Này, Cậu Gả Cho Tôi Đi

Chương 19

Lúc hai người gặp nhau lần nữa đã là sắp cuối năm rồi. Thành phố Bắc Kinh hoa lệ rơi một trận tuyết lớn, rợp phủ lên từng mái nhà và đường phố, nhiệt độ không khí vì tuyết rơi dày đặc mà hạ xuống âm mười độ. Lí CẨm Khang tan tầm liền lái xe nhanh chóng về nhà.

Tới đến tiểu khu, Lí Cẩm Khang vừa mới xuống xe liền thấy được Thư Thích toàn thân quấn áo dày tròn xoe đnag ngồi chồm hỗm trên bãi cỏ trước nhà Lí gia, không biết là đang làm cái gì, khi không còn toát ra tia chớp loang loáng.

Lí Cẩm Khang tiến đến phía sau anh, ngồi xổm xuống hỏi : “Đang làm cái gì đây?”

Thư Thích không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu hướng về mấy cái dấu tay vô cùng kỳ công in đậm trên tuyết.

Lí Cẩm Khang thò tay ra nắm lấy tay phải nhét trong tùi áo khoác ngoài của Thư Thích, lạnh ngắt  : “Ngón tay sẽ đóng băng a.”

Thư Thích không chút để ý hắn, vẫn như cũ tập trung vào viết viết lên bức tranh thiên nhiên. Hắn có chút hiếu kỳ : “Ài, em đang viết cái gì đây?”

“Anh không biết chữ hả? Sao không tự mình xem đi?” Thư Thích không chút khách khí rút phắt tay phải đang được ủ trong tay Lí Cẩm Khang, vươn tay mô tả công trình vĩ đại mới hiện lên trên nền tuyết trắng.

Lí Cẩm Khang dựa vào hướng ngón tay Thư Thích chỉ để phân biệt các hình thù để lại, ở xa hình như là một con động vật có vú, ngô, chỉ có thể nói là dường như bởi vì thực sự không thể nhận ra là con mèo hay con chó hay là một loài động vật có bốn chân nào khác. Vì để không làm phiền Thư Thích bên cạnh mất tập trung, Lí Cẩm Khang lời nhận xét nào cũng không nói.

Gần chỗ anh mờ hồ là chữ trung, chữ của Thư Thích tựa hồ như so với anh cũng không khác lắm. Cứ việc khoa tay múa chân chỉ chỏ trên mặt đất, cũng hoàn toàn nhìn ra được nét bút sắc bén ẩn ẩn lực mạnh mẽ, rất khó tưởng tượng đó là do một con người dáng vẻ thư sinh gầy yếu mảnh khảnh nhưng khôi ngô anh tuấn viết lên.

Hai chữ “Thư Thích” cô độc, le loi nằm lặng lẽ trên một mảng trắng xóa mênh mông. Lí Cẩm Khang nghĩ suy một lúc, liền thò tay viết. Rất nhanh, ba chữ đặt trước hai chữ Thư Thích vô cùng khí phách, kết lại thành đôi. Hắn đối với ba chữ tên mình chỉnh tề in trên tuyết mà tự thấy thỏa lòng thỏa dạ.

Thư Thích đứng một bên liếc mắt một cái rồi lại thu về, cũng không trách cứ Lí Cẩm Khang dùng thứ bút phát non nớt phá hủy toàn bộ tổng thể mỹ cảm. Mà nói đến mỹ cảm, Thư Thích đối với bức tranh kia cũng không phải là vô cùng hài lòng.

Lí Cẩm  Khang lại đi qua, lúc này Thư Thích đã viết sắp xong ba chữ  “Ba Tường Quân”, bởi vì bút pháp tương đối được trống trải, ba chữ này lại cho cảm giác sắc bén sáng sủa, sống động như thật, rất có thần khí. Thư Thích trộm liếc Lí Cẩm Khang một cái, sau đó liền chụp ảnh lưu ba chữ Ba Tường Quân to đùng vào điện thoại. Lí Cẩm Khang hai mắt liếc nhìn, lần này quả thật không có dũng khí đem tên mình đặt cạnh bút tích của Thư Thích.

