Bộ dạng đĩnh đạc, thành thục, mê hoặc này như vẽ nên một tâm bão trong lòng Âu Dương Kiều Vỹ.
Tâm bão bắt đầu xoay tròn, dần dần lớn hơn, làm cõi lòng cậu dậy sóng.
Những gì đang xảy ra trước mặt cậu, không phải là trò đùa đấy chứ?
Giám đốc của Quý Phi, vậy mà lại là Vưu Kiện?
Chuyện này…
Đôi đồng tử khép lại, dường như không muốn tin vào mắt mình.
Giám đốc mang họ Nghiêm?
Chuẩn bị kết hôn ở bên nước ngoài?
Tất cả những điều này đều là sự dàn dựng tinh vi của Vưu Kiện hay sao?
Thậm chí đến cả lời nói dối, cô thư ký bên cạnh cũng có thể nói ra mượt mà đến như vậy.
Quả nhiên, chủ nào tớ nấy.
Âu Dương Kiều Vỹ không rõ cảm xúc lúc này của bản thân đang như thế nào. Tích cực hay tiêu cực, buồn phiền hay vui mừng? Cậu chỉ biết Âu Dương Chấn Anh vừa mới quay đầu nhìn mình bằng một đôi mắt kinh ngạc.
Và cậu cũng dám chắc, ông đang cực kỳ tức giận khi nhìn thấy Vưu Kiện.
Hẳn là quá khứ năm ấy vẫn chưa nguôi ngoai ở trong lòng, hoặc là, vốn dĩ đã phần nào nguôi ngoai nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của anh thì mọi chuyện sẽ bị bới móc lại ngay.
Âu Dương Chấn Anh quay đầu lại, cúi nhìn bàn tay thon dài cứng rắn của Vưu Kiện đang duỗi ra, đè nén tâm trạng thất kinh của mình, bắt lấy tay anh.
Một cái bắt tay mang theo sự ngỡ ngàng và bất đắc dĩ.
Sắc mặt Vưu Kiện không hề thay đổi từ đầu chí cuối. Khi anh ngồi xuống ghế, phóng viên đã chực chờ giơ micro cùng máy ảnh tới, phóng vấn liên tục mấy câu riêng tư.
“Vưu Kiện, xin hỏi anh thật sự là giám đốc của Quý Phi bao lâu nay sao?”
“Lý do vì sao anh vốn không muốn lộ mặt ra với giới bên ngoài nhưng bây giờ anh lại đổi ý thế ạ?”
“Vưu Kiện, hãy nói một chút về sự hợp tác ngày hôm nay đi? Vì sao anh muốn hợp tác cùng JIei sau một loạt tai tiếng như vậy?”
Tiếng máy ảnh vang lên tách tách, ánh sáng rọi vào mắt của ba người ngồi ở bàn họp báo. Vưu Kiện vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi, chưa vội trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Âu Dương Chấn Anh thì cảm thấy hơi gượng gạo, đôi lúc sẽ liếc nhìn anh một cái, trong lòng đang muốn xem liệu anh sẽ trả lời phỏng vấn như thế nào.
Một hồi lâu sau, Vưu Kiện khẽ giơ bàn tay lên, tỏ ý các phóng viên hãy im lặng một chút.
Ngay lập tức, cả phòng họp báo chìm trong yên tĩnh.
Vưu Kiện đưa mắt quan sát một lượt các phóng viên rồi mới cất tiếng: “Điều đầu tiên mà tôi muốn khẳng định, chính là về thân phận của tôi. Tôi thật sự là giám đốc của Quý Phi. Bao lâu nay không hề lộ mặt ra với bên ngoài cũng vì việc này không cần thiết. Tất cả công việc tôi đều phân bổ cho từng nhân viên và bộ phận thích hợp, chỉ cần bọn họ làm việc tốt, đem về lợi nhuận cho công ty đã đủ rồi. Việc tôi có xuất đầu lộ diện hay không cũng không hề ảnh hưởng đến những đối thủ cạnh tranh. Còn về việc hợp tác lần này, lý do tôi muốn đầu tư vào JIei là bởi tôi có thể nhìn thấy được tài năng và thực lực của họ. Họ là những người tài giỏi, không thể đơn thuần đánh giá qua một vài tai tiếng thậm chí còn chưa xác định rõ được nguyên nhân từ đâu. Tôi có thể khẳng định với tất cả mọi người ở đây, khoảng thời gian cùng làm việc với JIei, tôi cảm nhận được họ làm việc bằng lương tâm và nhiệt huyết. Sau này, tôi vẫn muốn tiếp tục hợp tác cùng họ để tạo ra thật nhiều sản phẩm khác nhau cho khách hàng. Hy vọng tất cả mọi người sau khi nghe được những lời này sẽ cùng nhau nhiệt tình ủng hộ cho chúng tôi – những con người đã miệt mài làm việc không ngại khó khăn này.”
