Này! Đừng Ôm Con Chạy

Chương 4

Tạ Tĩnh Khang hạ lệnh cho Lý Tô Tô tìm gấp thông tin có liên quan đến hai cha con nhà đó. Lòng hắn ghim thù hận, quyết tâm tìm
Tiểu Bao Bao bế nhóc con ngủ đến chảy cả dãi về ngôi nhà nhỏ xập xệ của mình. Cẩn thận đặt con trai xuống, Tiểu Bao Bao miệng lẩm bẩm.
" Cho Mầm Cây uống sữa, không được để Mầm Cây đói. Phải pha nước nóng thôi"
Sau đó, cậu nhẹ nhàng đi xuống bếp. Nấu một chút nước sôi, bỏ vào một bình sữa nhỏ. Để nguội đợi Mầm Cây tỉnh dậy sẽ cho cậu uống.
Về phần mình, Tiểu Bao Bao kiểm tra nồi cơm tối hôm qua. Nhìn vào thì còn đủ phần cho hai cha con trưa nay, cậu cười cười thỏa mãn.
" Hôm nay nấu trứng cho Mầm Cây, Mầm Cây bị bắt cóc... Chắc là sợ lắm"
Tiểu Bao Bao nghĩ vậy, hì hục chiên hai cái trứng và đổ một chút nước tương ra. Thế là xong buổi trưa.
Tiểu Bao Bao là một người ngốc nghếch, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi là trẻ mồ côi không cha mẹ cũng chẳng ai cưu mang cậu.
Bao Bao sống ở khu ổ chuột này, thường xuyên đi làm tạp vụ cho một khách sạn. Buổi tối thì bế con trai đi đến một nhà hàng nhỏ gần đây để rửa chén, rãnh rỗi thì lại sang nhà người ta dọn dẹp giúp.
Cuộc sống tuy có khổ cực, nhưng Bao Bao lại nuôi Mầm Cây đến béo ú. Mọi người đều thương hai cha con cho nên chẳng ai làm khó dễ bọn họ cả.
Nói đến Tiểu Bao Bao thì không thể không nói đến Mầm Cây, bé con này là do Bao Bao nhặt về ở cạnh một thùng rác. Lúc đó bé con này đến dây rốn còn chưa cắt, áo quần cũng không có. Chỉ đơn độc một chiếc khăn quấn quanh mình. Tiểu Bao Bao buổi tối lúc tan làm thì nghe tiếng khóc của bé, sau đó....cậu tò mò nhìn nhóc con mềm mềm này đang đói bụng. Thế là không nghĩ nhiều, Tiểu Bao Bao bế Mầm Cây đến trạm y tế gần đó. Cắt dây rốn cho cậu, chính thức lên chức ba năm mười lăm tuổi.
Mầm Cây tên thật là Tiểu Nam Anh, nhóc con tuy bé nhưng vừa thông minh lại biết điều. Cha cậu ngốc nghếch, lúc Mầm Cây vừa hiểu chuyện đã nói về sự kiện sống sót của cậu. Ngày nào ba ngốc cũng nói, sau đó lại tự tủi thân ôm con trai khóc lóc một mình.
Đến năm tuổi, Tiểu Bao Bao có thể nói rõ hơn mỗi đều nắm góc áo của ba ba đến chỗ làm. Bé con lanh lợi lại đáng yêu, bà chủ vì thương bé cho nên tối nào cũng để phần cơm ngon cho hai ba con. Thế là... Bao Bao đỡ được phần tiền cơm tối, để tiền đấy mua sữa bột cho Mầm Cây uống.
Bé con này tuy nhỏ nhưng là người dẫn đường của ba ba. Ba ngốc không biết qua đường may mà có sự đáng yêu của nhóc cho nên ai cũng nhường đường cho hai cha con. Thế mà không hiểu sao, hôm nay lại có một ông chú lưu manh bế bé lên làm cha Bao Bao khóc quá trời.
Mần Cây trong mơ nghe tiếng cha khóc. Vội mơ màn tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy ba ngốc nhìn bé cười khúc khích.
" Mầm Cây ngủ mơ, cứ gọi tên ba mãi thôi. Mầm Cây mơ cái gì vậy ?"
Tiểu Bao Bao mở to đôi mắt tròn xoe ra, ngây ngô hỏi. Mầm Cây dùng cái móng heo bé bé của mình vuốt mặt Bao Bao, ngây ngô đáp.
" Mầm Cây mơ thấy chú bắt cóc vừa rồi ăn hiếp ba. Ba khóc thật nhiều nhưng lại không làm gì được chú bắt cóc cả"
Nghe con trai nhắc đến người kia, Tiểu Bao Bao lập tức bĩu môi. Trong lòng ghét bỏ nghĩ.
" Dám bắt cóc Mầm Cây của Bao Bao. Đồ đáng ghét xấu xa"
Tiểu Bao Bao nhìn con trai hai má phúng phính, trong lòng lại vụ ngây. Cậu ôm con trai vào lòng rồi khẽ đáp.
" Mầm Cây yên tâm, người đó bị cảnh sát bắt rồi. Không thể bắt được ba ba của con đâu"
Mầm Cây nghe vậy liền hỏi lại.
" Thật không ạ ?"
"Thật mà... Ba ba không nói dối ai bao giờ"
Mầm Cây nghe thế vội bật cười lớn ôm cô Bao Bao đùa nghịch, hai cha con ôm cổ nhau cười khúc khích, một nhà hai người tràn ngập tiếng cười.
------***-----
Tạ Tĩnh Khang đang ngồi xử lí văn kiện thì có một cuộc gọi đến. Hắn nhíu mày cọc cằn bắt máy.
" Chuyện gì?"
Lý Tô Tô ở bên kia đẩy gọng kính, thong thả trả lời.
" Chủ tịch, đã tìm ra được nơi ở của hai cha con đó. Ngài tính thế nào?"
Tạ Tĩnh Khang vừa hay tin liền cười nhếch môi, tâm trạng sung sướng đóng văn kiện lại đáp.
"Tốt! Mau chuẩn bị xe cho tôi, chúng ta cùng đến đó"
" Vâng, thưa sếp !"
Lý Tô Tô gật đầu vâng dạ, Tạ Tĩnh Khang cười sung sướng. Trong đầu thì  thầm.
" Hai cha con nhà các người đợi đó, lần này... Các người sẽ biết tay ông"

Bình Luận (0)
Comment