Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 35

Diêu Gia Tử hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh.

Cô ngước mắt nhìn anh rất lâu vẫn không biết nên nói gì. Ngược lại, anh bình tĩnh nói thêm một câu.

“Kiều Vỹ không phải là học sinh của em sao? Em hỏi anh câu kia có gì đó không hợp lý cho lắm.”

Diêu Gia Tử dần hiểu được ý tứ của Vưu Kiện, lo sợ giải bày: “Không phải, ý của em chỉ là…ừm em hơi bất ngờ thôi. Em không nghĩ hai người cũng thân thiết như vậy.”

“Kiều Vỹ cũng là học sinh của anh, xả thân cứu thằng bé cũng không phải là chuyện lạ. Em lại nghĩ nhiều rồi đấy, Gia Tử.”

Lòng cô mềm xuống như hoa tuyết tan ra. Diêu Gia Tử cũng thừa nhận bản thân mình đã nghĩ ngợi quá nhiều, dù sao Âu Dương Kiều Vỹ cũng là học sinh của mình, mình không thể ích kỷ như vậy.

Vưu Kiện…sẽ không như thế đâu.

Cô là người hiểu anh nhất, lẽ nào không thể khiến anh yêu cô thêm một lần nữa?

Diêu Gia Tử chớp mắt, tạm gác những chuyện linh tinh trong đầu sang một bên, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi, anh đừng để ý đến mấy lời khi nãy của em.”

Vưu Kiện không quá để tâm, chỉ đưa tay chạm vào gò má ấm áp của cô, hữu ý lại vô ý vuốt ve đầy dịu dàng nói:

“Anh chỉ thích Diêu Gia Tử của mười năm trước thôi, trong sáng thuần khiết, ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện nào nên nói chuyện nào không đào sâu. Được chứ?”

Trái tim Diêu Gia Tử như đập nhanh hơn. Cô ôm lấy bàn tay lạnh như băng của anh, cái gì cũng không nghĩ nữa, nhanh chóng thuận theo ý của anh.

Cô mỉm cười, trái tim bồi hồi bởi ánh mắt ngọt ngào kia: “Được, nếu anh thích, em liền nghe theo.”

Vưu Kiện nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô, dường như nhìn thấy được những dòng suy nghĩ của cô làm cho nụ cười của anh càng lúc càng không rõ được ý tứ.



Trong lớp học, mọi người cũng đang bàn tán về bài báo của hôm nay.

Chúc Văn hóng hớt được một chút liền bay sang chỗ của Âu Dương Kiều Vỹ, huyên thuyên:

“Cậu nghe tin gì chưa? Hôm qua ở ngã tư Mạc Liêu xuất hiện siêu nhân!”

Âu Dương Kiều Vỹ hơi ngẩng đầu nhìn lên: “Siêu nhân gì?”

“Nè, đọc đi.” Chúc Văn đưa điện thoại cho cậu, chỉ vào bài báo nóng hổi được lan truyền nhanh chóng kia.

Âu Dương Kiều Vỹ hạ tầm mắt đọc qua tiêu đề, ngay lập tức đứng hình. Cậu nhớ không lầm hôm qua mình gặp tai nạn ở ngã tư Mạc Liêu. Liếc nhìn tấm ảnh chụp, khá mờ nhưng cậu vẫn nhìn ra được bóng lưng của Vưu Kiện.

Là…là vụ tai nạn của mình?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Chúc Văn chống cằm háo hứng nói: “Không lẽ trên đời này có siêu nhân thật? Có giống như Captain American không nhỉ? Ôi, nhưng mà chụp ở sau lưng, không biết người này có đẹp trai không nhờ?”

Vốn dĩ Âu Dương Kiều Vỹ không kể cho Chúc Văn nghe hôm qua mình vừa gặp tai nạn, vì dù sao cậu cũng chẳng bị thươn gì nặng nề hết.

Nghĩ lại, thật may là mình chưa kể gì, nếu không…cậu ấy sẽ biết thầy Vưu chính là người đã cứu mình ngày hôm qua.

