Chúng ta bên nhau đi.
Chúng ta bên nhau đi.
Chúng ta bên nhau đi.
An Hách có cảm giác trong đầu mình rất náo nhiệt, giống như đội cổ vũ của các bác gái được mấy cửa hàng đang dịp khuyến mãi mời tới hoạt náo giúp, bùm bùm chát chát vang lên không ngớt, tiết tấu còn có chút không theo kịp.
Những lời này cứ ghé vào tai y nhộn nhạo lặp đi lặp lại, từ trước quấn ra đằng sau, rồi từ sau quay ngược lại ra đằng trước. Quay mòng mòng làm y rất lâu cũng không nói được lời nào, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, trân trân nhìn Na Thần.
Na Thần cũng không nói tiếp, trầm mặc cùng y nhìn nhau trong chốc lát sau đó cúi đầu, chậm rãi ngồi xuống, nhặt cái bật lửa bị rớt dưới đất lên, tạch một tiếng, tia lửa xuất hiện.
Ánh lửa nho nhỏ nảy lên, chiếu sáng khuôn mặt của Na Thần, tạo ra cái bóng lúc sáng lúc tối.
Những lời của Na Thần là ý nghĩ nông nổi, đột nhiên nảy ra, động kinh… hay là nguyên nhân gì khác, An Hách không thể xác định. Nhưng y có thể dựa trên vẻ mặt hiện tại của Na Thần mà suy đoán được đây chắc hẳn là lần đầu Na Thần bày tỏ lời này với người khác.
Ánh mắt có chút khẩn trương, có chút chờ mong song cũng có phần trốn tránh.
Na Thần ngồi xổm trước mặt y, cứ cúi đầu bật bật lửa, tiếng tạch tạch đơn điệu vang lên không dứt, ánh lửa cũng không ngừng sáng lên, tối đi.
An Hách sững sờ nhìn về cái cây sau lưng Na Thần, sau đó chậm chạp ngồi xuống, đè bàn tay đang nghịch bật lửa của Na Thần lại: “Phiền cậu chút, châm thuốc.”
Sau khi mở miệng lên tiếng, y nghe ra cổ họng của mình có chút khô khốc.
Na Thần nhìn y một cái, đưa bật lửa tới trước mắt y, An Hách châm thuốc xong, chính hắn cũng tự châm cho mình một điếu. Hai người tiếp tục trầm mặc, ngồi xổm tại ven đường lờ mờ sáng như những tên cướp đang ngồi lại trù tính đường chạy trốn.
An Hách biết nếu bản thân vẫn không lên tiếng, với tính cách của Na Thần thì phỏng chừng cũng sẽ tiếp tục im lặng, cuối cùng rồi sẽ đứng dậy rời đi, một câu cũng không để lại.
Y thở dài, nhẹ nhàng phủi bụi: “Vì sao?”
“Hả?” Na Thần ngẩn người, tựa hồ không phản ứng lại kịp.
An Hách nhìn vẻ mặt mê mang vô cùng thật của hắn, trong nháy mắt liền hoài nghi bản thân có phải đã nghe lầm không, bị dày vò cả ngày mà hóa ra là hiểu sai rồi sao?
“Cậu vừa nói là ở bên cậu,” An Hách nhìn vào mắt hắn, “Vì sao?”
Na Thần rất nhanh rủ mắt xuống, tránh đi ánh mắt của y, nhả ra một hơi khói, qua rất lâu mới nói một câu: “Đã định không đồng ý, còn hỏi làm gì?”
“Có đồng ý hay không chẳng phải đều hỏi sao, mà cậu cũng đưa ra đề nghị đột ngột như vậy…”
“Đây không phải đề nghị!” Na Thần đột nhiên đề cao giọng, ngẩng đầu nhìn y, “Có phải anh cũng thấy đặc…”
An Hách biết hắn muốn nói cái gì, không đợi hắn nói xong đã cắt ngang: “Không.”
Na Thần không nói nữa, An Hách thả điếu thuốc xuống đất, day mũi giày cho tắt lịm, rồi gảy vào cống thoát nước bên cạnh: “Tôi chỉ cảm thấy đột ngột, những cái khác thì chưa nghĩ đến mà cũng không kịp nghĩ đến.”
“Cả nửa ngày mà anh vẫn chưa nghĩ được cái gì à?” Na Thần cong khóe môi, cười nhạt, “Đầu óc anh hoạt động cũng chậm thật đấy.”
“Cậu thì nghĩ được rất nhiều sao?” An Hách cười cười.
