Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 25

Trước khi kỳ nghỉ lễ kịp đến, các môn vừa thi đồng loạt trả bài về làm cho học sinh toàn trường một trận bi thảm. Mọi người đều không nghĩ điểm số được chấm nhanh như thế, còn đồng loạt phát về giống như phóng ra hàng nghìn viên đạn vậy.

Chúc Văn nằm chìm trong đống đạn dược kia, căn bản không có tấm khiêng nào đủ sức chống chọi bảo vệ cô.

Cầm bài thi tiếng Anh giơ lên, Chúc Văn nhìn từ câu thứ nhất đến câu cuối cùng, cuối cùng là hạ xuống, cười như khóc.

“Tiểu Vỹ, lần này bài thi tiếng Anh của tớ tăng hẳn 5 điểm đấy, có khá hơn không?”

Âu Dương Kiều Vỹ vốn đang kiểm tra sơ qua điểm số tổng thể của mình, cảm giác cũng không quá tệ. Đó là cậu nghĩ như vậy thôi. Bởi vì khi Chúc Văn nhổm người dậy nhìn điểm của cậu, bỗng chốc há hốc miệng.

“Sao có thể như vậy? Sao cậu có thể gần đạt điểm tối đa môn Ngữ Văn cơ chứ? Còn những môn kia thì sao…thì sao…”

Chúc Văn tò mò lật bài thi Toán và Hóa lên, bắt đầu hoa mắt. Lật thêm môn tiếng Anh thì lại cảm thấy kinh ngạc. Hóa ra môn này không phải là thế mạnh của cậu ấy. Nhưng nhìn chung thì cậu vẫn còn giỏi hơn cô gấp mấy nghìn lần.

Âu Dương Kiều Vỹ cũng xem qua bài làm cho Chúc Văn, còn chỉ ra được những chỗ mà cô sai. Đa số đều do áp dụng sai công thức, cái đúng công thức thì tính toán không cẩn thận.

Nghe bạn thân chỉ điểm từng cái nhỏ nhặt, Chúc Văn thật muốn gõ mạnh lên đầu mình mấy cái.

“Nhưng mà bù lại môn Lịch Sử của tớ rất ra gì và này nọ!!” Chúc Văn nói nhảm nhí cái gì đó rồi cười rộ lên, “Học giống con bò nhưng điểm số lại rất cao, thật mãn nguyện.”

Nhìn vẻ mặt vui vẻ hớn hở của cô, Âu Dương Kiều Vỹ không nhịn được mỉm cười. Trong lòng cậu cũng đang rất phấn khích, bởi vì hôm trước khi thi Lịch Sử, cậu còn được người ta tặng cho hộp sữa dâu khích lệ tinh thần.

Nhớ lại hôm đó, cậu vẫn hạnh phúc không nói nên lời.

Hộp sữa dâu đó cậu còn chưa khui ra uống, nhất nhất trưng ở trong phòng, lần nữa phù phép lên nó để trông thật đáng yêu.

Sau khi trả bài kiểm tra về cho tất cả cả lớp, học sinh vẫn cần phải đến lớp cho giờ tự học trước kỳ nghỉ lễ.

Trong lớp, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn như trước, tấm lưng thẳng tắp, trầm mặc ngồi làm hết tất cả bài tập mà thầy cô giao. Khác biệt với mọi người, một số thì tranh thủ giáo viên không có liền lấy điện thoại ra chơi, một số không học nhưng cũng không làm gì, ngồi đó ngắm mấy ngắm trời.

Mọi người đều mong đến kỳ nghỉ thật nhanh, mùa đông đã đến rồi, chỉ muốn mặc áo ấm và đi chơi thôi.

Âu Dương Kiều Vỹ viết xong bài luận tiếng Anh thì nghe thấy Chúc Văn gọi.

“Này, một lát qua lớp Vũ Thần với tớ không?”

Nghe hỏi, cậu dừng bút lại, quay xuống nhìn cô một cái.

“Làm gì?”

“À, tớ qua đưa đồ cho cậu ấy, đi một mình có hơi nhàm chán.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày: “Không ở lại nói chuyện với cậu ấy à?”

