Nhắc đến Vưu Kiện, tâm tư Âu Dương Kiều Vỹ lập tức rung động. Cậu nâng mắt nhìn Chúc Văn vẫn âm hiểm mỉm cười với mình, hồi sau mới bất đắc dĩ chấp nhận cái thử thách đáng ghét kia.
Lúc mọi người đang nhốn nháo cho thử thách mới từ bạn học khác, Âu Dương Kiều Vỹ đã đi sang bên cạnh chỗ của Chúc Văn, thầm mắng:
“Chúc Văn, cậu thật chiêu trò!”
Chúc Văn tì cằm cười cười, sau đó kề sát tai bé con nói, “Không phải đây là cơ hội để cậu được gần gũi với thầy Vưu hay sao? Tớ chính là giúp đỡ tên ngốc nhà cậu đó.”
“Giúp đỡ?” Âu Dương Kiều Vỹ trợn tròn mắt, “Ai bảo cậu mình muốn gần gũi với thầy ấy?”
Lúc này vì quá thẹn mà Âu Dương Kiều Vỹ không kìm được âm lượng của câu nói, khiến cho nhiều người trong lớp đồng loạt quay đầu xuống nhìn về phía cậu và Chúc Văn. Chúc Văn ở một bên lấy tay che mặt đầy ngượng ngùng. Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại không xấu hổ, chỉ dùng mặt lạnh nhìn lại tất cả bọn họ.
“Tiểu Vỹ, cậu đừng bức xúc như thế chứ!” Chúc Văn hạ tay xuống, phẩy phẩy tạo thành một làn gió mát mẻ, hòng phủi bay cơn tức giận từ đối phương.
Làn gió thổi từ tay Chúc Văn làm cho vài sợi tóc mai lòa xòa trước trán của cậu khẽ bay lên.
Âu Dương Kiều Vỹ vẻ mặt lạnh như băng nhìn cô bạn thân, nhưng nào ai biết được bên trong trái tim của bé con thì không hề lạnh như vậy. Ngược lại còn ấm áp và đầy những rung động của thiếu niên.
Giờ ra chơi, Chúc Văn chìa ngón tay chọt chọt vào lưng của người bàn trên, cười nói, “Tiểu Vỹ, đến lúc rồi.”
Đến lúc đem về đây chữ ký của thầy Vưu rồi, Tiểu Vỹ!!!
Âu Dương Kiều Vỹ buông bút xuống, gấp sách vở lại rồi mới quay lưng nhìn Chúc Văn. Thấy cô bé cười tươi thật tươi, cậu cũng không nỡ giận dỗi thêm một trận nào nữa.
“Chỉ cần lấy chữ ký thôi đúng không?”
“Ừm, đơn giản mà.” Chúc Văn chớp chớp mắt.
Theo như thử thách Chúc Văn đưa ra, Âu Dương Kiều Vỹ đi đến phòng giáo viên tìm Vưu Kiện. Thoạt đầu cậu không dám trực tiếp đi vào, chỉ dám đứng ở bên ngoài, canh xem có giáo viên nào mở cửa thì nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái.
Đáng tiếc, gần nửa giờ ra chơi trôi qua, cậu cũng không nhìn thấy giáo viên nào ra ra vào vào. Vì vậy, Âu Dương Kiều Vỹ đành phải chủ động mở cửa phòng mà tìm kiếm.
Lúc cửa phòng mở ra, Âu Dương Kiều Vỹ phát hiện trong phòng không có đến năm giáo viên, mỗi người đều đang chú tâm làm công việc riêng của mình. Nghe thấy tiếng động, một thầy giáo đã ngẩng mặt nhìn lên, nhận ra cậu liền nghiêm khắc hỏi:
“Trò tìm ai?”
Âu Dương Kiều Vỹ giật thót mình, hai bàn tay lồng chặt vào nhau, miệng ấp úng mãi mới nói hoàn chỉnh, “Dạ, vâng…em em tìm thầy Vưu ạ.”
“Thầy Vưu à?” Thầy giáo nghiêm khắc kia nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới nói, “Có lẽ là ở trên sân thượng, không thì ở ngoài sân vận động.”
Âu Dương Kiều Vỹ có đáp án, mặt mũi vui vẻ đáp, “Em cảm ơn thầy nhiều ạ!”
Sau đó nhanh chóng mất hút ở phía cuối hành lang. Trên đường đi ra ngoài sân vận động, cậu bỗng nghĩ đến một việc. Không quan trọng thầy đang ở đâu, chỉ cần không phải đang ở cùng cô giáo Dương là tốt rồi!
