Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 79

Thoạt đầu Vưu San có hơi bất ngờ, vì ít khi nào Vưu Kiện về muộn mà nhắn với quản gia báo lại cho cô như hôm nay.

Nhưng rồi cô cũng không nghĩ quá nhiều, đáp lại một câu: “Cảm ơn dì, cháu biết rồi.”

Ở bên kia, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn ngây người. Ánh mắt đặt lên người của vị quản gia kiệm lời kia, nhưng mãi mà cậu không hỏi được một câu nào về việc vì sao Vưu Kiện hôm nay không về nhà.

Đến khi Vưu San quay đầu gọi cậu, cậu mới sực tỉnh khỏi suy nghĩ của mình.

“Vỹ Vỹ, hôm nay chắc là anh ấy không về đâu. Em cứ lên phòng nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn cô một chút mới gượng gạo gật đầu: “Em biết rồi ạ. Chị cũng đi nghỉ sớm nhé.”

“Ừm.” Vưu San cười mỉm rồi nhanh chóng xoay người đi lên lầu.

Đợi cô vừa đi khỏi, cậu liền đuổi theo phía sau vị quản gia kia, níu lấy tay của bà, muốn hỏi một vài chuyện. Thấy bà dừng lại kinh ngạc nhìn mình, cậu vội vàng buông tay ra, ngượng ngùng nói:

“Dạ cháu xin lỗi vì phiền dì… nhưng có thể cho cháu hỏi vì sao thầy Vưu không về nhà không ạ?”

Thầy Vưu?

Người quản gia giây đầu còn ngây ra, giây sau đã hiểu ra ý của cậu, nhàn nhạt đáp: “Cậu Hai chỉ nói là không về, cũng không nói cụ thể lý do là gì.”

Nghe được đáp án, trong lòng cậu vẫn hụt hẫng như lúc ban đầu.

Tại sao thầy lại không về chứ?

Là vì bận việc ở công ty sao?

Nếu không phải như vậy thì…là bận việc ở Camouf?

Không, không đâu, ở quán bar thì có việc gì bận rộn đến mức như thế được chứ?

Âu Dương Kiều Vỹ tự suy diễn lại tự lắc đầu xua đi những ý nghĩ ngớ ngẩn đó. Cậu rảo bước lên lầu, bước vào phòng ngủ của anh.

Thả mình xuống giường, cậu cuộn chặt người trong chăn bông. Một nửa khuôn mặt vùi sâu vào gối đầu. Trong phòng không có ánh sáng, ngoại trừ một ít tia sáng phát ra từ điện thoại.

Âu Dương Kiều Vỹ nhấn số gọi điện cho anh.

Đầu dây cứ thế chậm rãi ngân lên từng hồi chuông lạnh lẽo.

Qua một lúc, đầu dây tự ngắt kết nối vì không có người nghe máy.

Âu Dương Kiều Vỹ trở mình, tiếp tục gọi thêm hai cuộc nữa. Nhưng thật sự phía bên kia không có người hồi đáp.

Chưa bao giờ những tiếng chuông này lại khiến cho cậu cảm thấy bất mãn đến vậy.

Bỏ điện thoại qua một bên, cậu kéo chăn trùm kín đầu, cố gắng bảo bản thân đi vào giấc ngủ.

Nhưng trong đầu lại không ngừng lặp lại những câu hỏi xoay quanh Vưu Kiện.

Rốt cuộc thì…thầy đang bận việc gì vậy?

Lúc trở mình, ngực trái đột nhiên nhói lên.

Ngay lập tức, cậu đưa tay ghìm chặt ngực trái, cắn xuống môi dưới kìm nén cơn đau bên trong.

Nhắm mắt lại, khi cơn buồn ngủ dần thâm nhập vào não bộ, đâu đó trong tâm trí của cậu bất chợt nảy ra một câu hỏi.

Nếu như cả đêm không thể về nhà, liệu thầy có đang ở cùng ai khác hay không?

Nhưng ý niệm này sau đó đã bị cơn buồn ngủ dập tắt.

Âu Dương Kiều Vỹ cuộn tròn mình lại, tự nói với bản thân, anh sẽ không bao giờ làm những việc như vậy.



