Na Thần không lên tiếng, nỗi bất an đột ngột nở rộng ra trong lòng.
Tính Lôi Ba không tốt, đám tay chân của Lôi Ba chưa tên nào là chưa bị Lôi Ba đánh, lúc tức giận lên thì dù là kẻ theo nhiều năm thậm chí trở thành nửa tâm phúc như Cát Kiến thì Lôi Ba cũng đưa tay lên cho một bạt tai.
Chỉ là lần này khác trước, mắt Lôi Ba lóe lên thứ ánh sáng Na Thần chưa từng thấy qua, ngoài lửa giận bị áp chế ra thì chính sự tàn nhẫn trong đó mới càng khiến lòng hắn lạnh đi.
“Lúc trước vì sao cậu theo anh?” Lôi Ba nhìn hắn, đằng sau vẻ bình tĩnh ấy chính là sự lạnh lùng.
“Anh đã cứu em,” Na Thần đứng rất thẳng, nhìn vào mắt Lôi Ba, “Nếu anh không tới…”
“Cánh tay của cậu phải phế bỏ, đúng không?” Lôi Ba hỏi.
“Phải.” Na Thần trả lời, ngày đó nếu Lôi Ba không tới, cái búa kia nhất định sẽ rơi xuống tay hắn.
“Thật không,” Lôi Ba cười khẽ, xoay người chậm rãi đi hai bước, “Thật không.”
“THẬT KHÔNG!” Lôi Ba đột ngột xoay người, nâng chân lên đá mạnh vào bụng Na Thần.
Na Thần không hề ngờ tới một Lôi Ba dù bị chọc giận đến mấy cũng chỉ đập bể đồ trong phòng chứ chưa từng chạm đến một ngón tay của hắn lại đột nhiên ra tay. Hắn không kịp né đi, Lôi Ba đã đá mạnh vào bụng hắn, hô hấp của hắn vì cơn đau đớn bất ngờ mà tạm ngừng, thân thể đập mạnh vào bức tường phía sau.
“Là vì vậy đúng không!” Lôi Ba lại tung tiếp một cú đá vào vị trí ban nãy.
Trước mắt Na Thần hơi tối lại, quỳ xuống đất, tay chống xuống, há miệng thở phì phò.
Đây là bài học chính Lôi Ba đã từng dạy cho hắn, lúc đánh nhau nếu có khả năng thì mỗi lần đều phải ra tay ở cùng một vị trí, cơn đau chồng lên sẽ khiến kẻ kia mất đi năng lực phản kích trong vài giây.
“Cậu là đang muốn trả ơn sao? Tiểu Thần Thần,” Lôi Ba đi đến ngồi xổm trước mặt hắn, túm lấy áo hắn, “Cậu lậm tiểu thuyết rồi à?”
“Không thì sao?” Mày Na Thần hơi nhíu lại, hắn ấn tay vào bụng, nhoẻn miệng cười.
“Na Thần,” Lôi Ba túm áo hắn nhấn lên tường, “Anh muốn cái gì thì từ ngày đầu tiên cậu đã biết, lúc anh kêu Cát Kiến tìm cậu thì cậu đã biết, nhiều năm qua anh đối với cậu thế nào trong lòng cậu đã rõ, vì sao anh đối xử với cậu như vậy, cậu cũng rõ.”
“Em xem anh như anh mình,” Na Thần khẽ cắn môi, cổ họng có chút ách lại, trên bụng dấy lên từng cơn đau, “Điểm ấy anh cũng đã rõ.”
“Anh?” Lôi Ba cười lạnh một tiếng, “Chỉ là anh thôi sao? Cậu không coi anh là ba luôn à? Ba cậu không cho cậu được cái gì thì anh cho cậu, có đúng không?”
Na Thần nhìn Lôi Ba, những lời này của Lôi Ba đã đâm vào vết thương của hắn.
