*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kurama
(Editor: Kurama rất buồn, nhưng Kurama không nói)
Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ
Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi
CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu
————————
Đang ngủ ngon trong không gian tâm linh đột nhiên lại bị kéo ra ngoài đưa người khác làm quà, Kurama đờ đẫn nhìn Jinchukiri chưa từng đáng tin cậy của mình, cảm thấy thật là đắng lòng.
Từ sau khi Otsutsuki Hagomoro qua đời, Kurama liền bị hai đứa con của ông làm phát sợ, nhìn Otsutsuki Indra và Otsutsuki Asura đánh nhau đến chết, trong lòng nó cực kì sợ hãi, quả quyết phải cách xa loài người. Nhưng mà nó không muốn đến gần loài người, loài người hết lần này lần khác lại muốn đến tìm nó.
Năm đó nó đang yên đang lành vùi đầu trong ổ ngủ gật, trong lúc không để ý liền bị đồng lực của Mangekyo Sharingan bắt lấy, chuyện sau này nó không nhớ rõ lắm, nhưng chờ đến khi nó khôi phục ý thức thì phát hiện không chỉ mình bị cắt làm hai nửa, mà còn bị phong ấn vào trong thân thể một đứa bé.
Nói thật, khi đó cả vĩ thú nó đều ngơ ngác.
Nó trêu ai chọc ai? Tại sao lại xui xẻo như vậy?
Vểnh lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, Kurama không mất bao nhiêu thời gian liền biết rõ nguyên nhân hậu quả. Nói đơn giản, nó bị người ta bẫy thảm, bị vứt đến Konoha phá làng.
Kurama thật sự muốn khóc.
Chỗ nó ghét nhất không muốn đến nhất chính là Konoha!
Kể từ năm đó nó ngẫu nhiên thấy được mộc độn của Senju Hashirama trở đi, nó liền quyết định phải vòng qua tộc Senju mà đi cho đến khi Senju Hashirama qua đời mới thôi, mộc độn thật sự là khắc tất cả vĩ thú bọn nó! Ngay sau đó, khi biết Uchiha Madara mở Mangekyo Sharingan, nó liền cảm thấy đời này không sống nổi nữa, thế nào toàn là khắc tinh của vĩ thú bọn nó vậy?
Hơn nữa, Senju Hashirama và Uchiha Madara còn cùng nhau thành lập Konoha!
Từ đầu Kurama liền cho Konoha vào danh sách đen, nó dù chết cũng không muốn đi cái chỗ kia tìm phiền toái.
Nhưng bây giờ… Ha ha, nó không chỉ bị bẫy đến Konoha, mà còn có luôn Jinchukiri! Mà chakra này còn là tộc Uzumaki, thuật phong ấn và thể chất của tộc này thế má nào cũng là chuyên khắc vĩ thú chứ!
Kurama chợt thấy không còn gì hay ho để sống nữa.
Vậy mà không đợi nó oán niệm bao lâu, Naruto còn là trẻ sơ sinh liền bị mang ra khỏi Konoha, sau đó được đưa cho một Uchiha đã mở Mangekyo nuôi nấng.
Kurama lúc này… nó rốt cuộc nên vui hay nên khóc đây?
Những ngày sau đó Kurama sống cũng không tệ, trở thành Jinchukiri cũng không phải do Naruto muốn, đúng ra phải nói là Konoha hơi bị xui, nên thái độ của nó với Jinchukiri của mình cũng không có quá kém. Naruto dựa cột mà lên, từ sau khi ngẫu nhiên vào không gian tâm linh gặp được Kurama năm bảy tuổi, liền quấn lấy Kurama.
Kurama bị Uzumaki Naruto quấn mười năm, thật sự là có tức giận gì cũng bị mài đến không có.
Nói tên thật của mình cho cậu bé, Kurama vẫy vẫy chín cái đuôi lông xù, nhìn Naruto cười rực rỡ gọi nó Kurama, thấy rằng cuộc sống bây giờ cũng không tệ lắm.
Nhưng mà ai có thể nói cho nó biết, vì sao nó chỉ ngủ một giấc mà tỉnh dậy đã ở Konoha hả? Mà còn bị Naruto lấy ra khỏi không gian tâm linh đưa cho người khác chơi nữa chứ!
Đờ đẫn không chỉ có Kurama, còn có cả Uchiha Sasuke đang ôm con hồ ly lông xù màu cam nữa, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt cười nhìn thế nào cũng thấy ngu của Naruto một hồi, lại cúi đầu nhìn Kurama đang ngơ ngẩn nằm trong lòng mình, không biết nghĩ thế nào lại xoa xoa mấy cái đuôi xù của nó.
“Cảm giác không tồi.” Sasuke nói.
