Lúc Vưu Kiện đi vào đại sảnh của Camouf đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào ở trên lầu một.
Anh ngẩng đầu nhìn một cái rồi đi lên đó. Xung quanh không có khách hàng, nhưng tập trung rất đông vệ sĩ áo đen.
Vưu Kiện đi qua đó, ngay lập tức có một tên vệ sĩ vừa bị đá văng ra khỏi phòng VIP.
Sau đó, có một người đàn ông từ trong bước ra, vẻ mặt hung hãn xấc láo, ngồi xổm trên đất, trong tay còn cầm một con dao găm đang muốn cứa vào cổ của đối phương.
Thấy vậy, Vưu Kiện vừa lên tiếng vừa đi tới: “Anh Mộc, dừng tay!”
Mộc Lục Hà nghe thấy tiếng nói có hơi quen tai, bèn quay đầu qua nhìn, môi nhếch lên: “Yo, cậu Vưu, lâu quá không gặp.”
Vưu Kiện lãnh đạm liếc nhìn hắn: “Hôm nay anh đến sao không báo tôi một tiếng? Vệ sĩ của tôi rốt cuộc đã gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến anh rồi?”
Mộc Lục Hà thu con dao lại, cất vào túi quần. Hắn ngông nghênh cúi nhìn tên vệ sĩ run như cầy sấy dưới đất, cười như không cười.
“Nó làm phật ý anh đây, anh định dọa một chút thôi chứ nào dám ra tay thật.”
Mộc Lục Hà này được xem là nhị thiếu của nhà họ Mộc, nổi tiếng về truyền thống ngành Y. Nhưng hắn lại tách biệt hẳn với anh em của mình, chọn ngành thương mại, bên ngoài buôn bán quần áo thời trang, bên trong buôn cái gì thì chẳng ai biết được.
Tính cách từ nhỏ đã xấc láo ngang ngược, nhiều lần dạy dỗ không được nên Mộc Thượng Nguyên là ba của hắn cũng đành bỏ cuộc. Dù sao ông cũng không thể sống mãi để đi giải quyết những vụ lùm xùm của hắn được.
Dạo gần đây, Mộc Lục Hà có lui đến Camouf để tìm thời gian giải khuây. Nhưng với tính cách ngỗ ngược ấy, hắn luôn kiếm chuyện để gây sự với nhân viên trong này. Mặc dù nhiều lần bị Vưu Kiện cảnh cáo, chứng nào thì vẫn tật nấy, không bỏ được.
Hôm nay lại xảy ra chuyện làm Bắc Ni phải gọi cho anh về gấp.
Vưu Kiện cắm hai tay vào túi quần, bước đến gần hơn, khẽ cười: “Tôi cũng nghĩ là anh không dám ra tay thật đâu. Nếu để chuyện xấu này lọt ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến vị trí tranh cử của anh trai của anh lắm đấy. Tôi nhắc nhở chút cho anh nhớ thôi, anh Mộc đáng kính!”
Nhắc đến vị trí tranh cử của Mộc Phong Vân làm khóe môi của Mộc Lục Hà giật liên hồi. Hắn lườm Vưu Kiện một cái, không nói gì đã quay người vào trong phòng, đạp cái bàn ra một chút rồi nghênh ngang ngồi xuống.
Vưu Kiện hất cằm, ra lệnh cho hai vệ sĩ gần đó đỡ lấy tên kia đứng dậy. Anh rút một tay ra, phủi đi lớp bụi trên ngực áo cậu rồi hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tên vệ sĩ bị đạp ở bụng rất nhiều lần, bây giờ lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn thành vài vòng. Cậu nâng mắt nhìn anh, trầm mặc hồi lâu mới ghé tai nói nhỏ.
Sau khi nghe xong, Vưu Kiện giận đến run người.
Hóa ra vệ sĩ của anh vừa làm một chuyện đúng đắn, chỉ có thằng khốn kia…
Ánh mắt Vưu Kiện tối sầm xuống. Anh im lặng giây lát rồi nói: “Về nghỉ ngơi vài hôm đi. Chuyện này anh mày tự lo được.”
