Này, Đến Yy Đi

Chương 42

Góc dưới màn hình đột nhiên thông báo Tịch Du có một thư mới. Cậu nhấn vào, khi đang chờ tải, Tịch Du nhấn mở ra, tới khi tải xong sẽ trực tiếp mở thẳng hình ảnh lớn. Cậu dùng cách mở hình GIF, nội dung sẽ được phóng ngày càng to ra.

Một người dũng cảm nếu đột nhiên trước mặt xuất hiện hình ảnh kinh khủng cũng sẽ không tránh khỏi bị dọa, huống chi là Tịch Du gan cực nhỏ. Tịch Du thích xem phim kinh dị, nhưng sau khi xem sẽ mất vài ngày lăn qua lăn lại tưởng tượng lung tung khi ngủ. Lần này, Tịch Du bất thình lình bị dọa sợ, còn kêu lên, cũng may bây giờ là ban ngày, không sợ làm ai mất giấc ngủ.

Trên màn hình máy tính hiện ra ảnh một nữ quỷ đầu tóc bù xù kinh khủng vô cùng còn đang tiếp tục phóng đại, Tịch Du lấy tay che mắt, hé một xíu ra nhìn để tắt trang web đi.

Địa chỉ gửi thư tới không có ghi tên, là người cậu không quen, biết đâu có người gửi nhầm hoặc là tin rác.

Bị kinh sợ còn chưa bình tĩnh cho nên khi thanh âm ho khan của QQ vang lên cũng khiến Tịch Du giật mình. Vỗ vỗ ngực, nuốt nước bọt, Tịch Du cẩn thận kiểm tra người gửi là ai.

Gần đây hay có chuẩn bị tới tìm cậu vẽ poster, có cái thì cần gấp, có cái thì từ từ làm cũng được, cơ bản đều là kịch ngắn. Thái độ của chuẩn bị rất tốt, Tịch Du cũng tiếp. Có mấy người ra kịch rất nhanh, có người thì không thấy, chẳng biết có phải bị hãm hại rồi không.

Thiên Thương xin được thêm bạn.

Thiên Thương?

Lần đầu tiên tiếp xúc với Thiên Thương là trong tổ kịch Yểm Lệ, hai người cũng chỉ nói với nhau một câu. Lần thứ hai là trong bệnh viên. Tịch Du tự biết mình không quen Thiên Thương, không hiểu người này thêm bạn làm gì.

Chấp nhận xong, bên kia nhanh chóng tới chào hỏi.

Thiên Thương: Du Du, xin chào.

Du lai du khứ: Xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?

Thiên Thương: Không có việc thì không được tới tìm cậu sao?

Tịch Du thật không biết phải trả lời thế nào, thầm nghĩ chắc từ trước đến nay Thiên Thương quen áp đặt rồi. May mà cậu không tiếp tục trả lời, Thiên Thương cũng không tiếp tục gửi tới.

Thiên Thương: Anh mới vẽ một bức tranh, cho em xem nhé.

Cái này càng khó hiểu hơn. Tranh của Thiên Thương sao phải cho cậu xem? Chẳng lẽ anh ta cho rằng hai người đều là họa sĩ thì nên giao lưu với nhau? Cái này càng khó tin. Thiên Thương không nói thẳng ý đồ, Tịch Du càng như lọt vào sương mù, không thể làm gì khác hơn là cứ theo ý anh ta.

Du lai du khứ: Ừ, anh gửi tới đây.

Nhận tập tin thành công, Tịch Du nhấn mở.

Khụ khụ.

Cậu bị sặc nước, còn phun ra bàn phím. Tịch Du vội vàng dùng khăn tay lau đi, kết quả lại đè loạn lên phím, còn nhấn gửi cho Thiên Thương.

Du lai du khứ: jjioii9uiyuswo

Thiên Thương: A? Ám hiệu sao?

