Editor: Sakura Trang
“Công tử...?”
“Tranh này... Là ai vẽ...”
Thanh âm dị thường băng lãnh, thiếu niên cực sợ, lập tức cầm lại bức hoạ cuộn tròn làm như muốn đi.
“Ai vẽ!” Mặc Diễn nắm thiếu niên, hung hăng ép hỏi, “Y ở nơi nào, nói cho ta biết... Y ở nơi nào!! “
“Ta... Ta không biết...! “
“Nói cho ta biết!! “
Người trước mắt sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sấm tơ máu.
Thiếu niên bị hét ngây người, bế chặt miệng lắc đầu liên tục.
“Nói cho ta biết...” Thanh âm Mặc Diễn run, hàng nước mắt cuồn cuộn trượt xuống.
Buông ra thiếu niên, hai tay bắt vai hắn.
“Ta sẽ không làm thương tổn y... Cầu ngươi... Nói cho ta biết...”
*
Giữa đường nhỏ dẫn lên núi, quanh co uốn lượn. Ánh tuyết đọng một chút.
Ngoài hàng rào một cành cây xanh khô gầy, cổng không cài then.
Mặc Diễn nhẹ gõ cửa, thấy không có người đáp lại, liền chậm rãi đẩy mở đi vào.
Tiểu viện không lớn, giống như của gia đình bình thường trong núi. Chỉ có một gian nhà tranh, giữa sân bày đặt một cái ghế trúc, bên ghế rơi mấy giỏ trúc. Trước nhà dưới mái hiên có một bếp lò nho nhỏ, xây từ đá, rất là đơn sơ, bên cạnh còn đặt một cái bàn trúc, dường như chủ nhân rất thích uống trà.
Trong trong tranh tuy nhỏ, lại dọn dẹp thật chỉnh tề, trên bàn không có một hạt bụi, trên giường cây đệm chăn gấp chỉnh tề, duy nhất trên bàn nhỏ đặt mấy cuốn sách, trên sách có vết mực, vết mực chưa khô. Mặc Diễn lẳng lặng ngưng mắt nhìn, chỉ cảm thấy ngực hơi đau.
Tiếng xe đẩy trong viện chậm rãi truyền tới, Mặc Diễn vẫn chưa quay đầu lại.
Chỉ nghe thanh âm đứng ở phía sau mình, người nọ ôn hòa cười.
“Tiểu Bảo, ngươi đã về rồi.”
“Bức tranh bán có được không.” Thật lâu không gặp trả lời, người nọ chuyển động xe lăn, nhẹ nhàng đi vào trong phòng.
“Ai.” không khí đọng lại, bóng lưng đập vào mi mắt, người nọ gắt gao nhìn chằm chằm, ngón tay run.
“Ai.” lại một tiếng hỏi nhẹ. Mặc Diễn quay đầu lại.
Nghiên mực đánh rớt bên chân, băn đến giữa hai người, dính đầy lên y phục.
“A Ngôn.” Mặc Diễn lẳng lặng gọi. Chậm rãi một tiếng, cách tròn ba năm. Cách qua thiên sơn vạn thủy, vô số cả ngày lẫn đêm, sinh tử giao giới.
Tìm y, trăm nghìn dặm đường, cuối cùng không phụ, cùng trời cuối đất.
“A Ngôn... A Ngôn...” Mặc Diễn giống như ngây dại tứng bước đi lên trước, trong miệng không ngừng kêu tên người đã khắc sâu, người nọ vẻ mặt kinh sợ, không ngừng lui về phía sau, lại không bắt được bánh xe trong tay.
“Không... Không... Công tử ngươi nhận lầm người.” người nọ ấp úng, nói không được nên câu. Mặc Diễn chậm rãi hướng y đi tới.
“... Không... Ta không phải là...” Người nọ thật nhanh lui ra phía sau, bánh xe lăn lại bị cánh cửa kẹt ở, dùng một lát lực thân thể liền nghiêng sang một bên.
