Này Nữ Phụ! Em Chạy Đi Đâu

Chương 36



Buổi sáng lúc gặp nhau Diệp Vũ để quên tai nghe trong túi xách của Thiện Vũ Linh.

Cô định gọi cho anh nhưng nghĩ lại anh sẽ sợ cô mệt, lại cất công chạy sang trường cô để lấy.
Cô muốn chủ động, muốn sang bên đó tạo bất ngờ cho anh, đồng thời mang cho anh một ly trà chiều.

Cứ nghĩ đến vẻ mặt anh sẽ vui như thế nào khi thấy cô tới tận lớp tìm anh, cô lại không kìm được mà cười khúc khích.
Tung ta tung tăng nhảy chân sáo, vừa vào trường đã thấy một đám đông rần rần từ xa, cô không khỏi thắc mắc.
Hôm nay có nhân vật tai to mặt lớn nào đến sao? Hay lại có tuấn nam mỹ nữ nào làm chuyện gì nổi bật rồi? À mà bạn trai cô hình như cũng là tuấn nam đấy, không lẽ là anh ấy?
Một cảm giác tò mò khó hiểu thôi thúc Thiện Vũ Linh đổi hướng từ toà nhà khoa Quản trị kinh doanh, hướng tới nơi đám đông đang tụ tập.
Càng tới gần, cô càng nghe rõ hơn tiếng xì xầm bàn tán của những sinh viên đang buôn chuyện.
"Cô ấy xinh đẹp thật đấy.

Từ giờ lại có hoa khôi mới rồi."
"Ừ, chưa bao giờ thấy ai trông dịu dàng thanh tao như tiên nữ thế kia."
"Mà cô ta quen biết nam thần Diệp Vũ sao? Không phải là bạn gái đấy chứ?"

"Cậu điên à? Bạn gái Diệp Vũ là Thiện Vũ Linh hoa khôi trường bên cơ mà."
"Nhưng danh tiếng cô ta xấu lắm, Diệp Vũ làm sao lâu dài với một người như cô ta được."
"Tôi ủng hộ một phiếu cho cô nữ thần mới này với Diệp Vũ, trông thanh thuần đáng yêu, như vậy mới xứng với nam thần chứ."
Thiện Vũ Linh nghe rõ mồn một từng lời bàn tán, chút bất an trong lòng đã lớn hơn.

Là ai mà cho dù Diệp Vũ đã có bạn gái vẫn cố gán ghép như vậy?
Cô lén lút tiến lên phía trên một chút, xuyên qua màn người nhìn thẳng về trung tâm của sự bàn tán.
Thiện Vũ Linh đã nhìn thấy rồi, chính là cô gái cô đã giúp trên xe buýt hôm trước.
Cô gái ấy thực sự đẹp như thiên tiên, làn váy mỏng khẽ bay trong gió, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tôn lên vẻ điềm đạm đáng yêu, mái tóc dài xoăn nhẹ buông lơi trên vai, khuôn mặt xinh xắn vừa nhỏ vừa trắng trẻo, đôi môi mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía đối diện.
Mà đối diện cô ấy, chính là Diệp Vũ.
Hai người đứng đó, ánh mắt chỉ nhìn vào nhau như cố nhân không thay đổi, mặc kệ những lời xì xầm xung quanh.
Nếu những ai đã từng trải qua déjà vu thì sẽ hiểu cảm giác của Thiện Vũ Linh lúc này.

Cô nhớ ra rồi.

Chính là khung cảnh này, khung cảnh nam nữ chính gặp lại nhau trong tiểu thuyết.
Trong tiết trời trong xanh gió lành lạnh, nữ chính Minh Yên trở về.

Cô ấy vừa tới đã trở thành nữ thần học đường trong lòng bao nhiêu người.
Khi họ lần đầu gặp lại nhau, đến đất trời âm u mấy ngày trước cũng phải nở nắng vàng, làn gió lay lay mái tóc người thiếu nữ, người con trai nhìn cô ấy không thể rời mắt, khung cảnh lãng mạn đến không thể tả.
Mà cảnh tượng trước mắt Thiện Vũ Linh chính là như thế.
Trái tim trong lồ ng ngực đập thình thịch, đôi chân bất động không thể di chuyển, bất an nhấp nhổm trong lòng hoá thành nỗi sợ.
Cô ấy về rồi.
Minh Yên, bạch nguyệt quang trong lòng anh, cô ấy đã trở về rồi, còn về sớm hơn nửa năm so với tiểu thuyết.
Vậy thì anh với cô phải làm sao đây?
Anh sẽ vì cô ấy mà chia tay với cô phải không?
Thiện Vũ Linh không dám nhìn nữa, cô quay đầu bỏ chạy thật nhanh, cũng không cần biết chạy đi đâu, chỉ cần nơi nào đó thật xa chỗ này.
Khi dừng lại thì cô nhận ra bản thân đã đang đứng trong công viên xanh gần trường.