Nhưng mà, theo như bài báo viết thì thầy ấy thật sự đã ngăn chiếc mô tô kia lại sao?

Với tốc độ kinh người đó, thầy ngăn lại bằng cách gì?

Âu Dương Kiều Vỹ đọc bài báo đến ba lần, nhưng vẫn không hiểu được người kia đã làm cách nào.

Loại sức mạnh hơn người bình thường này, ngoại trừ Yêu tộc của cậu ra thì còn có tộc nào như vậy nữa? Về vấn đề của các tộc, cậu không được phép biết quá nhiều. Mẹ cậu nói chuyện này nguy hiểm, không biết sẽ an toàn hơn, cho nên cậu một chút cũng chẳng rõ.

Nhưng mà những yêu tinh như Âu Dương Kiều Vỹ thật ra chỉ giỏi về phép thuật, sự nhanh nhẹn, đầu óc tinh ranh thôi chứ so về sức mạnh thì không có gì ghê gớm cho lắm.

Chúc Văn ngồi đối diện vẫn còn tò mò về “vị siêu nhân” này, chỉ có Âu Dương Kiều Vỹ là quan tâm đến Vưu Kiện thôi.

Cậu không biết mình có nên đi hỏi thẳng người đó về chuyện này hay không?

Ngẫm lại, nói chuyện với Vưu Kiện đã khó, huống gì đề cập đến chuyện kỳ lạ này nhỉ?

Cửa lớp đột nhiên mở ra, Diêu Gia Tử bước vào, vẻ mặt vẫn vui vẻ như mọi ngày.

Cả lớp đứng dậy chào một tiếng nghiêm chỉnh rồi ngồi xuống.

Diêu Gia Tử đứng trên bục, đưa mắt nhìn bao quát toàn lớp, sau đó hơi dừng lại ở chỗ của Âu Dương Kiều Vỹ.

Cô không nghĩ hôm nay cậu sẽ lại đi học nhanh như vậy.

Nhẹ cong môi cười với cậu một cái, không nghĩ lại bị cậu lạnh nhạt làm ngơ.

Diêu Gia Tử hơi nghi hoặc trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn hòa nhã nói với lớp: “Chỉ còn vài ngày nữa là các em thi rồi, nhớ ôn tập cho thật kỹ, thành tích tuy không phải quan trọng nhất nhưng đó sẽ là thứ chứng minh được năng lực của các em. Cố gắng hoàn thành tốt kỳ thi cuối kỳ, đến hè chúng ta sẽ có một buổi đi chơi dã ngoại đấy.”

“Thật ạ cô?”

Diêu Gia Tử gật đầu: “Ừ, khối 10 chúng ta có thể sẽ đi biển đấy.”

“Ôi, vậy tụi em phải đi mua đồ sẵn rồi!”

“Đi mua đồ tắm á hả?”

“Cô cũng đi chứ ạ?”

Diêu Gia Tử hơi nghĩ ngợi một chút, sau đó gật đầu: “Ừm, đương nhiên rồi.”

Chúc Văn lúc này hơi nhổm lên nói khẽ: “Cậu đi không?”

Âu Dương Kiều Vỹ thật sự không có hứng lắm, nhưng cậu nghĩ Chúc Văn sẽ muốn đi, cho nên mới nói: “Ừ, đi.”

Trước khi đi vào bài học tiếp theo, Diêu Gia Tử giở ra sách, ánh mắt lại có ý nhìn về phía Âu Dương Kiều Vỹ.

Thấy cậu luôn cúi thấp đầu nhìn vào vở, dường như cũng rất ít nói chuyện với mọi người trong lớp, cô bỗng muốn tìm hiểu về vị học sinh này.



Tranh thủ giờ ra chơi đến, Âu Dương Kiều Vỹ hạ quyết tâm đi qua tìm Vưu Kiện một chuyến.

Cậu mặc kệ người kia có muốn nói chuyện với mình hay không, cậu vẫn muốn được hỏi thăm vài câu.

Ít nhất thì…cũng được gặp mặt anh một chút.

