♪***** là họa sĩ tài ba :))
♪Vẽ hạnh phúc xa hoa mãi mãi chẳng có Sad.
♪***** là họa sĩ không tầm thường :))
♪Vẽ ra con đường hai lối để Sad đi.
♪Nối tiếp ngã rẽ cuối con đường . . .
♪Sad nhìn ***** hạnh phúc bên T****.
★ Người ***** yêu . . . :')
★ Cô ấy thật hạnh phúc.
ღ ღ ღ ღ ღ ღ
- Tus này tự làm để cổ vũ bản thân ==
- Tặng chap 40 cho BF có nick facebook "Phạm Tường Lam".
ღ ღ ღ ღ ღ ღ
Đo da mặt?
Đo da mặt của anh xem dày bao nhiêu xen-ti-méc?
Nghe được câu nói này từ do chính miệng con búp bê của mình nói ra, Kì Nam
chỉ thấy đang có một sự buồn cười tràn lên dày vò mình. Từ lúc nào cô
gái đơn thuần này biết cách trêu chọc, đùa giỡn với anh?
Đôi mắt của anh bỗng chốc nheo lại cúi mặt gần sát lại khuôn mặt của cô,
gần đến nỗi hai tia nhìn không hẹn mà chạm vào nha. Hơi thở cả hai thở
ra đồng loạt hòa hợp, hai gò má của cô bỗng chốc vì ngại mà ửng đỏ. Cô
thầm muốn cắn lưỡi mà tự sát trách mình.
Đáng ghét! Tại sao da mặt của cô lại mỏng thế, mới đó mà đã đỏ lên rồi nha?
Anh nguy hiểm nhìn cô cứ như một con báo to đang rình rập con mồi ngon của chính mình.
- Vậy tôi sẽ cho cô biết, nó dày cỡ chừng nào?
- Ấy ấy, không a!
Hàn Nhi lập tức phản bác, khuôn mặt anh cúi gần sát cô như vậy, tất nhiên
cô biết anh muốn làm gì mình rồi, chính là một loại phương pháp khiến
môi đỏ mà không cần tô son nha - là hôn đó. Chờ đợi đến cho anh đỡ phòng bị, cô liền bật người mạnh, nhanh chóng rời khỏi vòng tay ôm ấp ấm áp
của anh. Rất an toàn, không bị nắm lại a!
Bất quá do khuôn mặt gần sát khuôn mặt của anh quá nên cô . . . chỉ vô tình chạm môi nhẹ vào gò má anh chút thôi, rất nhẹ thôi a — — 囧
Kì Nam khóe môi cong tà tà, giương tay sờ sờ má của mình nhìn cô, vừa rồi
cô tránh anh như tránh bão, né anh như né thú dữ. Thật sự là anh có cảm
giác rất khó chịu. Cô chán ghét nụ hôn của anh lắm sao?
- Tôi đâu định làm gì, cần gì cô phải sợ?
- Anh, chính là anh, làm cái đó nha — —
- Cái gì?
Giờ phút này, Hàn Nhi thật muốn xông ra bên ngoài cửa kính kia mà nhảy lầu. Chết quách đi cho xong. Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt tà ác của phía đối
diện.
Quạ . . . Quạ . . .
Lại có một đàn quạ đen bay ngang đầu cô. Tại sao mấy tháng qua cô lại có
thể chung sống cùng với một con người vô sỉ như thế? Không phải cuộc đời của cô quá xui xẻo đi?
- Anh — đồ vô sỉ.
Đột nhiên mày đẹp của Kì Nam nhíu chặt lại. Không phải vì bị cô chửi, mà là vì tấm băng dán trên đầu cô đã ướt nhem, thấm đầy màu đỏ. Anh hơi tức
giận trong lòng, hai mắt lạnh như băng nhìn cô.
- Ngồi im xuống sofa cho tôi.
Hàn Nhi ngớ người cũng nghe theo lời anh, bước lại sofa im lặng ngồi xuống. Chỉ thấy anh lấy điện thoại bàn kế bên máy vi tính điện thoại cho ai
đó. Lát sau, phía bên ngoài phòng đã có người gõ cửa, là giọng của thư
ký Lâm.
"Cốc . . . cốc . . ."
- Tổng tài, tôi mang đến rồi.
Anh ra lệnh cho Lâm Ngải Ngải đi vào, kêu cô bỏ hộp y tế xuống bàn. Sau đó thì ra khỏi phòng.