Naruto gật đầu liên tục: “Lông Kurama sờ thoải mái cực luôn ttebayo.”
Không đề cập đến Gai vốn vô tâm, Kakashi và Tsunade liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không còn gì để nói. Vĩ thú hung danh khắp Nhẫn giới thế nào lại bị làm thành thú cưng thế này! Lúc này họ nên nói cái gì? Hơn nữa, Sasuke em nói theo đề tài của Naruto thế có ổn không?
Trong lòng em là Kyubi, là Kyubi đó! Không phải là mèo ninja nhà em! Kyubi cũng đã nhe răng rồi đó, em còn sờ tiếp là nó sẽ cắn em đó em có tin không?
Kurama cũng muốn cắn xuống lắm.
Kịp thời nhìn ra Kurama đang nghĩ gì, Naruto tiến lên sờ đuôi nó, mặt rất dày: “Kurama, để cho Sasuke sờ một cái thôi mà.”
“Uzumaki Naruto, cậu biết rõ tôi ghét nhất là Uchiha mà!” Kurama trợn tròn mắt.
Ai, hình như Kurama từng nói qua? Naruto khụ khụ một tiếng, chắp tay nhìn nó: “Thật xin lỗi cậu, nhưng Sasuke rất thích bộ lông của cậu mà.”
Kurama: “…” Tại sao mấy lời này nghe giống “Kurama đừng trốn ni-san mãi, ni-san thích bộ lông của cậu lắm” của Asura năm đó vậy?
Sasuke hừ một tiếng, đưa tay vò rối bộ lông mượt mà của Kurama, rồi lại ném đống lông này về trong lòng Naruto. “Vĩ thú cũng chỉ thế mà thôi.”
Kurama: “…” Loại hành động vò nó thành một đoàn lông rồi ném lại cho Asura vì sao cũng giống Indra năm đó vậy?
Nhìn thấy nếu Naruto và Sasuke còn trêu Kurama nữa thì nó sẽ nổ tung, Kakashi không thể không kéo mọi người về đề tài cũ: “Naruto, ý của em mọi người đã hiểu, bất kể thế nào em cũng không muốn cung cấp tình báo cho chúng ta phải không?”
Naruto cũng nghiêm mặt lại: “Em rất xin lỗi.”
Kakashi cũng từng nghĩ đến tình huống như vậy, nhìn sang Tsunade. Bà nhìn như rất muốn đánh cho thằng bé nghịch ngợm không biết nặng nhẹ này một trận, nhưng cuối cùng vẫn hít sâu một hơi bình tĩnh lại, bà nói: “Nể mặt Đệ Tứ, ta sẽ cho cháu thời gian suy xét, đây không phải chuyện cháu nghĩ thế nào là có thể như thế được.”
Naruto không lên tiếng, rất là cố chấp.
Tsunade rất nhức đầu: “Cháu cứ ở tạm Konoha đi. Vừa đúng, Sasuke, cháu mang Naruto về nhà đi, Mikoto hẳn sẽ rất vui.”
Sasuke gật đầu: “Vâng.”
Naruto hài lòng đi theo Sasuke, Kurama thì bị nó quên phắt trên bàn làm việc của Hokage. Kurama không có gì để nói, ngay sau đó chấp nhận quay sang nói với ba người còn ở lại trong phòng: “Naruto rất cố chấp, giờ nó không nói thì sau này nó cũng sẽ không nói.”
Nhìn Kurama, Tsunade đáp: “Tôi cũng không muốn dùng thủ đoạn bạo lực bắt ép cậu bé.”
Kurama cười nhạo: “Có ta ở đây, các người buộc nó cũng vô nghĩa.”
Ba người trong phòng đều biến sắc.
“Nhưng mà nể mặt ba mẹ nó đều vì ta mà chết, ta sẽ nói cho các người, hai người nuôi lớn Naruto đúng là không liên quan đến chuyện năm đó. Ta bị một Mangekyo của Uchiha khác khống chế, dù người đó là ai ta cũng không biết, nhưng chakra ta vẫn có thể nhận ra.”
“Có thể nói rõ hơn…” Không đợi Tsunade nói xong, Kurama liền tự tản mất chakra, ý thức trở lại trên người Naruto, bà chỉ có thể nhíu mày nói: “Lời của Kurama, độ đáng tin cũng rất cao.”
“Như vậy, năm đó Kyubi tấn công Konoha cũng có khả năng rất lớn là do Akatsuki bày ra?” Kakashi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh đương nhiên không muốn Obito vẫn gánh cái tội như vậy.
“Chỉ có thể nói là rất có khả năng.” Tsunade trầm mặc một hồi. “Điều ta chú ý hơn, là Uchiha đã mở Mangekyo mà không có ghi chép ở Konoha này rốt cuộc là ai.”