“Không.” Chúc Văn bỗng dưng xị mặt xuống, giống như hờn dỗi gì đó, viết nghuệch ngoạc lên cuốn bài tập, lầm bầm, “Ai mà thèm nói chuyện với đồ khó ưa đó.”

Âu Dương Kiều Vỹ: “…”

Con gái thật khó hiểu.

Cậu quay ngược trở lên, thầm nghĩ như vậy. Song, sau đó nhận ra còn có một người khó hiểu hơn gấp mấy lần vẫn còn chưa chịu khuất phục trước cậu.

Nhớ tới Vưu Kiện làm cho tâm tình Âu Dương Kiều Vỹ tốt lên không ít. Nhưng sau đó cậu liền tạm gác anh sang một bên, tập trung làm cho xong bài tập dang dở.



Khi chuông reo báo hiệu giờ ra chơi đến, Chúc Văn lấy trong cặp ra vài món đồ nhỏ nhỏ rồi đứng dậy, vỗ vỗ vai bạn thân.

“Xong chưa, đi thôi.”

Âu Dương Kiều Vỹ vừa xếp xong tập vở vào ngăn bài, đoạn cậu kiểm tra lại lần nữa rồi mới đứng dậy.

Cả hai sóng vai nhau đi về phía cuối dãy hành lang, lớp của Thôi Vũ Thần ở đó. Đứng trước cửa lớp, Chúc Văn phóng tầm mắt tìm kiếm người nọ, nhưng hình như cô đã ra ngoài mất rồi.

Chúc Văn mím nhẹ môi, làu bàu: “Lại đi đâu nữa rồi không biết.”

Âu Dương Kiều Vỹ đứng dựa người vào tường, không nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Đúng lúc này, từ trong lớp có hai nam sinh bước ra ngoài.

Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng dừng lại vì nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ.

Phí Kiền vẫn nhớ như in chuyện hôm nọ, nắm tay đã sẵn sàng lên đấm. Phó Xuyên cũng tức tối trong lòng chưa nguôi, không chờ đợi đã đi lại gần ấn Âu Dương Kiều Vỹ dán sát vào tường.

Chuyện xảy ra quá nhanh làm cho Chúc Văn bên cạnh giật mình.

“Này, các cậu làm trò gì đó?”

Âu Dương Kiều Vỹ bị đè lấy bả vai, đau đớn nhưng quyết không hé môi một tiếng. Cậu trừng mắt nhìn hai người đối diện.

Phí Kiền một tay đè chặt vai cậu, một tay giơ cao lên, nắm đấm sẵn sàng phóng tới: “Mày còn dám bước qua lớp tao à? Chuyện hôm bữa bọn này còn chưa tính sổ xong đâu!”

Phó Xuyên đè lấy bả vai còn lại của cậu, một tay duỗi ra bóp chặt cằm cậu, nghiến răng hăm dọa: “Hôm nay mày xong đời rồi con ạ.”

Chúc Văn lúc này muốn chen vào, hai tay ghìm lấy cánh tay của Phó Xuyên, dữ dằn hô lớn: “Có tin tôi đi gọi giám thị đến không hả? Các cậu mau buông tay ra cho tôi!”

“Con nhỏ này ồn ào quá!” Phó Xuyên không nương tình hất mạnh cánh tay một cái, đẩy Chúc Văn loạng choạng ngã ra phía sau.

Cùng lúc đó, Thôi Vũ Thần từ đằng xa đi đến, nhìn thấy cảnh tượng này, giật mình chạy lại đỡ Chúc Văn. Thôi Vũ Thần nhìn cô một cái rồi đứng dậy, nhăn mặt với Phó Xuyên.

“Các cậu đang làm gì vậy? Đây là hành lang lớp học, còn là trước lớp chúng ta nữa, đừng có ngu ngốc gây chuyện.”

Phó Xuyên nhìn Thôi Vũ Thần: “Thằng chó này hôm bữa vừa chơi bọn tôi một vố. Cậu thì biết gì?”

Chúc Văn đau mông cố gắng đứng dậy, bực tức không nói một lời liền chạy đi tìm giám thị.

