*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên trong triển lãm rất náo nhiệt, chủ các quầy hàng đều rao to mặt hàng của mình, những người tới cosplay tiến hành biểu diễn đều được khán giả vây xem, còn xin chụp ảnh chung.
Tịch Du vội vàng lấy điện thoại ra cầm trên tay, chụp ảnh chung quanh, ghi lại thành quả ngày hôm nay. Cố Lẫm chăm chú quan tâm cậu, hỏi cậu muốn đi bên nào thì đẩy cậu sang bên đó.
Mắt Tịch Du trông mong nhìn vào mấy tập tranh, biểu lộ rất muốn mua, nhưng không dừng lại. Cậu không từ bỏ ý định, mở ví tiền ra xem, quả nhiên trống trơn, một xu cũng không có, đương nhiên là không mua được gì.
Vốn kế hoạch là cậu đi cùng anh trai, thế nên mới không mang tiền. Giờ đổi thành Cố Lẫm, mấy việc mở mồm xin tiền xấu hổ ấy cậu không làm được.
Tập tranh rất đắt, không thể nào mượn quá nhiều tiền.
Cố Lẫm thận trọng nhìn ra tâm tư của Tịch Du, chủ động hỏi: “Em không mua gì sao??” Sau đó cầm một cái quạt in hình “Chii’s sweet home(1)” lên hỏi, “Có thích cái này không?”, rồi anh nâng một con búp bê đáng yêu, “Cái này thì sao?” Có vẻ Cố Lẫm rất hăng hái mua sắm đồ.
Tịch Du hiển nhiên cũng rất thích mấy thứ đó. Cậu nhìn Cố Lẫm, lại thấy chủ hàng ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, bao nhiêu búp bê, quạt, mua cái thứ hai tính nửa giá.
Cậu vẫy tay, muốn Cố Lẫm dựa vào gần mình, lặng lẽ nói với anh.
Cố Lẫm nghi hoặc nghiêng người qua.
Tịch Du dán môi bên tai anh, khí tức ấm áp thổi tới, “Cái kia… Tôi không mang tiền.” Nói xong, cậu ngại ngùng cúi thấp đầu.
Cố Lâm nhìn hai cái tai nhỏ biến hồng. Anh cầm lấy cái quạt cùng con búp bê vừa cho Tịch Du xem, ngay cả mặc cả cũng không cần, trực tiếp mua.
Hai người không mang túi, anh mạnh mẽ đặt đồ trong lòng Tịch Du để cậu ôm. Những người đi ngang qua thỉnh thoảng lại nhìn thoáng sang cậu, không biết là nhìn đồ chơi trong lòng, hay nhìn người ngượng ngùng ôm chúng, so với chúng còn đáng yêu hơn.
Tịch Du cúi đầu phiền muộn, không chịu ngẩng đầu. Cậu rất thích đồ chơi đáng yêu, trong phòng còn có một góc nhỏ trưng bày. Thế nhưng đây là nơi công cộng, con gái ôm còn chưa tính, cậu là con trai mà.
Tịch Du chỉ quan tâm lo nghĩ nhất định biểu hiện khác người của mình thu hút người ta nhìn tới, quên mất đây là đâu, một triển lãm dành cho những người cùng chung sở thích, trai gái đều có, điểm giống nhau là đều thích vật đáng yêu. Đầu sỏ gây chuyện ở phía sau hé miệng cười, dáng vẻ đắc ý.
Rốt cục, thanh âm của Cố Lẫm vang lên khiến người đang gục đầu xuống gối hồi phục tinh thần.
“Du Du, muốn chơi cái này không?”
Tịch Du được anh dẫn tới trước một quầy hàng, là trò chơi ném phi tiêu rất thông thường. Mười tệ mười cái, trúng năm cái là có thể chọn một tập tranh mình thích làm phần thưởng. Tương đương với bỏ mười tệ ra mua một tập tranh, rất có lợi, rất mê hoặc khách hàng.
Có mười lần cơ hội, xác xuất trúng tập tranh là năm mươi phần trăm, Tịch Du nghĩ hẳn là rất dễ. Cố Lẫm thanh toán tiền xong, cậu rất nóng lòng muốn thử xem sao.