“A Ngôn –!!” Xe đẩy nghiêng, người nọ ngã từ trên xe xuống, lại cảm thấy một đôi tay, Mặc Diễn ôm y, giống như điên, hai tay như gọng sắt, trong mắt huyết hồng.
“A Ngôn!! “
“A Ngôn... A Ngôn...” Mặc Diễn từng lần một nhớ kỹ tên của y, thanh âm khàn giọng, hình như muốn niệm trăm lần ngàn lần, mới có thể đem người hòa tan vào huyết nhục, giống như lúc trước.
“Không –!!” Người nọ bị ôm thật chặc hai tay tránh không thoát được, chỉ có thể kề sát lồng ngực của hắn, ngón tay phát run. Mặc Diễn một tiếng một tiếng kêu y, từng chữ từng chữ, đâm vào tim y.
Trong ba năm, y không phải là không nghĩ qua. Không hề cùng hắn dây dưa, cứ như vậythanh y nhà trúc đạm bạc một đời, cho đến khi già rồi chết đi.
Nhưng ngươi vì sao hết lần này tới lần khác lại đến nữa rồi? Đều đi qua đi lâu như vậy, ngươi vì sao lại đến nữa rồi. Đang ở trước mắt.
Toàn thân người nọ run rẩy, ngực phập phồng kịch liệt. Mặc Diễn ôm y, nghe bên tai trận trận khóc thút thít.
“A Ngôn... Ta rốt cuộc tìm được ngươi...” Mặc Diễn đem đầu chôn ở trên vai người nọ, hít mùi thơm của cơ thể quen thuộc.
“Không... Ngươi nhận lầm người...”
Mặc Diễn ngẩng đầu.
“Ta không phải là... Ta không phải là...” Người trong lòng kịch liệt lắc đầu, khóc thút thít không ngừng, trong con ngươi Mặc Diễn ảm đạm.
“A –!” Xe lăn bị đá văng ra, người bị ôm lấy, Mặc Diễn như mãnh thú giống nhau đem người đặt tại trên bàn, xé mở y phục, ở trên cổ tuyết trắng dùng sức gặm cắn, mút, lưu lại dấu vết lấm tấm.
“Không! Không cần... Không cần...” Người trong lòng khóc đẩy ra, lại bị Mặc Diễn đè xuống. Y phục rơi, trên cánh tay lộ ra vết thương, hoặc sâu hoặc nông, khắc vào trên làn da trắng nõn, Mặc Diễn lật người y lại, nhìn từng đạo vết thương trên bụng.
“Vĩnh Hòa năm thứ tư, bờ sông ngoài thành, ta ngươi đi bờ sông so kiếm.”
“Năm thứ chín, ta ngươi xuất chinh, hai mặt thụ địch.”
“Năm thứ mười bốn, ta chống đối phụ hoàng, trong tuyết bị phạt quỳ một ngày một đêm, ngươi tiến cung đến bồi ta.”
“Hổ môn đánh một trận,, đau mất mấy vạn đại quân, ngươi thay ta bị một đao...” Mặc Diễn chậm rãi hồi ức, như là nói từng chuyện cũ bình thường.
“Còn có tràng Ngọc Quan cốc...”
“Đừng nói nữa...”
“Còn có hai chân này…”
“Đừng nói nữa... Cầu ngươi đừng nói nữa...” Người trong lòng không ngừng được run rẩy.
“Ta cả đời này chưa từng bảo vệ được người ta yêu nhất, suốt đời cũng không có.” Mặc Diễn nhàn nhạt nói.
“Ta là người vô dụng nhất trên đời này.”
“Luôn luôn là vậy.”
“A Ngôn. A Ngôn của ta.” Mặc Diễn cẩn thận phủng khuôn mặt người trong lòng, bốn tròng mắt đối nhau, tình trong mắt không thể chối từ.
“Ngươi bảo ta làm sao quên mất đi.”
“Ta như thế nào quên mất đi.”
Lâm Thanh Ngôn chậm rãi nhắm mắt.