Lôi Ba cười, chầm chậm gằn từng chữ một: “Bởi vì ba cậu thấy cậu chướng mắt, trong mắt ông ta cậu chính là đồ bỏ, không, ngay cả đồ bỏ cũng không bằng, cậu chính là không khí, ông ta căn bản không nhận ra cũng chẳng thấy cậu, cho dù cậu tốt hay xấu, bất tài hay xuất chúng thì ông ta cũng chẳng cảm thấy…”
“Anh câm miệng!” Na Thần hét lên, giằng bàn tay đang nắm áo hắn ra, khuỷu tay đánh mạnh vào yết hầu Lôi Ba, “Câm miệng!”
Lôi Ba bị hắn đánh, loạng choạng lùi về sau hai bước, suýt chút nữa là ngã sấp xuống, che cổ đứng dậy.
“Câm miệng!” Na Thần đứng dựa vào tường, chỉ vào Lôi Ba, “Không tới phiên anh nói những lời đó với tôi!”
“Không tới phiên tôi nói? Tôi vẫn không được nói!” Lôi Ba thuận tay nhấc một cái ghế vung lên, “Vậy mẹ nó, đứa nào có thể nói? Là kẻ cậu đang yêu ư?”
Cái ghế sướt qua mặt Na Thần nện lên bức tường rồi văng xuống lại sàn nhà, sàn gỗ bị đập vỡ một lỗ nhỏ.
Trên mặt Na Thần hơi đau, hắn đưa tay lên sờ, máu.
Có tiếng gõ cửa, giọng của Cát Kiến từ bên ngoài truyền vào: “Anh Lôi.”
“Cút!” Lôi Ba hét lên về phía cửa.
Cát Kiến trầm mặc mấy giây, lấy chìa khóa ra mở cửa: “Anh Lôi, tiếng động lớn quá…”
“Ông bảo mày cút, không nghe thấy hả?” Lôi Ba chỉ vào Cát Kiến.
“Cậu ta chỉ là tính trẻ con, anh tức giận với cậu ta làm gì,” Cát Kiến cười cười, bước tới kéo Na Thần ra ngoài cửa, “Cậu đi mau đi, đừng đứng ở đây gây chướng mắt.”
Thanh âm Lôi Ba đột nhiên lạnh đi: “Cát Kiến mày chán sống rồi hả?”
Cát Kiến dừng lại, nụ cười trên môi cũng cứng đờ: “…Anh Lôi, nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn còn không biết tính cậu ta.”
“Mày cút đi, đừng để tao lặp lại lần thứ ba,” Lôi Ba ngồi xuống sofa, đặt con dao lấy từ dưới hầm lên bàn, “Nếu không thì đừng hòng đi.”
Cát Kiến còn muốn nói gì đó, Na Thần đã đẩy gã ra ngoài rồi khóa trái cửa lại.
Đứng sững nhìn cánh cửa trong chốc lát, Na Thần xoay người trở về trước mặt Lôi Ba.
“Anh Lôi,” Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống rồi quỳ một chân xuống đất, xắn tay áo lên, “Một cánh tay đúng không?”
Lôi Ba nhìn hắn, không nói gì.
Hắn đặt cánh tay lên bàn cầm con dao bên cạnh lên, đột ngột giơ lên cao: “Em trả lại cho anh.”
Ngay thời điểm con dao lao mạnh xuống, Lôi Ba nhảy dựng lên đá một cái vào cổ tay hắn. Tay Na Thần khẽ run lên, không thể chém đứt tay mình, trượt ra chỉ để lại một vết dao thật sâu trên cánh tay. Lôi Ba đoạt con dao trong tay hắn đi, ném sang một bên. Con dao rơi xuống đất gây ra tiếng loảng xoảng thật vang, đột ngột mà kinh tâm.
Máu hơn nửa ngày mới chậm chạp tuôn ra, nhiễm đỏ vết dao có chút tái nhợt trước đó.
Lôi Ba châm điếu thuốc chậm rãi rít vào, cho đến khi máu từ cánh tay Na Thần nhỏ xuống mặt bàn, Lôi Ba mới nói một câu: “Rất tàn nhẫn, làm thật hả?”
Na Thần không nói lời nào, nửa quỳ bên bàn, không nhúc nhích.