Thôi Vũ Thần liếc nhìn bóng dáng Chúc Văn chạy đi, trong lòng cũng rất giận, nghiêm mặt nói: “Dừng lại ngay trước khi tôi nói cho giáo viên chủ nhiệm biết chuyện này. Cậu không muốn bố mình phải lên tiếp chuyện với cô đâu nhỉ?”

Nhắc đến bố, Phó Xuyên hơi xao động, bàn tay đang bóp chặt cằm của Âu Dương Kiều Vỹ cũng thoáng buông lõng.

Phí Kiền đứng bên cạnh thấy vậy, điên hết cả tiết, lập tức không nói gì mà làm liều một phen. Nó bất ngờ vung tay lên, định sẽ dứt khoát đấm thẳng vào mặt Âu Dương Kiều Vỹ một cái cho bỏ tức.

Khoảnh khắc đó, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy được, nhưng căn bản không đủ nhanh để phản ứng lại.

Theo bản năng, cậu nhắm mắt lại, nghĩ đến việc chịu đòn cũng có hơi áp lực. Từ bé đến giờ chưa từng có ai dám động đến một sợi tóc của cậu. Vậy mà hôm nay Phí Kiền với Phó Xuyên dám động tay động chân với mình.

Âu Dương Kiều Vỹ tức giận trong lòng, nộ khí tích tụ lại không ít, chỉ cần thêm vài giây nữa sẽ có thể nổ tung ra như một quả bom hẹn giờ.

Các người sẽ phải hối hận…

Hàng mi Âu Dương Kiều Vỹ khẽ run lên.

Ngay khi chỉ còn một giây nữa thôi, Phí Kiền và Phó Xuyên phải hứng chịu trận đòn từ cậu thì mọi thứ đột nhiên bình lặng đến lạ thường.

Hành lang vẫn ồn ào vì tiếng nói chuyện. Nhưng không có nắm đấm nào giáng xuống cả. Cũng không có nộ khí từ Âu Dương Kiều Vỹ được tung ra.

Cậu chậm rãi mở mắt nhìn một cái, phát hiện cánh tay của Phí Kiền đã bị một người kịp thời chặn lại.

Nó quay mặt nhìn đối tượng vừa ngăn cản mình, chân mày khắc cái chau lại. Phó Xuyên nhìn thấy Vưu Kiện, hai tay bất giác hạ xuống, xem như chưa từng làm gì hết.

Âu Dương Kiều Vỹ ngây ra nhìn Vưu Kiện, bỗng có một niềm hạnh phúc lại đến quá đột ngột.

“Hai trò định làm gì vậy?” Vưu Kiện vẫn giữ chặt tay Phí Kiền, môi mỏng khẽ mở, “Như vậy là không ngoan, hiểu không?”

Phí Kiền nghiến răng nhìn Vưu Kiện, nhưng tuyệt nhiên không dám hé môi phản kháng nửa lời.

Vưu Kiện hạ tầm mắt nhìn phù hiệu của hai người bọn họ, sau đó đánh mắt nhìn sang Âu Dương Kiều Vỹ. Thấy cậu vẫn chưa bị gì, trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm.

“Lần này là lần cuối, còn gây sự với bạn bè thêm một lần nữa thì đừng trách thầy mạnh tay.” Anh bình thản nói, ngón tay còn trỏ vào trán của từng người một, “Nhớ cho kỹ!”

Thôi Vũ Thần ở phía sau thầm liếc sang Chúc Văn đứng cạnh Vưu Kiện, nhíu mày một cái. Sau đó cô cũng chủ động lên tiếng, tránh để cho lớp phải mất điểm thi đua của tuần.

“Em thay mặt hai bạn ấy xin lỗi ạ. Con trai thường hay ngỗ nghịch như thế lắm, mong thầy bỏ qua cho lớp em.”

Vưu Kiện nhìn Thôi Vũ Thần một cái, hài lòng mỉm cười: “Ừm, không sao, chắc cũng chỉ là hiểu lầm cả thôi ấy mà. Giải tán đi thôi.”

Phó Xuyên tuy gườm Vưu Kiện vì sự ghen tuông của mình, nhưng nó còn biết đến việc không nên xé chuyện to ra thêm, chẳng được ích lợi gì. Vì vậy mà kéo tay Phí Kiền đi chỗ khác, tránh phiền phức.



