Lí Cẩm Khang rất nhanh là thu xong âm thô lời chúc tết, khi tìm Thư Thích nhắc về việc này, anh cũng rất dễ chịu. Hai người ở cùng một chỗ thu âm thế nào cũng cảm thấy rất hài hòa, nghĩ kiểu gì cũng có hương vị JQ. Lí Cẩm Khang giao âm thô mà bản thân hết sức hài lòng, tâm tình hớn hở trong chốc lát.
Thư Thích mặc dù trên danh nghĩa là có hai tuần nghỉ đông, nhưng thực tế văn chương chỉ đòi hỏi đủ, thầy hướng dẫn căn bản không quá quản, huống chi anh sắp tốt nghiệp tiến sĩ rồi. Lí Cẩm Khang cũng tính toán tâm tư, dự trù xem khi nào đưa Thư Thích ra ngoài chơi, ở Bắc Kinh hay ra ngoài thành cũng theo ý anh, dù sao bản thân còn hẳn kỳ nghỉ cuối năm. Nói như thế nào cũng phải tranh thủ lúc công việc của Thư Thích không lu bù như trước a, có thể để anh thiên về lưu lại ở Bắc Kinh này cũng tốt, dù sao mối quan hệ của hắn và anh phần lớn là ở nơi này.
Thành ra không đợi Lí Cẩm Khang lập kế hoạch cho ra ngô ra khoai, Tiếu Tần bên kia đã đến mời trước. Mấy ngày trước Tiếu Tần đã muốn về nhà ăn tết, trước khi đi gọi mọi người ra làm bữa tụ họp. Nói thật thì Lí Cẩm Khang và Tiếu Tần không quen biết, bất quá nghĩ đến trạng huống giữa cậu ta và Cảnh Viễn Phàm, Lí Cẩm Khang đương nhiên một hơi đáp ứng Tiếu Tần.
Trước khi Tiếu Tần ngắt điện thoại, cư nhiên lại nói một câu dặn Lí Cẩm Khang mang theo Thư Thích. Nguyên văn câu nói của cậu ta là : Khi đi nhớ dắt theo người trong lòng anh nhớ thương nhé. Lí Cẩm Khang cũng đã thấu triệt. Phòng chừng với ánh mắt của Tiếu Tần, liếc mắt một cái cũng có thể nhận thấy tâm tư mình đang đặt trên Thư Thích.
Tiếu Tần, Viễn Phàm đều là người thông minh, chỉ có điều lại không nghe thấy được bản nhạc u buồn hay hay dở dở trong tâm hồn chính mình mà thôi. Lí Cẩm Khang là một bộ thỗ lỗ nhưng trái lại còn đã đắc ý phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi, tuy rằng vẫn còn trên con đường theo đuổi tình yêu vất vả.
Ôm hoài lời mời liên đới của Tiếu Tùy, Lí Cẩm Khang thử thăm dò Thư Thích. Anh gần đây có vẻ rảnh rỗi, thời gian lên mạng tăng rõ rệt, cơ bản chỉ cần QQ và Sk thì tỉ lệ tìm được anh còn lớn hơn thông qua di động.
Đao Tước Diện quyết tâm đầy mình đi gõ cửa QQ Ba Tường Quân .
Đao Tước Diện : Ba Ba ^^
Ba Tường Quân : Ừ?
Đao Tước Diện : Thứ tư này, bạn tôi mời khách, cũng mời cậu, thuận tiện tới không?
Ba Tường Quân : Bạn cậu mời khách gọi tôi làm gì?
Đao Tước Diện : Không phải dù gì cậu cũng đã gặp qua sao? Chính là Tiếu Tần ở lần sinh nhật Đường Nghiêu ý.
Ba Tường Quân : …… Có ấn tượng, bất quá cậu ta mời khách sao lại gọi tôi a.
Đao Tước Diện : Dù sao cũng đi cho náo nhiệt thôi, có rảnh thì tới a?
Ba Tường Quân : Ở đâu?
Đao Tước Diện : Phúc Khang Cư, từ trường các cậu đi không mất đến nửa giờ.
Ba Tường Quân : Ừ, vậy cậu đến sớm đón tôi đi.
Đao Tước Diện : Cậu đồng ý rồi?