Ý niệm này xẹt qua não, vậy mà bất giác làm môi ai đó cong lên mỉm cười.
Âu Dương Kiều Vỹ tìm đến sân vận động nhưng không thấy Vưu Kiện, thế là cậu nhanh chóng xoay người chạy lên sân thượng. Lúc gần đến nơi, bé con bỗng nhíu mày dừng lại.
Sân vận động không có thầy, vậy hẳn là ở trên sân thượng. Nhưng mà…thầy lên sân thượng một mình để làm gì? Nếu không phải đi một mình thì đi với ai? Không, không được, chắc không phải là đi cùng…
Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi bí xị chạy đến cửa sân thượng. Lúc này cậu giảm tốc độ, đi rón rén đầy mập mờ bước vào bên trong. Khoảng gió lộng thổi tung mái tóc hung đỏ của cậu. Bầu không khí im ắng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng gió. Khung cảnh ồn ào bên dưới sân trường dường như bị tách biệt hẳn với trên này.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng lặng nhìn ngắm bầu trời một chốc rồi mới đi tìm người kia. Cậu ngó đông ngó tây, sau đó đi về hướng không có ánh mặt trời, ngay lập tức nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.
Tâm tư rục rịch khó kiểm soát.
Đặt tay lên ngực trái kìm xuống những âm thanh bump da bump của mình, Âu Dương Kiều Vỹ hít sâu một hơi rồi đi về phía trước. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần hơn. Tiếng tim đập cũng theo đó mà nhanh dần lên.
Được rồi, bình tĩnh nào, chỉ là gặp thầy ấy xin chữ ký thôi mà.
Âu Dương Kiều Vỹ tự trấn an mình, lát sau cậu cẩn thận ngồi xổm trên mặt đất, chăm chú quan sát vẻ mặt lúc ngủ của Vưu Kiện.
Thật may quá, thầy không ở cùng với cô Dương.
Hmm dáng vẻ khi ngủ của thầy cũng có thể hút hồn người khác đến như vậy sao?
Âu Dương Kiều Vỹ ngốc lăng chống cằm ngắm nghía đối phương.
Thầy à, thầy có biết là em rất thích rất thích…thầy hay không?
Tâm sự trong lòng như theo làn gió ngân lên từng câu từng chữ, chỉ tiếc là Vưu Kiện không cách nào nghe thấy được chúng.
Âu Dương Kiều Vỹ ép gọn bàn tay trên đầu gối, ánh mắt tập trung nhìn từng nét trên khuôn mặt của Vưu Kiện. Vài giây sau, trái tim một phút không nghe lời lý trí, đầu khẽ rướn về đằng trước, hơi thở chậm rãi mà căng thẳng phả ra, nóng rực.
Lúc này không rõ là vì lý do gì cả người lại nóng đến như vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ không suy nghĩ về nó, nhất mực để trái tim điều khiển mọi hành động hiện tại của mình.
Một chút gần gũi, một chút táo bạo cùng một chút nhất thời, cậu đã in môi mình lên một bên sườn mặt của Vưu Kiện.
Cảm giác nóng ran mềm mại từ môi bé con hòa lẫn với sự lạnh lẽo trên gò má của Vưu Kiện bất giác khiến cho anh mở mắt tỉnh dậy.
Vưu Kiện thật sự tỉnh giấc rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ thoáng giật mình lùi lại phía sau, không cẩn thận đã vướng tay vướng chân ngã uỵch ra đất. Còn Vưu Kiện vẻ mặt không đổi đăm đăm nhìn kẻ vừa “hôn lén” mình, trong lòng không biết đang là loại cảm xúc như thế nào.
“Thầy…thầy tỉnh rồi!” Bé con mấp máy môi, muốn nói gì đó để cứu vãn tình hình nhưng nghĩ một lúc lâu vẫn không ra thêm được chữ nào.
Ngược lại, Vưu Kiện nhẹ chớp mắt một cái, cánh tay đang đặt trên đầu gối vẫn giữ nguyên. Anh nhìn cậu, như muốn giả vờ không biết chuyện gì vừa xảy ra, bèn nhàn nhạt nói:
“Sao trò lại ở đây?”
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi, từ dưới đất đứng dậy, hai tay giấu ở sau lưng xoa xoa bối rối.
“Em tìm thầy có chút chuyện ạ.”
Vưu Kiện đổi tư thế ngồi, nghiêm túc lắng nghe.
“Chuyện là…” Âu Dương Kiều Vỹ hít một hơi lại một hơi, “Sáng hôm nay em cùng mấy bạn trong lớp chơi trò sự thật hay thử thách. Em đã chọn thử thách. Người đưa thử thách cho em là Chúc Văn…”
Vưu Kiện có chút bất đắc dĩ, “Thử thách là hôn lén thầy?”