“Cậu chỉ nợ tôi một cánh tay ư?” Lôi Ba cười, “Lúc trước nếu tôi không đến, đừng nói là cánh tay này mà ngay cả cái mạng có còn thuộc về cậu nữa hay không thì cũng không dám chắc, những kẻ cậu đụng vào hẳn cậu không phải không biết chứ.”
“Anh muốn mạng này của em sao?” Na Thần nheo con mắt lại, nụ cười trên môi trở nên rõ rệt.
“Không cần, bây giờ tôi còn luyến tiếc,” Lôi Ba đứng dậy đi lên lầu, một lát sau mang một hộp thuốc xuống đặt tới trước mặt Na Thần, “Tự băng lại chút đi.”
Na Thần không nhúc nhích, máu từ trong miệng vết thương không ngừng tuôn ra, mang theo hơi ấm rất nhỏ khiến hắn có một khoái cảm quỷ dị.
“Na Thần,” Lôi Ba ngậm điếu thuốc lên môi, tựa vào sofa, bật lửa, tia nửa nảy lên, “Có đôi khi anh nghĩ, nếu cậu không phải cậu có lẽ tất cả mọi chuyện đều giải quyết được ngay.”
“Tôi không phải tôi?” Na Thần cười khẽ, “Ngay cả bản thân tôi vốn cũng chẳng biết mình là ai.”
“Cậu không giống kẻ khác, cậu không thiếu tiền cũng không muốn theo ai,” Lôi Ba nhìn ngọn lửa, “Tôi có cái gì? Tôi cho cậu tiền, cậu gây ra chuyện tôi ra tay bảo vệ, nếu là người khác đã sớm leo lên giường của tôi, còn cậu thì sao?”
Na Thần không nói gì, Lôi Ba không thiếu bạn giường, đổi người suốt ngày, nếu Cát Kiến rảnh cũng sẽ đi tìm người cho Lôi Ba, hắn đã từng nghĩ có lẽ mối quan hệ của mình với Lôi Ba cứ đều đều mà tiếp tục.
Lôi Ba lắc nhẹ cái bật lửa, nắp liền đóng lại, ngọn lửa cũng tắt ngúm. Lôi Ba đứng dậy túm lấy cánh tay Na Thần lôi hắn ném lên sofa, đầu gối tì lên bụng Na Thần.
Na Thần hơi nhíu mày.
“Tôi cũng có thể mạnh bạo,” Lôi Ba cúi người quan sát hắn, “Cậu cứ cứng đầu, cứ kiêu ngạo đi, rốt cuộc cũng chỉ là một thằng nhóc, nếu tôi thật đem cậu ra làm thì cậu cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.”
“Nhưng tôi luyến tiếc, tôi nghĩ mình đối xử với cậu tốt một chút, cậu muốn gì thì tôi đều có thể cho, cậu không cảm thấy chẳng ai muốn đối xử tốt với cậu sao, cậu không cảm thấy chẳng ai vì không có cậu mà buồn sao,” Lôi Ba đè đầu gối xuống bụng một chút nữa, hô hấp của Na Thần trở nên vất vả, Lôi Ba đưa tay lên vén tóc trên trán hắn sang một bên, “Có tôi, tôi thích cậu, tôi muốn cậu, sao cậu lại không thích?”
“Anh còn ngây thơ hơn cả tôi.” Na Thần đột nhiên nhoẻn miệng cười, vừa thở hổn hển vừa cười không ngừng được.
“Na Thần, cậu có thể chơi đùa, cậu có thể lên giường với kẻ khác, không sao cả, tôi không quan tâm,” Lôi Ba nhéo lên cánh tay hắn một cái, “Nhưng đừng có mà nói với tôi là cậu nghiêm túc hay đang yêu gì đó, cả nghĩ thôi cũng đừng mở tưởng đến.”
Cơn đau do miệng vết thương bị nhéo vào nhanh truyền đến khiến Na Thần nhắm chặt mắt lại.