Cái đầu tiên, rõ ràng đụng tới thế nhưng không trúng. Cái thứ hai, Tịch Du ném ra ngoài. Cái thứ ba… Cái thứ năm, không trúng, ném được một nửa thì rớt, mấy cái sau cũng không hề trúng. Thẳng tới cái thứ mười mới ném được, nhưng mà vẫn không có thưởng.
Lẽ nào cậu chơi rất kém? Tịch Du băn khoăn nguyên nhân, mắt mở trừng trừng nhìn một cô gái cùng chơi trò này vui vẻ rạo rực ôm phần thưởng rời đi, trước khi đi còn thâm ý liếc cậu một cái.
Cậu bị xem thường rồi ╭(╯^╰)╮ Vị trí chiều cao của hai người không giống nhau, cô ấy rõ ràng có lợi thế.
“Du Du, em thích bản nào?”
“A?” Tịch Du thấy Cố Lẫm cầm trong tay năm cái phi tiêu, còn năm cái khác… So sánh như thế càng khiến Tịch Du cảm thấy mình không bằng người ta. Cậu không tình nguyện chọn một quyển, sau đó ôm trên tay, vừa lúc có thể che đi đám thú bông trong lòng.
“DIY áo sơ mi, mười tệ một cái, mau tới xem~” Tịch Du nghe được tiếng rao to, lập tức nhìn xung quanh. Cuối cùng cũng gặp được cái mình am hiểu, cậu bỏ qua phiền muộn lúc trước, dự định thể hiện tay nghề trước mặt Cố Lẫm.
“Qua bên kia!” Tịch Du duỗi thẳng cánh tay về phía trước chỉ chỉ, thân là người lái xe, Cố Lâm lập tức xuất phát đi về phía đó.
Hai người mua một cái áo sơ mi màu trắng, Tịch Du vẽ lên, thuận tiện để Cố Lẫm giúp pha chế màu. Từng nét vẽ quen thuộc, Cố Lẫm nhìn hình ảnh dần dần xuất hiện trên mặt áo, tươi sáng đáng yêu. Không ngờ Tịch Du đang vẽ lại bức tranh cậu gửi tới điện thoại của anh.
Bức tranh của Tịch Du vừa liếc mắt qua cũng nhìn ra tay nghề dân chuyên nghiệp, hấp dẫn không ít người tới xem, còn có người lấy điện thoại di động ra chụp lại cảnh Tịch Du vẽ tranh.
Cho tới khi cậu phát hiện ra, không chịu nổi người ta vây quanh quá nhiều, vốn định tỉ mỉ thêm vài nét bút, nhưng cậu quyết đoán dừng lại.
Lần này không thể tô màu toàn bộ, cậu trực tiếp dùng màu đen vẽ nét viền, đồ lại mấy chỗ, Tịch Du đặt tác phẩm trên bàn hong khô.
“Bức tranh thật là đẹp.”
“Nếu như tôi cũng vẽ được đẹp như vậy thì tốt, muốn vẽ liền vẽ được rất đẹp.”
Có người ao ước nói.
“Bạn học, có thể cho tôi chụp ảnh một cái không?” Có nữ sinh cầm camera tới hỏi Tịch Du, cậu gật đầu.
Có người mở đầu, tất cả mọi người đều khẩn cấp tới chụp hình.
Có mấy người muốn chụp Tịch Du, bị câu lấy búp bê che khuất bản thân. Cố Lẫm yêu chiều nói: “Mọi người chụp tranh là được rồi, em ấy dễ xấu hổ, đừng dọa em ấy.”
Lời nói tràn đầy cơ tình(2) khiến các hủ nữ ở hiện trường kích động vô cùng. Nhưng mà để không dọa sợ tiểu thụ e thẹn, bọn họ không dám trêu chọc trước mặt mọi người.
Chuyện này cứ thế trôi qua.
Đợi tới khi xong xuôi, Tịch Du ôm rất nhiều đồ trong lòng, đều là chiến lợi phẩm. Tịch Du nghĩ tốn thật nhiều, hôm nào phải tìm cơ hội bảo anh trai trả lại tiền cho Cố Lẫm.
Cậu vui vẻ trò chuyện cùng Cố Lẫm, bởi vì trong lòng thoải mái, nói cũng nhiều hơn.
“Anh Cố Lẫm, chúng ta đi đường kia.” Tịch Du đột nhiên chỉ chỉ cái đường đông kín người, giọng điệu có vẻ khẩn trương, “Anh Cố Lẫm, nhanh lên một chút!”
