Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 109



Khi tà linh đầu tiên từ trong Âm Hổ phù dâng lên cao bảy thước, tất cả mọi hơi thở trước động Phục Ma đều ngừng lại.
Âm Hổ phù, thật sự là đang tan chảy!
Giống như mưa sao băng ở chân trời, vô số âm linh oán quỷ cười rống điên loạn chạy trốn lên bầu trời, lớp sương mù mờ mịt quanh năm trên Loạn Tán Cương giống như một nồi chất độc bị quấy đảo điên cuồng, sôi sùng sục không ngừng, những thứ độc hại trong nồi chất độc đó, chính là những vật tà sát đã bị nhốt trong cục sắt hơn một trăm năm, giống như những con rắn con rết bị trúng cổ chen chúc bò đi lung tung, bay tới tấp từ trên trời xuống, lại giống như cơn hồng thuỷ trút xuống mọi người.
Linh mạch của đám tu sĩ tuy rằng bị phong bế, nhưng trước khi lên Loạn Tán Cương, biết rõ một trận quyết chiến, nên sớm đã chuẩn bị các loại tiên khí gia truyền, các vật trừ tà trấn quỷ, có bao nhiêu mang bấy nhiêu, tay xách nách mang, giắt đầy bên hông, quả thực thành lão đạo sĩ giang hồ lừa đảo dựng quầy đứng ở góc đường, từng gương mặt máu me áp sát đến trước mặt, những bảo bối hàng thật giá thật, đẹp mã dễ dùng này rốt cuộc đã phát huy tác dụng quan trọng nhất, dựa vào những pháp khí này, ngược lại miễn cưỡng duy trì được một kết giới sáng rực ánh vàng, ác linh nào liều chết lao vào đụng phải đều kêu gào thảm thiết hoá thành bột mịn.
Trên mảnh đất trống, lại có một người, đã từng trở thành mục tiêu cho mọi người thường xuyên chỉ trích, quần ma loạn vũ, một đống khuấy đảo như một cơn lốc xoáy cách đầu hắn vài thước, che khuất bầu trời, đan xen tạo thành một bóng đen âm hàn đến cực điểm, lượn tới lượn lui quanh người hắn, phát ra những tiếng la hét điên loạn.
"Nguỵ Anh! Bình tĩnh!" Lam Vong Cơ định đến gần hắn, nhưng không may là không có linh lực hộ thân, nhiều lần bị cào cấu bởi những âm linh hoành hành ngang ngược, cầm Tị Trần trong tay miễn cưỡng chống chọi, không bao lâu, trên người đã chi chít vết thương.
"Nguỵ Anh ---! Đến chỗ ta!"

Y đang ở trong đám quỷ ảnh sông cuộn biển gầm không ngừng gọi về phía người nọ, nhưng không nghe được bất kỳ tiếng đáp lại nào.
Nguỵ Vô Tiện quỳ rạp xuống giữa hòn đảo cô độc đầy ác quỷ xoay quanh, lệ khí vô cùng vô tận dâng lên cuồn cuộn, ép hắn cuộn tròn lại thành một cục nhỏ xíu, sự thật chứng minh, mất đi khống chế trước mặt vạn quỷ, thì Di Lăng Lão Tổ oai phong một cõi, cũng chỉ là một phàm nhân yếu ớt nhỏ bé, hơn nữa lại là một phàm nhân không được ai giúp đỡ.

Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng trên mái tóc, hai tay che kín lỗ tai, nhưng cho dù làm thế nào cũng không ngăn được những tiếng kêu nhỏ vụn mảnh như sợi tóc lại sắc bén như mũi kim, không ngừng một giây phút nào quấn quanh cổ hắn chui vào màng nhĩ hắn.
"Đừng!...!Cút! Cút ngay ---!"
Hai mắt hắn nhắm nghiền, môi răng trắng bệch, đầu đau muốn nứt ra, cả người rơi vào đau đớn run rẩy tột độ.
Thỉnh thoảng có âm linh xuyên qua ngực hắn, tuy trên ngực không có vết thương nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng một cỗ hàn khí hung ác vô hình đông lạnh toàn bộ hơi thở kinh mạch của hắn, hắn che tay lên ngực, giống như muốn thở nhưng lại giống như muốn nôn mửa, chỉ cảm thấy nội tạng trong cơ thể như thể bị bánh xe khổng lổ nghiến qua, vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.
"Nguỵ Anh!"
Cho dù có phù văn trên giáo phục Lam thị bảo vệ, nhưng Lam Vong Cơ đang ở rất gần Nguỵ Vô Tiện, rơi vào giữa cơn lốc xoáy, âm phong cuồn cuộn trên người, bị oán linh đánh sâu vào chấn động đến đan điền, mạch đập thác loạn, mặc dù vậy, y vẫn từng bước một, gian nan tiến đến gần Nguỵ Vô Tiện, ý định bảo vệ hắn ở trong lòng.
Trong cơn gió truyền đến tiếng cười điên cuồng của Tiết Dương: "Ha ha ha ha ha ha ha ha! Lam Vong Cơ! Ngươi còn muốn cứu hắn ---?! Hắn hiện giờ thế này, còn nhận ra ngươi là ai sao? Hả ---?"
Mắt thấy khoảng cách thật vất vả mãi mới ngắn lại thành gang tấc, nhưng Nguỵ Vô Tiện bỗng ngẩng đầu lên, vài sợi tóc vướng víu trong mắt hắn một giây, theo cơn gió trôi xuống cạnh mặt, sau đó bay lên trở lại, đôi mắt đen từ từ mở ra.
"Nguỵ Anh.....?"
Động tác và nhịp tim Lam Vong Cơ đều dừng lại, trong giọng nói treo một sợi chỉ mong manh.
***