Những lời vàng ngọc này giống như một loại bùa mê, rót vào tai từng người có mặt trong phòng họp, khiến cho tất cả phút chốc đều mơ màng chìm đắm.
Rosia đứng ở sau lưng anh thậm chí còn cảm thấy có chút kinh ngạc. Vì giám đốc Vưu mà cô biết chưa bao giờ mở miệng khen ngợi ai như thế.
Đằng này, anh không chỉ khen ngợi mà còn muốn tiếp tục hợp tác thêm vài lần nữa. Cô ngẫm lại từng lời mà anh vừa nói, đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ rất kỳ quái.
Giám đốc Vưu hình như không chỉ đơn thuần khen ngợi thực lực của JIei, mà còn có ý…bảo vệ danh tiếng của họ nữa?
Nhưng mà, tại sao lại phải ra mặt bảo vệ cơ chứ?
Sau khi nghe anh nói xong, Âu Dương Chấn Anh không nhịn được quay đầu qua nhìn một cái. Vưu Kiện dứt lời cũng nghiêng mặt nhìn ông, khóe môi khẽ cong lên, cười đến phóng khoáng.
Trong lòng anh chợt nghĩ, liệu có thể xóa được quá khứ không mấy tốt đẹp ngày xưa hay không đây?
Nhưng Âu Dương Chấn Anh vẫn còn giận. Ông thầm nói với bản thân, cậu đừng hòng xí xóa tất cả với tôi chỉ vì lần hợp tác này.
Phóng viên vẫn tiếp tục phỏng vấn ba người thêm vài câu nữa. Khoảng mười lăm phút sau, buổi họp báo ra mắt sản phẩm kết thúc.
Vưu Kiện đứng dậy, xoay người, bắt tay với Âu Dương Chấn Anh.
Máy ảnh giơ lên, lưu lại khoảnh khắc tốt đẹp này.
Chỉ một sớm một chiều, bức ảnh đã được đăng lên khắp các mặt báo, từ báo giấy đến báo mạng, đâu đâu cũng lan truyền nhiệt tình về vị giám đốc bí ẩn của Quý Phi.
Lúc trở về phòng, Âu Dương Chấn Anh đi tới tự rót cho mình một tách trà nóng. Khi cầm lên uống một ngụm, ông lại nhăn mặt bỏ xuống vì quá nóng. Hóa ra tâm trạng của ông vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Từ đầu chí cuối, ông buộc phải luôn mỉm cười trước ống kính một cách giả tạo.
Bây giờ mới có thể thả lõng cơ mặt của mình, nhưng đầu chân mày vẫn chau vào nhau.
Âu Dương Kiều Vỹ mới đóng cửa lại đã nghe thấy người phía sau nghiêm giọng hỏi: “Con nói thật đi, con có biết chuyện này hay không?”
Thật lòng mà nói, oan ức cho cậu quá, không phải sao?
Chuyện này đến tận hôm nay cậu mới biết còn gì. Chính cậu cũng rất sững sờ, không lẽ ba cậu không nhìn thấy được vẻ mặt cứng đờ khi nãy của cậu à?
Âu Dương Kiều Vỹ thở dài đáp: “Con thật sự không biết chuyện gì hết. Điều con biết duy nhất là giám đốc này họ Nghiêm, còn chuẩn bị kết hôn nữa.”
