Này Anh! Chịu Trách Nhiệm Đi!

Chương 14

Vị bác sĩ đào hoa ngang bướng làm việc hết sức tuỳ hứng, thích du lịch và ngại cứu người.

“Cái what?! Chỉ vì muốn có cái ông khùng kia mà cậu cho họ số của tôi???? Tính tôi thế nào cậu biết rõ mà!! Đồ khốn khiếp!”, vị mỹ nam với mái tóc vàng và đôi mắt xanh tức giận rống lớn, may mắn đây là khách sạn cao cấp nên cách âm vô cùng tốt.

“Tôi cho cậu một ngày để xuất hiện trong trước mặt tôi mà không phải thông qua Skype thế này”, đồ tể ôn nhu cười, rồi màn hình iPad chuyển đen, kết thúc cuộc gọi.

“Shit! Đợi đến khi tôi tìm ra Alpha cho mình, tôi sẽ đánh bã giết loại cầm thú như cậu!”, vươn tay rút hết nước trong bồn tắm, vị mỹ nam đứng lên rời khỏi, lấy khăn chậm rãi lau người, cẩn thận buộc áo tắm lại, cầm iPad đến giường và nằm xem phim trinh thám.

Về nước gì đó, tính sau đi.

Cho đến lúc nằm xuống ngủ là giường ngủ mềm mịn thoải mái. Nhưng đến khi tỉnh giấc vào hôm sau chính là cái nệm nhỏ trong căn hộ đơn giản của bản thân, ngồi bật dậy và ném mạnh chăn xuống sàn, tức giận quát lên “cái Fuck!!! Đồ tể!!! Cậu bức chết tôi luôn đi!”.

Lại hành lang bệnh viện.

Lão Nhị không vừa mắt nhìn vị bác sĩ cà lơ phất phơ này. Hận không thể tống hắn ra khỏi đây.

“Chỉ cần truyền dinh dưỡng thôi mà?! Ha ha ha ha, mấy người bị bịp rồi, ha ha, tốn công tốn sức để cuối cùng nghe tin này, người cần bắt cũng mất, thế đấy, tôi xem bệnh xong rồi, đi nhá!”, vuốt lại mái tóc của mình, vị bác sĩ ngoại ngốc hôn gió mấy cô y tá đi ngang qua, chuẩn bị nhấc chân rời khỏi thì đột ngột bị kéo lại, mất thăng bằng ngã đập mặt vào lòng Lão Nhị.

Vì bị đau nên mặt nhăn nhúm lại, khó khăn hé mắt ra, ngước lên là khuôn mặt hết sức nghiêm nghị và băng lãnh của lão Nhị. Trái tim nhỏ của vị bác sĩ lỡ nhịp rồi… “Oh god cũng không cần hảo mạnh bạo thế này đâu người ta là tiểu O đó… Phải nhẹ tay chứ…”, vội đẩy Lão Nhị ra, hắn đứng phủi phủi lại áo bác sĩ của chính mình.

“Cậu, ở lại lo dinh dưỡng đến khi em tôi tỉnh và khỏe lại. Nếu không làm theo, tôi sẽ nói đồ tể cắt hết khoảng chi trong tài khoảng của cậu.”, Lão Nhị bước vào phòng, bỏ mặt vị bác sĩ trơ trọi ở hành lang, dậm dậm chân uất ức.

Ra dấu OK với lão Tứ và đại Q đang trông Tae. Muốn xử lý mọi chuyện nhanh hết mức? Hãy liên hệ lão Đại và lão Nhị nha.

Nói gì thì nói, bảo vệ miệng ăn và túi tiền của mình vẫn tốt hơn, sau khi bị dọa sợ, vị bác sĩ kia đã làm việc có tâm và chuyên chú chăm sóc cho TaeKyo hơn. Lão Nhị hài lòng giám sát một hồi, mới rời khỏi phòng và thay ca với lão khác.

“Nhà các người thay ca tới lui không mệt sao?”, sau khi truyền đinh dưỡng cho Tae, vị bác sĩ ngồi nghe ngóng bát quát. Lão Tam khinh bỉ ăn táo liếc nhìn người kia, đáp ” nhà tận chín mạng, không quan tâm nhau thì quan tâm người ngoài đi?”.

“Oa, đông đến thế? Người châu Á đẻ nhiều thế là cùng, nhà tôi ít nhiều cũng chỉ có hai ba người con”, tròn mắt ngạc nhiên.

Lão Tam quan sát dáng vẻ của hắn, tóc vàng sữa xoăn nhẹ, mắt xanh Ngọc lục trong veo, dáng người mảnh khảnh nhưng con gái nhưng lại có vẻ ngang bướng không ẻo lả. “Anh là gốc châu Âu sao?”, buộc miệng hỏi.”Nố nô nồ, lão ba tôi châu Á, lão mẹ thì mới Châu Âu, người châu Á hay có câu con trai giống mẹ đấy, tôi đẹp giống mẹ đây, ha hả ha hả”, mức độ tự luyến đã đạt đến trình độ cao khó cứu vãn nổi. Lão Tam chậc lưỡi, thế là tối nay có chuyện hot kể cho trong nhà nghe rồi, dạo này người trong nóng ngoài lạnh xuất hiện mọi nơi nhỉ.