Hai mắt Hàn Nhi nhìn chằm vào Lâm Ngải Ngải đang rời đi. Lại nhìn về phía
anh đang bước tới phía mình ngồi xuống ghế sofa, gần sát đối diện với
cô.
Anh vén tóc cô lên, hành động này
làm Hàn Nhi hoảng. Hai tay, hai chân lúng túng muốn nhảy dựng lên. Anh
là đang muốn làm cái gì đây?
- Ngồi im.
Kì Nam cau mày lại, vén mái tóc đang phủ xòa trước trán cô lên. Nhẹ nhàng
gỡ bỏ miếng băng dán đã đỏ thẫm đi. Hàn Nhi chịu đau "A!" lên một tiếng. Sau đó mới hiểu anh đang làm gì. Là anh . . . giúp cô thay băng a!
Trái tim trong lòng ngực của Hàn Nhi nhảy dựng như muốn chạy khỏi vị trí.
Từng hành động của anh vô cùng nhẹ nhàng, êm dịu. Bàn tay anh đụng đến
làn da trên trán cô. Cảm giác thật là dễ chịu. Chỉ có chút hơi đau. Vô
cùng sung sướng khi được anh chăm sóc. Hai gò má lại nhanh chóng xuất
hiện ra hai rạng mây hồng hồng bay lơ lửng. Khuôn mặt của cô bỗng chốc
trở nên đáng yêu. Xinh đẹp, xinh đẹp đến mê người.
Kì Nam không chú ý nhìn cô. Chỉ chú ý đến động tác trên tay của mình. Một
phần sợ đụng đến vết thương làm cô đau. Một phần là tránh làm cho anh
khó chịu. Vì không hiểu sao — — miễn cô đau, la lên một tiếng là tâm
tình của anh chợt chùn xuống. Từng động tác của anh đều nhẹ nhàng, ôn
nhu như làn nước. Chỉ có điều ánh mắt lại trái ngược — Nhạt nhẽo cùng
tâm tối.
Đợi cho anh băng bó giúp mình xong, cô đột nhiên cúi mặt xuống không dám nhìn anh.
- Anh biết thân thế của tôi phải không?
Kì Nam bỏ miếng băng bị thấm máu vào hộp y tế. Lạnh nhạt cất giọng trả
lời. Giọng điệu hình như không hề muốn cho cô một tia hi vọng gì thêm.
Muốn ép chết cô ở bên cạnh anh mãi.
- Không.
Cô giương mắt nhìn anh, sau đó thì lại thất vọng cụp mi xuống.
- Tôi muốn trở về nhà tôi, tôi đã mơ thấy có người muốn tôi xâm hình, có
người ép tôi đi giết người, có rất nhiều người, rất nhiều người muốn
giết chết tôi . . .
Nói tới đây, Hàn Nhi đột nhiên hoảng sợ hai tay ôm lấy đầu của mình lắc lắc, mong cái cảm
giác đau đớn tận tim ấy trôi qua đi. Khóe mắt của cô đỏ ngầu lên, thủy
tinh không kiềm chế được mà đổ vỡ. Tuôn rơi chảy dài xuống hai bên gò má như mưa trút nước.
Kì Nam đột nhiên nắm
chặt lấy hai vai cô. Đâu chỉ cô muốn biết về quá khứ của mình. Cả anh
cũng muốn biết, anh muốn biết cô đã trải qua những chuyện gì. Những gì
cô vừa mới nói, đột nhiên khiến tim anh đau thắt lại cơ hồ như có người
muốn bóp nát. Giết chết sự sống của anh. Cảm giác này anh chỉ xảy ra với một người, nay lại xảy ra với cô. Hiện tại là chuyện gì đang xảy ra với anh. Anh yêu cô ấy. Chả lẽ bây giờ anh lại yêu Hàn Nhi, anh yêu cô, còn có sự thật này hay sao?
- Chỉ cần có
tôi, có tôi là cô có cả thế giới này, sẽ không có ai có thể giết chết cô ngoại trừ tôi. Trên đời này trừ khi tôi giết cô thì những con người ghê tởm ngoài kia, mãi mãi cũng không thể.
Nghe câu nói ra lệnh đầy sự kiêu ngạo, kích động của Kì Nam. Đột nhiên Hàn
Nhi càng phát khóc lớn hơn, cơ hồ hai mắt đều đã đỏ hoe, sưng bụp lên.
