Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 91

Kể từ lúc Âu Dương Kiều Vỹ về nước đến giờ, cậu vẫn chưa gặp mặt Chúc Văn lần nào. Lúc gọi điện, cậu nghe cô nói bằng giọng rất nức nở thảm thương.

Mấy dự án cứ ráo riết đuổi cô không kịp thở, bây giờ đến khi đi ngủ cũng nằm mơ thấy mấy dự án quái quỷ đó.

Âu Dương Kiều Vỹ cũng hiểu rõ sinh viên ngành Kiến Trúc có bao nhiêu khổ sở chật vật, nhắm mắt mở mắt là thấy deadline đuổi tận mông rồi. Cho nên cậu thông cảm cho cô, chỉ hẹn cô hôm sinh nhật sẽ cùng nhau đi ăn một bữa.

Thế nhưng cậu không ngờ địa điểm mà Chúc Văn hẹn lại không hề giống với bình thường.

Đó là một quán bar, thậm chí còn là một nơi vô cùng quen thuộc.

Âu Dương Kiều Vỹ bước xuống khỏi xe hơi, ngước mắt nhìn tên bảng hiệu của hộp đêm, trong lòng thoáng run rẩy, tựa như có rất nhiều chiếc lá rụng rơi, cứa nhẹ vào tim cậu vậy.

Cậu nhíu mày, đứng ở bên đường mà nhìn từng hàng người nối tiếp nhau bước vào cửa chính.

Không gian của hộp đêm vào buổi tối lúc nào cũng nhộn nhịp như vậy.

Nhắm mắt lại, Âu Dương Kiều Vỹ hít thở một cái thật sâu rồi thở ra, vẫn không ngờ Chúc Văn kia thật sự hẹn cậu ở chỗ này để ăn sinh nhật.

Hiện tại cậu đã trưởng thành hơn, vóc dáng khuôn mặt cũng thay đổi không ít. Vì thế nên khi vào cổng chính đã không còn bị bảo vệ chặn lại truy hỏi nữa.

Âu Dương Kiều Vỹ hòa vào dòng người đông đúc, tìm kiếm bóng dáng của Chúc Văn. Cậu lần lượt nhìn từng bàn, lúc sau không tìm được đành lấy điện thoại ra gọi cho cô.

Đầu dây nhanh chóng kết nối, một giọng nữ đã say ngà ngà cất lên: “Alo, ai vậy?”

Âu Dương Kiều Vỹ đứng sát vào quầy bar, khi chàng trai pha chế bước đến ngỏ ý hỏi cậu muốn dùng gì thì cậu giơ tay từ chối, ý rằng không uống.

Sau đó quay đầu nói chuyện điện thoại với Chúc Văn: “Chúc Văn, cậu đến Camouf chưa? Sao tớ không thấy cậu?”

Chúc Văn đang ngồi trong phòng, không gian khá tĩnh lặng, cô nghe ra giọng đối phương, lập tức mỉm cười: “À, tớ đang ở trong phòng VIP. Cậu lên lầu một đi, tớ ở phòng 102.”

Phòng VIP?

Chúc Văn hôm nay chịu chơi vậy à?

Âu Dương Kiều Vỹ đáp lại một tiếng ngắn gọn rồi cất điện thoại vào túi. Lúc cậu xoay người bước đến lầu một, trong lòng đột nhiên cảm giác sẽ chạm mặt Vưu Kiện.

Dù sao đây cũng gọi là địa bàn của anh, sớm hay muộn đều phải nhìn thấy nhau.

Nghĩ đến đây làm cậu bất giác thở dài.

Theo như lời Chúc Văn nói, cậu tìm đến phòng 102, mở cửa bước vào trong. Cửa đóng lại, mọi âm thanh du dương đều biến mất.

Trước mặt là Chúc Văn đang ngồi uống rượu như một con sâu say xỉn. Cô nàng có vẻ không còn tỉnh táo, quay mặt nheo mắt nhìn mãi mới thốt lên:

“A, Vỹ Vỹ, bạn tốt của tớ, cậu đến rồi. Mau mau lại đây, thổi nến cùng tớ.”

Âu Dương Kiều Vỹ sững người nhìn đối phương một chốc rồi mới bước tới trước. Những quầng sáng mờ mờ ở ngoài cửa sổ khẽ hắt lên gò má của cậu, giống như đàn cá đang bơi qua bơi lại dưới hồ nước.