Hôm sau, ngoài trời xuất hiện vài tia nắng rất nhạt nhòa, không đủ sưởi ấm bầu không khí rét buốt của cuối đông.

Khi Âu Dương Kiều Vỹ tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm tám giờ sáng. Giờ sinh học của cậu khá ổn định, nhưng mấy hôm nay cậu đi ngủ quá muộn cho nên buổi sáng mới dậy trễ hơn bình thường.

Lúc rời khỏi phòng, Âu Dương Kiều Vỹ không nhìn thấy ai khác ngoài vị quản gia ngày hôm qua.

Cậu bước xuống cầu thang, nhìn về phía của bà, chào một tiếng: “Cháu chào dì.”

Người quản gia nghe thấy giọng nói, chậm rãi quay đầu nhìn lướt qua cậu. Hồi sau bà nói, “Cô Ba để sẵn đồ ăn ở trong bếp, cậu vào ăn đi.”

A.. chị ấy còn chuẩn bị đồ ăn cho mình sao?

Âu Dương Kiều Vỹ có phần bất ngờ, thật sự thì cảm thấy rất hạnh phúc. Cậu cứ nghĩ trong ngôi nhà này ai cũng sẽ lạnh lùng đáng sợ như những lời đồn, hóa ra không phải như vậy.

Ngồi vào bàn ăn, cậu dùng một ít cháo lỏng vào buổi sáng. Bên cạnh là một ly sữa còn ấm.

Âu Dương Kiều Vỹ cầm cốc sữa lên uống một hơi đã cạn đến đáy. Sau đó cậu một mình đi loanh quanh tham quan.

Ngôi nhà của người họ Vưu được thiết kế theo phong cách của Tây Âu. Vì thế mà tạo cho người khác loại cảm giác lạnh lẽo hơn những ngôi nhà bình thường khác.

Âu Dương Kiều Vỹ không dám đi lên lầu hai, vì cậu nghe người quản gia dặn dò rằng, khu vực trên đó cấm người lạ ra vào. Đó là lý do cậu xoay gót đi ra ngoài khu vườn.

Ngoài này ánh sáng tràn ngập, bao phủ lấy cả một không gian rộng lớn. Gió thổi rít qua từng tán lá to cỡ bàn tay. Âu Dương Kiều Vỹ rảo bước chậm rãi trên mặt đất, đi qua một vườn hoa màu đỏ, cậu không tránh khỏi niềm phấn khích kỳ lạ.

Loại hoa màu đỏ này cậu từng nghe Chúc Văn nói qua rồi. Ý nghĩa của nó rất bi thương, mỗi lần nhắc đến tình yêu gặp nhiều trắc trở, người khác chắc chắn sẽ nghĩ ngay đến loài hoa này.

Âu Dương Kiều Vỹ nhanh chân bước về phía trước. Lúc ngồi xổm trên mặt đất, cậu cẩn thận đưa tay nâng đỡ một đóa hoa. Từng cánh hoa mỏng và dài, tách biệt với những cánh hoa khác. Sự mềm mại của hoa phủ lên lòng bàn tay cậu, tạo ra cảm giác dễ chịu khoan khoái.

Nhìn ngắm một lúc lâu, cậu khẽ giật mình bởi một tiếng động từ trong vườn hoa. Giữa những đóa hoa đỏ rực một vùng trời, dường như có thứ gì đó đang nhúc nhích động đậy.

Âu Dương Kiều Vỹ đứng lên đầy vẻ cảnh giác. Cậu hơi lùi về phía sau, ánh mắt không rời khỏi vật thể đang chuyển động kia.

Ngay sau đó, vật thể không xác định được bất ngờ lăn tròn từ trong vườn hoa ra bên ngoài, để lộ một chiếc đuôi màu nâu thật lớn.

Âu Dương Kiều Vỹ bị hình ảnh này làm cho ngây người.

Trước mặt cậu đang là một con sóc nâu béo bụ bẫm. Nó lăn tròn trên mặt đất rồi trở mình đứng dậy. Chiếc đuôi phía sau phe phẩy không ngừng.