Thiện Vũ Linh ngồi trên băng ghế trong một góc khuất rồi bật khóc.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Cô rất sợ, sợ anh cứ thế chia tay với cô, sợ anh sẽ bỏ cô theo người ấy, sợ tất cả những điều ngọt ngào chỉ là nhất thời, lại sợ cô sẽ ghen tuông xấu xí như nguyên chủ để giành lấy anh.

Mà nỗi lòng này, cô không thể chia sẻ với một ai, chỉ có thể khư khư ôm giữ trong lòng.
...----------------...
Diệp Vũ nhìn chằm chằm cô gái đã lâu không gặp trước mặt, không khỏi ngạc nhiên.
Cô ấy không từ mà biệt đã bốn năm rồi, giờ lại đột ngột xuất hiện ở đây.

Cô gái bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, giọng nói nhỏ nhẹ, đôi môi mỉm cười:
"Vũ, lâu rồi không gặp."
Anh còn đang ngạc nhiên đến không kịp phản ứng, nghe giọng nói của cô thì bất chợt tỉnh lại, chầm chậm cất lời:
"Lâu rồi không gặp."
"Nói chuyện với tớ một chút được không?"
"Được."
Anh đi cùng cô tới nơi khác ít người vây xem hơn.

Chỉ là tự dưng cảm thấy gì đó nhói lên trong lòng, bất an, anh đưa mắt hướng ra phía cổng trường thưa thớt sinh viên.
Nhưng chẳng có bóng hình nào quen thuộc cả.
"Vũ, cậu sao thế?"
"Không có gì." Anh lắc đầu quay lại.
"Sao cậu lại ở đây?" Anh nhìn cô mà hỏi.
Đã lâu không gặp, Minh Yên đã tưởng tượng ra hàng nghìn viễn cảnh anh và cô lần đầu gặp lại.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận sự giận dữ hoặc lạnh nhạt từ anh, nhưng dáng vẻ xa lạ này của Diệp Vũ vẫn khiến cô không khỏi đau lòng.
"Tớ về nước rồi.

Trường bên kia có liên kết với Đại học A nên tớ về đây hoàn thành chương trình học.

Thật tốt khi được cùng trường với cậu."
"Ừ."
Anh cũng chỉ đáp lại như vậy, đầu óc đang rất mất tập trung.
Chần chừ một lúc, cuối cùng Minh Yên cũng hỏi ra:
"Cậu không hỏi năm đó vì sao tớ đi, cũng không hỏi vì sao tớ về à?"
"Năm đó sao cậu cắt đứt liên lạc?"
Diệp Vũ quay trở lại câu chuyện, hỏi ra câu anh đã thắc mắc và cũng là nguyên do anh tức giận cô từ đó giờ.

"Năm đó ba mẹ tớ ly dị, tớ phải theo ba ra nước ngoài.

Hơn nữa, tớ..."
Cô ấy ngừng lại, ngăn không cho bản thân mình nói tiếp câu chuyện.

Thực ra, năm đó cả trường đều ngầm hiểu cô và anh là một đôi, ba anh đã từng tìm cô nói chuyện, cũng không gay gắt gì nhưng ý tứ vẫn là muốn cô tránh xa một chút để anh chuyên tâm học hành.
Lúc đó còn nhỏ, cô cảm thấy rất tổn thương lòng tự trọng, lại đúng lúc ba mẹ ly dị, cô lại càng tự ti hơn.

Cứ như thế, cô rời đi không để lại một lời từ biệt, cũng xoá hoàn toàn liên lạc với mọi người.
Nhưng bây giờ nói gì đi nữa thì cũng là do bản thân cô tự từ bỏ.
Minh Yên khẽ cười:
"Dù sao tớ cũng trở về rồi.

Xin lỗi cậu vì đã không liên lạc."
"Ừ"
Một câu "ừ" này cũng thật làm người có tình đau lòng muốn chết.

Chẳng giận chẳng hờn giống như vốn dĩ anh không để ý hay quan tâm gì vậy.
"Tôi có việc bận rồi.

Gặp cậu sau."
Từ nãy giờ anh cứ thấp thỏm không yên, liền vội chào Minh Yên rồi rời đi.
"Vũ..."
Minh Yên đứng bật dậy gọi tên anh, nhưng cũng chỉ biết im lặng nhìn bóng anh khuất dần sau hàng cây rồi mất hút.
Rốt cuộc là anh giận cô hay là không giận cô đây?


Bình Luận (0)
Comment