Ngồi xuống, cậu đưa tay giành lấy ly rượu của Chúc Văn: “Này, cậu đang có vấn đề gì à? Rượu mà cậu cứ uống như nước lọc vậy đó! Lẽ nào dự án có vấn đề gì sao?”

Chúc Văn không đáp, cố chấp giựt lại ly rượu trong tay cậu, ngửa cổ tiếp tục uống.

Từ trước đến giờ Chúc Văn chưa từng uống nhiều rượu đến vậy, vì tửu lượng của cô rất kém. Chỉ cần uống hai ly thì gương mặt đã đỏ lên như trái cà chua rồi.

Nhưng hôm nay thì khác, cô uống rượu như kẻ điên.

Sắc mặt Âu Dương Kiều Vỹ không tốt lắm. Trong lòng cậu linh cảm Chúc Văn và Thôi Vũ Thần đã xảy ra chuyện, cho nên mới có việc cô uống say đến mức này.

Không chần chừ thêm nữa, Âu Dương Kiều Vỹ trực tiếp hỏi: “Cậu và Vũ Thần đã có chuyện gì rồi?”

Nhắc đến tên của Thôi Vũ Thần, cánh tay Chúc Văn chợt khựng lại giữa không trung. Cô đau đáu nhìn vào ly rượu rỗng, đáy mắt hằn lên từng quầng sáng mờ ảo đan lẫn với đau lòng tổn thương.

Chúc Văn đặt ly rượu xuống, trên mặt không còn lưu lại vẻ say rượu bí tỉ điên đảo nữa, ngược lại vô cùng nghiêm túc.

“Bọn tớ chia tay rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ sững người: “Sao lại chia tay?”

Chúc Văn cắn môi dưới, cắn thật mạnh để ngăn lại nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Dù sao cô vẫn chỉ là một cô gái, cũng có những lúc yếu mềm như vậy.

Chúc Văn quay mặt nhìn cậu, cười lạnh một tiếng: “Vũ Thần nói gia đình cô ấy không chấp nhận chuyện này, không muốn ba mẹ đau lòng, vì vậy mà thẳng thừng chia tay tớ.”

Dừng một chốc, cô run rẩy nói: “Sẵn sàng…vứt hết mọi cố gắng của cả hai.”

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa biết mình nên nói gì lúc này cho thích hợp, nhưng cậu không nỡ nhìn bạn thân của mình đau lòng như thế.

Chuyện này khiến cậu rất kinh ngạc, vì tính cách của Thôi Vũ Thần trước giờ khá cố chấp, hoàn toàn không có khái niệm bỏ cuộc một việc gì đó dễ dàng. Huống chi đây còn là chuyện tình cảm, một thứ vô cùng thiêng liêng và đáng trân trọng.

Thôi Vũ Thần và Chúc Văn đã chính thức quen nhau từ cuối cấp ba, hứa hẹn cùng nhau thi đỗ trường đại học Kiến Trúc. Tuy nhiên, vào trường đó hai người lại theo hai ngành khác nhau.

Có điều, tình cảm thì không hề thay đổi.

Âu Dương Kiều Vỹ từng nghe Chúc Văn kể về Thôi Vũ Thần. Cô đã kể về người đó bằng một giọng nói cực kỳ yêu thương và tin tưởng.

Thế mà bây giờ mọi chuyện lại thành như vậy.

Chúc Văn rót thêm rượu nhưng không vội uống: “Cậu nói xem, gia đình của tớ và của cậu ấy, ai mới khó khăn hơn chứ? Ba mẹ tớ từng nói sẽ không nhìn mặt tớ nữa nếu vẫn tiếp tục với Vũ Thần. Nhưng mà tớ đã không buông tay cô ấy. Vậy mà…haha…tin tưởng người khác sẽ giống mình đúng thật mẹ nó ngu ngốc.”

Thấy cô sắp uống thêm một ly, cậu liền đưa tay ngăn lấy: “Đủ rồi, đừng uống nữa. Một lát cậu không thể về nhà đâu.”

Chúc Văn lắc đầu nguầy nguậy, vừa khóc vừa nói: “Tớ phải uống, uống đến khi say không còn nhớ gì nữa! Tớ không thể chịu nổi chuyện này…Vỹ Vỹ, tớ thật sự điên mất rồi, tớ sắp phát điên rồi…Tớ nhớ Vũ Thần, tớ rất nhớ cô ấy…”

Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt, không rõ đang suy nghĩ gì trong lòng, một lát sau liền rót cho mình một ly riêng.