Chúc Văn cũng đã gặp được Thôi Vũ Thần, vẻ mặt hờn dỗi lại bắt đầu, trong túi lôi ra mấy món đồ trả cho cô. Thôi Vũ Thần nhìn đồ đạc trong tay mình, tự dưng cảm tưởng như việc bị trả quà vậy, bỗng buồn cười.

Chúc Văn trả xong định quay người bỏ đi thì bị Thôi Vũ Thần gọi lại: “Này.”

“Gì?”

Thôi Vũ Thần hơi nhướn mày, nhưng vẫn xinh đẹp lãnh đạm nói: “Đi mua đồ uống không?”

Chúc Văn nghe lời mời, hơi quay đầu nhìn nhìn. Sau một lúc nghĩ ngợi phân vân vẫn chưa quyết định được.

Thôi Vũ Thần cũng không kiên nhẫn chờ đợi, bèn giả vờ xoay người nói: “Vậy tôi đi một mình.”

“Ê…khoan đã.” Chúc Văn đuổi theo, “Uống gì, tôi mua cho.”

Thôi Vũ Thần đi bên cạnh không trả lời, chỉ âm trầm cong môi lên cười mỉm.



Âu Dương Kiều Vỹ nhìn hai người họ đi xa rồi mới đứng thẳng dậy, nhìn sang Vưu Kiện, không khỏi cười tít mắt.

“Cảm ơn thầy.”

Vưu Kiện cũng dời tầm mắt sang phía cậu, hỏi: “Em lại đi gây thù gì với người ta vậy?”

“Em không có.” Bé con lắc đầu, vẻ mặt vô tội, “Trong trường này em chỉ muốn “gây” với thầy thôi.”

“Hửm?” Vưu Kiện nhíu mày nhìn cậu, “Nói chuyện đàng hoàng một chút đi.”

“A?” Âu Dương Kiều Vỹ hơi ấm ức, thì thào trong miệng, “Thầy cũng lưu manh mà…”

“Lại nói gì đó?”

“Không có.” Bé con lắc lắc đầu, “Hôm bữa em thấy thầy viết bản kiểm điểm, sao lại thế?”

Bản kiểm điểm?

Trong đầu Vưu Kiện bỗng trôi nổi hình ảnh của tờ kiểm điểm trên bàn làm việc, chân mày thoáng chau lại. Anh không nghĩ chuyện này lại bị nhóc con kia nhìn thấy, mặt mũi biết vứt ở đâu đây?

Anh hắng giọng một tiếng: “Cái đó…sao trò lại dám xem trộm đồ của thầy?”

“Chỉ là vô tình nhìn thấy thôi mà. Em lo lắng cho thầy cũng không được sao?”

Vưu Kiện sờ sờ mũi: “Ừm, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Tự kiểm lại bản thân một chút ấy mà.”

“Thầy biết viết thế nào không? Có cần em giúp thầy không?”

Nói là vậy chứ cậu đã từng viết bản kiểm điểm bao giờ đâu chứ? Nhưng muốn tạo ấn tượng tốt với anh cho nên cậu cái gì cũng muốn làm hết.

Nghe cậu nói, anh bật cười thành tiếng: “Nhóc con, thầy cũng từng trải qua thời học sinh, đương nhiên đã từng viết không ít loại bản kiểm điểm này. Thời học sinh có ai là không quậy phá nghịch ngợm chứ?”

Âu Dương Kiều Vỹ phồng má đắc ý nói: “Em chưa từng vi phạm nội quy của nhà trường.”

“Chắc không?”

A...đương nhiên là chắc rồi.

Cậu không rõ ý tứ trong câu hỏi của Vưu Kiện cho lắm, nhưng vẫn mạnh dạn gật đầu.

Ngay lập tức, Vưu Kiện nham hiểm mỉm cười: “Em có vi phạm, còn là vi phạm nội quy ngầm của nhà trường.”

“Nội quy ngầm nào ạ?”

“Cấm yêu sớm.”