Lúc này nó cũng đang ngước mắt nhìn cậu.

Vào khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cả Âu Dương Kiều Vỹ lẫn sóc nâu đều sửng sốt.

Cậu trừng lớn mắt nhìn xuống dưới, như không tin mà thốt ra một cái tên: “Tiểu Uyển?”

Sóc nâu bây giờ mới khẽ động đậy, từ thân hình một con vật nhỏ, thoáng chốc biến thành một cậu bé tóc hung đỏ.

Hai cánh tay vẫn theo phản xạ mà co lại như sóc nâu, lát sau mới duỗi ra như bình thường.

Tiểu Uyển chớp chớp mắt: “Cậu chủ? Sao cậu lại ở đây?”

Kinh ngạc qua đi, Âu Dương Kiều Vỹ khẽ thở ra một hơi, bước lại gần hơn một chút.

“Tiểu Uyển, thật sự là mi hả? Sao mi lại…ở đây vậy?”

Tiểu Uyển đã lâu không ở trong hình dạng con người, bây giờ ngay cả đi đứng cũng có phần khó khăn. Cậu bé vươn vai vặn hông mấy cái rồi ngẩng mặt mỉm cười:

“Thì là em ở đây chứ đâu! Có người nhận nuôi em từ rất lâu rồi…” Nói đến đây, Tiểu Uyển chợt cụp mắt xuống, giọng điệu cũng buồn bã hơn, “Tiếc là người đó hiện tại không còn nữa.”

“Không còn nữa?”

Tiểu Uyển gật đầu: “Ừm, người đó mất rồi, thật sự đã đi rồi. Cho nên hôm nay em cũng quyết định sẽ rời khỏi chỗ này, đến một nơi khác sinh sống.”

Âu Dương Kiều Vỹ lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của Tiểu Uyển. Trước kia khi còn làm một người hầu nhỏ bên cạnh cậu, Tiểu Uyển khá ít nói, cũng lầm lầm lì lì khó hiểu vô cùng. Trong một lần bị cậu trách mắng, Tiểu Uyển đã quyết định bỏ đi.

Đến hôm nay mới có duyên mà gặp lại nhau nhưng mà trong hoàn cảnh cũng đặc biệt không kém.

Tiểu Uyển ngồi bệt xuống đất, liếc nhìn những đóa hoa màu đỏ, không khỏi bi thương nói: “Chủ nhân của em rất thích hoa này. Hôm cậu ấy nhìn thấy em cũng là ở đây.”

Âu Dương Kiều Vỹ cũng ngồi xuống bên cạnh, vì trong lòng cũng có tâm trạng nên cậu dễ dàng thấu hiểu được những lời mà người kia nói.

“Mi thích người đó lắm sao?”

Tiểu Uyển hơi lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Nói thích thì cũng không đúng, nhưng người đó tuy tính tình có hơi đanh đá một chút, cơ mà đối xử với em rất tốt, chứ đâu—“

Chứ đâu phải như cậu, lúc nào cũng sai bảo em làm cái này cái kia.

Lời này tuy không nói ra nhưng Âu Dương Kiều Vỹ rất nhanh đã hiểu được, gò má cũng đỏ lên.

Không thể phủ nhận trước kia cậu vì được cưng chiều mà nghịch ngợm hống hách lắm. Lúc nào cũng đem Tiểu Uyển ra làm trò để mình vui vẻ, khi không được thì buông lời trách mắng.

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi thu gối lại, cúi mặt nói: “Tiểu Uyển, chuyện đó…xin lỗi nha.”

Tiểu Uyển tròn mắt nhìn đối phương, có vẻ không dám tin vào tai mình cho lắm. Người mà cậu luôn nghĩ sẽ không bao giờ biết nói xin lỗi, hôm nay lại đi xin lỗi cậu sao?

Nhìn thái độ chân thành của Âu Dương Kiều Vỹ, Tiểu Uyển trở nên vui vẻ hơn một chút: “Cậu chủ, cậu trưởng thành rồi! Em mừng lắm đấy!”

“…Có sao.”

