Buổi thi văn nghệ ở trường đã diễn ra được khoảng ba tuần rồi. Hiện tại chỉ còn lại những thí sinh xuất sắc nhất chuẩn bị bước vào vòng thi chung kết.
Lần thi chung kết này sẽ được tổ chức tương đối hoành tráng. Mỗi tiết mục đều được trình diễn trên sân khấu lớn của trường.
Nhờ vào sự phối hợp ăn ý của đôi bạn thân mà Âu Dương Kiều Vỹ và Chúc Văn thành công suôn sẻ lọt vào vòng chung kết.
Hôm nay Chúc Văn ăn mặc rất đỏm dáng xinh xắn, khác hẳn với thường ngày. Tính cách cũng trở nên mềm mại dịu dàng hơn, mặc dù nhìn cô trong bộ dạng này có chút gì đó không thích hợp.
Nhưng mà Thôi Vũ Thần rất thích, còn buông lời khen: “Hôm nay xinh đấy!”
Khỏi phải bàn cãi, Chúc Văn suốt ngày hôm đó đều ôm tâm trạng phấn khích.
Âu Dương Kiều Vỹ là người ngoài cuộc có thể nhìn thấy rõ biểu tình của bạn thân. Nhìn thấy Chúc Văn vui vẻ như thế, trong lòng cậu cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trước khi đến tiết mục của hai người bọn họ, Chúc Văn tranh thủ chạy xuống chỗ khán đài, tìm Thôi Vũ Thần trò chuyện gì đó.
Còn Âu Dương Kiều Vỹ thì ở trong phòng nghỉ ngơi, nơi hậu trường nằm ngay sau sân khấu.
Bên ngoài âm thanh cực kỳ huyên náo nhộn nhịp. Trong phòng ngược lại an tĩnh lạ thường.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi một mình ở góc phòng, cầm điện thoại nghịch một chút.
Cậu không mảy may để ý bên ngoài người ta đang làm gì, mắt dán chăm chú vào điện thoại, vừa chơi game vừa nghe nhạc.
Hôm nay Vưu Kiện cũng có mặt ở trường nhưng lại bận rộn loay hoay với công việc dàn dựng sân khấu và nhiều thứ linh tinh khác, cho nên anh không thể ghé qua phòng thay đồ gặp mặt cậu được.
Vì chuyện này mà Âu Dương Kiều Vỹ suốt cả buổi cảm thấy buồn tủi, hết thở ngắn rồi lại thở dài.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi bài hát liên tục thay đổi, đến khi nhảy qua bài “Dũng Cảm Thích Anh”, Âu Dương Kiều Vỹ mới giật mình ngồi thẳng người dậy.
Thanh âm trong trẻo bắt đầu cất lên giọng hát: “Dũng cảm thích anh, dũng cảm đến gần anh, dũng cảm bắn tim với anh, dũng cảm dâng bản thân mình cho anh. Không rõ vì lý do gì, nhìn thấy anh thì liền căng thẳng, không làm chủ được mình, âm thanh của trái tim rõ ràng hơn bao giờ hết. Lẽ nào em thích anh rồi sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ đeo tai nghe, mắt ngước lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời nhạt nhòa khuất sau những gợn mây dày đặc, cố gắng chen chúc muốn ban phát tia nắng cho trần gian.
Ở bên ngoài, người qua người lại bận rộn không ngừng.
Giai điệu vui vẻ đáng yêu khiến cho tâm trạng của cậu chốc chốc tốt hơn một xíu. Đặc biệt là lời bài hát khiến người ta thấy thích thú, cứ như tác giả viết riêng tặng cậu vậy.
Vừa nghe nhạc, cậu vừa lẩm nhẩm trong miệng: “Dũng cảm thích anh, dũng cảm đến gần anh, dũng cảm bắn tim với anh, hừm hứm hưm…”
Chính vì tâm trí quá tập trung vào bài nhạc mà Âu Dương Kiều Vỹ không hề để ý đến xung quanh.