Khi đến trước cửa phòng giáo viên, Âu Dương Kiều Vỹ hơi ló đầu vào nhìn, không thấy Vưu Kiện, cậu liền nhoài người ra chỗ khác, đảo mắt tìm dưới sân bóng.

Trong lúc đang khom người ngó nghiêng, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang bên tai.

“Tìm thầy à?”

Âu Dương Kiều Vỹ giật mình, quay lại phía sau, nhìn thấy Vưu Kiện đang ôm một trái bóng ở bên người. Khuôn mặt vẫn không thay đổi, thản nhiên như không có gì xảy ra vậy.

Lâu ngày không gặp mặt nhau thế này, khiến cậu có chút căng thẳng.

Vưu Kiện như cũ nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ thầm hít vào một hơi, ánh mắt liếc nhìn xem anh có bị thương ở đâu không, sau đó nói: “Em chỉ muốn cảm ơn thầy thôi.”

“Không phải hôm qua đã nói rồi sao?”

Cậu mím môi: “Là em muốn nói trực tiếp.”

“Được rồi.” Vưu Kiện gật đầu, “Còn gì nữa không?”

Âu Dương Kiều Vỹ đá nhẹ chân trên đất một chút, ngập ngừng lấy trong túi ra một hộp băng cá nhân. Cậu cầm nó ấn vào tay anh rồi bảo:

“Thầy cũng bị thương, sao lại nói không có?”

Vưu Kiện nhìn hộp băng cá nhân trong tay, lòng cười khổ. Vết thương chỉ như kiến cắn, tặng cả một hộp thế này, đúng là chỉ có mỗi quỷ nhỏ nghĩ ra thôi.

Anh thầm thở dài trong lòng, xem ra vẫn chưa thoát được chiếc hố đó.

“Ừm, một vết nhỏ thôi, nhằm nhò gì đâu.”

“Dù sao vẫn nên—“

Lúc này, từ đằng xa vọng lại một giọng nói khác: “Kiều Vỹ, em cũng ở đây à?”

Âu Dương Kiều Vỹ quay lại, nhìn thấy Diêu Gia Tử, sắc mặt chốc chốc thay đổi. Cậu hờ hững liếc mắt nhìn qua một cái, bên ngoài vẫn lễ phép đáp:

“Vâng, em qua tìm thầy Vưu có chút chuyện.”

Diêu Gia Tử rất tự nhiên đi đến bên cạnh Vưu Kiện, nhìn anh cười một cái rồi nói với cậu: “Em đỡ hơn chưa?”

“Đỡ rồi ạ.” Âu Dương Kiều Vỹ hờ hững đáp rồi nhanh chóng nói với hai người họ, “Vậy em về lớp trước đây.”

Dứt lời, cậu xoay lưng, đi thẳng một nước.

Trong lòng có chút nghẹn uất, chuyện kia mình vẫn chưa kịp hỏi nữa. Sao cô ấy xuất hiện đúng lúc thế nhỉ?

Vưu Kiện trầm mặc nhìn theo bóng dáng của cậu, tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, không khỏi cười một cái.

Nụ cười này làm cho Diêu Gia Tử chú ý, cô hỏi: “Anh cười gì vậy?”

“Không có gì.” Vưu Kiện đáp, ánh mắt vẫn vô thức dõi theo bé con.

Diêu Gia Tử nghe vậy cũng không hỏi nữa, nhưng cô lại để ý đến cách anh nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, trái tim khẽ run rẩy.



Hôm sau lúc ra về, Chúc Văn bỗng chìa ra trước mặt Âu Dương Kiều Vỹ hai tấm vé xem phim.

Cậu nhìn xuống, khó hiểu hỏi: “Gì vậy?”

Chúc Văn trừng mắt: “Vé xem phim chứ gì? Cậu là người tối cổ à?”

“Biết, nhưng mà…sao lại đưa mình?”

Chúc Văn lần nữa trừng mắt, cảm giác con người này càng lúc càng giống trên mây: “Thì muốn đi xem phim cùng cậu chứ gì nữa. Cái này tớ vừa được tặng đấy, hời không?”