Âu Dương Chấn Anh quay người lại, rướn mày lên hỏi: “Nó sắp kết hôn rồi?”
“Cái này con không biết.” Cậu cắn môi, bỗng dưng khó chịu vì câu hỏi của ba mình, “Nhưng hình như không phải, tất cả chỉ là dàn dựng thôi. Có lẽ người đó muốn hợp tác với con nên mới tạm thời giấu đi danh tính.”
Âu Dương Chấn Anh khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: “Nó mà còn biết sợ là gì à? Sợ con sẽ từ chối sự giúp đỡ này sao? Hai đứa, rốt cuộc là có chuyện gì rồi đúng không? Kiều Vỹ, có phải con đột ngột về nước là vì…nó không?”
Tâm tình cậu chỉ vì câu hỏi này mà sốt sắng hẳn lên.
Nếu cậu nói không phải thì chính là nói dối. Nhưng đây chỉ là một phần của lý do thôi, chứ không phải hoàn toàn là vì Vưu Kiện.
Đứng dưới áp lực của Âu Dương Chấn Anh, Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy mình không có đường lui, nhưng tiến tới thẳng thừng thừa nhận thì cũng chết sớm.
Cậu nhắm mắt lại nghĩ ngợi rất lâu mới tùy ý đáp: “Mọi chuyện không rắc rối như ba nghĩ đâu. Con về đây là vì thật sự muốn giúp đỡ công ty của nhà mình. Còn về chuyện giữa con và Vưu Kiện, chúng con hoàn toàn trong sáng, chẳng có gì ngoài công việc cả.”
Âu Dương Chấn Anh lần này nghiêm túc nhìn cậu, thấp giọng hỏi: “Sau này thì sao?”
Sau này thì có liên quan gì khác nữa hay không?
Câu hỏi này, quả thực muốn dồn ép cậu vào đường cùng.
Sau này ra sao, chính cậu cũng không rõ nữa.
“Con chưa biết nữa.” Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của ông, bình tĩnh nói tiếp, “Nhưng nếu sau này chúng con có gì đi nữa, liệu ba có chấp nhận được không?”
Rốt cuộc thì cũng chịu nói ra rồi?
Âu Dương Chấn Anh chưa gỡ xuống khuôn mặt căng thẳng khó chịu của mình. Ông cầm tách trà đã nguội bớt lên uống rồi thở dài một tiếng nói:
“Còn phải phụ thuộc rất nhiều chuyện khác nữa. Không thể chỉ suy xét vào tình cảm của hai đứa được.”
Nói rồi ông bỏ tách trà xuống, đi tới bên cửa phòng, định rời khỏi. Nhưng trước khi đi, ông bỏ lại một câu nhắc nhở:
“Con cũng đừng quên chuyện của ba năm trước*, suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định giẫm lên vết xe đỗ của chính mình.”
Cửa phòng mở ra, đóng lại rất nhanh.
Âu Dương Kiều Vỹ hiểu rất rõ lời nhắc nhở của ông. Tâm trạng nhất thời chùng xuống, khó chịu bứt rứt.
Mặc dù buổi quảng bá sản phẩm hôm nay thành công hơn những gì mà cậu mong đợi, nhưng vẫn còn nhiều chuyện đằng sau lớp hào quang nhất thời này cần phải giải quyết.
Đi tới bên ghế sofa, cậu ngồi xuống, rót một tách trà uống. Trà vừa mới rót, khói còn nghi ngút thì giọng nói của Trình Nặc chợt vang lên.
“Chủ tịch, có ngài Vưu muốn tìm gặp ngài.”
Nghe đến hai tiếng “ngài Vưu” làm cho động tay rót nước cũng khựng lại. Cậu đặt ấm trà xuống, không ngẩng mặt lên nhìn, nhàn nhạt bảo, mời ngài ấy vào.
Vưu Kiện rất tự nhiên mở cửa phòng, bước vào trong. Khi nhìn thấy cậu đang ngồi yên tĩnh thưởng thức trà hoa cúc, khóe môi không nhịn được mà mỉm cười.