“Ừ, tư tưởng tôi vĩ đại lắm, ngồi xe buýt đi dạo thành bắc cả một vòng, đã quay lại rồi đấy.” Na Thần rít mạnh điếu thuốc vào hai hơi, đốm lửa trên tàn thuốc rất nhanh trở nên sáng bừng.
“Tôi không biết nên nghĩ cái gì.” An Hách thành thật đáp.
“Vậy thì đừng nghĩ,” Na Thần ngậm điếu thuốc đứng lên, khói thuốc bay lên trước mắt hắn, hắn hơi nheo nheo con mắt lại, “Tôi chỉ nói thế thôi, anh nghe xong rồi thì cứ bỏ đi.”
An Hách nghe ra sự khó chịu cùng thất vọng trong giọng nói của hắn, cũng cùng đứng lên, lời muốn nói còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Na Thần đã xoay người bước nhanh về phía đầu con phố: “Đừng quên thứ bảy ở Phí Điểm, mười giờ tôi sẽ qua đón anh.”
An Hách đứng yên tại chỗ, nhìn Na Thần cùng cái bóng bị kéo dài của hắn biến mất tại góc đường, một lần nữa ngồi trở xuống, lại châm thêm một điếu thuốc nữa.
Có chút lời y không muốn nói với Na Thần, mà có nói cũng không có ý nghĩa gì.
An Hách giỏi về lắng nghe, lại không giỏi về thổ lộ. Rất nhiều khi y sẽ chỉ lựa chọn im lặng, trong một số chuyện, y không cần nhận được sự đồng cảm, thấu hiểu của người khác. Y không cần Na Thần biết được y sẽ không dễ dàng lại tin vào tình yêu, lại càng không dễ dàng đón nhận nó.
Nhất là loại tình cảm này, không có nguyên do lại khiến người ta bất giác rung động. Không có nền móng, không có nguyên nhân, nhìn qua tự nhiên vậy đấy, nghĩ đến lại khiến trong lòng bất an.
Mặc dù An Hách biết, nói ra lời như vậy bất luận là nguyên nhân gì thì đối với Na Thần mà nói đều là chuyện thật sự khó khăn. Y rất rõ khoảnh khắc nghe được những lời này, trong lòng y ngoại trừ sự ngỡ ngàng, kinh ngạc còn có một cảm giác khác. Nhưng giờ y không có cách nào cho Na Thần đáp án hắn muốn, ở chuyện này không tồn tại thông cảm, an ủi.
An Hách có chút khó chịu đem điếu thuốc chưa hút được mấy dập tắt, đứng dậy chầm chậm đi về phía đầu phố.
Mới đi được mấy bước, từ trên không trung bay xuống vài bông tuyết.
Y ngẩng đầu lên nhìn. Đây chắc là trận tuyết rơi cuối cùng của năm nay.
Đút tay vào túi quần, đi vào bãi xe, lượn hai vòng An Hách mới tìm được xe của mình, vừa bước qua chuẩn bị lên xe thì y phát hiện có một người đang ngồi cạnh xe của y. Thấy y đi tới, người nọ đột nhiên đứng lên, hù An Hách sợ tới mức lùi lại một bước. Thấy rõ người nọ là Na Thần rồi, y sững sờ: “Tôi tưởng cậu về rồi.”
“Không,” Giọng của Na Thần có chút buồn, “Tôi chờ anh lái xe đưa về, xe tôi còn gửi trong bãi xe trường anh.”
“Vậy lên xe đi,” An Hách kéo cửa xe ra, “Sao cậu không gọi điện thoại bảo tôi lại đây…”
“Giờ tôi không có di động,” Na Thần vòng qua ngồi xuống ghế phó lái, “Tháng sau sẽ mua lại.”
An Hách nhớ lại trước đó Na Thần có nói là di động đã hỏng, nhưng không ngờ hắn vẫn chưa mua lại: “Làm gì mà tháng sau mới mua, không có điện thoại thì bất tiện lắm.”
“Không có cảm giác.” Câu trả lời của Na Thần ngược lại lại nằm trong dự kiến của An Hách.
An Hách nổ máy xong, Na Thần nói thêm: “Anh còn điện thoại cũ sử dụng được không?”
“… Có,” An Hách nhìn sang hắn, “Sao thế?”
“Cho tôi đi.” Na Thần cũng nhìn lại y.
“Cậu… thiếu tiền?” An Hách có chút không thể hiểu được, nhìn cách tiêu xài của Na Thần thì có thể thấy hắn không thiếu tiền, còn chạy được cả con xe đến cả ba trăm ngàn, “Có muốn tôi mua cho cậu một cái không?”