Thậm chí khi có người bước vào phòng cậu cũng không hay không biết.
Đến lúc bên cạnh thình lình xuất hiện một bóng người cao lớn cúi xuống thổi vào sau gáy cậu, cậu mới giật mình quay đầu qua nhìn.
Lần này lại bị đối phương “hù dọa”, Âu Dương Kiều Vỹ nhăn mặt nói: “Thầy đừng dọa nữa, dọa một hồi sẽ ra bệnh tim mất.”
Ban nãy khi Vưu Kiện bước vào, vừa vặn nghe thấy giọng hát lí nhí của người nào đó. Bộ dạng của Âu Dương Kiều Vỹ lúc đó khá buồn cười, ngồi một mình còn lẩm nhẩm trong miệng, mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, trông vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.
Anh không ngồi xuống mà chỉ nhàn nhạt nói: “Nhìn ra ngoài chăm chú quá vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ lém lỉnh cười: “Nhìn người đẹp.”
“Ồ, vậy à? Đâu nào? Người đẹp nào đâu? Tôi cũng muốn ngắm một chút.”
Âu Dương Kiều Vỹ cứ nghĩ mình sẽ chọc tức được anh, không ngờ mặt anh lại dày như vậy, cư nhiên còn đòi muốn ngắm người đẹp trước mặt cậu.
Nghĩ tới đã thấy bao tử chua loét, cậu hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Trước mặt thầy nè, thầy tìm ở đâu xa xôi vậy?”
Vưu Kiện vẫn chưa chịu nghiêm túc, mắt ngó dáo dác bên ngoài một lúc rồi mới nhìn xuống phía cậu, cong môi cười một cái:
“Người đẹp đây hả?”
Bé con gật gật: “Ùm, người đẹp ở sát bên thầy nè.”
“Đẹp thì có đẹp, nhưng hơi ngố.”
“Em ngố hồi nào?” Âu Dương Kiều Vỹ phồng má, “Em còn hơn cả khối nữ sinh ngoài kia.”
Vưu Kiện duỗi tay bẹo má cậu, sau đó liếc nhìn cửa sổ, bên ngoài không còn có người qua lại, tranh thủ cúi người xuống.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trong phòng nghỉ ngơi chỉ có mỗi hai người, anh hôn lên môi cậu.
Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này kết thúc rất nhanh, đến mức còn chưa kịp cảm nhận được gì.
Nhưng mà Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy rất thú vị, rất kích thích.
Làm loại chuyện ngọt ngào này một cách lén lút đúng là kích thích trái tim.
Vừa căng thẳng hồi hộp, vừa dễ chịu thỏa mãn.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi đơ như khúc gỗ nhìn anh, rất lâu sau mới có thể mở miệng nói: “Thầy đừng làm bậy, em hết sinh khí sẽ không thể thi được nữa.”
“Vậy à? Mới như vậy đã hết sinh khí rồi sao?” Vưu Kiện vẫn còn cúi người, thì thầm bên tai cậu, “Vậy…sau này phải làm sao đây, hm?”
Bé con nhăn mặt, làm sao là làm sao chứ? Không lẽ thầy còn định làm gì nữa sao?
Ngước mắt nghi hoặc nhìn Vưu Kiện, Âu Dương Kiều Vỹ định sẽ hỏi tới thì đúng lúc này bỗng có người từ ngoài chạy ào vào trong phòng.
Cửa phòng toang mở rồi đóng lại.
Hai người một nam sinh một nữ sinh vừa chạy vào bỗng nhiên khựng lại, vì nhìn thấy thầy giáo.
Nữ sinh chớp chớp mắt, sau khi thấy Vưu Kiện, cô nàng ngay lập tức điều chỉnh tư thế, ra dáng một thiếu nữ duyên dáng dịu dàng, môi cong lên cười nhẹ: “Thầy Vưu cũng ở đây ạ?”