Tiểu Uyển mỉm cười: “Có mà. Nhưng, sao cậu chủ lại ở đây? Cậu có biết ở đây là chỗ nào không?”

Âu Dương Kiều Vỹ như đã tỉnh táo hơn, quay mặt thản nhiên nói: “Biết chứ. Thật ra thì…ta có quen với một người ở trong này.”

Một lời này làm cho Tiểu Uyển sững người: “Cậu quen với ai vậy?”

“Vưu Kiện.”

“Vưu Kiện?” Tiểu Uyển suýt lạc cả giọng, “Khoan đã, đừng bảo…đừng bảo là, hai người…cậu với hắn…là mối quan hệ đó?”

Âu Dương Kiều Vỹ hơi kinh ngạc: “Chưa gì đã bị nhìn ra rồi?”

“…”

Đầu chân mày của Tiểu Uyển chau chặt đến mức có thể kẹp chết bất kỳ con muỗi nào vô tình bay vào. Tiểu Uyển lúc này nghiêng mặt nghiêm túc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.

“Cậu chủ, cậu không biết Vưu Kiện là người như thế nào sao?”

“Ý gì đây?”

“Chính là ý như vậy đó! Chúng ta đều là yêu tinh, linh cảm nhạy cảm gấp mấy lần những tộc khác. Lẽ nào một chút chuyện tình cảm này, cậu không cảm nhận được gì ư? Người ta có yêu cậu hay không, cậu phải là người biết rõ nhất chứ?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của đối phương, Âu Dương Kiều Vỹ đột nhiên buồn cười. Cậu cúi mặt cười mấy tiếng, sau đó ngẩng đầu, chắc nịch nói:

“Ừ, thì cảm nhận được mà, cho nên mới yêu đó. Vưu Kiện rất thích ta, mi đừng lo quá!”

Tiểu Uyển đột nhiên không biết phải nói gì nữa.

Trước sự tin tưởng tuyệt đối này của người kia, Tiểu Uyển nghĩ rằng dù mình có nói bất kỳ lời nào không tốt về Vưu Kiện, người kia cũng sẽ không hề tin lấy dù chỉ một chút.

Thậm chí là nghi ngờ cũng không.

Tiểu Uyển quay mặt đi, tùy ý ngắt một phiến lá ở gần đó: “Đại Yêu không tìm cậu sao?”

Nghe đến Âu Dương Chấn Anh, trái tim của cậu giật nảy: “…không có. Dù sao ta cũng không có ý định quay về nhà đâu. Cả hai người họ đều đang ra sức ngăn cấm chuyện này, cho nên…”

Tiểu Uyển đặt phiến lá lên lòng bàn tay, thổi phù một cái rồi đứng dậy. Thời gian cũng không còn sớm, cậu bé muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này mà không cần phải gặp mặt bất kỳ ai khác.

Trước khi rời đi, Tiểu Uyển quay người lại, chân thành khuyên nhủ một câu: “Âu Dương Kiều Vỹ, chắc là cậu chưa bao giờ tự xem quẻ bói của cuộc đời mình nhỉ?”

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt lên nhìn, nhận ra ánh sáng che khuất đi tầm nhìn của cậu.

“Có ý gì vậy?”

Tiểu Uyển khẽ cười một tiếng, từ trong lòng bàn tay biến ra một quẻ bói đưa cho cậu, nói: “Cậu tự xem thử một lần đi. Nếu như tin nó thì hãy làm theo điều nó bảo. Còn không tin, thì cứ vứt nó đi là được.”

Sau khi quẻ bói nằm gọn trong tay Âu Dương Kiều Vỹ, Tiểu Uyển cũng nhanh chóng hóa thân thành sóc nâu, dùng tốc độ nhanh như chớp, biến mất khỏi Vưu gia.

Lúc này chỉ còn một mình Âu Dương Kiều Vỹ ở ngoài vườn, không gian trở nên tĩnh lặng hơn rất nhiều.

Cậu nắm chặt quẻ bói trong tay, dường như có một nỗi sợ vừa được dấy lên, khiến cậu không đủ can đảm xem nó ghi những gì.