Thiên Thương: kkiouiutgkll

Thấy Thiên Thương cũng phối hợp gửi tin sang cho mình, mặt Tịch Du đầy hắc tuyến, đùa chả vui chút nào.

Du lai du khứ: Là bàn phím bị dính nước.

Thiên Thương: À, thích không?

Đầu sỏ khiến bàn phím đang thương dính nước là bức tranh Thiên Thương gửi tới. Chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra Thiên Thương chiếu theo tấm ảnh nghệ thuật lần trước của cậu mà vẽ lại, một cái là nhiếp ảnh, một cái là hội họa.

Du lai du khứ: Bức tranh thật không tệ, chỉ là, anh vẽ cái này làm gì…

Dụng ý của Thiên Thương cậu không đoán nổi, nhưng Tịch Du mơ hồ cảm nhận được gì đó.

Thiên Thương: Du Du, anh thích em, quyết định theo đuổi em.

Tịch Du luôn bó tay trước những người hay nói thẳng như vậy. Mỗi câu mỗi chữ cậu đều nghiêm túc đáp trả, so với lần trước cự tuyệt Cổ Ý còn nghiêm túc hơn.

Du lai du khứ: Đầu tiên xin cảm ơn tình cảm của anh, tuy rằng nói thế này nghe có vẻ không tốt, nhưng anh không nên thích tôi. Tôi có người mình thích rồi, muốn ở bên anh ấy mãi mãi.

Thiên Thương: Mặc kệ thế nào, quyền lựa chọn nằm trong tay anh. Anh quyết định theo đuổi em. Phiền em gửi lời cho Cổ Ý, bảo anh ta sẵn sàng tiếp chiêu đi.

Xong đời, càng trả lời càng cố chấp. Nói cho Cổ Ý, làm sao có thể nói cho anh ấy chứ?

Thiên Thương: Hôm nay trò chuyện tới đây thôi. Anh phải tiếp tục làm việc.



Tịch Du phiền não vò đầu bứt tai, Thiên Thương đang nói thật sao? Cậu đáng thương vô cùng, không có ai để kể khổ, không thể nói cho Trái ớt, cô ấy miệng rộng, nói cho cô ấy khác gì nói cho Cổ Ý.

Sư phụ Tiểu Bạch đột nhiên gọi tới, gửi cho cậu một phần giảng giải chức năng toàn diện của CE, là của một cao thủ hậu kỳ làm ra. Trong nhất thời, tốc độ mạng cao nhanh chóng tải được mấy tập tin lớn đó xuống.

Tịch Du nghĩ sư phụ Tiểu Bạch hình như vừa mới lên mạng đã lập tức gửi tài liệu cho mình, ngay cả một câu cũng không nói.

Du lai du khứ: Sư phụ, sao ít khi lên mạng vậy?

Tiểu Bạch: Bố mẹ quản lí chặt quá, giới hạn thời gian lên mạng của tôi.

Du lai du khứ: A, năm nay sư phụ bao nhiêu tuổi?

Tiểu Bạch: Gần đây phải hăng hái ôn thi vào trường đại học.

Du lai du khứ: ~(≧▽≦)/~ Tôi lớn hơn sư phụ, tôi đã học đại học rồi.

Tiểu Bạch: Lễ nghĩa thầy trò không thể bỏ ﹁_﹁

Du lai du khứ: Vâng vâng, sư phụ. Được rồi, cô biết Cam ngọt không, cũng là một hậu kỳ. Khi cô không onl, tôi đã nhờ  cậu ấy dạy làm hậu kỳ.

Tiểu Bạch: Biết, dường như không tệ. Cậu có thể hỏi cậu ta nhiều hơn, dù sao bình thường tôi cũng không thể lên mạng.

Du lai du khứ: Vâng.

Tịch Du thấy mình ở trong võng phối đã quen biết được thêm một người không tệ, may mà lần trước chọn người này. Cậu gửi tác phẩm đầu tay của mình, cũng là bài hát của Cổ Ý cho Tiểu Bạch nghe.