Cố Lẫm đẩy cậu đi về hướng đó, lưu ý liếc mắt nhìn con đường lẽ ra hai người định qua.
Hóa ra nơi đó có một người đang đi tới. Tịch Du muốn trốn người ta, Cố Lẫm không khỏi lại quan sát nam sinh mặc áo đen kia thêm một chút.
Hai người chờ Tịch Dương ở dưới cửa công ty, cùng nhau ăn cơm trưa.
“Anh Cố Lẫm, cảm ơn anh hôm nay theo em.” Qua mấy ngày ở chung, Tịch Du đã quen thuộc với Cố Lẫm hơn, nghiễm nhiên bày ra bộ dạng người quen.
Tịch Du đưa túi đựng áo sơ mi cho Cố Lẫm: “Đây là quà cảm ơn.”
Cố Lẫm nhận lấy, có chút bất đắc dĩ nói, “Có phải mỗi lần anh giúp em, em đều sẽ đưa quà cảm ơn hay không? Như vậy anh bị áp lực thật lớn.”
“Không có, tuyệt đối không có!” Tịch Du liên tục lắc đầu, “Lúc nào vẽ xong một bức tranh, em cũng làm thế này.”
Cố Lẫm nhàn nhạt cười, tiếp thu lời giải thích này.
Xa xa thấy Tịch Dương đi tới, Tịch Du hưng phấn vẫy tay, “Anh, bên này.”
Tịch Dương xoa xoa đầu cậu, thân thiết hỏi: “Chơi có vui không?”
“Có có.” Tịch Du nóng lòng muốn tìm người chia sẻ những gì mình đã mắt thấy tai nghe, còn khoe ra chiến lợi phẩm của mình. Thấy Tịch Du vui vẻ như vậy, Tịch Dương cùng Cố Lẫm liếc mắt nhìn nhau, có thâm ý.
Nơi ăn trưa do Tịch Dương giới thiệu, không gian sạch sẽ, món ăn mỹ vị, mặt tiền cửa hàng có chút phổ thông, nhưng rất đông khách. Bình thường Tịch Dương hay tới nơi này ăn, ngay cả đại gia Vương Tử Duệ không tình nguyện cũng theo tới, ăn vài lần thành quen.
Chọn nhanh vài món, cửa hàng hiệu suất cao đã mang lên toàn bộ. Bụng Tịch Du đã sớm đánh trống kêu đổi, lập tức tiến lên. Thức ăn vừa vào trong miệng, còn chưa kịp nuốt xuống, cậu đã khẩn cấp tán thưởng: “Anh, ăn thật ngon, anh mau học tập bà chủ quán đi.” Như vậy thì bình thường Tịch Du ở nhà cũng sẽ được ăn ngon.
“Thế nào, ghét bỏ thức ăn anh nấu quá chán sao?” Tịch Dương phụng phịu, cũng không có vẻ nghiêm túc.
“Không, anh làm rất ngon.”
Tịch Dương đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang người khác, “Nói đến nấu ăn, Cố Lẫm tuyệt đối sở trường, cậu ta đã từng học cùng chuyên gia.” Tịch Dương bất ngờ nói.
Tịch Du trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Cố Lẫm, “Đàn ông bây giờ sao có thể đảm đang như vậy chứ, em nghĩ không bằng… A”
Nấu ăn, đó là điều Tịch Du có học cũng không học được. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể căn bản cậu không có thiên phú trong lĩnh vực này, đành phải buông tha.
“Không sao, sau này em tìm một người biết nấu cơm là được.” Trong lời nói có tính ám chỉ, nhưng Tịch Du đơn thuần không nghe ra.
Đang ăn, Cố Lẫm muốn đi vệ sinh, Tịch Dương cũng đuổi theo sau. Cố Lẫm rửa tay, Tịch Dương đứng ở bên cạnh anh.
“Cố Lẫm, cậu hẳn là biết em trai rất quan trọng với tôi. Tôi không muốn nó tiếp tục chịu khổ.”
Cố Lẫm hong khô tay, tràn đầy tự tin nói: “Cậu không cảm thấy, em ấy ở bên tôi có thể hạnh phúc hơn sao.”
Bạn bè ở chung nhiều năm rất đáng tin cậy, Tịch Dương khoác tay lên vai Cố Lẫm, bỏ đi sự cợt nhả bình thường, “Nhất định phải nói được làm được.”