“Vâng.” Tên vệ sĩ nói xong cũng mau chóng quay người, tay ôm lấy bụng đi từng bước nặng nề xuống cầu thang.
Lúc đi vào trong phòng, Vưu Kiện ôm hai tay trước ngực, nhàn nhạt cảnh cáo: “Anh Mộc, khi đến đây giải khuây thì anh ít nhất cũng nên biết luật ở Camouf rồi đúng không?”
Mộc Lục Hà châm một điếu thuốc, phả khói liên tục. Hắn cười khẩy: “Ờ, biết rồi thì sao?”
“Biết rồi thì nên tuân thủ đúng một chút.” Vưu Kiện thu lại nụ cười, “Nếu không đừng trách tôi xử lý nặng tay.”
Xử lý nặng tay?
Mộc Lục Hà nhướn mày, chẳng nói chẳng rằng liền đứng dậy, sấn tới chỗ Vưu Kiện. Ngón tay kẹp điếu thuốc, hắn phun khói vào mặt anh:
“Tao nghe mà sợ quá đó, Vưu Kiện. Mày biết rồi à? Đó là hàng của tao mang đến, hàng của tao thì tao chơi thôi, đâu liên quan đến mày?”
Vưu Kiện liếc nhìn túi áo của Mộc Lục Hà, thấy một vật cộm lên, không quá rõ nhưng đủ biết đó là thứ gì. Loại người như hắn đúng là bại hoại mới dám trơ trẽn đem theo thứ này bên người mà không sợ gì.
Thu tầm mắt lại, Vưu Kiện giả vờ phủi lên ngực áo của Mộc Lục Hà. Ngón tay lướt qua vật cộm lên đó, hàng chân mày hơi rướn lên:
“Tuy đây là hàng của anh, nhưng chỗ tôi không chứa những thứ này. Luật tôi đặt ra, ai sai phạm đều bị xử theo nó, cho dù anh có lớn đến mức nào đi nữa.”
Vưu Kiện rút tay về, mỉm cười tao nhã: “Lần này xem như là lần đầu cũng là lần cuối tôi nhắc nhở anh thân thiện đấy nhé.”
Nói xong, anh quay đầu nói với vệ sĩ: “Mấy đứa, tiễn khách.”
Mộc Lục Hà trừng mắt nhìn Vưu Kiện, suýt nữa thì thật sự vung tay đấm vào mặt của anh. Nhưng mà hắn không biết sức lực của mình so với anh khác rất xa.
Rũ mắt nhìn xuống túi áo của mình, Mộc Lục Hà không đôi co nữa, tránh để lộ những chuyện không tốt.
Đúng như Vưu Kiện khi nãy đã có ý nhắc nhở, chỉ một tháng nữa là buổi tranh cử diễn ra, Mộc Phong Vân lần này rất cẩn thận nhất cử nhất động của bản thân. Ngoài ra, y còn cảnh cáo Mộc Lục Hà không ít lần, tốt nhất là đừng để y phải nổi điên lên.
Mộc Lục Hà quay người, với lấy áo khoác da rồi đem theo hậm hực rời khỏi phòng. Lúc đi xuống khỏi cầu thang, hắn còn ngước mắt liếc một cái, rõ ràng là vừa mới ghim hận.
Đợi người kia đi lâu rồi, Bắc Ni mới đóng cửa phòng lại, nói một chuyện cho Vưu Kiện biết. Trước khi nói, cậu còn đưa cho anh xem một số tư liệu.
Vưu Kiện cầm cốc rượu lên uống, ánh mắt lướt qua những thông tin trong tư liệu.
