Này, Học Sinh Chuyển Trường

Chương 9

Vì Minh Hi chuyển trường về đây sau nên không có phòng ký túc xá xếp cho cô.

Đường Tử Kì là một học sinh giỏi được trường đào về, đương nhiên là đã được sắp xếp phòng từ rất sớm, sự đối đãi khác biệt được bộc lộ ra ở chỗ này.

Sau khi Minh Hi tan học, tài xế của gia đình lái xe đến đón cô, lúc xuống xe cô còn hỏi một câu: “Minh Nguyệt có khá hơn chút nào không ạ?”

“Vẫn như cũ, cảm xúc cực kì không ổn.” Tài xế Lý thúc thở dài một hơi.

"Em ấy có ăn cơm không ạ?"

"Giữa trưa dì Trương có đến đây, làm bữa trưa cho con bé, rồi rời đi vào lúc hai giờ."

Khi Minh Hi vào nhà, cô thấy đèn trong phòng khách đã được bật.

Đèn trong phòng khách biệt thự là kiểu phổ biến cách đây hơn chục năm, chiếc đèn trần lớn, có treo những hạt ngọc lưu ly, sau khi bật lên tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Ánh đèn vàng như phủ thêm một tầng màu ấm cho đồ đạc bằng gỗ trong nhà, khiến ngôi nhà quạnh quẽ trở nên ấm áp hơn một chút.

Lúc dì Trương đi vẫn còn là buổi chiều, không cần thiết phải bật đèn.

Trong nhà ngoài cô ra cũng chỉ có Minh Nguyệt, hôm nay sau khi giải quyết xong chuyện trường học Minh Phạm đã ngồi máy bay rời đi rồi, điều này chứng tỏ Minh Nguyệt đã ra ngoài.

Cô đi vào xem xét thì không thấy có chỗ nào bất thường cả, cuối cùng bước vào bếp cất những thứ vừa mua được vào tủ lạnh.

Cô muốn dùng một con dao để cắt quả cam, khi lấy dao, cô phát hiện trong khay đựng dao bị thiếu mất một con dao gọt trái cây.

Cô cảm thấy có gì đó không ổn nên nhanh chóng cắt cam, cầm cam lên lầu gõ cửa phòng Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt, chị mua cam về cắt rồi nè, em có muốn ăn không?"

Đợi một hồi nhưng không thấy ai trả lời.

Cô đặt cái đ ĩa ở cửa, nói thêm: “Chị đặt nó ở cửa nhé."

Nói xong, cô giả vờ bỏ đi, rồi cởi dép, đi chân trần quay lại gần đó, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bởi vì căng thẳng, tim cô đập bịch bịch rối loạn, đầu ngón tay khẽ run.

Không có âm thanh, đây mới là trường hợp xấu nhất.

Minh Hi có chút sốt ruột nên lên tầng 4, định leo từ ban công tầng 4 vào phòng Minh Nguyệt.

Các biệt thự đều được thiết kế không theo qui tắc nhưng cơ bản là đều giống nhau.

Diện tích tầng 1 lớn nhất, diện tích các tầng trên sẽ nhỏ hơn tầng dưới một ít.

Từ ban công tầng bốn có thể nhìn thấy rìa của ban công phòng Minh Nguyệt.

Cô thận trọng vịn lan can trèo xuống dưới, bởi vì lần đầu làm chuyện này nên chân tay hơi vụng về, lại còn vô cùng sợ hãi.

Cuối cùng cũng có một chút cảm giác mát mẻ vào ban đêm, gió thổi làm âm thanh của cây cỏ xung quanh truyền đến đây, cũng làm cho khăn choàng và mái tóc dài của cô rối loạn.

Cô hối hận vì lúc ra ngoài vội vàng không buộc tóc, khi cúi đầu xuống, mái tóc đung đưa che khuất tầm nhìn thế nhưng cô lại không thể dùng tay vén tóc.

Duỗi người kiểu này, vết thương do ngã cũng đau, nhất là vết thương ở lưng là đau nhất.