Cố Lẫm mạnh mẽ gật đầu.
“Đi thôi, Du Du chờ lâu sẽ sốt ruột.”
Khi họ rời khỏi nhà hàng, Tịch Du gặp được người cậu không muốn nhìn thấy, vốn tưởng rằng ở triển lãm đã có thể tránh thoát rồi, không ngờ lại gặp ở chỗ này.
Lần này không có Hứa Duy, Liễu Tây Dương cũng không bị cái gì cản trở.
Hắn ta bắt chuyện với Tịch Du, còn gọi “Anh Tịch Dương”, về phần Cố Lẫm, bởi vì không nhận ra nên bị hắn tự động bỏ qua.
Tịch Dương cười nhạt, khi đẩy Tịch Du đi qua bên người hắn, nhắc nhở nói: “Ngại quá, tôi chỉ có một em trai.”
Liễu Tây Dương bị người ta xem thường liền đỏ mặt, đi sang chỗ khác.
“Du Du, không có chuyện gì chứ?” Tịch Dương lập tức lo lắng cho Tịch Du, sợ cậu xúc động tiêu cực. Nhưng vẻ mặt cậu rất bình thường.
“Em có thể có chuyện gì chứ.” Biểu hiện cậu lạnh nhạt ung dung, không hề quan tâm.
“Thực sự là đồ khốn kiếp.” Tịch Dương chưa hết giận mắng, “Da mặt thật dày.”
Tịch Du đặt tay trùm lên tay anh, ngược lại thành người an ủi Tịch Dương, “Anh, tức giận vì hắn thật không đáng.”
Tịch Dương theo thói quen xoa đầu cậu.
Cố Lẫm giữa đường tạm biệt hai người, bởi vì có việc nên không thể tới chơi nhà Tịch Du. Cậu thấy dường như mình đã quên việc gì đó, trong đầu vòng vo nửa ngày cuối cùng cũng nghĩ ra.
Miệng cậu hô to một tiếng thiếu chút nữa dọa Tịch Dương sợ nhảy dựng, “Anh, em còn chưa trả tiền cho anh Cố Lẫm!”
“Còn cái gì, người ta cam tâm tình nguyện mà.” Tịch Dương thốt ra, cũng may thanh âm khá nhỏ, Tịch Du nghe không rõ ràng, “Anh nói gì?”
“Lần sau có cơ hội gặp mặt thì trả cũng chưa muộn.” Về phần trả hay không trả, trong lòng Tịch Dương đã sớm dự định rồi.
Tịch Dương quan sát sắc mặt hồng hào của Tịch Du, thấy tâm tình cậu cũng không tệ lắm, lại nhớ tới lúc hai anh em giãi bày tình cảm với nhau. Lần này đổi lại là Tịch Dương hỏi, Tịch Du đáp.
Tịch Dương bỗng nhiên bày ra bộ dạng thần bí, “Du Du, em thấy Cố Lẫm thế nào?”
Tịch Du không nghĩ nhiều, thành thật trả lời, “Là một người rất không tệ.” Trước tiên tóm lược một chút, sau đó cụ thể hình dung, “Tính cách tốt, bản chất tốt, lớn lên cũng đẹp trai nữa. A! Anh, sẽ không phải anh muốn ngoại tình đấy chứ?” Sự thực chứng minh Tịch Du quả nhiên có chút ngốc nghếch, chưa từng hiểu ra ý đồ của Tịch Dương.
Anh vỗ vỗ cái đầu cậu, “Nghĩ đi đâu thế, anh đang muốn tìm nhà chồng cho em đấy.”
Tịch Du xoa xoa đầu bị anh trai đối đãi thô bạo, nói đùa, “Anh, anh đang muốn đuổi em ra khỏi nhà, sau đó cùng anh Tử Duệ thân mật ngọt ngào hả? Anh, anh không cần em nữa sao?” Cậu ôm lấy Tịch Dương khóc lóc kể lể đến là đáng thương, còn thiếu chút nữa là rơi vài giọt nước mắt.
“Em, đứa nhỏ này.” Tịch Du thần kinh thô còn chưa nhận ra tâm tư của Cố Lẫm. Quên đi, thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Tịch Dương không nói nữa, dù sao Cố Lẫm là một phúc hắc công, cậu ta có thể tự mình đối phó.
*Chú thích:
(1) Chii’s sweet home:
(2) Cơ tình: cơ = gay.