Này, Đến Yy Đi

Chương 70

“Hỏi tôi làm sao bây giờ, chuyện đơn giản như vậy mà cậu cũng không giải quyết được, ngày mai không cần đi làm nữa.” Sau đó, Vương Tử Duệ ở trước mặt Tịch Dương rất phong độ ngắt máy.

Tịch Dương thấy bộ dạng hắn làm việc thì rất kinh ngạc. “Không ngờ anh làm kinh doanh.” Anh chưa từng chính thức bước chân vào xã hội, vậy nên thấy bộ dáng vừa rồi của Vương Tử Duệ rất chi là oai phong.

Được người ấy khen, Vương Tử Duệ đắc ý vô cùng, lưng đứng càng thẳng. “Tiểu Dương, không phải em rất ghét anh sao?”

Tịch Dương nghẹn lời, đó là hai chuyện khác nhau, sao có thể nhập làm một?

“Tôi muốn đọc sách.” Ở trong địa bàn của người khác, Tịch Dương vẫn hạ lệnh đuổi khách.

Vương Tử Duệ nghe mà đắc ý, xách mông về phòng, trước khi vào trong còn không quên để lại một câu: “Tiểu Dương, em thật đáng yêu, anh thích em chết mất.”

Trước khi Tịch Dương phát hỏa, Vương Tử Duệ lập tức trốn vào phòng. Hắn ngồi trên giường, vỗ vỗ ngực, lấy màn hình đen của điện thoại soi bóng mình: “Không sai, trông rất cool.”

Vương Tử Duệ biết mình còn phải nỗ lực hơn nữa, tiếp tục tìm hiểu sâu hơn tính cách của Tịch Dương. Trước mặt hắn, Tịch Dương rất cẩn thận, đề phòng. Vương Tử Duệ không khỏi ước ao có thể nhìn thấy một Tịch Dương giống như trước mặt Tịch Du, nói chuyện cười đùa, thoải mái tươi vui.

Biết đâu ở bên cạnh nhau lâu, những hồi ức không vui trước đây sẽ dần chìm xuống, thay vào đó là hình tượng một Vương Tử Duệ tốt bụng nghiêm túc. Tịch Dương có thể bình yên ở bên Vương Tử Duệ cũng là một việc khá khó tin rồi.

Thế nhưng, cứ không lạnh cũng không nóng thế này, Vương Tử Duệ thua chắc. Từng bước tiếp theo đều tiến hành theo lời thằng bạn xấu, thấy hiệu quả khá tốt, lần này, hắn lại đề ra cho Vương Tử Duệ một chiêu rất quen thuộc.

Hôm nay, Tịch Dương chờ Vương Tử Duệ cùng nhau trở về ăn cơm tối. Khi Tịch Du không về nhà, Tịch Dương cố chịu đựng ăn chung với Vương Tử Duệ.

Khi hắn trở về, còn dẫn theo một người. Trang phục có vẻ lưu mạnh, rất ẻo lả, Tịch Dương lập tức đoán ra thân phận của hắn, hai mày nhíu lại.

“Phòng tắm ở bên kia, em qua tắm trước đi.” Vương Tử Duệ nói với người nọ, người đó cũng không chút ngại ngùng tự nhiên vào phòng tắm.

“Cơm nấu xong rồi, tôi về trước đây.”

“Tiểu Dương, em không ăn à?”

“Ừ, tôi có việc.”

“À, vậy đi đường cẩn thận.”

Lần đầu tiên Vương Tử Duệ đối xử lạnh nhạt như vậy, chờ khi anh đi rồi, hắn mới khẩn cấp gọi điện thoại cho thằng bạn mình: “Thân Tử, hình như Tiểu Dương có chút không vui.”



“Thật đó! Nhỡ đâu chữa lợn lành thành lợn què, khiến em ấy ghét tao thì sao?”



“Được rồi, tao sẽ kiểm tra tình hình.”

Có kết quả, Vương Tử Duệ mới nhận ra sự tình nghiêm trọng tới cỡ nào. Hai ngày liền ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu, thậm chí tới trường học hay tới nhà anh cũng không có.

Xong đời, lẽ nào hắn miệng thối đã nói trúng sao?

Gọi điện thoại cho anh, vẫn là tắt máy. Người này nếu như một mực muốn tránh né hắn, phải mất công lắm mới tìm được anh. Vương Tử Duệ chưa từ bỏ ý định vẫn ấn lại dãy số đó, sau n lần nghe giọng nữ lạnh nhạt máy móc kia, cuối cùng anh cũng nhấc máy.

“Tiểu Dương, em đã ở đâu?”



Lúc này Vương Tử Duệ mới biết em trai của Tịch Dương bị tai nạn xe cộ, hơn nữa rất nghiêm trọng, cuống cuồng chạy tới bệnh viện, Tịch Du đã ngủ rồi, còn có một nam sinh khác chăm sóc.

Tịch Dương mệt mỏi về nhà, Vương Tử Duệ nhìn vành mắt đen xì của anh, muốn để anh ngủ một giấc cho lại sức. Tịch Dương chỉ yên lặng về phòng, đắp chăn, ngủ.