Sau khi leo xuống, cô bước lên bệ cửa sổ trên ban công phòng Minh Nguyệt, ổn định thân thể, sau đó nhảy xuống ban công, cô có thể thuận lợi như vậy là dựa vào vóc dáng cao của mình.

Rất may Minh Nguyệt không đóng cửa ban công, làm cô có thể đẩy cửa bước vào.

Trong phòng không bật đèn, cô nheo mắt nhìn, xác định rằng Minh Nguyệt không có trong phòng ngủ, vì thế cô đi vào phòng vệ sinh.

Từ phòng ngủ đi vào, đầu tiên là phòng quần áo của Minh Nguyệt, sau đó là phòng vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh hé mở với ánh đèn bên trong.

“Minh Nguyệt?” Minh Hi kêu lên một tiếng.

Người bên trong sửng sốt, hoang mang thò đầu ra hỏi: "Chị vào đây bằng cách nào thế?"

Minh Hi mở cửa bước vào, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong lại càng hoảng sợ.

Minh Nguyệt đúng là suy nghĩ không thông, thực sự cầm dao trở về phòng.

Nhưng mà đã qua nhiều giờ, Minh Nguyệt vẫn chưa hạ quyết tâm, thật vất vả mới bắt đầu được, dùng dao cắt một đường trên cổ tay, không sâu không nông, Minh Nguyệt cũng không có đủ can đảm mà bổ thêm một dao nữa.

Khi máu chảy ra, Minh Nguyệt đặt tay vào bồn tắm.

Tuy nhiên, một lúc lâu sau, ngoại trừ cơn đau và cảm giác nhiệt độ xung quanh đã giảm xuống một chút, cô ấy vẫn tỉnh táo.

Quá trình dài này thực sự là một cực hình.

Trong lúc đó, Minh Nguyệt bắt đầu hối hận, lấy cánh tay ra dùng khăn lau vết thương, cố gắng cầm máu, tuy rằng vết thương không lớn, nhưng máu không ngừng chảy ra từng đợt.

Không thể chết trong chốc lát, không bằng đổi phương pháp khác, phương pháp này quá tàn nhẫn.

Đúng lúc này, Minh Hi bước vào.

Trên thực tế, theo cốt truyện bình thường trong sách, Minh Nguyệt không chết nhưng luôn có một vết sẹo khó thấy trên cổ tay của cô.

Minh Hi trong sách đã từng cười Minh Nguyệt và bị Minh Nguyệt tát.

Mối quan hệ giữa hai người càng tồi tệ hơn.

Minh Hi bước nhanh đến, nắm lấy tay Minh Nguyệt để nhìn cổ tay cô ấy, rồi nói: "Đi với chị."

Minh Hi mạnh mẽ kéo Minh Nguyệt về phòng mình, mấy ngày trước cô mới dọn dẹp phòng, biết đồ của mình để ở đâu nên nhanh chóng tìm băng gạc giúp Minh Nguyệt băng bó vết thương.

Minh Hi vừa run tay vừa băng bó vết thương.

Trong một thoáng, Minh Hi nghĩ đến mẹ ruột của mình.

Minh Hi và mẹ luôn sống nương tựa lẫn nhau, cô đã ở bên mẹ Minh mười chín năm, mẹ Minh luôn nói rằng cô hoàn toàn có thể sống như một người bình thường, cô cũng có thể yêu đương ở tuổi này.

Tuy nhiên, cô vẫn không thể kiên trì đến cùng.

Sau khi xuyên sách, cô thường nghĩ mẹ mình bây giờ như thế nào rồi, sau khi cô mất mẹ hẳn là rất buồn phải không?

Giống như Minh Nguyệt bây giờ vậy.

Những người thân yêu nhất đã không còn nữa.

Nghĩ đến người cùng mình sớm chiều ở chung, cùng ăn, cùng trò chuyện đột nhiên lại biến mất, trong lòng cũng có một khoảng trống lớn, cảm thấy buồn là chuyện rất bình thường.