Những giọt lệ trong suốt như thủy tinh, pha lê mỏng. Từng giọt . . .
từng giọt lại rơi xuống. Rơi như một màn mưa đêm. Bao nhiêu khuất mắt,
ủy khuất trong lòng. Cô đều nói ra hết. Cơ hồ ngay cả chính bản thân của cô, cô cũng không hiểu tại mình lại nói thế. Chỉ biết khi nhắc đến anh
yêu người khác. Tim cô lại co bóp mạnh bạo từng trận kịch liệt.
- Anh không yêu tôi, tôi là người xa lạ đối với anh. Vì thế anh có thể
giết tôi vào bất cứ lúc nào. Cái anh yêu là cô gái mang tên Hàn Nhi kia. Tôi đối với anh, căn bản là không quan trọng. Đến một ngày nào đó anh
cũng sẽ giết tôi. Tôi không tin.
Cô kích động, thật không thể ngờ chỉ vì sự sống mà cô lại nói những lời hàm hồ như thế. Anh yêu ai thì liên quan gì cô chứ?
Hàn Nhi, mày điên rồi.
Kì Nam đột nhiên đứng lên, hai mắt lạnh lẽo như băng nhìn cô. Cô nhắc đến
quá khứ của anh, làm anh ngay hiện tại thật muốn giết chết, hành hạ cô.
Khóe môi nhợt nhạt của anh bỗng nhiên không tự chủ nở một nụ cười đầy
đau khổ. Chỉ thấy, cả cơ thể của anh ngã phịch xuống ghế ngay bên cạnh
cô.
- Búp bê, cô biết không, tôi đã rất tội lỗi.
- Gia tộc của tôi rất giàu có, mẹ tôi sinh đôi, sinh ra tôi và tên anh
trai kia. Anh ta tên Dương Kì Minh (Dương Kì Thị?) Anh ta rất được mọi
người yêu thương. Ai cũng xem anh ta là bảo bối của mình. Còn tôi, từ
nhỏ đã bị mọi người xa lánh, nói những từ cay nghiệt đầy châm chọc. Họ
nói tôi khắc chết mẹ mình, giết chết mẹ ruột mình. Cho nên từ nhỏ chỉ có Nguyên Lâm và một người nữa chơi cùng với tôi.
Kì Nam cười đau khổ, đưa mắt nhìn về một quá khứ xa xăm.
"Nơi có một đứa nhỏ mặt mày lấm lem bùn đất, quần áo bị rách nát, toàn thân
thể tám tuổi đều đầy những vết thương lớn nhỏ đang đứng im như tượng.
Mặc cho người ta ném bóng rổ như quăng đá tảng vào người. Chẳng có ai
nhận thấy, thằng bé đó đang run rẩy vô cùng sợ hãi.
- Đồ quái vật, mày đi chết đi, thứ sao chổi.
- Mấy cậu xem kìa, nó không biết khóc cũng không biết cười, đúng là thứ quái vật.
- Nó là tội phạm giết người đó, giết mẹ của nó.
- Sao không cho nó ở tù đi, cho nó học chung trường với tụi mình làm gì.
- Đừng đi chơi chung với nó, nó không có cha, nó còn giết mẹ.
Cả đám trẻ, mỗi đứa đều ôm một trái bóng rổ xoay quanh thằng bé xỉa xối
mắng chửi, sau đó thì lại ném bóng rổ mạnh vào đầu khiến thằng bé té
ngã. Thật không thể hiểu nổi, chúng nó còn rất nhỏ. Tại sao lại có thể
nói những lời cay nghiệt như thế? Thằng bé rỏ ràng có cha, tại sao lại
nói nó không có cha. Lúc đó thằng bé còn nhỏ lắm. Nó không hiểu gì cả.
Bỗng nhiên có một đứa la to.
- Cô giáo đến kìa.
La xong, chúng nó bỏ chạy. Để lại một mình thằng bé nằm chật vật dưới đất
đang đau đớn từng hồi. Thằng bé không khóc cũng không rên la, nó im lặng như không hồn. Cô giáo bước đến không kiên nể tán thẳng vào hai bên má
nó.
- Tao nói cho mày biết, không có ai
bảo vệ mày đâu. Tại sao đồng phục lại bẩn rách nát thế này, mày lại quậy phá leo cây gì phải không? Mày là trẻ em, mới lớn đã giết mẹ. Đồ nghiệt chủng, đi theo tao. Bữa nay ở truồng đi, không ai cho đồ mày mặc nữa
đâu.
Thằng bé im lặng đi theo cô, nó
không nói là nó bị các bạn giày xéo. Đánh nó ra như thế này. Dù có nói,
căn bản là cô giáo cũng không tin nó, cô nói các bạn trong lớp. Ai cũng
ngoan ngoãn cả, trừ nó. Nó không có cha mẹ bảo vệ. Thế là hôm đó, cô
giáo không cho nó mặc đồ, bắt nó chịu lạnh rét đứng ở cửa lớp bị các bạn nhục nhã trêu ghẹo.