Vương Tử Duệ đứng ở cửa, nhìn chiếc chăn khẽ run. Đến gần, hắn an ủi nói: “Tiểu Dương, muốn khóc thì khóc đi, anh sẽ không chê cười em.”

Vừa dứt lời, một cái gối bay ra. “Từ khi gặp anh, chẳng có chuyện gì tốt cả.” Tiếng nói có chút nghẹn lại, Tịch Dương tức giận.

Vương Tử Duệ ngượng ngùng sờ sờ mũi mình, vô tội biết bao. “Đúng, anh biết.”

“Anh thì biết cái gì? Chân của Du Du bị liệt rồi, không đứng lên nổi. Anh thì biết cái gì chứ?!”

Vương Tử Duệ yên lặng, để Tịch Dương trút giận. “Sao lại thành như vậy?” Tịch Dương thì thào tự nói, triệt để không nhìn Vương Tử Duệ.

Hắn chỉ ngồi ở một bên, cho tới khi truyền tới tiếng hít thở đều đặn của anh, hắn mới giúp anh vén chăn, nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài.

Thời gian này, do bị chuyện của Tịch Du ảnh hưởng, tâm tình của Tịch Dương càng ngày càng trầm. Ngoại trừ thu dọn nhà cửa cho Vương Tử Duệ, làm xong cơm tối, anh đều dành thời gian ở bên Tịch Du.

Vương Tử Duệ nhìn rất đau lòng, nhưng không thuyết phục được anh.

Tinh thần Tịch Dương không yên, làm việc cũng có chút không tập trung. Cái bát trong tay anh vỡ tan, Tịch Dương theo phản xạ ngồi xuống nhặt lên, Vương Tử Duệ lập tức nắm tay anh, miễn cho anh bị mảnh vỡ đâm vào tay.

Vương Tử Duệ muốn giúp anh tỉnh táo hơn. Hắn đã tới bệnh viện thăm Tịch Du, trạng thái tinh thần của cậu khá tốt. Hậu quả của tai nạn chẳng thể nào thay đổi được, cái duy nhất có thể đổi thay chỉ có tâm trạng của bản thân thôi.

Cho tới tận khi Tịch Du xuất viện, tình hình của Tịch Dương mới có chuyển biến tốt đẹp, trước mặt Vương Tử Duệ cũng tươi cười nhiều hơn, thân thiết hơn vài phần. Điều này làm Vương Tử Duệ tràn đầy tin tưởng rằng mình đã thành công tiếp cận anh.

Nhưng tới khi nghỉ hè, Tịch Dương vẫn làm thêm, năm thứ tư đại học cơ bản không cần đến trường, nửa học kỳ đầu không đi học có thể ra ngoài tìm đơn vị thực tập, Tịch Dương cũng sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Lượng công việc của Vương Tử Duệ tăng lên, làm ông chủ lớn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi cả ngày trong phòng làm việc, tự nhiên không thể lúc nào cũng quấn quít lấy Tịch Dương, giúp Tịch Dương vừa vui mừng vừa yên tĩnh.

Cứ như thế qua kỳ nghỉ hè, quan hệ giữa Tịch Dương cùng Vương Tử Duệ hầu như không có tiến triển gì, huống chi Tịch Dương còn bận rộn chuyện tốt nghiệp, nào có thời gian quan tâm tới Vương Tử Duệ.

Có câu nói: “Duyên phận trời định.” Đơn vị thực tập mà Tịch Dương tìm vừa lúc là của nhà Vương Tử Duệ. Phát triển tình yêu văn phòng không phải rất lãng mạn sao?

Vì vậy, nhân viên trong công ty dường như mỗi ngày đều có thể thấy ông chủ của họ xách mông như điên chạy theo lấy lòng anh nhân viên thực tập.

Tuy rằng Tịch Dương không có tình yêu sét đánh với mình, nhưng Vương Tử Duệ cũng tin vào lâu ngày sinh tình, giữa hai người không có tình địch gì hết, điều này chứng minh cơ hội của hắn rất lớn.

Trước đây rất lâu Vương Tử Duệ đã chủ động thổ lộ, chẳng biết có phải Tịch Dương đã quên hay không, hắn quyết định chờ thời cơ thổ lộ lại lần nữa.

Khi Tịch Dương nấu cơm: “Tiểu Dương, em có biết anh thích em lắm không?”

Khi Tịch Dương xới cơm: “Tiểu Dương, em thích anh không?”

Khi Tịch Dương bưng thức ăn ra bàn: “Tiểu Dương, em nói chút gì đi, anh theo đuổi em rất khổ cực.”

Tịch Dương một mực làm bộ không nghe thấy, Vương Tử Duệ một mực đổ lỗi cho tình thế bắt buộc, hắn nghĩ mình đã cấm dục đủ lâu rồi. Khi dọn dẹp xong hết nhà Vương Tử Duệ, Tịch Dương phải đi về, bởi vì Tịch Du nghỉ học ở nhà, Tịch Dương lo lắng, không dám bỏ cậu một mình.