Ba Tường Quân : Ừ, cậu tới đón tôi mới đi, ăn không mất tiền a =. =
Đao Tước Diện : Này, cậu mỗi lần tới nhà tôi không phải là cũng ôm loại tâm tình ăn miễn phí đấy chứ T T
Ba Tường Quân : Có ý kiến?
Đao Tước Diện : Không, kính cẩn đợi ngài xa giá T T
Cứ vậy lịch trình của hai người dần được hình thành. Lí Cẩm Khang còn đang định cùng Thư Thích nói về kế hoạch nghỉ đông, nhưng rồi ngẫm lại nên chờ gặp mặt rồi nói thì hay hơn, dù sao cũng là thứ tư này, nếu không thì thứ bảy vậy.
Ba Tường Quân : Này, cậu không có xã đoàn đúng không?
Đao Tước Diện : Không có, làm sao?
Ba Tường Quân : Nga, xã đoàn chúng tôi gần đây đang chiêu mộ, vừa lúc thiếu công âm, cậu nếu muốn thì tham gia đi.
Đao Tước Diện : Tôi nhớ rõ xã đoàn của cậu là Âm Duyên đi, hình như Nhị Nữu, Đại Nữu đều ở đó.
Ba Tường Quân : Nếu không phải hai cô nàng ấy là quản lí, tôi sẽ gia nhập xã đoàn sao ~~
Đao Tước Diện : (Cười trộm) Post chiêu mộ dán ngay giữa diễn đàn sao?
Ba Tường Quân : Ừ.
Đao Tước Diện : Hắc hắc, tôi đi nhìn xem. Ghi qua lời thoại, cậu đi phát, chỉ là không biết khi nào cần trực tiếp khảo nghiệm.
Lí Cẩm Khang còn đang tính toán cho chuyến đi chơi của mình đây, tuy rằng tính đi chơi cùng bạn bè nhưng bản thân còn chưa bằng lòng.
Ba Tường Quân : 囧, cậu nếu như muốn vào, tôi trực tiếp nói một tiếng là được rồi, cậu còn muốn đi thử kiểm tra của xã đoàn hả.
Đao Tước Diện : Hăc hắc, đấy không phải là nhờ quan hệ sao?
Ba Tường Quân : Vốn chỉ là một cái xã đoàn mới được hai ba năm thôi, người cũng không nhiều, hiện trường khảo nghiệm gì đó đều là hình thức, bằng thực lực cùng thanh danh hiện tại của cậu, muốn vào tuyệt đối là cung nghênh đại thần, kiểm tra cái lông a.
Đây tuyệt đối là câu nói dài nhất và đầy đủ ý nghĩa nhất mà Thư Thích từng nói với hắn. Nghe được, thể xác và tinh thần của Lí Cẩm Khang đều dễ chịu, thư sướng. Quan hệ với Ba Ba Quân đang tiến lên không ngừng đi.
Mới hai ba phút đồng hồ, Ba Tường Quân bên kia liền ném lại một dãy số.
Ba Tường Quân : Số xã đoàn, vào đi.
Lí Cẩm Khang thực hành phúc, theo sát từng bước của Ba Tường Quân, từ nay về sau cáo biệt cuộc sống tự do, trở thành một công âm thuộc về một xã đoàn cụ thể. Đao Tước Diện lăn lộn trong giới võng phối đến bây giờ, thật đúng là không tiếp một thụ âm nào cả, cho dù là cường thụ, cũng đành thất lễ mà cự tuyệt. Mà cũng vì bày tỏ ý kiến như thế ngay từ khi bắt đầu, cho nên Đao Tước Diện từ trước đến nay tuyệt đối là một công âm chính gốc.
Vào diễn đàn xã đoàn, nghĩ có thể chiếm được cực liệt hoan nghênh, Lí Cẩm Khang mới nhớ đến nỗi khó xử của chính mình, gia nhập xã đoàn, hiển nhiên phải tiếp mấy chuyện cần thiết của xã đoàn. Lí Cẩm Khang tiến vào diễn đàn là thật không vì danh cũng không vì kịch, chỉ vì một câu nói của Ba Ba Quân mà vui buồn lẫn lộn. Chờ hắn phát huy xong công phu sửng sôt, Ba Tường Quân đã ở trên diễn đàn thảo luận.
