Bóng tối bao phủ thành Trường An, chậm rãi một cách quỷ mị, tiếng cười đột nhiên cất lên không dừng lại.
Đột nhiên những ngọn đèn lồng trước cửa nhà bốc cháy lên,...... Những oan hồn lang thang kia.... Hãy an nghỉ đi.......
……---------
—— lời dẫn quyển 2::
Ta- Cơ Tiểu Thiên đã làm Sứ giả của Minh Hà rất lâu rồi, ta vượt qua không biết bao nhiêu là năm tháng, những thói quen lúc còn sống ta cũng dần dần quên hết.
Ở nơi âm u này ta đã gặp qua vô số quỷ hồn, bọn họ có vô số chuyện xưa, nhìu lúc khi rảnh rỗi ta đến nằm trên thuyền trên sông Vong Xuyên, lắng nghe vô số câu chuyện, nào là câu chuyện lã chã rơi lệ, hoặc là sinh ly tử biệt, ta đã nghe nhìu đến nỗi chết lặng.
Bọn vong hồn ấy thường nhung nhớ cái thời phong lưu khi còn sống kia, nhưng thường lại quên mất bọn họ đã chết, bọn họ ai ai cũng cự tuyệt đầu thai, thậm chí còn muốn nghịch thiên sửa mệnh, nhưng cho đến cuối cùng bọn họ vẫn phải bị đưa lên cầu Nại Hà.
Dù cho bọn họ có như thế nào không cam lòng, một khi đã uống một chén canh Mạnh bà xuống bụng, đều quên mất ký ức, dù cho lúc còn sống nhiều yêu nhiều hận, toàn bộ đều tan thành mây khói.
Nhìn những người này, ta thường xuyên nhớ tới một bóng người trong mơ hồ, cho dù trong đầu ta hắn chỉ còn là một hình dáng mờ ảo, ta vẫn nhớ rõ hắn, nhớ rõ nhất là nụ cười với bờ môi đỏ quyến rũ mà kiêu căng kia.
Ta chưa từng gặp qua một người vừa tự tin lại vừa tùy ý như vậy..... Hắn tùy ý đến nỗi xém nữa hại ta rơi xuống vực sâu sai lầm vĩnh viễng.
Ta khẽ lắc đầu, quên đi chuyện cũ rắc rối ấy. Lặng nhìn chung quanh.... Hai bờ tràn ngập hoa bỉ ngạn huyết hồng, không gió tự rung rinh, cánh hoa quyến rũ, mênh mông vô bờ, vây quanh bởi sự bình tĩnh không gợn sóng yên tĩnh tĩnh mịch của Minh Giới, sương mù dần tan hết trước mắt là cả một cảnh đẹp.
Ta chống thuyền trên sông Vong Xuyên, xẹt trên mặt sông trong vắt như gương, tinh tế sóng gợn trên mặt nước nháy mắt lại biến mất, bình tĩnh như lúc ban đầu.
Phảng phất thời gian qua nhanh như thổi, chỉ một cái chớp mắt liền biến mất, dù một chút dấu vết cũng không chút lưu lại.
——----------------------
“Đại Đường- Tiêu Thục Phi?” Ta cầm Sổ Sinh Tử, rối rắm mà nói.
Diêm Vương cười nhìn ta: “Đúng vậy, nhiệm vụ của ngươi chính là cái này!”
“Ngài nói tìm không thấy hồn của nàng ta?” Ta nghi ngờ khẽ hỏi, tự dưng sao một quỷ hồn lại biến đâu mất?
“Không sai, Tiêu Thục Phi vừa chết ta liền phái Hắc Bạch Vô Thường đến bắt hồn, nhưng lại tìm mãi không thấy tung tích của hồn phách đâu, đúng là quá kỳ quái……” Diêm Vương xoa xoa bờ râu xồm dài, nói.
“ Hay là nàng ta không có chết thì sao?” Ta kề sát vào chút, thần bí mà nói.
Diêm Vương không hề giữ tí phong độ mà liếc trắng ta một cái, hai con mắt lớn như chuông đồng của ông ta trừng lớn:
“Nói bậy! Người vừa mới chết trên sổ sinh tử sẽ hiện ra ký hiệu, ngươi đây là đang nghi ngờ Sổ Sinh Tử sao?”
“Không dám không dám……” Ta ha hả cười, Diêm Vương quý trọng Sổ Sinh Tử như Kinh Thánh vậy, ta dám nghi ngờ Sổ Sinh Tử chính là tự đi tìm chết!
“Nếu đã không thấy quỷ hồn đâu rồi thì ta phải làm gì?” Ta sẽ không làm nhiệm vụ này đâu, nếu tìm không thấy chính là không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị trừ tiền lương! Tốn công vô ích.
Diêm Vương đi xuống lại gần vỗ vỗ ta bả vai: “Tiểu Thiên, năng lực của ngươi ta là người hiểu rõ nhất, ta tin tưởng ngươi khẳng định có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, ta xem trọng ngươi!”
Vừa dứt lời, ta chưa kịp há họng thì trước mắt đã không còn chút bóng dáng của Diêm vương, chỉ còn lại mình ta đứng trong gió hỗn độn.
Đại Đường( Mùa Thu)
Mùa thu này so với mùa thu bình thường đều lạnh hơn một ít, thành Trường An cây cối hai bên đường sớm đã khô vàng điêu tàn, những người buôn bán hai bên đường cũng sớm đóng cửa, gió lạnh cuốn hết những chiếc lá rụng trước sân, mọi thứ chìm vào sự tiêu điều.
“Con dâu, con thấy năm nay mùa thu có lạnh đến bất thường không hả? có phải ngay cả ông trời cũng không muốn Võ Mị Nương kia làm Hoàng Hậu không ?” Một bà lão ngồi ở dưới gốc của một cây cây đa, vô tình mà nhìn người con dâu đang ngồi một bên lột củ ấu hỏi.
Con dâu vừa nghe nhanh chóng khẩn trương mà nhìn chung quanh bốn phía một chút, sau đó mới nhỏ giọng nhìn bà bà kia mà nhắc nhở:
“Mẹ! Chuyện này không thể nói bậy đâu, chuyện này mà truyền ra ngoài, chúng ta sẽ bị chém đầu!”
“Nói thì có sao?” Bà lão thấp giọng lẩm bẩm, đôi mắt vẩn đục nhìn Hoàng Thành huy hoàng cách đó không xa, thở dài lắc đầu.
----------
Trong Hoàng Cung
Cam Lộ Điện
Huân hương lượn lờ, rèm châu liễm diễm, mành hoa tím sa che lại giai nhân xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên giường, trong mơ hồ có thể thấy được hình dáng gợi cảm đẹp đẽ ấy, chọc người ta kinh hãi trầm mê.