Thư Thích xảo quyệt cười cười, rồi lại chìa tay viết dưới “Ba Tường Quân” ba chữ “Đao Tước Diện”. Lí Cẩm Khang chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh, trong khoảnh khắc đã quên bẵng đi hai người là đang đứng giữa trời tuyết lạnh giá. Thư Thích viết xong, ngay lập tức chụp lại ba chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ khỏe khoắn mấy tấm liên tục.

Chờ Thư Thích chụp xong, Lí Cẩm Khang tràn đầy hào hứng, khắc sâu vào trong tâm khảm sáu chữ  kia. Chữ Lí Cẩm Khang không thể nào coi là đẹp đẽ nhưng bố cục bức tranh lại trông gọn gàng, phù hợp vô cùng, thậm chí còn chiếm được một tia tán dương lẩn khuất trong ánh mắt của Thư Thích.

Thư Thích lưu xong đống ảnh chụp liền qua loa xóa đi tên họ hai người trên tuyết, chỉ để lại hai cái ID nổi bật : “Được rồi, đi thôi.”

Lí Cẩm Khang bước nhanh lên trước, dưới sắc trời hôn ám, mờ mịt vươn tay dắt Thư Thích. Hai người hướng về phía khu dân cữ, bỏ lại sau lưng sáu chữ đầy khí phách cùng với con vật mà ai có khả năng nhận biết siêu việt mới nhận ra là con mèo con lưu lại tại nền tuyết trắng phiêu diêu.

Ăn xong cơm tối, Thư Thích nhanh chóng đổi hình avar SK của mình thành ảnh chữ “Ba Tường Quân” trên tuyết ấy.

Lí Cẩm Khang thu dọn sạch sẽ nhà bếp mới thư thả theo kịp bước chân Thư Thích, mở mấy bức ảnh “Đao Tước Diện” trong máy điện thoại Thư Thích, sửa thành avar cảu mình. Đồng thời, khi hai người cùng nhìn danh sách bạn, trong phút chốc chứng kiến nhóm bạn tốt cùng lúc hiện online, thực dễ dàng có thể thấy một đôi avar chan chứa tình cảm Cp, không chỉ có avar giống nhau như đúc, mà người có chút nhãn lực đều có thể thấy đấy là bút tích của cùng một người.

Đương nhiên hai CV được coi như là bán tử bán hồng (1) như hai người, đám bạn trong list tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

Bát quái cứ như vậy vừa nóng hổi vừa chậm rãi lan truyền. Trong bản ghi chép chọc ghẹo mới nhất của một cô nàng nào đó là “Kinh hãi bắt gặp người nào đó cùng người nào đó vui vẻ để avar đôi, oa ca ca.” , ngay tức khắc đã có hồi âm viết “Cùng kinh hãi bắt gặp, quả nhiên là chơi giả làm thật sao XD”,. Vì thế bên dưới nối tiếp nhau hóa thành một chuỗi thảo luận mãnh liệt ———-

“Cầu mong được minh bạch, hôi thường tò mò.”

“Đưa ra gợi ý : Trung khuyển công nào đó và nữ vương thụ nào đó.”

“Nga nháo, JQ này thực là thoắt ẩn thoắt hiện, chữ này là ai viết đây, ai viết đây?”

“Chữ này cảm giác rất đẹp, rất có lực, cảm giác là bút tích tức giận mạnh tay, cược 3 quả dưa chuột là Đao Tước Diện viết.”

“Nếu đã có người cược Đao Tước Diện, vậy chỉ có thể cược Ba Tường Quân, 5 quả dưa chuột! Tỉnh tỉnh a, công âm chưa hẳn là công, thụ âm chưa hẳn là thụ!”