Âu Dương Kiều Vỹ: “…”

Thầy còn có thể quá đáng hơn không? Hay thầy muốn em viết bản kiểm điểm nộp cho thầy? Nhưng mà thầy biết không, em sẽ viết thư tỏ tình thay vì một cái bản kiểm điểm nhàm chán đó!



Dưới sân, một hàng nam sinh đang chạy vòng quanh sân trường. Phía bên cây bàng cao lớn, Vưu Kiện đang ngồi nhìn vào tờ danh sách lớp, có vẻ đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Nữ sinh trong lớp ngồi thành từng hàng, vì nhàm chán mà túm tụm lại nói chuyện với nhau. Nam sinh sau khi chạy được hai vòng liền dừng lại, trở về chỗ ngồi.

Vưu Kiện lúc này ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó ra hiệu cho nữ sinh đứng dậy, khởi động chạy một vòng quanh sân trường.

Mỗi lần nói đến việc khởi động bằng chạy bộ là tất cả nữ sinh đều cảm thấy mệt mỏi. Nhưng đa số bọn họ đều chạy một bước, đi bộ ba bước, thành ra cũng không quá sức cho lắm.

“Xong rồi, hôm nay chúng ta ôn tập lại phần bóng chuyền nhé, cuối giờ sẽ học một chút về nhảy xa.”

Vưu Kiện đứng dậy, bỗng chốc trở nên cao lớn anh tuấn, bả vai rộng, vòng eo hẹp, săn chắc. Qua lớp áo thể dục có thể nhìn thấy ẩn hiện những múi cơ rắn chắc quyến rũ. Một tay chống bên hông, lộ ra những đường gân nổi lên dưới lớp da, cảm giác được mùi vị nam tính dần toát ra khắp cơ thể của anh.

Anh cuộn danh sách lớp lại, hướng dẫn cho mọi người dàn hàng để khởi động bằng vài động tác dãn cơ.

“Từ Lương.” Vưu Kiện đánh mắt nhìn xuống lớp, bỗng gọi tên một nam sinh.

Người tên Từ Lương nghe thấy liền ngẩng mặt nhìn anh, sau đó nhanh chóng chạy lên phía trên.

“Sao vậy thầy?”

Vưu Kiện đặt danh sách lớp lên cặp rồi nói với Từ Lương: “Em đi với thầy lên phòng dụng cụ lấy bóng xuống cho các bạn.”

“Dạ.”

Từ Lương là một học sinh ngoan ngoãn được lòng rất nhiều giáo viên trong trường. Ở lớp, cậu chỉ có mỗi một cậu bạn thân họ Vưu, cũng là đứa em trai của Vưu Kiện.

Tính tình Từ Lương giống hệt như tên của cậu, hiền lành lễ phép, cho nên đôi khi bị người khác ức hiếp. Còn bạn học họ Vưu thì ngược lại hoàn toàn, muốn đanh đá có đanh đá, muốn gian xảo có gian xảo, muốn mưu kế cũng có mưu kế.

Đối với Từ Lương, bạn học họ Vưu giống như vệ sĩ bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi vậy. Nhưng Từ Lương lại không được quyền gần gũi quá mức với bạn học họ Vưu, bởi vì sẽ bị một người họ Vưu khác quan sát rất chặt chẽ.

Cả hai sóng vai nhau đi lên phòng dụng cụ ở tầng trệt, phía Nam của trường học.

Đẩy cửa ra, Vưu Kiện đi vào trong trước, chủ động lấy xuống những quả bóng ở trên kệ rồi đưa cho Từ Lương.

Từ Lương đứng ngay bên cạnh đón lấy bóng.

Trong lúc Vưu Kiện quan sát xem còn lấy thêm gì không thì Từ Lương lùi về đằng sau một chút. Bóng trên tay hơi nhiều, cậu cầm không xuể cho nên định đặt chúng xuống đất để sắp xếp lại.

Nhưng không nghĩ lúc lùi về sau, Từ Lương va phải chiếc kệ sắt vốn đã bị khập khiễng. Kệ sắt bị va chạm, rung rinh một tiếng. Kéo theo đó là những món đồ ở trên cao sắp sửa rơi xuống.