Mất một lúc lâu, khi Âu Dương Kiều Vỹ vừa mở lòng bàn tay ra, hàng chữ trên quẻ bói sắp sửa hiện lên rõ ràng thì bất ngờ có một giọng nói từ xa vọng lại.

Ngay lập tức, cậu cất đi quẻ bói đó trong túi áo.

Người từ xa bước đến là Vưu Kiện.

Đứng từ đây nhìn qua phía đó, anh vẫn là một người đàn ông cực kỳ quyến rũ trong bộ dạng có hơi xộc xệch của mình. Áo sơmi bỏ ngoài quần, cúc áo cũng bung mở hai cái, nhưng nhìn tổng thể vẫn rất vừa mắt đối phương.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy anh, khóe môi lập tức cong lên. Nhưng ngay sau đó nụ cười liền vụt tắt.

Bởi vì theo sau Vưu Kiện, là một người khác.

Âu Dương Kiều Vỹ không tiến lên nữa, thảng thốt hô lên: “Cậu?”

Liêu Kế Hải xuất hiện từ sau lưng Vưu Kiện. Hôm nay anh bận một bộ quần áo lịch thiệp trang nhã. Nét mặt vẫn luôn ôn hòa dịu dàng như bình thường.

Anh bước tới gần, từ tốn nói: “Bảo bối, con đỡ mệt hơn chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ sững người nhìn Liêu Kế Hải, sau đó nhìn sang Vưu Kiện, cảm giác mình lại sắp sửa bị bắt về nhà, cho nên không nghĩ ngợi đã trốn ngay bên cạnh Vưu Kiện.

“Thầy, em không muốn đi đâu hết…”

Vưu Kiện cúi xuống nhìn cậu, đồng thời nắm lấy cổ tay của cậu kéo về phía trước: “Ngoan nào, bé con. Cậu của em rất muốn em trở về nhà đấy.”

“Không được…em không đi…thầy không muốn em ở lại đây sao?”

Vưu Kiện trưng ra nụ cười kiên nhẫn: “Không phải như vậy, nhưng em cần phải trở về nhà. Ở đây thật sự không tốt cho em chút nào đâu.”

Lúc này Liêu Kế Hải chêm vào một câu: “An tâm đi, trước hết cậu sẽ đưa con đến chỗ của cậu. Dù sao chỗ của cậu tốt hơn ở đây nhiều, mà ba mẹ của con cũng an tâm hơn nữa.”

“Con vẫn được gặp thầy Vưu chứ?”

Liêu Kế Hải điềm tĩnh nhìn cậu, rất tự nhiên gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Âu Dương Kiều Vỹ lại nhìn sang Vưu Kiện, thấy anh có vẻ cũng đồng tình với Liêu Kế Hải, tâm trạng nhất thời được thả lõng một chút.

“Vậy bây giờ con sẽ đi cùng cậu ạ?”

Liêu Kế Hải không thay đổi nét mặt gật đầu. Sau đó anh cẩn thận đánh mắt nhìn qua Vưu Kiện, khéo léo ra hiệu cho đối phương.

Rất nhanh, Vưu Kiện lại dỗ dành Âu Dương Kiều Vỹ bằng lời nói ngon ngọt: “Đừng lo lắng quá, Kế Hải sẽ không đưa em về thẳng nhà đâu. Nếu em vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với ba mẹ thì cứ ở tạm nhà của cậu ấy đi. Ở đây nói cho cùng cũng chỉ toàn là ma cà rồng, một yêu tinh như em nếu ở lại sẽ không thích nghi nổi đâu.”

Nói rồi anh còn đưa tay xoa tóc cậu, thái độ hoàn toàn khác biệt so với ngày hôm qua khi gặp mặt Âu Dương Chấn Anh. Sự tức giận khiến người khác không rét cũng run đó tựa như đã bốc hơi đi hết.

Âu Dương Kiều Vỹ cảm nhận từng ngón tay thon dài của anh chạm vào người mình, cậu lại thấy bồi hồi. Tuy vẻ mặt vẫn chưa hài lòng lắm về quyết định này, nhưng anh đã nói vậy, cậu không muốn cãi lời anh, tránh làm anh bực bội.