Lão Thất đưa cho lão Lục cái gối, không quên nhìn qua lão Tam mà hỏi “thế mày có nhìn tên của vị nước ngoài đó không?”.

“Hình như là Johnny hay Triều Chi gì đó…”, lão Tam gãi đầu cười trừ nhìn lão Thất đang nhướng mày. Lão Bát ì ạch gõ laptop và rúc người vào chăn “Triều Chi là phiên âm, tên nước ngoài là Jimmy, anh là đồ não cá vàng Lão Tam cá vàng”.

“Nha, lão Tam có ý với người ta sao?”, nằm đè lên lưng lão Bát, lão Cửu cười hì hì vô tội. Lão Tam hất mặt “ý cái quần! Người ta rõ ràng thấy vị bác sĩ đó có ý với lão Nhị đó!”.

“Ồ ồ ồ?????”, cả đám tung chăn vây quanh lão Tam, bát quát bát quái, bệnh viện nhiều bát quái!!!

Đến khi Tae tỉnh lại là gần tuần sau hôn mê. Vị bác sĩ nào đó kiểm tra toàn thân giúp cậu kĩ càng, vuốt mồ hôi mà nói gì đó với hai người đàn ông đứng sau lưng hắn. Cậu mới tỉnh, mắt chưa tìm lại được tiêu cự, tai thì loáng thoáng, đầu đau ong ong…

“Done! Không còn vấy đề! Tôi được đi về rồi chứ?”, vị bác sĩ nào đó đáng thương hề hề nhìn lão Nhị. Lão Nhị vẫn mặt lạnh phản ứng lại “Không, chờ đến khi em tôi xuất viện cậu mới gọi là xong!”.

“Plz… Số tôi sao mà khổ thế này… Đơn thân độc mã còn bị loại tảng băng như anh chèn ép…”, chưa kịp than vãn hết câu, hắn cảm nhận được lão Nhị xoa đầu mình, lão cười “cậu vất vả rồi, cố một chút nữa thôi sẽ cho cậu đi du lịch thoải mái”.

Con người xanh lục như tỏa lấp lánh, được khen là điều hắn thích nhất, vui vẻ chấp thuận, bỏ lại một câu dặn dò “người bệnh vừa tỉnh, đừng nói chuyện nhiều, đến bữa tôi lại vào”, rồi tiêu soái rời đi.

TaeKyo được Đại Q đỡ ngồi lên tựa vào lòng anh.

“Con của em…”, cậu lo lắng nhận ly nước từ tay lão Nhị.

“Con chúng ta ổn rồi”, yêu thương hôn lên trán cậu, Đại Q cười đáp.

“Người hồi nãy là bồ lão Nhị sao?”, được đáp án khiến mình an tâm, TaeKyo quyết định bát quái. Lão Nhị trán nổi gân xanh, có cái nhà nào như cái nhà này không, mới tỉnh không đòi coi mặt con cái, chỉ quan tâm ba cái chuyện tào lao… “Không phải, đó là bác sĩ ngả ngớn đi ở đợ cho chúng ta”.

Cậu chớp mắt nhìn lão Nhị một hồi, đảm bảo lão không che dấu tâm tình mới gật đầu a gật đầu tin tưởng. Có tiếng trẻ con chạy dọc hành lang, là hai tiểu yêu tinh đến thăm ba ba chúng.

“Tiểu Phi, tiểu Phàm!”, mừng rỡ ôm chặt hai đứa con lâu ngày không gặp của mình, TaeKyo vui đến oà khóc nức nỡ. Hai đứa nhỏ cùng khóc theo, khóc muốn tê tâm liệt phế, diễn sâu đến mức lão Nhị phải xác hai đứa nhỏ ra, ôm vào lòng mình giữ chặt.”A! Chú Hai, tụi con đang diễn cảnh gia đình đoàn tụ mà”, đáng thương chùn mũi đỏ ửng và cặp mắt nhoè nước, tiểu Phi cọ nước mắt nước mũi vào áo lão Nhị trả thù.

Nhìn qua ngó lại tìm vị bác sĩ tóc xanh xinh đẹp kia, kì thực hai đứa nhỏ đến là để cọ cơm, vị bác sĩ làm đồ ăn ngon không kém lão Đại, dù là đồ dinh dưỡng dùng ống hút uống hay kim truyền vào người, hai đứa nhỏ đều thực thích.