Bộ dáng khi thưởng thức trà cũng rất tao nhã, rất thuận mắt, vừa nhìn đã muốn yêu.
Vưu Kiện một tay cắm vào túi quần, dường như dáng vẻ đĩnh đạc trầm tính lúc nãy đã bị gió cuốn đi mất, để lại một Vưu Kiện đúng nghĩa của từ trước đến giờ.
Đứng đắn lại không đứng đắn.
Anh đi đến trước mặt cậu, rũ mắt nhìn xuống ghế sofa, hỏi: “Em không định mời đối tác của mình ngồi xuống sao?”
Sau khi anh chủ động mở lời, cậu mới bỏ tách trà xuống, bất ngờ đứng dậy, nhìn anh cười lạnh một tiếng, không nể tình buông lời châm chọc:
“Hóa ra tên thật của chú là Nghiêm Kiện à? Hay là chú vừa mới đổi tên rồi? À, nghe nói chú còn chuẩn bị kết hôn nữa? Thế chú còn không định gửi tấm thiệp mời cho đối tác của mình sao?”
Từng câu từng chữ như đang gảy nhẹ lên trái tim của anh, khiến nơi đó vừa nhồn nhột vừa nhoi nhói.
Vưu Kiện im lặng nhìn cậu, sau đó tự động ngồi xuống ghế sofa, chân trái vắt lên chân phải, bày ra dáng vẻ phóng khoáng bất kham nói:
“Bé con, tôi vẫn đợi em lựa chọn kiểu mẫu thiệp mời cơ mà?”
Âu Dương Kiều Vỹ quay lại, đôi mắt trừng lớn nhìn đối phương, từ ngữ cơ hồ nghẹn lại ở cổ họng, chẳng cách nào tuôn ra được.
Không nghĩ mình nói đến vậy mà vẫn có thể bật lại được mình.
Cậu thầm cắn xuống môi dưới rồi đi nhanh đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế xoay. Cả người ngả ra sau mặt ghế, cậu xoay một chiếc bút bi trong tay, nói:
“Thế bây giờ chú không định giải thích mọi chuyện sao? Chú lừa gạt đối tác của mình mà thấy thú vị lắm à?”
“Lừa gạt?” Vưu Kiện đưa tay gác trán, không khỏi bật cười, “Này, tôi là ân nhân cứu mạng của em đấy, em còn chưa cảm tạ tôi cho ra trái ra phải mà còn lên giọng với tôi à?”
Cậu bĩu môi: “Không lừa gạt thì là gì? Rosia bảo giám đốc của cô ấy họ Nghiêm, còn chuẩn bị kết hôn bên nước ngoài nữa.”
Đột nhiên, Vưu Kiện liếc nhìn cậu, nở một nụ cười bỉ ổi: “Bé con, có phải em đang muốn tôi khẳng định mọi việc chỉ là nói dối hay không? Nếu không sao em cứ nhấn mạnh việc kết hôn của tôi thế? Đừng lo, tôi còn đang đợi em lựa mẫu thiệp mời, chưa vội kết hôn lung tung đâu.”
Âu Dương Kiều Vỹ buông bút xuống, tì cằm lên bàn tay, hơi mỉm cười đáp: “Vậy thì chú ráng mà đợi đi, khi nào có kiểu mẫu tôi ưng ý thì sẽ xem xét lại chuyện này. Nhưng mà chú đừng đánh trống lảng nữa. Chuyện họ Nghiêm là thế nào? Có liên quan đến Nghiêm Thừa Thừa không?”
“Thì ra em cũng đã biết chút ít rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi thẳng dậy, cả kinh hỏi: “Vậy là…chuyện này có liên quan đến Nghiêm Thừa Thừa thật à? Chú đã mượn danh của cậu ấy để lừa tôi sao? Mà không, có phải hai người đã hợp tác với nhau không vậy?”
Có phải là vậy không?
Chỉ có như vậy, Nghiêm Thừa Thừa mới có thái độ úp mở với mình như thế.
Lại còn cái gì mà chọn Truth nữa.
Rõ ràng là thừa biết mình sẽ hỏi đến chuyện gì rồi.
Nghiêm Thừa Thừa! Cậu dám!