Nói ra lời này rồi anh mới phát hiện bản thân nghiêm túc không được nửa giây, càng không thể xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Đáng chê trách! Làm cho thằng bé phải ngượng ngùng rồi.
Còn ở phía bên kia hiện tại đang có một con cá bé nhỏ vừa mới bị hai từ “hôn lén” hút hết sinh khí, mắc cạn giãy giụa thoi thóp.
Hôn…hôn…lén…
Không thể nào, thầy ấy hóa ra đã…đã…biết tất cả!
Âu Dương Kiều Vỹ mặt mũi tái mét, chỉ muốn một bước quay đầu chạy trốn. Nhưng vì thử thách còn chưa hoàn thành, cậu cũng không muốn mình phải bất tín với mọi người như vậy.
Có chơi có chịu, kiểu gì cũng không chùn bước.
Nghĩ vậy, Âu Dương Kiều Vỹ từ thoi thóp trở về hình dáng bình tĩnh, lắc đầu phủ nhận, “Dạ không phải, thử thách là…chữ ký của thầy.”
“Chữ ký?” Lần này đến lượt Vưu Kiện phải hổ thẹn vì một phút vạ miệng của mình.
Anh cười cười, “Ra là muốn xin chữ ký của thầy.”
Bé con đảo mắt nhìn xuống đôi giày của mình, cười mếu, “Vâng, thầy hãy ký cho em một cái, như vậy em đã xong thử thách rồi. Em có đem theo giấy đây, đợi một—”
“Thật ra không cần.” Vưu Kiện mỉm cười, “Thầy có cách ký khác nhanh hơn nhiều đấy. Có muốn xem thử không?”
Động tác tìm kiếm của cậu bỗng dừng lại. Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu khó hiểu nhìn Vưu Kiện, hoàn toàn không biết đối phương đang âm mưu bày trò trêu chọc mình.
“Cách như thế nào ạ?”
Vưu Kiện nheo mắt ngẫm nghĩ vài giây, sau đó vẫy tay gọi cậu lại gần. Khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia đến rồi, anh mỉm cười giảo hoạt thì thầm:
“Cúi xuống một chút.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngoan ngoãn làm theo, không chút đề phòng.
Chẳng lâu sau đó, bé con ngay lập tức cảm nhận được làn hơi lạnh lẽo phả lên ngần cổ của mình. Lúc này cậu mới nhận ra khoảng cách cả hai đang rất gần, toàn thân thoáng cái đóng thành tượng băng.
Cả gương mặt Vưu Kiện đã áp sát đến cổ của đối phương, chỉ còn một bước nữa sẽ in lên một dấu hôn. Thế nhưng đây chỉ là một trò đùa nhây của anh mà thôi, hoàn toàn không có ý định sẽ tạo một nụ hôn thật sự.
Vì vậy, anh lùi lại, chứng kiến con cá bé nhỏ bị đóng băng mà bật cười thành tiếng. Vưu Kiện đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục cho thật đàng hoàng rồi gõ lên đầu cậu một cái.
“Được rồi, đưa giấy đây thầy ký cho.”
Âu Dương Kiều Vỹ từ trong cơn mê hoặc dần tỉnh táo, ánh mắt thẫn thờ nhìn Vưu Kiện, tay vẫn theo phản xạ rút tờ giấy đưa cho anh. Vưu Kiện ký xong lập tức rời đi.
Trước khi để anh đi mất, bé con đã vội hỏi, “Khi nãy thầy làm như vậy là sao ạ?”
Vưu Kiện không quay lưng, bông đùa đáp, “Sau này em cũng sẽ hiểu thôi. Hãy để người em thích ký cho em chữ ký đó, như vậy mới ý nghĩa.”
Lời đã nói xong cũng nhanh chóng trôi theo cơn gió lồng lộng ở sân thượng. Chỉ còn sót lại tiếng tim đập thình thịch ở trong ngực người nào đó.
Âu Dương Kiều Vỹ một mình lưu lại trên sân thượng, cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của Vưu Kiện. Tuy cậu chưa hiểu hết được những điều mà người kia suýt làm với mình, nhưng theo câu nói của anh thì cậu hiểu được một điều.
Chỉ cần là Vưu Kiện, mọi thứ đều sẽ có ý nghĩa.
Bởi vì cậu thích người đó, vô cùng thích người đó.
