãi inh ỏi. Truyện Sắc Hiệp -
Viên Cận vội bước tới trước lắc lắc Trác Tân đang nằm trên mặt đất, thấy người này vẫn bất động, vội quay lại hỏi con trai Viên Thiết Hà: "Chuyện gì thế? Trác Tân sao vậy?"
Viên Thiết Hà lúc này đã tỉnh người lại từ cơn ghen tuông và hơi rượu, ấp úng nói: "Hắn... vợ của con... bọn chúng..., con chỉ đẩy có một cái... hắn..."
Đến lúc này, vợ chồng ông chủ Lâm đã vạch đám đông tiến tới, liếc mắt thấy con gái nằm khóc dưới đất, vội bước tới. Lâm phu nhân ôm con gái hỏi: "Con à, có chuyện gì vậy?"
Lâm Tư trốn trong lòng mẫu thân, một mực khóc ròng, không nói không rằng.
Tri huyện Thái Chiêu đưa mắt nhìn hiện trường, nhất thời không biết làm sao cho phải, chuyển đầu nhìn Mạnh Thiên Sở.
Trong đoạn thời gian này, Mạnh Thiên Sở đã quen thân với rất nhiều lục phòng thư lại trong nha môn, do đó đưa mắt nhìn một cái là nhận ra ngay thư lại Trác Tân đang nằm bất động ở đó. Hắn bước tới, ngồi xuống bên cạnh y, đưa tay thử hơi thở, sau đó xem xét vết thương ở sau đầu của y, rồi dùng ngón tay cái ấn lên huyệt nhân trung của Trác Tân. Một lúc sau, Trác Tân rên rĩ tỉnh lại, chuyển người qua có khí mà vô lực gọi một câu: "Tư Tư...!"
Mọi người nhìn thấy y không chết, đã tỉnh người quay lại nên đều thở dài một hơi.
Lâm Tư thoáng một chút vui mừng, động đậy một chút trong lòng mẫu thân, nhưng không dám nhìn Trác Tân.
Lâm chưởng quỹ hỏi Mạnh Thiên Sở hỏi: "Hắn sao vậy? Có bị gì không?"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu: "Trước mắt xem ra không có chuyện gì, chỉ là vết thương ngoài da."
Trác Tân ngồi dậy, đưa tay sờ đầu, cảm thấy nóng hổi, rụt tay về nhìn thấy toàn máu, tức thời hốt hoảng cả thần.
Mạnh Thiên Sở lấy một cái khăn tư trong người án lên vết thương sau đầu của Trác Tân, bảo: "Ngươi dùng tay đè chặt, một lát sẽ cầm máu, vết thương không lớn, không sao đâu."
Trác Tân vội đưa tay án lên cái khăn sau đầu. Hắn là thư lại trong nha môn, đương nhiên biết Hình danh sư gia Mạnh Thiên Sở, vội vã nhỏ giọng cảm ơn: "Đa tạ sư gia! Tôi không có sao đâu."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi không ở trong vườn uống rượu, chạy tới tân phòng của người ta làm cái gì?"
Trác Tân đưa tay án lên vết thương, quay đầu nhìn về phía Lâm Tư, khẽ đáp: "Tôi... tôi uống say rồi... muốn đến nhìn Tư Tư..."
"Ngươi và nàng ta có quen?"
Không chờ Trác Tân đáp, Lâm chưởng quỹ đã vội nói: "Không có...! Lâm Tư của chúng tôi không quen hắn!"
Viên Thiết Hà ở một bên hậm hực nói: "Cái gì mà không quen chứ, vừa rồi tên họ Trác này té..."
"Hiền tế! Tư Tư hiện giờ đã là nương tử của con, không còn liên hệ với người nào khác nữa!" Lâm chưởng quỹ vội vã ngắn lời Viên Thiết Hà.
Viên Thiết Hà nghe thế, đầu cũng thanh tỉnh thêm chút nữa, thầm nghĩ lời này cũng đúng, cho dù trước đó Lâm Tư và Trác Tân có quân hệ gì, hiện giờ nàng đã là vợ của hắn, có chuyện gì ở trong nhà mà nói, chuyện xấu không nên bêu ra ngoài. Hắn liền gật đầu, bước tới trước mặt Lâm phu nhân, năm tay kéo Lâm Tư dậy.