Lúc này, Vưu Kiện bỗng đứng dậy, đi lại gần chỗ của Âu Dương Kiều Vỹ. Anh đứng dựa vào tấm kính sau lưng, ánh sáng bên ngoài đã bị tấm rèm màu kem che khuất, vừa vặn in lại một chiếc bóng màu xám mờ nhạt.
Vưu Kiện ôm hai tay trước ngực, nhìn cậu một chút mới nói: “Đừng trách Nghiêm Thừa Thừa, đây chỉ là một sự giúp đỡ nhau tôi tình anh nguyện mà thôi. Cậu ấy giúp tôi vì tôi đồng ý giúp cậu ấy. Sao nào? Em bực tức cái gì? Chuyện hôm nay đã thành công rồi, em còn chưa định trả công cho tôi à?”
Nói xong anh còn giơ tay ghì lên ngực trái, giả vờ đáng thương nói: “Trái tim tôi chờ đợi hơi lâu rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ xoay ghế lại, hai chân vắt tréo nhau, rất tùy ý mỉm cười: “Trả công? Cái này là do chú tự nguyện giúp đỡ, tôi cũng chưa mở lời nhờ vả.”
Nói xong cậu dừng một chốc, nghĩ ngợi gì đó rồi ngước mắt lên, đôi mắt yêu tinh ánh lên vài tia lém lỉnh.
“Suýt thì quên mất, hôm trước lỡ uống quá say, Nghiêm Thừa Thừa đã mất công đưa tôi về nhà, tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn với cậu ấy. Cả đêm ở bên ngoài hóng gió không về, lại còn ngủ quên trên xe của người ta nữa. Bây giờ mà đi trách ngược lại thì đúng là xấu hổ. Chú thấy đúng không?”
Khóe môi Vưu Kiện khẽ giật một chút.
Đôi mắt anh tối xuống, dường như nhận ra được trong lời kể vô tư của cậu có cái gì đó không đúng lắm.
Giọng của anh cơ hồ trầm khàn khó chịu: “Uống say, đưa về, ở bên ngoài, cả đêm, ngủ quên?”
Âu Dương Kiều Vỹ không ngán trước mặt mình là một mãnh thú, chớp chớp mắt nói: “Chú đang tóm gọn lại ý tứ của tôi đấy hả? Đúng cả rồi—ách.”
Mấy từ cuối chưa thể nói ra, cả người Âu Dương Kiều Vỹ đã nhanh chóng bị anh một tay kéo dậy. Sức lực của anh không cần phải bàn đến nữa, chỉ một tay và một ít sức đã thành công kéo cậu ôm vào trong lòng.
Vưu Kiện một tay nắm chặt tay cậu, tay còn lại vòng qua hông cậu vững vàng ôm lấy.
Hơi thở lành lạnh từ trên đỉnh đầu phả xuống, mang theo một mùi hương quyến rũ nam tính của anh, làm cho trái tim cậu đập hỗn loạn.
Ôm rồi?
Khoan đã, sao lại như vậy?
Âu Dương Kiều Vỹ ở trước ngực anh, không ngừng trừng lớn đôi mắt. Mùi hương chậm rãi len lỏi vào cánh mũi, xâm nhập vào tâm trí yếu mềm của cậu.
Cậu đưa tay muốn đẩy ra nhưng không được.
Vưu Kiện đã ôm được rồi, dễ gì sẽ để cậu trốn thoát?
Anh cúi đầu nhìn cậu, chỉ nhìn thấy hàng lông mi đen nhánh đang khẽ run rẩy.
“Đã bảo, đừng có làm tôi cáu. Chính vì em nên tôi mới như vậy thôi đấy.”
Âu Dương Kiều Vỹ không nhúc nhích nữa, ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa vặn chạm phải khuôn cằm cứng rắn tinh tế đó.
“Đã ai làm chú cáu chứ? Đáng lý chú nên cáu với tay trong của mình mới phải! Vừa làm tay trong cho chú, vừa thổ lộ tình cảm với tôi. Chú xem, người nào đáng ghét hơn?”