Tiểu Bạch: Lần đầu tiên làm được lắm. So với tôi hồi mới học còn khá hơn.

Du lai du khứ: Cảm ơn khích lệ, tôi sẽ cố gắng.

Sau đó, cậu cùng Tiểu Bạch nói chút chuyện vặt về CE, rồi tới giới võng phối, lại sang chuyện ngoài đời. Cuối cùng Tiểu Bạch vội vã rời mạng.

Nhờ có Tiểu Bạch, Tịch Du đã quên béng mất chuyện Thiên Thương, không còn phải quấn quít bối rối một phen nữa.

Gần đây trời mưa liên miên. Mưa dầm lất phất rơi xuống, Tịch Du nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu lo lắng không biết quần lót của mình có đủ mặc hay không. Mấy cái phơi bên ngoài đều chưa khô. Lục lọi tìm kiếm một hồi, cậu xác định chẳng còn cái nào để mặc.

Tuy rằng Tịch Du lúc nào cũng ở nhà, mặc quần lót hay không không quan trọng, nhưng đó là khi chưa có Cố Lẫm sống chung. Giờ Cố Lẫm ở đây, nếu như không mặc mà để Cố Lẫm phát hiện ra, thật quá xấu hổ.

Dù có dùng máy sấy sấy khô cũng sẽ có cảm giác ẩm ướt, mặc vào rất khó chịu. Vì vậy Tịch Du đấu tranh tâm lí xem có nên nhờ Cố Lẫm mua hộ vài cái quần hay không.

Không mua, hôm nay sẽ không có quần lót mặc, mua thì biết mở miệng làm sao. Tịch Du lo lắng vô cùng. Trên màn hình điện thoại đã dừng ở thông tin danh bạ Cố Lẫm, chỉ cần nhấn một cái là gọi điện, cậu vẫn chậm chạp không dám nhấn.

Kết quả, Cố Lẫm bất ngờ gọi tới, hỏi cậu buổi tối muốn ăn món gì. Tịch Du tùy tiện nói vài món, sau đó còn bảo Cố Lẫm đừng ngắt máy.

Cố Lẫm chờ mãi, thấy Tịch Du do dự không nói. Cuối cùng dưới sự thúc giục của anh, Tịch Du mới đỏ mặt tía tai nhờ Cố Lẫm mua mấy cái quần lót về, trong nhà hết rồi.

Cố Lẫm cười đồng ý, còn nói: “Không cần nói size đây, anh biết rồi.”

Sau khi trò chuyện, Tịch Du chôn đầu trước ngực, không dám ngẩng lên. Rõ ràng trong phòng chỉ có mình cậu thôi mà. Lúc trước khi biết Cố Lẫm giặt quần lót cho mình bằng tay cũng không xấu hổ như vậy, giờ thẹn thùng cái gì.

Tịch Du, mày thật không có tiền đồ.

Trái ớt gửi cho bạn một buzz.

Trái ớt gửi cho bạn một buzz.

Trái ớt gửi cho bạn một buzz.

Giục cái gì mà gấp thế, Tịch Du nhịn không được gửi qua.

Du lai du khứ: Lại làm sao vậy?

Trái ớt: Không ngờ là bóp ba cái đã lên, he he.

Du lai du khứ: ( ̄_ ̄|||)

Trái ớt: Bên tôi có một lô ảnh mới, cậu muốn xem không?

Du lai du khứ: Không muốn.

Trái ớt: Tôi còn có tài liệu ML nam nam, cậu muốn xem không.

Du lai du khứ: Không xem.

Du lai du khứ: Cô muốn làm gì, nói thẳng ra không được sao?

Trái ớt: Thực ra… cái này… cái kia…

Du lai du khứ: Hả?

Trái ớt: Cậu với thần tượng, đã, làm, chưa?

(┙>∧…
Bình Luận (0)
Comment