Cậu trừng mắt nhìn hai đứa con, vươn tay búng trán mỗi đứa, mắng “Còn tiền đồ nữa không? Hai đứa ham ăn này! Người ta là bác sĩ a! không phải là đầu bếp nhà mình đâu!!”.

“Nhưng anh ấy thích lão Nhị nha”, tiểu Phi như chim non trốn trốn nép vào lòng lão nhị, tiểu Phàm phản ứng lại. Mặt của Tae đơ ra mất mấy giây, Đại Q khẽ hằng giọng ôm lão bà của mình, giúp cậu nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Lão Nhị rời đi trước khi vị bác sĩ ngoại quốc tới. TaeKyo chớp mắt vừa ăn vừa ngắm kỹ người kia, cũng khá đẹp, đồ ăn cũng ngon nữa, cậu buộc miệng hỏi “anh thích lão Nhị sao?”. Bác sĩ vội chụp lại bịch nước biển bị rơi xuống, ngượng ngùng không đáp mà xoay mặt đi, cậu chỉ đành bật cười. “Vậy là thích rồi”.

Bác sĩ bị chọc chọc nên không vui, mỗi khi cậu hỏi gì đó, bác sĩ sẽ nói tiếng anh để cậu không thể đáp lại được gì nhưng mà lại rất tốt với cậu. TaeKyo bồng trên tay bé con nhà mình, cười rộ lên khi thấy vị bác sĩ nào đó mắt lấp lánh nhìn bé con, bác sĩ cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cậu.

“Tôi thích có con gái, nhìn bé mặt đầm công chúa, thực sự rất đáng yêu.”, lời tâm sự của một O.

“Anh phải xem xem bé là Alpha hay Omega nữa, không thôi sẽ không chịu mặc đâu.”, cậu bật cười.

“Vậy tôi sẽ bắt nó mặc, như mẹ tôi hồi đó cũng bắt tôi mặc đầm ấy”, bác sĩ rút điện thoại ra, đưa cậu xem hình hồi bé của mình. Hai người tâm sự vui vẻ, chụm đầu cùng bàn chuyện trên trời dưới đất, hết sức hào hứng. Đến khi lão Nhị đẩy cửa vào thì bác sĩ đang đắp lại chăn cho TaeKyo đã ngủ, đứa nhỏ thì được đưa về phòng riêng cho các bé sơ sinh.

“Ồ, thay ca rồi sao? Em trai anh cũng khỏi hẳn rồi, ngày mai tôi sẽ nói trưởng khoa ghi giấy xuất viện. Hiện tại không còn gì đáng lo đâu, gạc tàn của anh tôi để ngoài bệ cửa sổ, hút ít thôi, ảnh hưởng người sắp khỏe.”, bác sĩ cười, lách qua người lão Nhị để rời khỏi phòng.

Tấm vé du lịch chìa ra trước mặt bác sĩ. Lão Nhị cười cười “bác sĩ vất vả rồi, đây là thù lao”. Là vé đi Hà Lan, bác sĩ cầm tấm vé trong tay, ngây ngốc rời đi cùng nụ cười của lão Nhị vương vấn trong đầu.

Lão Đại hài lòng điện cảm tạ Đồ Tể, làm thật nhiều món bổ dưỡng để chào đón em trai và chào mừng thành viên mới trên đường trở về nhà. Lúc này ở bệnh viện là lão Lục và lão Bát hấp ta hấp tấp soạn đồ giúp cậu, mang ra xe, còn Đại Q, TaeKyo, hai đứa nhỏ thì đi qua phòng sơ sinh đón bé út. Lão Nhị thanh thản tiếp tục hút thuốc bên cửa sổ phòng bệnh, lão Thất đập vai lão Nhị, khinh bỉ mắng “quyến luyến thì theo đuổi người ta đi!”, lão Nhị hừ nhẹ “ai thèm quyến luyến cậu ngoại quốc đó, không phải gu của anh mày”, lão Thất nhún nhún vai “hối hận ráng chịu à nha”.

“Cút!”, lão Nhị đánh đuổi lão Thất cười ha hả trốn thoát.

TaeKyo bồng con gái trong tay, nhìn mây xanh ngoài của kính xe ô tô, hai tiểu quỷ thì tựa vào lòng Đại Q mà ngủ, cậu cười nhẹ “ừm, cuối cùng cũng tạm xem như là hoàn hảo rồi.”.

Đại Q vươn một tay nắm chặt tay cậu, cười theo “ừ, chúng ta không còn chướng ngại gì nữa đâu.”.

“Có em cũng không sợ nữa, anh nhìn xem… Anh, mọi người và cuộc sống này đã chịu trách nhiệm quan tâm em rồi đấy thôi!”.

Vậy là, viên mãn rồi.

Hoàn

Hoàn cặp chính (vL) còn ngoại truyện cặp phụ nữa, mọi người đừng gấp gáp bỏ rơi tác giả nha…
Bình Luận (0)
Comment