“Cậu tốt nhất là nhanh chóng cắt đứt sạch sẽ mối quan hệ với tay thầy giáo trường trung học 18 kia đi, giờ tôi còn luyến tiếc với cậu, nhưng tay đó thì…”
“Lôi Ba, tôi đệt cả họ nhà ông.” Na Thần mở to mắt, nhìn Lôi Ba rồi chửi.
“Lần đầu nghe cậu chửi bậy đấy,” Lôi Ba cười, “Nếu cậu không tin thì cứ thử xem sao.”
Na Thần đến muộn.
An Hách ngồi ở Phí Điểm trò chuyện câu được câu chăng với đám Lâm Nhược Tuyết. Y vốn định bảo Na Thần qua chỗ y trước rồi hai người cùng tới, song Na Thần lại bảo sẽ tự mình qua, còn hẹn mười giờ. Mười một giờ, Na Thần cũng không tới.
Đến lần thứ ba y lôi điện thoại ra coi giờ, Lâm Nhược Tuyết nhích lại gần cười nói: “An Tử, tinh thần không yên nha.”
Xung quanh rất ồn, tiếng nhạc chấn động đến mức cái ly cầm trong tay cũng hơi rung lên, An Hách kề sát tai Lâm Nhược Tuyết nói lớn: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại chút.”
Lâm Nhược Tuyết cười, đưa tay lên ra hiệu OK.
An Hách cầm điện thoại đi ra cổng Phí Điểm, gọi cho số của Na Thần. Trước đó y có gửi cho Na Thần hai tin nhắn nhưng đều không nhận được hồi đáp, giờ gọi điện qua Na Thần cũng không nghe.
Cuộc gọi kết thúc, An Hách khẽ nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu.
Tuần này lại thêm việc, khóa trước đó cũng chưa điều chỉnh kịp, mấy ngày liền y đều bận rộn, thậm chí sáng thứ bảy hôm nay còn phải lên trường một chuyến để trao đổi với phụ huynh của một học sinh muốn tự sát vì cha mẹ ly hôn, lúc ra khỏi văn phòng, lồng ngực y vẫn luôn cảm thấy khó chịu.
Y vốn tưởng tối nay có thể thả lỏng một chút, tuy y không thể khoa trương, trắng trợn như Na Thần, nhưng y vẫn muốn ở bên Na Thần một lát, trò chuyện rồi uống chút rượu với hắn. Nhưng hiện tại Na Thần không biết bị làm sao, khiến y vốn bởi vì áp lực mà tinh thần sa sút giờ lại càng như chân thọt bò lên đầy mệt mỏi.
Sau khi đứng gọi cho Na Thần ba cuộc, An Hách đút điện thoại vào túi xoay người trở lại vào trong.
Kéo bóng thất bại rồi!
Chân vừa bước đến bậc thang ở cửa Phí Điểm, phía sau truyền đến tiếng nổ vang. An Hách rất quen với âm thanh này, y quay đầu lại thì thấy con Bombardier của Na Thần dừng ở lòng đường sau lưng y. Cảnh này trong nháy mắt khiến y nhớ tới lần đầu thấy Na Thần và xe của hắn, y cũng như ngày đó, ngừng bước nhìn Na Thần đậu xe vào vị trí rồi đi tới chỗ hắn, chẳng qua hôm nay không phải Dạ Ca.
“Sao cậu không…” An Hách còn chưa nói hết lời, Na Thần đã duỗi cánh tay ôm lấy vai y rồi kéo y bước lên bậc thang.
“nghe máy hả?” Nửa câu sau khi An Hách bước lên bậc thang mới nói ra nốt.
Na Thần không đáp, ôm y vào Phí Điểm, cũng không hỏi y bàn ở đâu mà nửa đẩy nửa kéo y về hướng nhà vệ sinh. An Hách bị hắn làm cho không hiểu ra sao, bên cạnh có không ít người đang chen lấn qua lại nên y cũng không có thời gian mà hỏi kỹ.
Mãi cho đến khi Na Thần đưa y tới nhà vệ sinh rồi kéo y vào lòng, An Hách mới đột ngột hồi phục tinh thần: “Cậu làm sao thế?”