Bắc Ni nói: “Chuyện anh bảo em điều tra đã xong rồi. Đây là những gì chúng ta đã bỏ sót hồi vừa rồi. Em đã đi điều tra rất kỹ về gia đình của Trình Ngôn và Trình Nặc. Hai người họ quả thực là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng cả cha mẹ đều đã sớm qua đời. Hai người mẹ thì không nói đến vì họ mất do bệnh. Mẹ của Trình Ngôn là do bệnh hậu, trước kia sống cùng với Trình Kiêu rất khổ sở, thường xuyên bị hắn đánh đập. Còn mẹ của Trình Nặc là do có một dịch bệnh quét qua, bà ấy không chống đỡ nổi nên đã qua đời. Cả hai người phụ nữ này đều là người thường.”
Vưu Kiện vừa rút điếu thuốc ra đã phải khựng lại: “Người thường? Ý chú mày là gì?”
Bắc Ni hít một hơi nói tiếp: “Nói cách khác, Trình Kiêu là người của Yêu tộc. Trình Ngôn và Trình Nặc được tính là con lai. Lý do Trình Kiêu qua đời là vì bị Âu Dương Chấn Anh năm đó xử tử hình. Hắn ta phạm một trọng tội của tộc, không thể tha thứ, trực tiếp lãnh án tử. Em nghĩ đây có thể là lý do thù hận nảy sinh.”
Điếu thuốc được châm lửa, bắt đầu tỏa khói. Những làn khói trắng xám không theo hình dạng nào nhất định, chậm rãi lan ra, hòa vào không trung.
Vưu Kiện gác một tay lên đầu gối, trầm mặc rít thuốc.
“Nhưng Trình Nặc có nói người đứng sau chuyện này đến tận hai người lận. Tức là không chỉ mỗi Trình Ngôn muốn trả thù cho ba mình. Vẫn còn một chuyện gì đó nữa.”
Bắc Ni lật qua trang kế tiếp, bỗng nhiên có một tấm ảnh được kẹp vào đó. Tấm ảnh đã rất lâu rồi, màu trắng đen. Bên trong là khuôn mặt của một người đàn ông, chững chạc, mạnh mẽ và phóng khoáng.
Vưu Kiện rũ mắt nhìn xuống, chân mày hơi nhíu lại.
Nhìn người đàn ông có nét với Trình Ngôn hồi lúc trẻ, nhưng chỉ giống thoáng qua thôi.
Khi anh định hỏi đến thông tin của người này thì Bắc Ni bất ngờ nói: “Đó là Trình Thâm, ông nội của Trình Ngôn.”
Vưu Kiện nhất thời sửng sốt.
Hèn gì khi nhìn vào Trình Thâm, anh cứ cảm giác giống với Trình Ngôn, nhưng nói giống hẳn thì cũng không đúng. Ánh mắt của hai người là hai thế cực. Càng nhìn kỹ, người đàn ông tên Trình Thâm này khiến cho người khác cảm thấy áp lực.
Ánh mắt đó…giống như một người chỉ huy thông minh nhạy bén.
Vưu Kiện trầm mặc nhìn Trình Thâm rất lâu, đột nhiên đáy lòng cồn cào đến khó chịu. Tựa hồ anh đã nghĩ ra được chuyện gì đó rất khủng khiếp.
“Bắc Ni.” Vưu Kiện gạn hỏi, “Yêu tộc ngày trước có sự tranh giành giữa những người đứng đầu không?”
Bắc Ni nhìn anh, bình tĩnh gật đầu: “Có. Em cũng định nói tiếp đây. Vào năm truyền lại vị trí trấn giữ tộc, có một vài người tranh cử. Trong quá trình tranh cử đã xảy ra không ít sự cố, cuối cùng người giành được vị trí đó là ông nội của Kiều Vỹ, Âu Dương Thành Vũ. Cũng từ năm ấy trở đi, họ nhà Âu Dương đã giữ lấy vị trí này gần như không thay đổi.”
“Những sự cố kia là gì?”
Lúc này, Bắc Ni có hơi lúng túng: “Thật ra em không hỏi cặn kẽ được những sự cố năm đó. Có một vài người quên, còn có một số thì không muốn nhắc đến. Nhưng em nghe sơ sơ thì có người ứng cử bị chết. À đúng rồi, năm ấy chỉ có ba người ứng cử thôi. Âu Dương Thành Vũ, Trình Thâm và một người nữa em không biết, nhưng người còn lại là người đã bị chết trước khi tới ngày tranh cử.”