“Ai tặng?”

Huơ huơ hai tấm vé trước mặt, Chúc Văn cười lên hì hì: “Nhã Nhã tặng tớ đấy. Cậu ta bảo xin lỗi hôm bữa đã lớn tiếng cãi nhau với tớ, chuyện nhỏ không đáng, hôm nay đem vé xem phim qua đền bù tổn thương tinh thần.”

Âu Dương Kiều Vỹ cầm lấy hai vé xem phim, nhìn nhìn một chút rồi nói: “Sao không rủ Vũ Thần?”

“Vũ Thần thèm đi với tớ à.” Chúc Văn hơi dỗi, “Dù sao cậu mới là người cần tìm niềm vui chứ không phải cậu ấy. Đóa hoa cao lãnh thì biết buồn phiền gọi là gì chứ?”

“Cuối tuần này hả?”

Chúc Văn gật gật: “Ừm, đúng rồi. Nhớ mặc đồ đẹp nha, có gì tớ sẽ mượn vai cậu chụp hình, giả vờ như đi cùng người yêu.”

Âu Dương Kiều Vỹ: “…” Ấu trĩ.



Nhắm mắt một cái, cuối tuần đã đến.

Thời gian một tuần học tập như trâu bò rốt cuộc cũng được đền bù bằng một buổi tối mát mẻ ở rạp phim.

Chúc Văn đi cùng Âu Dương Kiều Vỹ bước đến chỗ mua bắp rang. Mùi bắp rang thơm nức mũi, khiến cô bé bụng cồn cào.

Sau khi mua xong, hai người ngồi đợi đến giờ xét vé.

Trong lúc ngồi đợi, Chúc Văn nhìn xung quanh, không nhịn được phỉ nhổ: “Đi vào rạp phim đúng là thồn cẩu lương vào họng mà!”

Âu Dương Kiều Vỹ thật ra lần đầu đi xem phim, vẻ mặt còn ngỡ ngàng lắm. Cậu liếc nhìn mọi người xung quanh, quả nhiên ai cũng có đôi có cặp, tay trong tay rất hạnh phúc.

Trong lòng thoáng buồn phiền.

Chúc Văn bỏ bắp rang vào miệng nhai rôm rốp, sau đó kéo tay cậu nói: “Nè, may mà tớ đi cùng cậu, nếu không thì lẻ loi chết rồi.”

“Mình không thích những nơi đông người cho lắm.”

“Không sao, một lát vào trong rạp sẽ còn đông người hơn.” Chúc Văn nói xong cười một tiếng đáng ghét.

Giờ xét vé đến, hai người nhanh chóng đứng dậy, đi về phía đó.

Lúc xếp hàng, không nghĩ sẽ chạm mặt một cặp đôi khác.

Chúc Văn đang ôm bắp rang trong người, liếc mắt nhận ra đối phương, đôi mắt trừng lớn.

Âu Dương Kiều Vỹ lúc này cũng quay sang phía cô, vô tình nhìn thấy hai người kia.

Diêu Gia Tử khoác tay Vưu Kiện, nhìn thấy hai học trò, không ngại ngùng đi đến chào hỏi.

“Bắt quả tang nhé! Hai đứa thân như vậy, hóa ra là đang hẹn hò.” Diêu Gia Tử nhìn Chúc Văn, cười cười nói.

Sau khi nhìn thấy bé con, Vưu Kiện có chút kinh ngạc. Anh không nghĩ sẽ chạm mặt nhau ngay tại chỗ này như vậy.

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn hai người, không biết diễn tả cảm xúc trong lòng bằng từ ngữ gì.

Chúc Văn nhìn nhìn, bình tĩnh đáp: “Cô hiểu lầm rồi, tụi em chỉ là độc thân gặp độc thân thôi, xem phim giải sầu ý mà.”

Dừng một chút, cô nhìn Vưu Kiện, ánh mắt chẳng còn chứa đựng tình cảm ngưỡng mộ nữa, nói: “Em thấy…hai người mới giống như hẹn hò hơn.”

Hết chương 35.
Bình Luận (0)
Comment