Nam sinh ngược lại nhìn chăm chú vào hai người ở đằng đó. Nếu không nhầm, lúc nãy chạy vào đây, cậu đã nhìn thấy Vưu Kiện đang cúi người gần sát khuôn mặt của người còn lại.
Mình hoa mắt hả ta? Nhìn rất giống như…
Vưu Kiện sau khi nhìn thấy hai học sinh không mời kia, cả người cũng đã nhanh chóng đứng thẳng dậy. Vẻ mặt điềm tĩnh như chưa từng làm chuyện gì xấu hổ, nhàn nhạt trả lời:
“Ừ, thầy đến đây để kiểm tra tiết mục của bạn này một chút.”
Nữ sinh khẽ “ồ” một tiếng, mắt liếc sang đánh giá Âu Dương Kiều Vỹ.
Nam sinh trong lòng vẫn còn hoang mang, sao thầy phải kiểm tra làm gì nhỉ?
Mọi chuyện xảy ra hơi đường đột làm Âu Dương Kiều Vỹ không kịp phản ứng. Một lúc sau cậu mới đứng dậy ở bên cạnh Vưu Kiện, giả vờ phối hợp với anh: “Thầy kiểm tra xong rồi chứ?”
Vưu Kiện lúc này nghiêng mặt nhìn cậu, khóe môi cong lên đầy ý vị: “Để xem nào.”
Vừa nói, anh vừa cẩn thận đưa tay qua, ngang nhiên vỗ nhẹ lên mông bé con.
Sau đó như hài lòng mỉm cười: “Xong rồi, rất tốt.”
Rất tốt ở đây còn ngầm hiểu, mông rất tròn, rất đáng yêu, rất tuyệt.
Âu Dương Kiều Vỹ mơ hồ cảm nhận được năm ngón tay của anh nhẹ nhàng vỗ lên phía sau, dù cách một lớp vải nhưng mà cảm giác hoàn toàn chân thật.
Chân thật đến mức cơ thể của cậu khẽ rùng mình một cái.
Trong đầu nổ lên một tiếng “ầm”.
Thầy…thầy vừa mới làm gì vậy? Vỗ mông như thế thật giống…quấy rối trẻ vị thành niên.
Vì hai người nọ còn ở lại đây nói chuyện đùa giỡn với nhau, Âu Dương Kiều Vỹ không dám tỏ thái độ lộ liễu, mím chặt môi nhịn xuống nỗi xấu hổ của mình.
Vưu Kiện cúi mặt, cười rất vô sỉ.
Sau khi hai người bạn kia rời khỏi phòng, nam sinh lập tức ghé tai nói nhỏ: “Mày thấy thầy Vưu với thằng kia kỳ lạ không?”
Nữ sinh vén tóc nói: “Kỳ lạ chỗ nào? Thầy Vưu vẫn đẹp trai như mọi ngày.”
Nam sinh chau mày: “Dẹp nhan sắc qua một bên được không? Nếu tao không nhầm thì khi nãy thầy Vưu cúi người xuống hôn thằng đó đó.”
Nữ sinh trợn mắt: “Hôn nhau? Mày mới là thằng bệnh hoạn á. Thầy trò sao có thể? Với cả, hai người đều là nam!”
Nam sinh nuốt nước bọt, trên người da gà da vịt nổi lên: “Tao cũng đâu biết, nhưng mắt tao thấy như vậy mà… Không khí kỳ quái lắm.”
“Dẹp mày đi, biến thái.”
“…” Cái đỗ.
…
Tình yêu trong mùa đông lạnh lẽo vẫn đầy sức sống muốn đâm chồi bung nở thành một đóa hoa mềm mại rực rỡ.
Từ ngày yêu đương cùng Vưu Kiện, Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy mình thay đổi rất nhiều. Tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ, tâm trí suốt ngày nhớ nhung đến anh, nhưng mà cậu vẫn không lơ là việc học.