Uống vào một ngụm rượu khiến tâm trạng của cậu cũng thay đổi chút ít.

“Cậu nhớ thì có ích gì chứ? Nhớ cũng không thể gặp được nữa.”

Chúc Văn ngồi bó gối trên ghế, không khỏi cười lên một tiếng, ngón tay trỏ về phía đối phương: “Vỹ Vỹ cậu đó, cậu nói lạnh nhạt như thế mà nghe được sao? Quả nhiên, trôi qua hai năm thì cậu cũng phần nào quên đi nỗi đau của mình rồi, cho nên mới mạnh mẽ như vậy. Xa mặt cách lòng không bao giờ sai…”

Lúc này, cậu nâng mắt nhìn cô, điềm nhiên hỏi: “Cậu nghĩ tớ đã quên tất cả rồi sao?”

Chúc Văn thu tay về, trầm mặc quan sát người kia. Sau đó, nước mắt bên khóe cứ vậy mà chảy xuống, càng lúc càng nhiều.

Cô không nói gì, rướn người về trước, ôm lấy Âu Dương Kiều Vỹ. Nước mắt rơi xuống trên lưng áo của cậu thành từng dòng.

Chưa bao giờ Chúc Văn để lộ bộ dạng yếu đuối thế này.

Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi kìm lại, đưa tay ôm lấy đối phương.

Chúc Văn nói: “Vỹ Vỹ, cậu không khóc được nữa à? Tớ nhìn cậu như vậy tớ còn đau lòng hơn. Khi cậu quyết định trở về đây, cậu không sợ mình sẽ yêu người đó lần nữa sao? Không sợ người đó sẽ tổn thương cậu lần nữa sao?”

“Tớ đã hết yêu bao giờ đâu mà sợ yêu lần nữa chứ?”

Chúc Văn buông tay, đôi mắt mở lớn nhìn cậu: “Vỹ Vỹ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Muốn cược một ván, cược rằng Vưu Kiện sẽ thật lòng yêu tớ.”

“Điều này rất ngu ngốc. Cậu vẫn tin thầy ấy sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ từ chối trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó là mỉm cười đáp: “Thế nên chúng ta mới là bạn thân của nhau đó thôi.”

Chúc Văn ngả lưng ra sau, cầm ly rượu uống tiếp: “Cậu chết đi!”

“Haha…”

Cả hai trong một phút đều không lên tiếng, khiến cho không gian trở nên tĩnh lặng tịch mịch.

Chỉ còn những vầng sáng rọi vào phòng, tạo thành những đốm sáng loang lổ.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn bức tường đối diện, bất chợt hỏi: “Bánh kem đâu?”

Chúc Văn lười nhác nằm xuống ghế đáp: “Chưa mua.”

“Sinh nhật kiểu gì vậy?”

“Cậu ngon thì mau biến ra đây một chiếc bánh gato đi.”

Nghe giọng nói cáu kỉnh của cô, cậu quay đầu liếc nhìn một cái. Sau đó, trên bàn lập tức xuất hiện một chiếc bánh gato vị chanh dây.

Đây là loại trái cây mà Chúc Văn thích nhất.

Âu Dương Kiều Vỹ thắp nến lên rồi nghiêng mặt gọi: “Chúc…”

Thế nhưng người nọ đã sớm ôm lấy ly rượu rỗng mà ngủ một giấc rất say.

Hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu và hẹn cậu đến đây làm gì rồi.

Nến cháy lên ngọn lửa lúc cam lúc xanh, như thắp sáng một góc phòng.

Âu Dương Kiều Vỹ không lên tiếng nữa, im lặng ngồi nhìn Chúc Văn ngủ. Một lúc sau, cậu quyết định cõng cô về nhà.

Lúc rời khỏi phòng VIP, Âu Dương Kiều Vỹ “tình cờ” chạm mặt Vưu Kiện đang đi đến.

Hôm nay anh mặc một bộ quần áo rất thoải mái nhưng không kém phần quyến rũ.

Ánh mắt hai người giao nhau, chỉ có mỗi Vưu Kiện mỉm cười đắc ý.

Nhìn thấy cậu cõng Chúc Văn trên lưng, anh bình thản bước đến gợi ý: “Chúc Văn say như vậy rồi, hay là lên phòng nghỉ ngơi một chút đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn anh, trong lòng nghĩ ngợi.