Lâm Tư mắt đầy lệ, nhìn Viên Thiết Hà, khẽ nói: "Phu quân... thiếp...."
"Không cần nói nữa... ta biết nàng và tên họ Trác này không có liên hệ gì, chúng ta vào nhà đi."
Lâm Tư cảm kích gật đầu, cũng không nhìn Trác Tân cái nào, dựa vào người Viên Thiết Hà tiến vào phòng, đóng chặt cửa lại.
Trác Tân mặt xám như tàu lá, lầm rầm nói: "Không quan hệ gì... hay cho cái câu không quan hệ gì... ha ha ha..." Y đứng dậy, quét mắt nhìn tứ phía, nói: "Được rồi, Trác mỗ vừa rồi uống say, định đi nhà xí, không ngờ đi lạc đường, lầm tân phòng thành nhà vệ sinh, ha ha ha, đi! Chúng ta tiếp tục uống rượu!" Nói xong kéo tay Lâm Thiên Hổ lách vào mọi người mà đi.
Huyện thừa Trương Thỉ nhìn về phía Viên Cận, thấy trong đêm thành thân của con trai ông ta mà náo loạn chuyện hai nam tranh một nữ như vậy, khiến cho Viên Cận mất mặt vô cùng, không khỏi sướng như mở cờ trong bụng cười lớn: "Ha ha, tân phòng mà lộn thành nhà xí, ha ha ha, tên Trác Tân này nói chuyện thật là có điểm ý tứ đó nha! Ha ha ha."
Viên Cận cười khan nói: "Thái đại nhân, Trương đại nhân, sư gia, các vị quý khách, không có gì rồi, hiểu lầm thôi mà, thỉnh trở về chỗ ngồi chúng ta tiếp tục uống rượu!"
Thái tri huyện gật gật đầu, chuyển thân bước đi.
Trương Thỉ cười nói: "Đúng đúng, đáng phải uống cho thống khoái, chúc mừng một phen! Ha ha ha!" Rồi cũng chuyển thân bước đi. Mọi người cùng nhỏ giọng nghị luân, bước ra khỏi vườn.
Mộ Dung Húynh Tuyết đến trễ, và cũng không dám lách vào, lúc này mới nhân lúc người trống lẻn đến bên cạnh Mạnh Thiên Sở, nhỏ giọng hỏi: "Sư gia, có chuyện gì vậy a?"
Mạnh Thiên Sở nhìn tân phòng đóng kín cửa, lắc đầu, kề tai Mộ Dung Huýnh Tuyết nói nhỏ: Đây là nhi nữ tình trường a, ai, sau này vào đêm tân hôn của cô, không biết có xảy ra tình cảnh này không?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đỏ mặt liếc nhanh Mạnh Thiên Sở, cúi đầu không nói gì.
Mạnh Thiên Sở cười hăng hắc: "Dạ mặt cô mỏng thiệt, thôi được, không nói chơi với cô nữa, trở về uống rượu tiếp đi."
Mộ Duynh Huýnh Tuyết khẽ nói: "Uống ít một chút, đừng uống say đó..."
"Ha ha, uống không say vậy uống rượu để làm cái gì? Uống rượu là để có được cảm giác chuyếnh choáng say. Hà hà, coi chừng nhà, ta uống rượu say rồi rất thích động tay động chân đó, coi chừng ta phi lễ với cô đó nha!"
Gò má phấn của Mộ Dung Huýnh Tuyết lập tức biến thành cái khăn voang hồng, nàng tiếp tục liếc nhanh hắn một cái nữa, rồi mới cúi đầu chuyển thân bỏ đi.
Cái nhìn này khiến Mạnh Thiên Sở có thể khẳng định lúc này mà ôm nàng vào lòng thì nàng nhất định sẽ không cự tuyệt, thậm chí có khả năng còn đang nhất mực chờ đợi cái ngày đó nữa. Chỉ có điều, Mộ Dung Huýnh Tuyết quá thẹn thùng, đã chôn chặt tâm tư của mình vào tận đáy lòng.
Con của chủ bộ ngày tôn hôn xảy ra chuyện, các thư lại không tiện ngồi nán lại lâu, hơn nữa trời đã tối rồi, cho nền đều lục tục cáo từ bỏ đi.