Vưu Kiện rũ mắt nhìn xuống, ngón tay miết lấy cằm cậu, không khỏi cười bất đắc dĩ: “Miệng lưỡi đúng là rất ghét! Nhưng em có thể đổi sang chiêu khác được rồi, tôi cảm thấy Nghiêm Thừa Thừa không còn thích em nữa đâu.”
Cậu nheo mắt lại, vẫn còn giả vờ chưa biết chuyện gì hỏi: “Thật vậy à? Không sao, vẫn còn Dalziel thích tôi!”
Chiếc ôm bỗng dưng chặt hơn một chút.
Âu Dương Kiều Vỹ cảm nhận được vòng tay của anh dán lên lưng mình, các ngón tay cũng không yên mà bấu vào chiếc áo sơmi, khiến chỗ đó nhăn lại.
Trái tim còn đập thình thịch chưa yên ổn.
Cậu nghĩ nếu vẫn ôm thêm một lúc nữa, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra!
Con người này sẽ được nước lấn tới, đòi cậu phải trả công cho anh, có khi lại là kiểu trả công mà cậu không hề mong muốn.
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi, bỗng mở miệng hỏi để đánh lạc hướng: “Sao chú lại muốn giúp tôi vậy? Chuyện hợp tác lần này xảy ra không ít sự cố, chú vẫn muốn tiếp tục hợp tác sao?”
Vưu Kiện thả lõng cánh tay ra, để cậu đứng vững dưới mặt đất. Nhưng khoảng cách vẫn không thay đổi. Anh liếc nhìn cánh tay của mình, vẫn còn kiểm soát được, trong lòng khá an tâm.
Anh dựa lưng vào tấm kính, trầm mặc nhìn cậu một chút rồi đáp: “Lý do đơn giản thôi, vì tôi muốn ở gần em hơn một chút.”
Người ta thường nói, nhất cự li, nhì tốc độ.
Trước kia anh đã bỏ lỡ khoảnh khắc được ở gần cậu. Nếu lần này anh không chủ động hợp tác đầu tư với JIei, thì khoảng cách của cả hai sẽ chỉ có thể ngày càng xa hơn mà không tiến triển được gì.
Hiện tại, anh đã là một cổ đông nhỏ trong JIei, công việc hợp tác sẽ được kéo dài, đương nhiên khoảng cách sẽ tự nhiên rút ngắn lại.
Khi nào anh thích, anh đều có thể đến JIei gặp cậu với tư cách là đối tác.
Mặt khác, việc anh quyết định ra mặt với báo chí, một phần cũng vì muốn bảo vệ cho JIei, đồng nghĩa với việc bảo vệ cho người trong lòng của mình.
Công ty Quý Phi có chỗ đứng vững vàng trong giới thương trường, một lời nói ra có khác gì đinh đóng vào cột? Tự khắc, lòng tin của khách hàng dù sớm hay muộn thì cũng sẽ thay đổi.
Bao nhiêu tâm tư này, anh đã kỹ lưỡng sắp xếp đâu ra đó, nhưng không nói hết ra cho cậu biết.
Bấy nhiêu kia thôi đã đủ rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ sau khi nghe xong, tâm tình thoáng chấn động. Ánh mắt vững vàng như vậy, cậu có thể nghi ngờ được sao?
Với cả, Vưu Kiện nói không sai, lần này anh chính là ân nhân của cả JIei và cậu.
Nói cách khác, cậu đang mắc nợ anh, một món nợ không hề nhỏ.
Mà đã có nợ với nhau thì sẽ rất khó mà dứt ra.
Vưu Kiện, từ đầu chí cuối, anh đều suy tính cả rồi, đúng không?
Nhưng cho dù suy tính theo hướng nào đi nữa, lần này anh đã giúp cho tôi rất nhiều.
Qua một lúc thật lâu, cậu thấp giọng nói: “Lần này, cảm ơn chú.”
Vưu Kiện nhận được câu cảm ơn, trong lòng phần nào nhẹ nhõm. Tuy chưa đòi được công lao xứng đáng hơn, nhưng anh cũng vui vẻ chút ít rồi.