Còn mong muốn là thời điểm có thể ở bên bọn họ không chọc giận họ, ở bên họ nhiều hơn thì tốt biết mấy.

Nhưng người đã biến mất.

Không thể bù đắp.

Khi Minh Hi giúp Minh Nguyệt băng bó vết thương, cô thực sự bắt đầu khóc, và nói với Minh Nguyệt: "Em đang làm gì vậy... Sao em lại ngốc thế? Đau lắm không?"

“Không cần chị quan tâm.” Minh Nguyệt bướng bỉnh quay đầu lại, cố kìm nước mắt.

"Em phải đến bệnh viện với chị. Chị nghĩ chúng ta cần phải khâu lại. Để bác sĩ xem, được chứ?"

"Không cần."

Minh Hi từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo phủ thêm cho Minh Nguyệt, nói tiếp: "Nghe lời, đi với chị, chị đã gọi xe rồi."

"Đừng giả mù sa mưa như vậy được không? Nhà các người làm như vậy không phải vì muốn chiếm đoạt công ty của gia đình tôi à, còn làm cho mọi người khen ngợi các người."

"Nhà chị là quan tâm đ ến em mà, công ty sản xuất của nhà em chưa từng có qua lại gì với nhà chị cả, nhà chị cũng không thiếu tiền, cho nên cũng không nghĩ vậy đâu."

Đâu chỉ là không thiếu tiền?

Gia đình Minh Hi giàu có hơn gia đình Minh Nguyệt rất nhiều.

"Quan tâm cái gì chứ! Các người thì biết gì chứ!" Minh Nguyệt lại khóc, nước mắt không ngăn được.

Minh Hi nhìn Minh Nguyệt và cùng khóc với Minh Nguyệt, sau đó khóc càng đau lòng hơn so với Minh Nguyệt.

Cô đưa tay ra ôm Minh Nguyệt và an ủi bằng cách đưa tay vuốt tóc Minh Nguyệt: “Chị hiểu, chị rất hiểu, chị hiểu sự khó chịu của em...Em đừng như vậy, chị thấy đau lòng, sau này chị sẽ luôn yêu thương em, chị thề sẽ mãi ở bên cạnh em, em là người thân của chị, là em gái của chị."

"Tôi không muốn chị ở bên cạnh, tôi muốn ba mẹ trở về."

"Họ không thể quay lại nhưng có chị ở đây."

Minh Nguyệt ngừng nói, áp trán vào vai Minh Hi, cuối cùng bật khóc.

Minh Hi không khuyên bảo Minh Nguyệt, chuyện này có khuyên bảo cũng vô dụng, dù sao thì khóc cũng là một cách tuyệt vời để giảm bớt áp lực.

Khóc để phát ti3t cảm xúc của bản thân, khóc được là tốt rồi.

Minh Hi càng cảm thấy đau lòng hơn cho Minh Nguyệt.

Nguyên chủ rất ghét Minh Nguyệt, mấy năm sau lại dụ Minh Nguyệt hít m@ túy, khiến Minh Phạn hoàn toàn chán ghét Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt là một người nghiện m@ túy, vì vậy chỉ có thể tìm cách hẹn hò với một người bạn trai tồi. Người bạn trai này đánh đập Minh Nguyệt mọi lúc mọi nơi, thậm chí còn cho Minh Nguyệt ngủ với những người đàn ông khác để đổi lấy m@ túy.

Minh Nguyệt là một chất xúc tác trong cuốn sách, một nữ phụ ác độc và là một người thể hiện được mức độ xấu xa của nguyên chủ.

Minh Hi hiện tại không muốn cô ấy trở thành như vậy.

Hai cô gái ôm nhau khóc mệt mới tỉnh táo lại.

“Theo chị đến bệnh viện.” Minh Hi lại lên tiếng.

"Tôi không đi, thật là xấu hổ, phỏng chừng mọi người sẽ nghĩ tôi học cấp hai."

"Không xấu hổ, ai chê em xấu mặt chị sẽ mắng người đó."