“Đừng nói.” Na Thần ôm y, chôn mặt vào vai y, buồn bực nói.
“Tôi chỉ nói một câu thôi,” An Hách nhỏ giọng nói, quay đầu nhìn nhà vệ sinh một vòng, “Bạn à, đây là Phí Điểm chứ không phải Dạ Ca!”
“Phí Điểm thì làm sao?” Na Thần ngẩng đầu nhìn y, cánh tay vẫn không chút nới lỏng.
An Hách vừa muốn nói chuyện thì có người cúi đầu đi đến, vừa đi vừa kéo khóa quần, lúc ngẩng đầu lên thấy hai người họ liền ngây ra, sửng sốt trong chốc lát mới xoay người bước nhanh ra ngoài.
“Thấy chưa? Chính là vậy đấy,” An Hách đẩy hắn ra, “Cậu tưởng đây là Dạ Ca à, người vào thấy hai thằng đàn ông đứng ôm ấp nhau còn có thể gật đầu một cái rồi đi đái tiếp được sao… Mặt cậu bị sao thế?”
Na Thần buông y ra, bước tới cạnh bồn rửa soi gương, lấy một biếng băng cá nhân dán lên vết thương trên mặt: “Quên dán.”
“Tôi không hỏi cậu cái đó, tôi hỏi sao cậu lại bị thương?” An Hách kề sát tới nhìn mặt hắn.
“Sáng tập thể dục bị ngã.” Na Thần nhe răng cười, hôn nhanh lên môi y một cái rồi xoay người đi về phía cửa.
“Nói xạo,” An Hách giữ chặt hắn lại, “Sáng sớm cậu vào vườn thú tập thể dục hả, tập Thái cực với gấu đi? Lần trước cũng đi tập rồi ngã, lúc này lại ngã, gấu mù cũng ra tay ngoan độc thật đấy!”
“Đừng hỏi được không?” Na Thần nói, bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, “Các anh ngồi ở đâu?”
“Đánh nhau hả?” An Hách đưa hắn tới phía bàn bọn họ, lại hỏi thêm.
“Không.”
An Hách còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Nhược Tuyết đã thấy được bọn họ, vẫy tay: “Đây này!”
An Hách mỉm cười đi qua: “Ngại quá, đây là bạn tôi, Na Thần.”
“Cũng đâu phải lần đầu gặp mặt ha,” Lâm Nhược Tuyết cười gật đầu, quay sang nói với đám Lưu Giang, “Còn nhớ không, tay trống của Điểu Nhân đấy.”
“Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, nghe An Hách kể rồi,” Lương Chí Bân rót rượu ra ly, “Nào, tối nay còn phải lái xe về.”
Na Thần cầm lấy ly, ngửa đầu lên uống, nghe An Hách giới thiệu một lượt những người bạn của y xong, hắn liền ngồi xuống cạnh An Hách rồi không nói gì thêm nữa.
Trông bạn của An Hách đều rất đứng đắn, chơi cũng nhã nhặn không như đám bên Điểu Nhân, ồn ào, phạt rượu, đủ các trò chơi, vui đến quên trời quên đất. Na Thần tươi cười nhìn bọn họ chơi đùa, trên mặt An Hách có chút mỏi mệt, chắc là mệt thật rồi, có điều cũng đứng lên tích cực chơi cùng.
“Cậu ăn chưa?” Sau khi chơi hai ván xúc xắc, An Hách uống một hớp rượu xong liền dựa vào người Na Thần, hôm nay Lưu Giang không đưa Lữ Diệp đến nên y có thể không cần lo lắng về những động tác thân mật với Na Thần, “Có cần gọi một phần bánh nướng không, tôi thấy bánh nướng nhà cậu ăn rất ngon.”
“Khi nào rảnh tôi sẽ làm cho anh ăn,” Na Thần cầm tay y qua đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng vân vê, “Tôi làm mới ngon.”
“Chẳng phải cậu bảo làm bánh nướng mất công à.” An Hách cười khẽ.
“Không, tại lần trước thời gian ít quá, mai tôi sẽ làm cho anh.” Na Thần quay đầu sang nhìn y.