“Ngoan lắm!” Anh mỉm cười, lại cúi sát xuống, cơ hồ muốn hôn lên trán cậu, nhưng rồi anh không làm vậy, chỉ dặn dò, “Nhưng em phải cẩn thận một chút, chúng ta vẫn chưa tìm ra được kẻ đó. Có gì, cứ nói với tôi một tiếng.”
Sau đó anh lách qua người cậu, chuẩn bị rời đi.
Dù sao anh vẫn còn nhiều công việc chưa giải quyết xong. Trước mắt, anh còn phải giải thích về việc khuôn mặt của mình trên mặt báo với Vưu Thần nữa đây.
Đúng là khó khăn.
Sau khi Vưu Kiện đi khỏi, Âu Dương Kiều Vỹ trở về ghế xoay, gọi Trình Nặc vào phòng.
Lúc cô bước vào, nhìn thấy cậu đang cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Trình Nặc im lặng đi tới, định lên tiến thì bất ngờ cậu ngẩng đầu dậy, làm cho cô giật cả mình.
“Chủ tịch…” Trình Nặc vô thức lùi một bước, sau đó mới định thần lại, “Chủ tịch cho gọi tôi?”
Âu Dương Kiều Vỹ thu lại ánh mắt tinh quái châm chọc của mình khi nói chuyện với Vưu Kiện. Bây giờ trông cậu rất nghiêm túc, nhất thời khiến đối phương phải căng thẳng.
Cậu lồng hai bàn tay vào nhau, tì cằm lên đó, chậm rãi lên tiếng: “Cô đã bình tĩnh lại chưa?”
Trình Nặc nghe hỏi, hơi sững ra vài giây: “Dạ…tôi, ừm, tôi bình tĩnh rồi ạ. Chúc mừng dự án lần này của chúng ta đã thành công!”
Cậu mỉm cười: “Ừ, thật may là đã suôn sẻ rồi. Khi nãy cô rất hoảng sợ sao? Sợ tôi sẽ nghi ngờ cô là thủ phạm à?”
Không ngờ người kia sẽ hỏi thẳng thừng chuyện này, Trình Nặc im lặng cúi đầu một chút mới gật đầu thừa nhận.
“Vâng, tôi rất sợ, vì chỉ có tôi và ngài biết mật khẩu. Nhưng mà, tôi thật sự không làm chuyện này. Chủ tịch, ngài phải tin tưởng tôi.”
Thấy cô bắt đầu mất bình tĩnh, cậu trấn an: “Được rồi, tôi vẫn chưa buộc tội bất kỳ ai cả. Cô cứ làm đúng việc của mình thôi.”
Trình Nặc mím môi, đôi tay run rẩy: “Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ làm việc thật tốt! Chủ tịch cứ an tâm!”
“Ừ, xong rồi, cô ra ngoài đi.”
Lúc Trình Nặc vừa đi tới cửa, đột nhiên bị câu gọi lại, hỏi một câu không liên quan lắm: “Trình Nặc, cô có thân với Tông Nham không?”
Cả người Trình Nặc cứng đờ.
Câu hỏi này rốt cuộc là có ý gì?
Trình Nặc hít một hơi, quay lại lắc đầu: “Không ạ. Tôi vào công ty sau Tông Nham, trước giờ cũng hiếm khi nói chuyện với nhau. Sao ngài lại hỏi đến anh ấy? Lẽ nào…”
“Không có gì nghiêm trọng đâu.” Cậu bình tĩnh nói, “Vậy cô có biết ai thân với Tông Nham không?”
Trình Nặc nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi đưa ra một cái tên: “Là Tiểu Tư. Cô ấy còn từng nói với tôi, cô ấy thích thầm Tông Nham nữa.”
Cậu nhướn nhẹ chân mày, sau đó gật đầu, không nói gì thêm.
Trình Nặc cũng nhanh chóng bước ra ngoài, lúc đóng cửa lại, bàn tay vịn nắm cửa vẫn còn lạnh toát.
Hết chương 104.*Ba năm: Mình đã chỉnh sửa đoạn thời gian du học thành hơn ba năm rồi, để phù hợp với tình tiết khác trong THK hi.