Minh Nguyệt lau nước mắt nhìn Minh Hi, cảm thấy lời nói của Minh Hi vô cùng không đáng tin cậy.

Khi còn là một đứa trẻ, Minh Hi có tính cách rất mạnh mẽ, đặc biệt là rất tự cao và cũng rất kiêu ngạo.

Hai năm qua không biết có chuyện gì mà bỗng nhiên mềm xuống, thậm chí dịu dàng đến mức dọa người.

Bây giờ Minh Hi nói rằng cô muốn mắng người, Minh Nguyệt cũng không tin.

Cuối cùng cả hai đã đến bệnh viện.

Buổi tối chỉ có thể gọi cấp cứu, bác sĩ nhìn vết thương trên cổ tay Minh Nguyệt, rồi lại nhìn Minh Nguyệt như muốn nói gì đó, cuối cùng ngậm miệng quay người đi chuẩn bị một thứ gì đó.

Minh Nguyệt vẫn cúi đầu xuống, may mà được một lúc, Minh Hi đem đến một cái khẩu trang y tế cho Minh Nguyệt đeo vào.

“Chỉ có ba mũi khâu, không cần thuốc mê, tự mình đưa tay ra là được.” Bác sĩ bắt đầu sát trùng vết thương, lúc này Minh Nguyệt đã hết đau rồi.

Công đoạn khâu có thể nói là quỷ khóc sói gào.

Toàn bộ quá trình Minh Hi đều ôm Minh Nguyệt, vì quá đau, Minh Nguyệt cứ bóp chặt cổ tay Minh Hi khiến cả cổ tay cô đỏ bừng lên.

Trong khoảng thời gian đó, Minh Hi đưa tay lên muốn an ủi Minh Nguyệt, liền bị Minh Nguyệt cắn một cái.

Từ đầu đến cuối Minh Hi không hề oán giận một câu.

Cô bảo Minh Nguyệt ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó tự mình cầm tiền đi lấy thuốc cho Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt nhìn vết hằn trên cổ tay Minh Hi, không khỏi có chút áy náy, nhỏ giọng đáp lại.

Đợi Minh Hi chừng mười phút thì cảm thấy hơi lạ, bệnh viện buổi tối có nhiều người vậy sao? Lâu vậy sao chưa thấy về.

Vừa định đi xem thử thì đã thấy Minh Hi xách túi trở về: "Chị thấy ở lầu 1 khoa nội trú có siêu thị nên mua sandwich. Em ăn cái này trước đi, về đến nhà chị sẽ nấu cơm cho em ăn."

Minh Nguyệt đưa tay đón lấy, Minh Hi đã mở nắp hộp nhựa và đưa qua, hành động tự nhiên như thể chỉ vặn nắp chai cho cô ấy thôi.

“Hôm nay chị chuyển trường à?” Minh Nguyệt hỏi Minh Hi.

"Ừ."

Minh Nguyệt nhìn thấy những vết thương trên người Minh Hi, chợt nhớ ra rằng khi cô ấy trò chuyện với bạn thân của mình vài ngày trước, cô ấy có nói rằng gia đình Minh Hi đã trở về thành phố này và có thể sẽ được chuyển về trường Gia Hoa.

Ngay sau đó đã có một bài đăng trên diễn đàn của trường, chế giễu Minh Hi.

Minh Nguyệt không dám nhắc đến chuyện này, vì sợ Minh Hi biết cô ấy là người gây ra tai hại này.

Học sinh trong lớp quốc tế là loại người như thế nào Minh Nguyệt đều biết rõ, dù sao thì cô ấy cũng đã học lớp quốc tế từ năm đầu tiên của trung học.

Minh Hi đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lá cây, có vết máu trên lưng, đi lại có chút bất tiện vậy mà lại dám dám từ tầng 4 nhảy xuống phòng cô ấy...

Lúc hai người trở về nhà thì đã là mười giờ tối.

Minh Hi mở cửa tủ lạnh và hỏi Minh Nguyệt: "Em muốn ăn gì, chị làm cho em nhé?".