“Kỳ thực có hay không ai nghĩ đến đây là một fan nào viết, phân biệt gửi cho hai vị sama, hai vị sama lại vừa vặn đồng thời đổi avar?”

“Ngô, nếu là fan viết, thực ra cũng không quá tin tưởng có cô nàng nào lại viết được chữ khí khái đàn ông như thế này a!”

“Cũng không tin, Ba Tường Quân sama cũng ngạo kiều, khó mà tin anh ấy sẽ dùng thứ quà tặng fan viết, hừ hừ”

“Chẳng lẽ là Đao Tước Diện sama viết cho Ba Tường Quân? Chân tướng, cầu xin chân tương!”

“Nga nháo, hai vị này thật là diễn giả làm thật đi ….. nhớ tới trong giới võng phối cũng có một đôi nổi tiếng khác.”

“Lầu trên nói Đạm tiểu thụ sao? Lé mắt.”

“Cảm giác Đạm tiểu thụ và hậu kỳ đại nhân nhà hắn là scandal a, chẳng lẽ là chuyện thật? Cầu chân tướng!”

“Líu lo líu lo, kiên quyết tin tưởng JQ của Đạm tiểu thụ và hậu kỳ đại nhân đã chạy đến hiện thực.”

“Kỳ thực ta muốn nghĩ đến chính là Ly Đồ đại nhân và vị được hắn bao bọc kia có thể hay không đi đến hiện thực.”

“JQ này đang ở giai đoạn manh, làm sao có thể khiến người ta bình tĩnh đây ~”

Lí Cẩm Khang kéo đến phần sau liền phát hiện quần chúng đã xiên lệch sang vấn đề khác, hắn cũng vui vẻ lây. Nếu như để toàn bộ khán giả biết tường tận  cái avar cảu hai người, vậy không phải càng thêm chấn động sao? Cứ để cho lời đồn đại ở lại tình trạng khiến người ta u u mê mê, mà đoán sai đi thôi.

Thư Thích đánh răng xong quay lại phát hiện Lí Cẩm Khang ngồi ôm máy tính vẻ mặt cười đến đê tiện. Anh tiến đến trước mặt nhìn nhưng cái gì cũng không nói, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi ngay sang bên cạnh hắn. Thư Thích vốn thích tự do tự tại, thanh nhàn dễ chịu, cùng với fan trước nay không có qua lại gì nhiều, trừ bỏ lần ca hội sinh nhật đầu tiên trên đời đó, bình thường thực sự rất ít khi trả lời tin nhắn của fan các loại, hôm nay dù bát quái lại thổi qua ngay trước mắt, đương nhiên vẫn không câu dậy nổi hứng thú của Thư Thích.

QQ của Thư Thích lại đúng lúc này vang lên, Lí Cẩm Khang trực tiếp đổi chỗ ngồi với anh.

Thư Thích khoan khoái hớp ngụm nước mới mở khung tán gẫu, cư nhiên lại là Ly Đồ ngàn năm không chủ động đến gõ cửa.

Ba Tường Quân : Đại thần, cậu nghĩ gì lại gọi tôi (Khinh thường)

Ly Đồ : Tôi chuẩn bị bộ kịch lịch sử không tưởng ấy, mời cậu phối vai Vương gia.

Ba Tường Quân : Tôi sao lại nghe nói kịch đấy của cậu đã khởi công rồi?

Ly Đồ : Ừ, thông báo đã thu âm thô rồi, muốn mời cậu phối vai kỳ một đất diễn rất nhiều nhưng trong thông báo không có. Sắp tới thuận tiện không?

Ba Tường Quân : Thành a, phát lời kịch đến đây, muốn đến hiện trường phải thông báo trước.

Ly Đồ và Thư Thích hiệp đàm thập phần cấp tốc, bên này thương lượng một cái đã có kết quả, bên kia Ly Đồ đã đem Thư Thích kéo vào diễn đàn tổ kịch.