An Hách có thể cảm nhận được đêm nay tâm trạng Na Thần không tốt, tuy bình thường hắn cũng không nói nhiều với người khác nhưng không đến mức im lặng như vậy. Chẳng qua Na Thần hình như không muốn nói, y cũng không định ở chỗ này hỏi nhiều vì thế vỗ vỗ lên cánh tay Na Thần: “Được, tôi chờ đấy.”
Cánh tay Na Thần hơi rút lại rất nhẹ xong nhanh chóng lại thả lỏng ra, An Hách đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ, đang muốn sờ lên tay hắn thì Na Thần lại đưa tay khoác lên vai y.
An Hách nhanh chóng ngồi thẳng người, xoay tay qua đè tay Na Thần xuống, ngón tay rất nhanh kéo ống tay áo hắn lên. Na Thần rút mạnh tay về, nhưng An Hách vẫn có thể dưới ánh sáng lập lòe thấy được một góc vải băng trắng.
“Rốt cuộc là cậu bị sao thế?” Y nhịn không được thấp giọng kêu lên.
Na Thần không nói lời nào, chỉ kéo lại tay áo, rồi cầm ly rượu lên uống một ngụm.
“Na Thần,” An Hách thở dài, “Cậu có thể đừng như vậy không? Có chuyện gì cậu cứ nói cho tôi biết, bị thương đến mức độ đó.”
“Hôm qua đua xe bị ngã,” Na Thần sờ lên cánh tay, “Hồi trước cũng thường bị ngã, không có gì đâu, anh đừng lo…”
“Tôi đã bảo cậu đừng đua xe nữa mà!” An Hách cảm thấy khó chịu, có chút đau lòng, nhưng phần nhiều hơn lại là lo lắng, “Cậu có thể đừng điên như vậy được không?”
“Lâu rồi tôi chưa chơi như vậy.” Na Thần khẽ cắn môi.
“Lâu chưa chơi nên muốn ngã một lần cho đỡ ghiền hả?” An Hách quát lớn.
Lâm Nhược Tuyết ngồi cạnh đó quay đầu sang liếc nhìn hai người, giơ ly rượu trong tay lên: “Na Thần, làm một ly với chị nào.”
Na Thần rót rượu vào ly của mình, cụng ly với Lâm Nhược Tuyết rồi dùng một hơi uống cạn. Lâm Nhược Tuyết cũng uống cạn ly: “Đã quá! Tối nay chơi hết mình đi, có gì không vui cũng uống cho qua, uống không được nữa thì ói ra!”
Na Thần mỉm cười, An Hách lại không nói gì, y biết Lâm Nhược Tuyết đang nói lời đó cho y nghe.
Y cầm hai trái nho trên bàn lên nhét vào miệng Na Thần, tâm trạng của y có chút không ổn nhưng dù thế nào thì y cũng không muốn làm Na Thần mất mặt trước bạn mình, may mà bọn Lưu Giang đang la hét ầm ĩ nên không chú ý tới động tĩnh bên này.
“Đừng lo.” Na Thần ngậm trái nho, nhích lại gần y, nhỏ giọng nói.
“Có thể không lo được sao?” An Hách nhìn hắn một cái, “Cậu điên lên rồi thì ai biết cậu sẽ làm cái gì.”
Na Thần kề sát đem trái nho đang ngậm trên môi cọ cọ lên mặt y sau mới nuốt vào miệng.
“Ăn ngon không, đủ mặn chưa?” An Hách cười lên, lần nào Na Thần làm vậy thì y cũng đành phải hết giận.
“Ừ, cũng đủ rồi,” Na Thần cười, rất nhanh liếm lên mặt y một cái, “Gia vị trên người đại gia là tuyệt nhất.”
“Cút đi.” An Hách xoa mặt mình, tựa vào sofa nhìn màu sắc thay đổi trên gương mặt Na Thần.
Mỗi màu sắc đều rất đẹp, trở nên lóa mắt.
Nhưng cái nào mới là sắc màu vốn có của Na Thần?