“Cho hay không, cũ thôi, sao anh dông dài thế,” Na Thần hơi nhíu mày, “Tôi thích đồ cũ.”
“Vậy được, trong ngăn kéo tôi có một đống điện thoại tịch thu được từ bọn học sinh, mà tốt nghiệp rồi chúng cũng chẳng muốn lấy lại…”
Na Thần quan sát y, không nói tiếng nào, cũng không cười, vẻ mặt rất giống lần đầu tiên hai người gặp mặt. An Hách thở dài: “Thứ bảy tôi đưa nhé.”
“Ừ.” Na Thần gật đầu.
An Hách tuy rằng đã độc thân trong thời gian rất dài, song số lần được tỏ tình cũng không ít, nhưng không có lần nào có thể giống như hôm nay, ra khỏi phòng tắm rồi mà y vẫn cứ suy tư.
Nằm ở trên giường, chỉ cần nhắm mắt lại khuôn mặt của Na Thần liền sẽ đung đưa trước mắt y. Vẻ mặt có phần khẩn trương khi nói ra những câu kia, ánh mắt mang theo sự né tránh nhưng lại lộ ra vẻ chờ mong, khuôn mặt nhìn nghiêng lập lòe đốm lửa…
“Ài…” An Hách trở mình, từ trong ngăn kéo lấy hai viên thuốc an thần ra uống.
Loại cảm giác này không rõ chỗ nào không ổn khiến y không sao vững lòng được. Không qua bao lâu, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, An Hách không có cơ hội nghĩ tiếp, cứ thế mụ mị mà ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học vậy mà không nhạy, lúc An Hách mở mắt ra đã trễ hơn bình thường cả nửa tiếng, điều này có nghĩa là dù y không ăn sáng cũng sẽ đến muộn.
An Hách lảo đảo bò lết từ trên giường dậy, vừa mặc quần áo vừa chạy vào phòng tắm, lúc đánh răng còn cảm thấy nuốt không ít bọt kem đánh răng vào, rửa mặt xong chạy ra ngoài rồi mà trong miệng vẫn tràn ngập vị bạc hà không sao xua đi được.
Bước ra khỏi cửa, bị gió quất lên, cả mặt căng lên đầy đau đớn. Lên xe lục tìm cả nửa buổi mới thấy được kem dưỡng ẩm, y bắt đầu thoa lung tung lên mặt.
“Điên thật.” An Hách nổ máy.
Vừa đỗ xe vào vị trí, xe của thầy hiệu trưởng cũng tiến vào, dựng ngay bên xe y. An Hách có cảm giác bản thân rất xui xẻo, chẳng lẽ mới đến muộn có một lần mà còn có thể đụng phải lãnh đạo. Tuy y không có tiết một, đến muộn cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng y vẫn không muốn bị ông thầy hiệu trưởng cuồng lãnh đạo, công việc đã không ít còn nhận đủ lớp dạy này bắt gặp.
“Thầy An,” Thầy Tưởng vội vàng nhảy xuống xe, thấy y, “Dậy trễ à?”
“À, vâng, dậy trễ ạ,” An Hách vốn định đáp đại một câu rồi chạy, nhưng vẫn trôi chảy nói thêm, “Thầy Tưởng cũng đến trễ ạ…”
Thầy hiệu trưởng có chút xấu hổ, cười trừ: “Đúng vậy, lúc sáng đi ra ngoài thì không tìm được chìa khóa.”
An Hách không nói tiếp, cảm thấy bản thân hẳn là đêm qua không được ngủ ngon.
“Thầy An,” thầy Tưởng cùng y đi vào trường, “Chuyện kia cậu nghĩ thế nào rồi? Tôi nghĩ thế này, nếu cậu cần trợ thủ, học kỳ này chúng ta có thể tuyển thêm một cố vấn tâm lý mới tốt nghiệp.”
“Em…” An Hách do dự một chút, “Em phải chuẩn bị trước đã, giờ chưa thể nói là có cần trợ thủ hay không, cứ phải làm rồi mới biết được.”
“Cậu chắc chắn có thể làm tốt được,” Thầy hiệu trưởng nghe xong liền cười lớn, vỗ vỗ vai y, “Bên phòng nhạc ở tầng bốn chẳng phải có hai phòng để trống à, có thể cho cậu hết, cậu còn cần cái gì khác thì cứ nói trực tiếp với tôi.”
“Vâng.” An Hách cảm thấy bản thân có chút mờ mịt, cái này đã bắt đầu phải làm rồi?