Vì mỗi khi nhớ đến Vưu Kiện, cậu còn nhớ đến một người họ Âu Dương tên Chấn Anh nữa.
Cho nên không hề dám lơ là trong chuyện này.
Bên cạnh đó, Vưu Kiện cũng có một tí thay đổi nhưng không đáng kể.
Vì vốn dĩ con người của anh vào giai đoạn đầu của tình yêu sẽ không bao giờ khiến đối phương cảm thấy hụt hẫng vì thiếu thốn tình cảm. Đối phương muốn được cưng chiều bao nhiêu, anh đều dư sức thỏa mãn họ.
Nhưng giai đoạn sau nữa của tình yêu thì còn chưa thể nói trước được.
Con người anh là vậy, đơn giản dễ hiểu, nhưng nếu muốn thật sự nắm bắt lại là một sự thách thức rất quá đáng.
Vào cuối tuần, Âu Dương Kiều Vỹ bị bắt phải lên trường tham gia một buổi sinh hoạt chung. Chủ đề nói về luật an toàn giao thông.
Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi nhiều. Trên mái nhà, bậu cửa sổ, cành cây, bậc tam cấp, nơi đâu cũng vương lại những bông tuyết to sụ.
Sáng sớm chỉ có vài bông lưa thưa, đến trưa thì chỉ còn một mảnh trắng xóa.
Toàn thể học sinh khối mười một đều tập trung tại hội trường rộng lớn.
Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn ngồi rất xa phía sân khấu.
Sau khi đã tập trung gần đông đủ, trong phòng bỗng nhiên tắt hết bóng đèn. Cả hội trường chìm trong bóng tối.
Vài giây sau, cùng với âm thanh từ loa phát ra, màn hình chiều thật lớn ở giữa cũng bắt đầu sáng lên, hắt tia sáng về phía học sinh.
Chúc Văn kéo khóa áo khoác, dường như sắp sửa gục lên bàn, đánh một giấc.
Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại chăm chú ngồi nghe, mặc dù trong lòng không hề thích thú với buổi sinh hoạt này. Nhưng trong trường cậu vẫn được thầy cô tuyên dương là một học sinh chăm chỉ gương mẫu.
Đành thôi, đến cả buổi sinh hoạt vẫn phải gương mẫu.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy muốn vứt cái mác “học bá” này vào một xó để thoải mái tự do như Chúc Văn.
Buổi sinh hoạt diễn ra được nửa tiếng đồng hồ, Chúc Văn cũng đã ngủ được gần hai mươi phút.
Nhiệt độ trong phòng có hơi lạnh, dù đã bật máy sưởi nhưng vẫn không đủ sưởi ấm hết tất cả con người ngồi ở đây.
Nghe thấy âm thanh trong đoạn video được chiếu, Chúc Văn khẽ động đậy, chỉnh lại tư thế khác cho dễ chịu rồi tiếp tục ngủ.
Động tĩnh từ cô làm cho Âu Dương Kiều Vỹ ngồi bên cạnh đánh mắt nhìn qua. Trong lòng cậu lúc này bỗng bộc phát cảm giác ghen tị.
Cậu cũng thấy buồn ngủ nhưng mà không dám gục xuống.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lúc chớp lúc tắt, thật khiến người ta cảm thấy hồi hộp.
Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng dẹp đi ý định gục xuống bàn ngủ giống Chúc Văn.
Ngẩng mặt lên, Âu Dương Kiều Vỹ định tiếp tục theo dõi người dẫn chương trình đang nói thì bên cạnh cậu lúc này đột nhiên xuất hiện bóng người.
Trong bóng tối, bóng người kia làm cậu giật mình, nhưng ngay sau đó thì khiến cậu mỉm cười.
Không rõ Vưu Kiện từ chỗ nào đi đến, nhưng anh đã nhìn thấy bóng dáng của bé con. Sau đó nhanh chóng bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh.