Ba Tường Quân : Này, đến chào hỏi một cái đi.
Lí Cẩm Khang sâu trong thâm tâm luôn hiểu một tiếng “này” này là mệnh lệnh ngay lập tức đánh chữ gửi tin đối với mình.
Đao Tước Diện : Chào mọi người (Ôm quyền)
Xã Viên A : Phốc, Ba Tường Quân ở xã đàn trăm năm mới thấy, vừa thấy liền mang theo đối tượng scandal.
Xã Viên B : Công quân nhà Ba Ba!
Xã Viên C : Ba Ba lừa đến một công , thật là thụ tốt
CV Hồng Thiêu Nhục(1) : Nga, người ta đố kị!
Ba Tường Quân : Cút!
Đao Tước Diện : = =
Xã Viên A : Hồng Thiêu Nhục – sama, anh là công trong vạn công, chỉ lừa được bị động thụ thôi ┭┮﹏┭┮
Xã Viên C : A Ngươi cũng không cần sắc bén lật chân tướng như thế.
CV Hồng Thiêu Nhục : Lệ rơi đầy mặt.
Xã trưởng : Hoan nghênh gian phu, xòe hoa.
Xã trưởng : Hồng Thiêu Nhục muốn cùng Ba Ba học tập XDDDD.
Xã Viên ABCDEF : Hoan nghênh gia nhập xã đoàn \(^o^)/~
Ba Tường Quân : Này, xã quy gặp đàn cùng hưởng.
Đao Tước Diện : Ừ.
Xã trưởng : Yêm đây về hưu TVT
Ba Tường Quân : Đừng, có chuyện muốn nói.
Xã Trưởng : Mời ~
Ba Tường Quân : Anh ta trên tay có rất nhiều hãm hại, vào xã đoàn cũng là bị tôi kéo đến, tất cả mọi người đều hiểu chứ.
Xã Viên ABCDEF : Hiểu TOT
Xã Trưởng : Hiểu TVT
Ba Tường Quân : Cho nên kịch trong xã đoàn, tận lực xếp cho anh ta toàn bộ là một kỳ, ED, kịch ngắn trào phúng linh tinh các loại đều phải một lần là kết thúc, kịch dài tìm người khác.
Xã Trưởng : Đã hiểu TVT
Đao Tước Diện : Ba Ba, cậu thật hiểu rõ tôi, hay để tôi lấy thân báo đáp đi!
Xã Viên ABCDEF : Kinh điển biểu lộ ! Ba Ba Quân!
Ba Tường Quân : Cút!
CV Hồng Thiêu Nhục : Này rất kích thích tôi T________T
Việc tiến vào xã đoàn cứ thế mà định. Bởi rằng Ba Tường Quân hiếm khi phát ngôn, triệt để khiến cho Đao Tước Diện cảm động đến rơi lệ, nỗ lực kiềm nén đến thứ tư tụ họp đưa người tới.
Ngày chủ nhật quý báu, bán trạch như Lí Cẩm Khang chén sạch đồ ăn, yên lặng bên bàn cơm ai thán đau khổ mà không thể biểu lộ cùng ai. Đợi đến khi hắn thu dọn xong căn phòng, thời điểm ngồi được vào bán máy tính đã đủ khiến hắn vô cùng thất vọng.
Mười hai giờ mười phút, Lí Cẩm Khang dạo đến diễn đàn fan của mình thấy được một đoạn nói chuyện phiếm làm hắn vô cùng kinh ngạc.
Fan F : Mới từ hiện trường tổ kịch “OXOX” trở về, che tâm can.
Fan S : Làm sao vậy Tiểu F?
Fan F : Ba Ba Quân lại giống như lần trước ┭┮﹏┭┮
Fan G : ?????? Sao????
Fan F : Ở hiện trường làm đến phân nửa thì đi tiếp điện thoại, gọi xong trở về tính tình liền thay đổi TUT, không đợi vài giây đã nói sorry rồi rút lui.
Fan S : Cuộc điện thoại thật kỳ lạ = = Sẽ không phải…. vẫn đề tình cảm …. chứ?