Dương Kì Minh từ xa
đi lại, hai mắt nó lập tức sáng rực lên. Khổ sở cầu xin. Nó thương anh
trai nó lắm, cả gia tộc chỉ có anh trai là tốt bụng đối với nó.
- Anh Minh, cho em đồ mặc đi, em lạnh lắm, em không có làm gì mà cô giáo lại bắt em đứng ở đây.
Dương Kì Minh rất thương em trai của mình, ngay lập tức kêu vệ sĩ đi lấy đồ
cho thằng bé mặc. Cậu không hiểu tại sao ai cũng đối xử tốt với mình mà
đối với thằng bé, thì lại độc ác tàn nhẫn đến thế.
Trong giờ phút đang giúp thằng bé thay quần áo, đột nhiên Dương Kì Minh bị
vấp ống quần mà té ngã. Nằm ngay xuống chân thằng bé, cô giáo đi ngang
qua. Đột nhiên chạy lại đánh vào mặt nó.
"Ba"
- Minh, con có sao không, thằng nghiệt chủng này ăn hiếp con phải không?
Dương Kì Minh sợ cô giáo đánh em mình, vội vàng hơu tay mạnh mẽ chối bỏ.
- Không, không phải em ấy đâu cô, là do con vấp ống quần.
Cô giáo không chịu nghe cậu nói, quay sang thằng bé. Tiếp tục đánh vào mặt nó. Tức giận chửi rủa.
- Thằng nghiệt chủng này, có phải mày muốn hại anh mày không, mày giết mẹ mày chưa đủ sao, đồ quái vật ác độc, anh mày đã cho đồ mày mặt mày còn
dám có dã tâm như thế.
Do tiếng cô giáo
lớn, các bạn học sinh, phụ huynh đều bắt đầu bu lại. Nghe cô giáo kể,
mọi người liền xúm nhau lại. Chẳng những không ai hiểu cho thằng bé mà
còn chửi rủa nó thậm tệ.
- Anh nó tốt như thế này, còn nó thì xấu quá. Đúng là đứa trẻ hư.
- Nó đúng là quái vật, mình nói không sai mà.
- Đồ tội phạm, cậu mau cút khỏi trường tôi đi, tôi không muốn học cùng với cậu.
- Mới nhỏ đã có dã tâm hại anh mình, lớn lên thế nào chả thành cặn bã, ăm trộm, ăn cướp.
. . . Thế là mỗi người một câu. Ai cũng xỉa xối chửi bới nó. Thậm chí còn có người tức giận đánh nó. Nó chỉ cắn răng mình chịu đựng, tại sao ai
cũng phân biệt đối xử với nó. Nó không hiểu, thật sự rất không hiểu.
Mọi người bu lại chỗ Dương Kì Minh hỏi thăm, cậu buồn bã chỉ biết nhìn em
trai mình đứng ở một góc đau đớn, khổ sở không nói gì, mặt mày xanh xao
trắng bệnh.
Thằng bé ngơ ngác nhìn anh
trai mình được các bạn, cô giáo hỏi thăm chăm sóc. Nó cũng muốn được như vậy mà, muốn mà. Tại sao ai cũng không cho nó. Nó cũng là một đứa trẻ
ngoan mà. Sao ai củng ghét nó thế.
Đơn giản vì bây giờ nó chỉ là một đứa trẻ, chưa hiểu được sự đời"
Từ đó, Dương Kì Nam anh cũng sống theo như lời những người khác nói, có dã tâm, độc ác. Là cặn bã của xã hội. Anh không biết anh đã giết bao nhiêu người vô tội, giết bao nhiêu con cái, chồng, cha người ta. Nhiều đêm
anh đã gặp ác mộng mà mất ngủ. Sợ chính mình không thoát khỏi câu nói:
"Có ngày trời quả báo"
(Còn tiếp)
- Phần quá khứ hônq đc cảm độnq, mong thứ lỗi cho ta, ta bất lực không
biết như thế nào mới lấy đc nước mắt. Do cái này chỉ là hồi tưởng một
phần thôi.
- Phần sau tới kể ny của Nam ca ca nhá, ta mún mb khóc -.-" mà chắc chắc k đc ròy thôu bỏ đi :)
- Bai bai~ hẹn chap sau gặp lại. Bai bai~