Vưu Kiện không nói một lời nào, chỉ nặng nề nhả ra khói thuốc. Những thông tin bắt đầu xoay vòng trong đầu anh, dần dần sắp xếp lại theo thứ tự.
Mọi chuyện dường như đã vào đúng chỗ của nó. Nhà họ Trình này rõ ràng có đủ động cơ để ra tay muốn triệt tiêu nhà họ Âu Dương.
Vì quá khứ năm xưa…
Nhưng quá khứ này vẫn còn một lỗ hổng chưa biết phải lấp vào thế nào.
Chính là người ứng cử bị chết vào năm đó.
Đó là ai?
Trong lúc Vưu Kiện đang nhắm mắt nghĩ ngợi thì Bắc Ni thình lình lên tiếng: “Đại ca, thật ra vẫn còn một chuyện nữa.”
Vưu Kiện mở mắt nhìn qua.
Bắc Ni vẻ mặt thận trọng, nói rành mạch từng chữ một: “Trình Thâm vẫn còn sống.”
…
Thang máy mở ra, Âu Dương Kiều Vỹ cầm theo hai chiếc túi màu đỏ đi về phía gần cuối hành lang.
Hôm nay mẹ cậu có làm vài món ăn, nhờ cậu mang đến cho Liêu Kế Hải. Đến nơi, cậu bỏ hai chiếc túi xuống, ấn chuông.
Bên trong không phát ra tiếng động nào.
Âu Dương Kiều Vỹ ấn thêm lần nữa. Lát sau thì có tiếng bước chân đi về hướng này.
Cửa mở ra.
Liêu Kế Hải mặc một bộ pijama màu xanh sẫm đứng đó, ánh mắt lờ đờ như mới ngủ dậy. Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn qua, mỉm cười nói:
“Cậu đang ngủ ạ? Con mang một ít đồ ăn đến này.”
Liêu Kế Hải chỉnh lại mái tóc, đẩy cửa ra một chút nói: “Ừ, khi nãy mẹ con có gọi cho cậu rồi. Vào trong đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ đem đồ đặt lên bàn ăn. Bên trong gồm năm hộp thủy tinh, toàn là món yêu thích của Liêu Kế Hải. Liêu Kế Hải đi vào đứng cạnh cậu, rót một cốc nước lọc uống thông cổ họng.
Ánh mắt liếc qua chiếc túi, khẽ mỉm cười: “Tuần này không cần lo chết đói rồi.”
Cậu xếp từng hộp đồ ăn vào tủ lạnh, chừa lại một ít ở bên ngoài, để lát nữa sẽ hâm lên cho anh dùng. Sau đó cậu xoay người đi ra ngoài phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.
Vừa lấy vài miếng mứt bỏ vào miệng, cậu vừa nói: “Dạo này cậu bận rộn lắm đúng không? Con thấy cậu gầy đi đó.”
Liêu Kế Hải dựa người bên quầy rượu, cúi đầu nhấp một ngụm nước, nhàn nhạt đáp: “Cậu có bao giờ béo đâu mà gầy? Công việc cũng thế thôi, chẳng có gì thay đổi. Có điều, mấy hôm nay Khương Vệ Tôn bị Khương Thịnh cấm cửa cho nên việc càng nhẹ xuống vài phần ấy chứ.”
Nhắc đến Khương Vệ Tôn làm Âu Dương Kiều Vỹ giật khẽ mình. Cậu vẫn nhớ đến đoạn video hôm bữa đã quay ở bãi đất trống, trong đoạn phim chỉ xuất hiện mỗi khuôn mặt của Khương Vệ Tôn và một cánh tay của Vưu Kiện.
Cậu không rõ thái độ của Khương Thịnh sau khi xem đoạn video ấy ra sao, nhưng chắc là rất sốc đi.