“Thế…em sẽ đi cùng cậu, ngày mai chúng ta lại gặp nhau được không?”

Vưu Kiện hơi cúi mặt, cười lên thì thầm: “Chưa gì đã nhớ tôi rồi sao?”

Cậu không trả lời, môi hơi mím lại, rõ ràng bị anh trêu đến ngượng ngùng.

Liêu Kế Hải đứng đối diện chứng kiến cảnh tượng này, ngoài biểu cảm nhướn nhẹ chân mày thì không còn biểu cảm gì khác. Anh cũng rất kiên nhẫn chờ hai người họ tạm biệt nhau xong mới lên tiếng.

“Bảo bối, chúng ta đi được rồi chứ?”

Âu Dương Kiều Vỹ quay đầu nhìn Liêu Kế Hải: “Vâng, chúng ta đi thôi ạ.”

Liêu Kế Hải không nói tiếp, lạnh lùng xoay người đi trước. Đi theo sau là Vưu Kiện và Âu Dương Kiều Vỹ. Vưu Kiện tiễn hai người họ ra đến ngoài cổng, sau đó còn đứng đợi ở phía sau, đến khi chiếc xe màu trắng dần khuất ở ngã rẽ mới dời tầm mắt, đi vào trong nhà.



Trên xe, Liêu Kế Hải bật một bài hát cổ trang, giai điệu lúc đầu còn nhẹ nhàng, càng về sau càng dồn dập đầy bi thương.

Máy sưởi chỉnh ở mức cao nhất, không khí trong xe rất nhanh liền ấm lên.

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi bên cạnh, đầu tựa vào cửa sổ, im lặng gần một nửa quãng đường. Đến khi cậu trở mình, muốn ngồi thẳng dậy thì phát hiện bài hát đã được thay đổi thành một bài có giai điệu vui tươi hơn.

Liêu Kế Hải vẫn tập trung lái xe, mắt anh nhìn chăm chăm về phía trước, tốc độ chạy xe không nhanh không chậm, từng ngón tay bám trên vô lăng vô cùng vững vàng.

Anh bẻ lái rẽ phải, đến ngã tư thì dừng lại.

Lúc này anh mới bất ngờ lên tiếng: “Khi nào thì con định về nhà?”

Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn qua, đáy mắt thu vào một bên sườn mặt thả lõng của Liêu Kế Hải.

Câu trả lời vẫn chưa được xác định. Cậu không còn cách nào, chỉ có thể nói qua loa: “Khi nào con thấy mình sẵn sàng đối mặt hơn.”

Liêu Kế Hải không thay đổi cảm xúc nói: “Sao con không nói rằng khi nào hai người sẵn sàng đối mặt chuyện này, mà chỉ là một mình con thôi?”

Câu hỏi này giống như muốn vạch trần đoạn tình cảm không cân xứng của cậu và Vưu Kiện vậy. Trên cán cân này, rõ ràng tình cảm của cậu nhiều hơn anh gấp mấy lần, nhưng cậu vẫn cố tình nhắm mắt cho qua những điều này.

Vì cậu tin rồi sẽ có ngày anh thay đổi, sẽ có ngày anh nhìn về phía cậu và cán cân lại bằng nhau.

Có điều, ngay lúc này cậu không biết mình phải trả lời Liêu Kế Hải như thế nào mới thỏa đáng.

Âu Dương Kiều Vỹ sờ sờ gấu áo. Chỉ khi nào cậu bối rối khó xử mới có động tác như thế này.

Thấy đối phương im lặng, Liêu Kế Hải liếc mắt nhìn qua một cái rồi hỏi sang chuyện khác: “Mấy hôm nay nghe mẹ con nói con không ăn uống gì hết.”

“…con không muốn ăn.”

Liêu Kế Hải thoáng nhíu mày: “Con tuyệt thực vì muốn đấu tranh sao? Vì người như Vưu Kiện?”

Lúc này Âu Dương Kiều Vỹ mới nghiêng mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ sững sờ đầy bất bình: “Cậu… cậu nói gì vậy? Người như Vưu Kiện là sao chứ ạ?”