Dù sao bây giờ đưa Chúc Văn về thẳng nhà cũng không thể được. Chắc chắn khi nhìn thấy bộ dạng say khướt này, ba mẹ của cô sẽ lập tức đuổi cô ra khỏi nhà mất.

Vì sự an toàn của bạn thân, Âu Dương Kiều Vỹ cắn răng đồng ý với lời đề nghị của Vưu Kiện.

Cả bốn người xoay người đi về hướng thang máy. Trong thang máy, không ai nói chuyện với ai. Mãi đến khi cửa thang máy mở ra, Bắc Ni chủ động nói:

“Để tôi cõng cô ấy cho.”

Thoạt đầu, Âu Dương Kiều Vỹ định từ chối. Nhưng Vưu Kiện ở bên cạnh cũng nhanh chóng lên tiếng đồng tình: “Để Bắc Ni cõng đi, em không thấy nặng à?”

Cậu nhíu mày lại, không buồn liếc anh một cái.

Cuối cùng vẫn là để Bắc Ni cõng Chúc Văn đi trước. Hai người họ đi theo phía sau.

Lúc đi cạnh nhau, Vưu Kiện vô tình ngửi thấy mùi rượu trên người cậu, ánh mắt đầy vẻ thăm dò liếc qua. Âu Dương Kiều Vỹ cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của anh nhưng cố tình ngó lơ.

Sau khi vào phòng, Bắc Ni đặt Chúc Văn lên giường rồi mới rời đi. Âu Dương Kiều Vỹ đi lại gần ngồi ở mép giường. Vưu Kiện thì ngồi đối diện, trên chiếc ghế bành.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng.

Âu Dương Kiều Vỹ chỉnh lại chăn bông cho Chúc Văn.

Nhìn thấy hành động thân thiết này, Vưu Kiện không nhịn được lên tiếng: “Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người là một cặp đấy.”

Âu Dương Kiều Vỹ chỉnh xong thì quay đầu nhìn anh: “Chú có thấy chúng tôi đẹp đôi không?”

Vưu Kiện nhíu mày lại, sau đó mỉm cười không thèm đáp.

Đẹp đôi cái đếch.

Em đừng có khiêu khích tôi.

“Tối nay cứ để Chúc Văn ngủ lại một đêm đi. Nếu em không an tâm thì tôi sẽ dọn một phòng cho em cùng ở lại.”

Thấy anh có “lòng tốt”, cậu mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tôi ngủ lại phòng này cũng được. Để cậu ấy một mình trong phòng, tôi không yên tâm lắm.”

Vưu Kiện rút một điếu thuốc châm lửa lên, vừa hít vào đã nhả ra một làn khói.

Anh nheo mắt nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, em ở lại đây có ý gì?”

Từ nãy đến giờ, trong từng câu nói của anh đều mang theo một chút gì đó rất khó chịu. Người ngoài nghe thấy còn có thể nghĩ là anh đang ghen tuông đấy chứ.

Sau khi nghe anh hỏi, Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy, đi về phía của anh, ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở dưới chân giường.

“Chú nghĩ tôi có thể làm gì cậu ấy chứ? Không lẽ ai cũng như chú?”

Lời mỉa mai này Vưu Kiện ngửi không nổi.

Anh đứng bật dậy, một tay cởi cúc áo, để lộ một phần vòm ngực trắng nhợt của mình.

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy hành động đó, tâm tình cũng không dậy sóng. Cậu điềm tĩnh nhìn anh đi đến gần mình.

Anh giữ lấy cằm của cậu, nhả ra một làn khói.

Mùi khói khẽ xộc vào khoang mũi khiến cậu nhăn mặt.

“Em nói lại xem?”

Cậu quay đầu đi, ho liên tục hai tiếng rồi bực dọc nói: “Chú còn trò nào khốn khiếp hơn nữa không? Tôi ghét mùi thuốc.”

Vưu Kiện nhướn nhẹ hàng chân mày thanh mảnh của mình, khóe môi đọng lại một nụ cười gian trá.

Anh đưa tay bất ngờ đẩy cậu ngã xuống mặt ghế, sau đó nhanh chóng ngồi lên phía trên, khống chế mọi hành động của cậu.

Ngón tay di mạnh đầu thuốc vào thành ghế, không màng đóm lửa nhỏ có thể làm đen phần gỗ.

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nói: “Quả nhiên, chú cũng chỉ có những trò thế này thôi.”