Liêu Kế Hải xoay người, rót thêm một cốc nước khác rồi mới tiếp lời: “Hôm bữa Khương Thịnh có nhận được một đoạn video, trong đó Khương Vệ Tôn đang bị một người giấu mặt tra tấn rất man rợ. Đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra tung tích của người đó.”
Dừng lại, anh ngước mắt nhìn cậu, mỉm cười hỏi: “Bảo bối, con có biết chuyện này không?”
Sống lưng Âu Dương Kiều Vỹ trở nên cứng nhắc. Cậu quay mặt nhìn Liêu Kế Hải: “Sao con biết được chứ? Khương Vệ Tôn với con cũng không có quan hệ gì với nhau cả.”
“Cũng đúng.” Liêu Kế Hải gật đầu, lại hỏi tiếp, “Nhưng mà con không tò mò đoạn video đấy là gì à?”
Cậu hỏi theo phản xạ: “Video đó có gì ghê lắm sao?”
“Có người đã dí điếu thuốc xuống khuôn mặt của Khương Vệ Tôn. Đoạn video không quá dài, nhưng đủ khiến người ta cảm thấy ghê sợ. Sau khi xác định được vị trí của Khương Vệ Tôn, Khương Thịnh liền chạy đến tìm. Haiz, trên người nó đã bị thương sẵn rồi, mà cách đánh này giống hệt với lần đó. Bảo bối, cậu không thể không nghĩ đến người yêu của con có nhúng tay vào chuyện này đấy.”
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi lại, không đáp. Từ những câu mở đầu, cậu đã sớm biết Liêu Kế Hải muốn nói thẳng ra tên người còn lại trong đoạn video đó rồi.
Nhưng mà cách nhử mồi của Liêu Kế Hải cũng thật bình tĩnh đến lạnh người. Cứ chậm rãi bóc ra từng lớp vỏ của bí mật như vậy.
Thấy cậu im lặng không thừa nhận cũng không phủ nhận, Liêu Kế Hải khẽ cười, làm cho bầu không khí dịu xuống.
“Thôi được rồi, cậu sẽ không truy cứu chuyện này, vì cũng không liên quan đến mình. Ít nhất có thể khóa tay chân của thằng đấy lại, xem như cậu cũng nên cảm ơn người đó một tiếng.”
Âu Dương Kiều Vỹ thở dài, rũ mắt nói: “Khương Vệ Tôn thật sự rất càn quấy và ngỗ ngược. Cậu cũng hiểu mà đúng không?”
“Ừ, cậu hiểu.” Liêu Kế Hải mỉm cười.
Vì anh rất hiểu tính cách của Khương Vệ Tôn cho nên mới không tiếp tục truy cứu sâu thêm nữa. Cũng vì thế nên đến giờ danh tính của Vưu Kiện vẫn chưa bị đến tai của Khương Thịnh.
Nói cách khác, Liêu Kế Hải đã gián tiếp giúp đỡ cho cháu trai của mình, thoát khỏi móng vuốt quấy rầy của Khương Vệ Tôn.
Khi Liêu Kế Hải xoay người, định đi vào phòng bếp hâm đồ ăn thì bất ngờ nghe thấy Âu Dương Kiều Vỹ hỏi đến một chuyện.
“Cậu, cậu có biết về những chuyện cũ của tộc mình không?”
Liêu Kế Hải dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt có phần sửng sốt: “Chuyện cũ là chuyện gì?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn vào mắt anh, thản nhiên nói: “Chẳng hạn như chuyện về những người từng đứng đầu Yêu tộc ấy ạ. Năm đó, ông nội con đã tranh cử thế nào thế cậu?”
Cả người Liêu Kế Hải thoáng cứng lại. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy thuần khiết ấy, rất lâu sau mới nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Tiếp đến, anh xoay người, chưa vội trả lời, điềm nhiên hỏi một câu: “Bảo bối, con muốn uống nước cam không?”
Hết chương 122.—
Má Vi: Hôm nay chương này mình viết trong tình trạng hơi nhức đầu, có gì không hay mong mọi người bỏ qua ah <3.