“Đôi khi những điều con không nhìn thấy, thì không phải nó không tồn tại. Mà đôi khi nó tồn tại trước mặt con, cũng chưa chắc là sự thật.”

Tốc độ của xe bỗng tăng nhanh hơn. Liêu Kế Hải liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, sau đó bẻ lái sang trái rồi dừng lại.

Trước khi mở cửa bước xuống, anh nghiêm giọng nói một câu: “Ghi nhớ điều cậu vừa nói, sẽ không thừa đâu.”

Anh chỉ bỏ lại một câu như thế khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ ngây người rất lâu. Cậu nhìn theo bóng lưng của Liêu Kế Hải đến khi cửa xe đóng sập lại, tâm trí mới nhất thời sực tỉnh.

Tuy trong lòng đã mơ hồ nhận ra được điều mà người kia muốn nói là gì, nhưng Âu Dương Kiều Vỹ đến cùng vẫn cố tình bỏ ngoài tai tất cả những điều đó.

Cậu không muốn tâm trí và tình cảm của mình bị suy suyễn bởi những điều chỉ nói qua miệng người khác.

Chỉ khi nào…cậu tận mắt chứng kiến, lúc đó nó mới là sự thật.

Nhưng mà…sẽ không có đâu, đúng không?

Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt cười một tiếng, trấn an bản thân bằng nhiều cách khác nhau.

Qua một lúc, cậu mới mở cửa xe bước xuống. Liêu Kế Hải đứng dưới mái hiên chờ cậu đi lại gần. Sau đó hai người bước vào thang máy.

Chỗ ở của Liêu Kế Hải nằm trong một khu chung cư cao cấp. Người chi trả cho căn hộ này không nói ra, đa phần mọi người đều ngầm biết là ai rồi.

Phòng của anh nằm ở lầu tám.

Thang máy đinh một tiếng mở ra, Liêu Kế Hải bình thản đi ra khỏi đó, theo sau là Âu Dương Kiều Vỹ vẫn luôn ngước mắt nhìn ngắm hành lang vắng vẻ.

Đúng là khu chung cư cao cấp, mọi thứ ở đây đều sặc mùi tiền. Từ sàn nhà đến cửa phòng đều được trang bị rất cẩn thận và trang trí một cách tỉ mỉ đẹp mắt.

Lúc Liêu Kế Hải đi lại gần cửa phòng mới bất ngờ phát hiện có người đang đợi sẵn trước cửa.

Người nọ nghe thấy tiếng động cũng vội ngẩng đầu lên.

Thoạt đầu khi mới nhìn thấy đối phương, Liêu Kế Hải không kìm được chau mày một cái. Nhưng lập tức dãn ra, trở về dáng vẻ bình thường.

“Cậu đến đây làm gì?”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe anh hỏi, lúc này mới nhận ra trước mặt có thêm một vị khách không mời. Cậu ngước mắt nhìn lên, không tránh khỏi sửng sốt.

Mà người thanh niên kia cũng khá kinh ngạc khi thấy cậu xuất hiện ở đây.

Trong ánh mắt tựa như còn có sự ngượng ngùng và xấu hổ khó hiểu.

“Không phải chúng ta cũng thân nhau sao? Qua đây nhờ anh một chút việc.”

Liêu Kế Hải cắm một tay trong túi, nhướn mày hỏi: “Chúng ta thân nhau đến mức này à? Thù lao của tôi như thế nào đây?”

Người thanh niên không nhịn được thở hắt một tiếng: “Cho tôi vào trong trước được không vậy? Sắp chết cóng rồi!”

Liêu Kế Hải quay người, một tay cầm thẻ cà lên chỗ khóa.

Âm thanh mở khóa khe khẽ vang lên.

Trước khi đẩy cửa đi vào, Liêu Kế Hải hơi cúi mặt cười khẩy, bình thản nói một câu:

“Nghe nói hôm qua cậu đã ở ngoài cả đêm không về, báo hại Chúc Nam tìm cậu ráo riết. Cậu đã ở đâu suốt đêm qua thế, Kỳ Sinh?” 

Hết chương 79.
Bình Luận (0)
Comment