Vưu Kiện đổ bóng người xuống, trong đôi mắt hằn lên những quầng sáng màu tím quyến rũ. Anh cúi sát đầu, cố tình để môi mình vờn lên vành tai của cậu.

Sau đó dời xuống cổ.

Giọng nói mang theo hơi rượu càn quấy trái tim cậu: “Tôi biết em ghét mùi thuốc lá, nhưng hẳn là không từ chối nếu như tôi hôn em đâu, đúng không?”

Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng mặt một bên, tránh né nụ hôn lưu manh của đối phương. Hồi sau, cậu bình tĩnh hỏi một câu:

“Chú không sợ sao?”

Vưu Kiện hỏi: “Sợ điều gì?”

“Chú không sợ tôi đang cố tình dụ dỗ chú sau đó đợi chú lọt lưới rồi thì đá chú đi…như chú đá những người khác vậy.”

Nghe xong, khóe môi Vưu Kiện không giấu nổi nụ cười thỏa mãn của mình.

Người dưới thân anh này lúc muốn có bao nhiêu kiêu ngạo đều có bấy nhiêu, khiến ngọn lửa trong người anh cứ thế lớn dần lên, đến mức không thể kìm chế được nữa.

Ngón tay anh miết nhẹ qua môi cậu, thấp giọng hỏi: “Em có bản lĩnh đấy?”

“Tôi cũng rất muốn thử một lần.”

Ánh mắt anh khẽ rơi xuống cánh môi khép mở của cậu, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống. Âm thanh nuốt xuống cũng thật mê hoặc lòng người.

Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn yết hầu của anh, tự biết được bản thân nếu còn dây dưa thêm một lúc nữa cũng sẽ mềm lòng.

Vì vậy mà cậu lợi dụng khoảnh khắc Vưu Kiện xao nhãng đã đẩy anh sang một bên. Còn cậu nhanh chóng trượt khỏi ghế sô pha.

Vưu Kiện ngồi dậy, đôi mắt có phần si mê nhìn cậu, hoàn toàn không hề tức giận cho việc cậu dám đẩy mình ra.

“Em định làm gì?”

Âu Dương Kiều Vỹ quyết định rồi: “Tôi sẽ đưa Chúc Văn về nhà. Ngủ bên ngoài thật sự không an toàn.”

Vưu Kiện cúi mặt khẽ cười, không đáp lại, tùy ý cậu muốn làm gì thì làm.

Sau khi Âu Dương Kiều Vỹ rời khỏi hộp đêm cùng với Chúc Văn, cậu đã đưa cô trở về nhà. Mùi rượu trên người vẫn còn nồng nhưng cậu sẽ có cách đối phó với phụ huynh của cô.

Còn cậu, khi về đến nhà rồi mới phát hiện một việc khá khó chịu.

Điện thoại di động đã bị đánh rơi.

Từ trong nhà tắm bước ra, cậu mới nhớ đến điện thoại của mình. Lục tìm khắp trong phòng vẫn không tìm thấy. Cậu thả người xuống giường, đột nhiên cảm thấy điều này thật bất thường.

Không lẽ…

Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, thầm chửi trong lòng.



Vưu Kiện ở bên này cũng vừa mới tắm xong. Anh để trần phía trên, quấn chiếc khăn lông ngang hông rồi đi về phía giường ngủ.

Lúc ngồi xuống, anh không quên cầm lấy điện thoại của mình và thêm một chiếc điện thoại khác nữa.

Hai chiếc điện thoại, mẫu mã khá giống nhau nhưng bật màn hình lên liền biết cái nào của ai.

Vưu Kiện dựa người vào thành giường, trầm mặc quan sát điện thoại của cậu. Sau đó, anh mở thử mật khẩu.

Ngay lần đầu tiên đã thành công.

Mật khẩu là ngày sinh nhật của Âu Dương Kiều Vỹ.

Ngón tay nhanh nhẹn lướt trên mặt phím, gõ ra một dãy số rồi ấn nút gọi.

Vài giây sau, điện thoại anh đổ chuông, hiện lên một dãy số lạ.

Vưu Kiện nhấn nút ngắt kết nối, khóe môi nhếch lên cười đến tà ma.

Nhớ lại giao kèo ngày trước ở sân bóng, nếu anh thắng, anh sẽ có số điện thoại của cậu.

Còn nếu anh thua…thì anh sẽ tự mình tìm cách lấy được số của cậu
Bình Luận (0)
Comment