…
Cầm ly sữa uống một hớp lớn, Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại, vô tình nhìn thấy tin nhắn từ người kia nhảy ra. Lập tức, ly sữa cùng rổ bánh kẹo nhanh chóng biến thành kẻ vô hình.
Bởi vì cái tên Karl YJ còn ngọt ngào hơn gấp mấy lần.
Karl YJ: Nhóc con cũng nghe bài này nữa sao? Lẽ nào đang thích ai rồi?
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn xuống đường dẫn hiện ra trong khung chat, nháy mắt lại ngại ngùng xấu hổ. Không nghĩ chỉ là chia sẻ một bài hát dễ thương mà có thể khiến Vưu Kiện để tâm đến như vậy.
Bé con cười rộ trong lòng, tự nhủ mỗi ngày đều chia sẻ những bài hát đáng yêu dễ thương.
Tranh Tranh: Chỉ là giai điệu bài hát vui nhộn đáng yêu nên mới chia sẻ thôi. Chú thích bài đó sao?
Karl YJ: Ừ, nghe rất yêu đời, hoàn toàn trái ngược với tôi.
Tranh Tranh: Trái ngược? Lẽ nào chuyện tình cảm của chú không suôn sẻ?
Vưu Kiện nhâm nhi ly huyết tửu, suýt nữa thì bị câu hỏi kia làm cho sặc một trận. Anh ngả người cười thành tiếng, khiến cho Bắc Ni đứng gần đó phải ngoái đầu tò mò.
Ôi đứa trẻ này…
Karl YJ: Có thể nói là vậy. Những người ngoài kia đều không muốn bên tôi dài lâu.
Tranh Tranh: Chỉ là chưa có duyên nợ thôi, chú đừng bi quan quá. Rồi sẽ có người hợp với chú.
Âu Dương Kiều Vỹ cười hì hì một mình, người đấy sẽ là em đây, thầy ạ.
Vưu Kiện cũng cười đầy thâm hiểm, những người ngoài kia đúng là không ai bên cạnh mình dài lâu, vì đôi khi bọn họ sẽ chạm mặt nhau, từ đấy thì dứt khoát với mình, haiz.
Tranh Tranh: Này chú, khi thích một người có phải mình sẽ muốn tìm hiểu về người đó không?
Karl YJ: Ừm, chính xác. Quả nhiên nhóc con đang thích ai rồi.
Tranh Tranh: Thường thì sẽ tìm hiểu sở thích của họ đúng không?
Karl YJ: Ừm, ví dụ sở thích ăn uống, giải trí…
Tranh Tranh: Chú thích ăn gì?
Vưu Kiện nhíu mày, câu hỏi này có ý gì?
Quan trọng hơn là, mình có thể ăn thứ gì ngoài máu?
Vưu Kiện lắc đầu bật cười.
Karl YJ: Tranh Tranh.
Tranh Tranh: ???????????????????
Tranh Tranh: Chú, chú nói nhầm gì rồi sao?
Âu Dương Kiều Vỹ trở nên kích động chỉ biết trừng mắt nhìn vào điện thoại. Hai cái má phúng phính bất giác đỏ lên. Miệng cong cười cười tếu táo.
Karl YJ: Haha, Tranh Tử, là Tranh Tử (*).
Tranh Tranh: À…ra là ăn cam. Chú sau này nói chuyện cũng đừng nhầm lẫn như vậy chứ.
Karl YJ: Sao nhóc con lại kích động thế kia? Thật là đáng nghi ngờ.
Tranh Tranh: Tôi phải đi học bài rồi, hôm khác sẽ lại tâm sự với chú.
Karl YJ: Được, tạm biệt nhóc con.
Khi thấy Tranh Tranh kia đã rời khỏi cuộc trò chuyện, Vưu Kiện liền đặt điện thoại sang một bên. Tay anh cầm ly rượu còn chưa đến một nửa, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Nhắm mắt lại, Vưu Kiện bỗng tự hỏi, lẽ nào bản thân gặp bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện bông đùa như thế sao? Còn nữa, cảm giác trêu đùa Tranh Tranh sao lại có chút tương đồng với tên nhóc tóc hung đỏ kia nhỉ?
Mà, nhóc con đó tên gì ấy nhờ, hình như là…Kiều Vỹ.
Cứ như vậy, trước khi thiếp đi trên ghế salon mát rượi, tâm trí của Vưu Kiện chỉ còn sót lại một khuôn mặt bầu bĩnh bé nhỏ mang tên Âu Dương Kiều Vỹ.
Hết chương 10.(*): Tranh Tử 橙子 là quả cam. Vưu Kiện trêu Vũy nên gọi là Tranh Tranh 橙橙.