Đúng lúc này, Vưu Kiện quay người nhìn qua, phát hiện đồ đạc từ trên cao rơi xuống, vội vàng theo bản năng nhảy qua bao bọc lấy Từ Lương ở trong người mình.

Đồ đạc rơi xuống, trúng vào bả vai của anh, nhưng anh không đau đớn mấy.

Từ Lương nấp trong người anh có phần hoảng hốt.

“Thầy, thầy không sao chứ?”

Vưu Kiện che chắn thành công cho cậu, khẽ thở ra một tiếng. Anh xoa xoa bả vai, lắc đầu nói: “Không sao đâu.”

Sau đó anh nghiêng đầu xem qua khuôn mặt của Từ Lương, bàn tay vuốt tóc mái của cậu lên, xem thử có vết thương nào không. Trên trán không có, đỉnh đầu cũng không sao, tay chân hoàn toàn bình thường.

Vưu Kiện hé môi cười một cái nhẹ, lại xoa tóc Từ Lương nói: “May rồi, không bị gì hết.”

Từ Lương ngước lên liền dễ dàng nhìn thấy phần yết hầu của Vưu Kiện. Tư thế này có hơi mập mờ làm cậu không mấy thoải mái, ngượng ngùng cúi đầu, lách sang bên cạnh một chút.

Cùng lúc đó, cậu ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa, lòng thoáng giật mình. Vì ngoài cửa hiện tại đang có hai người đứng đó, có vẻ kinh ngạc mà nhìn cậu cùng với Vưu Kiện.

Vưu Kiện thật lòng không quá để tâm đến tư thế mập mờ hay không, bởi vì anh với Từ Lương cũng sống cùng nhà với nhau, quan hệ tương đối thân thiết gần gũi sẵn rồi.

Anh cúi xuống ôm lấy bóng, sau đó quay sang định đưa cho Từ Lương một ít thì cũng phát hiện ngoài cửa có người.

Ba đôi mắt nhìn nhau, chỉ có một người thất vọng.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn đến mất tập trung, hoàn toàn không nghe thấy Chúc Văn ở bên cạnh gọi, cũng không nghe Vưu Kiện nói cái gì.

Vưu Kiện bị cậu nhìn đến mất tự nhiên, vội nói với Từ Lương: “Lương Lương, em mang bóng về lớp trước đi.”

Lương Lương?

Âu Dương Kiều Vỹ bỗng sực tỉnh chỉ vì hai tiếng Lương Lương đầy thân mật. Cậu nắm bàn tay lại, rũ mắt nhìn xuống mũi giày của mình.

Từ Lương căn bản không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ linh cảm bầu không khí ở đây không thích hợp cho lắm. Nghe lời anh, cậu mang bóng rời khỏi phòng dụng cụ trước.

Chúc Văn lúc này đành lên tiếng giải vây: “Em chào thầy, tụi em qua lấy đồ cho cô Lưu ạ.”

Vưu Kiện gật đầu tỏ ý hiểu lý do, bèn hỏi: “Vậy định lấy gì, thầy lấy giúp cho. Trong này kệ sắt hơi nguy hiểm.”

Chúc Văn cười cười gượng gạo, liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ một cái rồi nói: “Dạ, là mấy món ở trên kệ bên kia.”

Nhìn theo hướng cô bé chỉ xong, anh đi tới lấy xuống vài món. Đi lại gần đưa đồ cho Chúc Văn, anh cũng không quên nhìn qua bé con.

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn cúi mặt không nói gì.

Sau khi Chúc Văn nhận lấy đồ xong, cậu mới bất ngờ nói: “Xong rồi, về lớp thôi.”

Dứt lời liền quay lưng đi thẳng về phía trước, một cái cũng không nhìn đến Vưu Kiện.

Chúc Văn lần đầu tiên bị bộ dạng giận dỗi này của cậu làm cho sợ hãi, vội vàng chào tạm biệt Vưu Kiện rồi đuổi theo phía sau.

Lúc này chỉ còn mỗi Vưu Kiện lưu lại trước cửa phòng dụng cụ. Anh hơi nheo mắt nhìn theo bóng dáng hờn dỗi đi như chạy kia, bỗng chốc nở một nụ cười đầy tính toán. 

Hết chương 25.
Bình Luận (0)
Comment