"Tôi ăn sandwich là đủ no rồi."

"Vậy sáng mai chị sẽ làm cho em ăn."

“Không cần đâu.” Minh Nguyệt vẫn từ chối như trước, đi lên lầu chuẩn bị về phòng mình.

Minh Hi lập tức lên lầu, theo Minh Nguyệt vào phòng: "Em nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong, cô bước vào phòng tắm, lau sạch những vết máu kinh khủng bên trong, nhân tiện cất dao đi.

Minh Nguyệt nhìn Minh Hi rời đi, đứng dậy đóng cửa lại.

Giữ tay nắm cửa, Minh Nguyệt bất động một lúc lâu.

*

Ấn Thiếu Thần ngồi trên giường trong phòng ngủ, cầm điện thoại chơi game.

Trong phòng ngủ còn có Hàn Mạt và Thiệu Dư, hai người qua phòng của anh ăn mì gói, ăn rất vui vẻ.

“Nếu… kẻ đã hại mình xuất hiện bên cạnh hai người, hai người sẽ làm gì?” Ấn Thiếu Thần đột nhiên đặt điện thoại xuống, khoanh chân ngồi trên giường nhìn cả hai.

Thiệu Dư không chút do dự trả lời: "Xử lí tên đó."

"Xử lí thế nào?"

“Người đó xuất hiện như thế nào?” Thiệu Dư hỏi.

“Đó là… bạn học cùng trường?” Ấn Thiếu Thần trả lời một cách mơ hồ.

“Từ từ dày vò, mỗi ngày tra tấn một chút, làm cho người đó muốn chết cho đến khi tốt nghiệp.” Thiệu Dư trả lời xong liền mỉm cười, có chút nham hiểm.

“Dày vò thế nào?”

"Chuyện này mà cậu cũng cần phải hỏi tôi sao?"

Ấn Thiếu Thần lại hỏi Hàn Mạt: "Còn cậu thì sao?"

"Người đó là nam hay nữ?"

"Nữ."

"Có đẹp không?"

"Cũng....không tệ."

"Tát cô ấy."

Ấn Thiếu Thần cau mày ghét bỏ: "Hả?"

"Khi thấy cô ấy không vừa mắt, chỉ cần tát một cái, tát đến khi cô ấy khóc lóc xin tha thứ, theo xin lỗi tôi. Tôi cảm thấy điều đó khá tốt."

"Tôi phải hy sinh bản thân để trả thù?"

"Cậu suy nghĩ đi, tát làm mình thấy sảng khoái, còn làm cho cô ấy bị mạo phạm một chút, cảm thấy sảng khoái không phải là tốt sao, tôi cũng đã hỏi cậu rằng cô ấy trông như thế nào rồi đó. Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ thôi. Điều này quá hại người, cậu cứ coi như tôi chưa nói."

Ấn Thiếu Thần cảm thấy câu trả lời này có chút không nói nên lời, liền khinh thường.

“Minh Hi đã hại cậu thế nào?” Thiệu Dư dựa lưng vào ghế, nhìn về phía Ấn Thiếu Thần hỏi.

Hàn Mạt lúc này mới phản ứng lại, vẫn là Thiệu Dư thông minh, lập tức nhìn ra được.

"Không có." Ấn Thiếu Thần trả lời.

Ít ra thì đời này Minh Hi vẫn chưa làm được gì.

Cho dù đó là với anh hay với những người khác.

Đây cũng là lý do khiến anh rối rắm.

“Vậy thì cậu luôn nhắm vào con gái người ta làm gì?” Thiệu Vũ rất tò mò.

“Chỉ đơn giản là nhìn không vừa mắt thôi.” Sau khi Ấn Thiếu Thấn trả lời, anh tiếp tục chơi game trên di động.

Thiệu Dư nhếch miệng cười, quay đầu nhìn Hàn Mạt.

Hàn Mạt có ngốc đến đâu cũng biết ngay, nhướng mày nhìn Thiệu Dư, hai người nhìn nhau cười vô cùng gian.

Bình Luận (0)
Comment