Lí Cẩm Khang cau mày, chợt nghe tiếng điện thoại trong phòng khách vang lên.
“Ba Ba!”
“Này! Cậu ra đây với tôi đi, KTV XX, ghế lô XXX!”
Nói xong một câu, Thư Thích liền cúp máy, âm thanh ồn ào cũng tiêu thất như mộng ảo.
Khi Lí Cẩm Khang đến nơi, Thư Thích đang đứng trước micro, giọng khàn khàn mà hát không ngừng, hát sai nhạc điệu cũng hát. Lí Cẩm Khang cướp lấy micro, bên trong ghế lô nho nhỏ chỉ còn hai người nhưng vẫn hiện ra ít nhiều vẻ quạnh quẽ, nếu không kể đến cả hai đang chìm đắm trong bản nhạc đệm thê lương bi ai.
Trên người Thư Thích không hề có mùi rượu, nhưng ánh mắt đã có điểm phủ sương đục ngầu, cực kỳ giống bộ dạng ngày đó, khi mà hắn đến sân bay đón người chứng kiến một bộ dạng người kia bất lực mà vô thần. Lí Cẩm Khang có phần bất an, cầm lấy tay anh : “Làm sao vậy?”
Thư Thích giãy tay ra một chút nhưng không giãy nổi : “Này, buông tay!”
“Này, cái gì cậu luôn gọi tôi là này?” Lí Cẩm Khang cười hơi miễn cưỡng, “ Gọi tên không được sao?” Bị người ta “này” lâu như vậy, cuối cùng cũng bắt được một lần khó nghe nhất.
Thư Thích không kiên nhẫn mà quay đầu : “Vậy gọi cậu là cái gì? Đao Tước Diện?”
“Lí Cẩm Khang, tôi tên là Lí Cẩm Khang!”
“Cáp, nguyên lai cậu cũng có tên người!”
Lí Cẩm Khang lúc này mới sực nhớ ra hình như bản thân chưa bao giờ nói cho Thư Thích tên của mình : “Ừ, Lí Cẩm Khang, tiền đồ sáng lạn như cẩm, an khang khỏe mạnh.” Thời điểm cha mẹ đặt tên vẫn là mất một phen tâm ý.
“Tiền đồ sáng lạn như cẩm….. an khang khỏe mạnh…..” Thư Thích thanh âm nho nhỏ, nhẹ nhàng lặp lại một lần, âm điệu dịu dàng khiến Lí Cẩm Khang như nhũn ra, “Thật đầy kỳ vọng…. Tôi gọi là Thư Thích, lúc bọn họ lấy tên này chắc hẳn là mong tôi một đời thoải mái, an tĩnh đi…..”
Lí Cẩm Khang ân cần đưa nước đến bên miệng anh, “Uống nước, có việc gì chậm rãi nói.”
Thư Thích ngoan ngoan uống hết hai chén nước, tựa như mệt mỏi mà dựa vào người Lí Cẩm Khang : “Bố mẹ tôi cuối cùng cũng ly hôn.”
Lí Cẩm Khang trong ngực khẽ động, ôn nhu nhìn vào mắt anh : “Cậu nhận được điện thoại?”
“Cáp, mắc cười, tôi bị bọn họ gọi tới thông báo, chỉ là một cuộc điện thoại, xong xuôi liên đuổi tôi đi.” Thư Thích cười khổ hai tiếng : “Kỳ thực thà như vậy, nước không hợp được với lửa, sớm tách ra, đỡ lôi thôi!”
“Nói không chừng họ là vì cho cậu một gia đình hoàn chỉnh ….”
“Cho nên liên tục kéo dài đến hiện tại? Rất tức cười! Cho nên đem bà nội tôi cũng bức tử!”
Lí Cẩm Khang kinh ngạc, vô thức kéo Thư Thích ôm chặt vào lòng : “Cậu muốn nói sao? Không muốn thì chúng ta về đi, ngủ một giấc thật ngon, cái gì đã qua thì cho qua đi.”
Thế nhưng Thư Thích lại mãnh mẽ vùng ra : “Tôi muốn hát!”
Hoàn chương 15.
(1)Hồng Thiêu Nhục : Thịt kho tàu (Chi 5 là nói về anh này, hehe :”>)