“Em lo thừa rồi đó. Tình trạng của Du Du không phải rất tốt sao?”

“Tôi vẫn phải về.” Có thể thấy được, ở chỗ Vương Tử Duệ chẳng có gì cho anh lưu luyến cả, hắn thấy mình thật thất bại. Người đi, chỉ để lại hắn một mình than thở trong lòng: “Chí ít cũng phải mời anh tham dự sinh nhật của em chứ.”

Tịch Du nhắn tin cho hắn, nói hắn phải chuẩn bị quà sinh nhật cho anh trai cậu. Chạy theo Tịch Dương, lượn lờ trước mặt Tịch Du, thiện cảm của Tịch Du đối với Vương Tử Duệ cũng chậm rãi tăng lên, có đôi khi còn giúp hắn bày mưu tính kế, dù sao hắn cũng thu phục được nhà mẹ đẻ rồi. Nhưng thằng nhóc này dám nói với hắn gần đây có người theo đuổi Tịch Dương, khẳng định là bịa đặt. Hắn lúc nào cũng bám dính theo anh, sao có thể xuất hiện người mơ ước Tiểu Dương của hắn được.

Tới sinh nhật, Vương Tử Duệ không mời mà tới, phát hiện thây có kẻ khả nghi, trong đầu nghĩ lẽ nào Tịch Du nói thật.

Cho tới khi tiệc tan người đi, Vương Tử Duệ mới tìm một cơ hội thích hợp.

“Tiểu Dương, quả sinh nhật của anh còn chưa tặng cho em.”

Tịch Dương nói: “Không sao.”

“Anh vẫn muốn tặng em.”

Tịch Dương buồn bức không hiểu hắn cởi cúc áo làm gì.

“Anh tặng bản thân cho em.” Dựa vào ưu thế chiều cao cùng thể lực, Vương Tử Duệ nhanh chóng áp chế Tịch Dương lên sô pha.

Đầu lưỡi thẳng tiến vào trong miệng Tịch Dương. Anh nức nở hé miệng, nhắc nhở hắn Tịch Du còn ở trong phòng.

Vương Tử Duệ cố ý chọn lúc này, hắn biết Tịch Dương nhất định sợ hãi Tịch Du bắt gặp hoàn cảnh của họ.

Tịch Dương đẩy hắn, bộ dạng vừa ngăn trở vừa nghênh đón, tiếng thở dốc khiêu gợi khó tả truyền ra từ trong miệng, mà dưới thân anh còn có phản ứng. Gương mặt Tịch Dương đỏ bừng, Vương Tử Duệ đột nhiên ôm lấy anh vào phòng.

Tịch Dương sợ ngã, đành phải xấu hổ ôm lấy cổ hắn.

“Bảo bối, chúng ta vào phòng ngủ.”

Két một tiếng, cửa phòng ngủ Tịch Dương đóng lại. Anh được đặt nhẹ nhàng xuống giường, đã không còn là cưỡng bức nữa, mà là ngâm nga rên rỉ lên giường.

Bầu không khí đột nhiên có chút nặng nề, lắng đọng. “Tiểu Dương, cho anh một câu trả lời đi. Em thích anh không?”

Không thể ép buộc người ta quá mức, buông lỏng thích hợp, làm mình trông có vẻ đáng thương một chút để đối phương sinh ra cảm giác áy náy, lúc này mới thừa thắng xông lên.

Tịch Dương trầm mặc không nói. Vương Tử Duệ nghĩ: Hình như thổ lộ yêu thích gì đó khiến Tịch Dương hơi khó xử rồi, có thể chuyển sang phương pháp tiện hơn.

Tịch Dương vốn đang lặng im, đột nhiên nghe Vương Tử Duệ kêu to một tiếng, ngẩng đầu lên, trên môi cảm thấy mềm mại. Anh mở to hai mắt.

“Anh hôn em. Nếu như em không đẩy em ra, vậy chứng tỏ em thích anh.” Vừa rồi trong phòng khách, Vương Tử Duệ chỉ cậy mạnh cường hôn, giờ hắn không ép buộc anh.

Lần thứ hai làn môi hòa vào nhau, Tịch Dương chỉ hơi nghiêng đầu, cự tuyệt không qua rõ ràng. Tới khi Vương Tử Duệ thử thăm dò vói đầu lưỡi vào, đầu lưỡi ngây thơ của Tịch Dương đáng thương né tránh.

Nhưng Tịch Dương vẫn không đẩy hắn ra.

Trong tầm mắt, lông mi của Tịch Dương nhẹ nhàng rung động.

Lẽ ra nên thử làm vậy sớm! Trong lòng Vương Tử Duệ rít gào.

Thả Tịch Dương ra, Vương Tử Duệ cầm một vật trong tay, đeo vào tay Tịch Dương. Khi buông ta, trên ngón áp út của Tịch Dương đã có thêm một chiếc nhẫn.

Vương Tử Duệ ấm áp mà thỏa mãn mỉm cười: “Tiểu Dương, cuối cùng cũng bắt được em.”
Bình Luận (0)
Comment