Lí Cẩm Khang sáp lại gần nhìn mới biết trong cái tổ kịch ấy quả nhiên toàn cao thủ, ngoại trừ vị tân nhân gần đây nhà Ly Đồ, Lam Xoa Xoa. Bát quái gì đó vân vân, Lí Cẩm Khang vẫn là biết chút đỉnh, tỷ như Ly Đồ đối với người mới này vô cùng săn sóc cùng bảo vệ.

Xem xét vài lần các nhân vật trong diễn đàn, Ly Đồ quả thật là ra sức rất mạnh tay, dự định làm một tổ kịch vô cùng hoành tráng. Tâm trí và chấp nhất suốt hai năm vẫn không thuyên giảm, khiến cho người cảm thấy dạo gần đây võng phối trở nên buồn tẻ vô vị như Lí Cẩm Khang thoáng có chút cảm động. Vì thế hắn bèn dùng Q của mình gửi cho Ly Đồ một cái tin.

Đao Tước Diện : Hắc, cầu vây xem.

Ly Đồ : Vây xem? Cái diễn đàn tổ kịch của tôi?

Đao Tước Diện : Đúng vậy.

Ly Đồ : Là vây xem hay là người hầu?

Đao Tước Diện : Hả?

Ly Đồ : Không phải là nhị thiếu gia nhà cậu vừa mới bị tôi kéo vào sao? Nhớ cậu tiến vào cũng không phải đơn thuần là vây xem, hầu hạ chủ nhân đi?

Lí Cẩm Khang vừa định rút lại lời, Ly Đồ đã gửi đến lời mời vào diễn đàn. Quả nhiên người đàn ông thoạt nhìn như nghiêm túc đứng đắn này đối với phong ba biến hóa trong cái giới võng phối nhỏ hẹp này lại vô cùng hiểu rõ.

Thư Thích lại hừ một tiếng, đới với phương pháp Lí Cẩm Khang chủ động yêu cầu tiến vào diễn đàn vây xem này từ chối cho ý kiến, bản thân thì trực tiếp quẳng mình nằm ngửa trên giường lớn của Lí gia.

Lí Cẩm Khang xoay mình, trong nháy mắt nhìn lướt qua thân ảnh người kia. Thư Thích ăn mặc khá nhiều, nhưng sau khi cởi áo lông thì lại hiện lên dáng người đơn bạc, phong phanh. Lí Cẩm Khang nhìn chỗ áo len trước ngực phập phồng lên xuống theo từng hơi thở kia mà ngẩn người.

Thư Thích nghiêng mặt, nhìn chằm chằm biểu cảm của Lí Cẩm Khang : “Anh đang xem cái gì đó?”

Lí Cẩm Khang lúc này mới hoàn hồn trở lại, lẩm bẩm : “Không thấy cái gì cả …..”

Khóe môi Thư Thích thoáng vẽ lên dáng cười. Một nụ cười hiếm thấy làm cho cả gương mặt lại có một loại sống động khó có thể tưởng tượng nổi.

“Thư Thích, em lễ mừng năm mới….. về nhà sao?

Thư Thích lại đổi thành tư thế nằm ngửa mặt lên trời  : “Làm sao?”

“Lễ mừng năm mới a, anh chắc là không về nhà,” Lí Cẩm Khang rời khỏi máy tính, ngồi ở mép giường, “Cho nên muốn hỏi em một chút. Nếu như …. Nếu như em không về nhà, chúng ta tìm một thành phố nào đó du ngoạn đi?”

Thư Thích từ trên giường với lên gõ cốc vào đầu Lí Cẩm Khang : “Du ngoạn cái đầu anh, Tết âm lịch người đông như vậy, em mới không muốn ra ngoài.”

Lí Cẩm Khang xoa xoa trán đau : “Vậy …. Em có ý tưởng gì không?”

Thư Thích xem xét vẻ mặt của Lí Cẩm Khang, hồi lâu mới nói như hạ quyết tâm  : “Em định về quê. Anh đi cùng em đi.”

Bình Luận (0)
Comment