Thấy anh, bé con không nhịn được liếc qua Chúc Văn một cái, nhận ra cô vẫn ngủ rất ngon mới dám nghiêng người thì thầm:
“Thầy cũng đến nghe sao?”
Vưu Kiện điềm tĩnh ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn qua cậu, cũng bắt chước điệu bộ thì thầm kia: “Đến ngồi với em.”
A, ấm lòng quá đi mất…
Âu Dương Kiều Vỹ trộm mỉm cười đắc ý trong bóng tối.
Không lâu sau đó, bé con lén lút nhích người qua bên trái, gần sát với Vưu Kiện. Chúc Văn lúc này dường như ngồi tách biệt với hai người bọn họ, vẫn say ngủ không hay biết gì.
“Em ngồi nghe nãy giờ, vừa ê mông vừa buồn ngủ.”
Vưu Kiện đưa tay bẹo má cậu: “Vậy sao không ngủ?”
Bé con ấm ức nói: “Em là học sinh gương mẫu.”
“Có biết học sinh gương mẫu mà dính vào tôi thì sẽ không còn gương mẫu nổi không?”
Vành tai bị anh hà hơi đến, nóng bừng.
Âu Dương Kiều Vỹ cứ lo sợ câu nói của anh sẽ bị những người xung quanh nghe được, vậy là nghiêng đầu nhìn ngó một chút mới dám đáp:
“Em không có thiếu nghị lực đâu nha.”
“Yêu tôi là em thiếu nghị lực rồi đó.”
Bé con bĩu môi, không thèm nói nữa.
Một lúc sau, nhiệt độ trong phòng ngày càng giảm xuống, hình như máy sưởi bị hỏng mất rồi hay sao ấy.
Âu Dương Kiều Vỹ xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, muốn tạo độ ấm.
Vưu Kiện một bên chống cằm nhìn màn hình, một bên bị động tác của cậu làm cho chú ý, bèn đánh mắt nhìn qua.
Ngay lập tức, bàn tay bé nhỏ trắng trẻo của quỷ nhỏ nào đó được một bàn tay lớn hơn nắm lấy, bỏ vào trong túi áo.
Vưu Kiện làm rất nhanh, vẻ mặt thản nhiên tỉnh bơ như thường ngày.
Ngược lại, Âu Dương Kiều Vỹ thì bị anh dọa một trận. Trái tim nhảy tọt lên đến cuống họng.
Nơm nớp lo lắng nhìn xung quanh, sau khi phát hiện những bạn học sau lưng hầu như đều đã ngủ mất, bé con mới an tâm thở phào một tiếng.
Bàn tay được Vưu Kiện nắm lấy rất chặt, tuy nhiệt độ cơ thể của anh cũng lạnh không kém, nhưng mà đủ sức sưởi ấm trái tim của bé con.
Con người này lúc nào cũng làm cho mình cảm thấy xốn xang chết đi được…
Âu Dương Kiều Vỹ vừa nghĩ vừa quay mặt ngắm anh.
Vưu Kiện cũng nghiêng mặt nhìn cậu, sau đó hơi cúi sát xuống, tựa hồ định thì thầm gì đó.
Nhưng thực tế, anh vừa hôn lên tai cậu.
Lỗ tai đỏ bừng trong bóng tối.
Vưu Kiện nói rất đúng.
Mình trở nên thiếu nghị lực khi yêu phải con người này rồi.
Hết chương 61. —
Má Vi: Sao tôi cứ cảm giác mình viết không còn ổn nữa nhỉ? Hay là tôi nghĩ nhiều? Chắc lại stress mất rồi ài… Có gì không ổn, mọi người thông cảm giúp nhe hic. Tôi ôm lấy cảm giác nếu như ngọt ngào quá sẽ gây ra sự nhàm chán. Tôi khá sợ điều này, hoặc là vì tôi ngược quen tay rồi, ngọt ngào lâu quá thì sợ ngấy nhỉ?