Tiết Dương vốn đang tập trung tinh thần vào hai mảnh kim loại trong tay, Âm Hổ phù vừa tan chảy, mấy vết đen giống như vết roi độc lan ra từ lòng bàn tay y, mang theo nhiệt độ nóng chảy, một đường bò lên cánh tay y, ranh giới lúc đầu giữa vết rạn lửa và mảng da thịt lành lặn trên cánh tay dần dần dời lên trên, thân thể từ từ bị sức mạnh phản phệ như tằm ăn rỗi, biến thành một khối mục rữa vón cục cháy đen khô cằn.
Đây là hiến tế thân thể, là cái giá phải trả cho việc dùng lửa nung chảy Âm Hổ phù.

Có nhiều cách giết chết Nguỵ Vô Tiện, hiện giờ y nhận ra sự lợi hại của hai mảnh kim loại nhỏ này, thật ra cũng không cần dùng cách tự huỷ hoại như thế, nhưng sự điên cuồng bất chấp sinh mạng đã khắc sâu trong bản tính của y, chỉ cần cảm thấy thú vị, hứng thú, điên lên là cái gì cũng không quan tâm, giờ phút này đầy trong đầu y chỉ có một suy nghĩ: Nguỵ Vô Tiện bị vạn quỷ cắn xé thành bột mịn mà chết, dưới sự tiêu huỷ Âm Hổ phù nổi tiếng bởi chính tay y, còn chết trong cái hố do Tiết Dương y tự đào ra, lấp đất, từng chút từng chút chôn vùi chút tàn hồn còn lại của hắn.
Sau đó, là Lam Vong Cơ, trơ mắt nhìn người mà mình yêu sâu sắc nổi điên cuồng loạn, mất hết lý trí, chịu sự tra tấn mà chết, loại mùi vị này, chỉ tưởng tượng thôi, y đã cảm thấy vô cùng sung sướng.
Loại sự tình như vậy y từ lâu đã làm một lần, có lẽ đã làm đến nghiện rồi.
Ai biểu y không nhìn thấy được những mối thâm tình, những việc tốt đẹp trên cõi đời này cơ chứ.
***
Một mảnh im lặng quỷ dị đột nhiên tới, thần sắc trong mắt Nguỵ Vô Tiện giống như bị tẩy rửa, con ngươi vẩn đục trong vành mắt không còn chuyển động, tơ máu từ đáy mắt lan tràn lên, hắn nhìn Lam Vong Cơ, rồi không nhìn thấy gì nữa, từ từ đứng lên, lảo đảo đi ngang qua người y, vạt áo tung bay phần phật trong gió rít, khí tràng quanh người chợt thay đổi, mọi chỗ hắn đi qua, làm như có một đôi tay khổng lồ ở phía sau bóp chặt yết hầu những yêu ma quỷ quái đó, tiếng khóc cười của nam nữ già trẻ đột nhiên im bặt, những thứ lúc đầu múa may quay cuồng trước mặt hắn, bây giờ co giật mí mắt, đua nhau lùi lại ba thước, hoá thành hai luồng thuỷ triều đen chia sang hai bên mà đi.
Bộ dạng người quỷ hợp nhất này, nói là la sát cũng không quá, ai nhìn thấy cũng hít một hơi, không biết là người nào tự mình doạ mình, thất thanh hét lên một tiếng, mọi người bật nhảy lên giống như ve chó, đống pháp khí rung lắc kêu leng keng loảng xoảng ở bên hông, thất tha thất thểu lui về phía sau.
Trước mặt Nguỵ Vô Tiện thoáng đãng ra, cuối tầm mắt, là Tiết Dương tay cầm Âm Hổ phù, hàng vạn con quỷ ở phía sau, làm như cảm nhận được cơn tức giận lạnh băng của hắn, hiện ra vẻ hung ác.
Một tay hắn nâng Trần Tình lên, cây sáo trúc thon dài như thể hoá thân thành cây trường kiếm dẫn dắt vạn quân trên chiến trường, xông thẳng vào kẻ thù, một đợt sóng lớn lặng lẽ nổi lên, như hổ rình mồi, tà tuý chảy dãi nhỏ máu nhe hàm răng nanh giống như dã thú, như nước lũ tràn bờ phóng ào ạt về hướng Tiết Dương.
Tiết Dương đón một trận tấn công, cả người bay lên, ngã trên vách núi, ói ra máu, rơi xuống mặt đất, vẫn còn chưa thể tin nổi.


Phần còn lại nhỏ xíu của Âm Hổ phù lăn trên mặt đất, y sờ vào xương sườn bị gãy trên người, mở miệng ra là một chuỗi mắng chửi cực kỳ khó nghe.
Hoả thi nhanh chóng bảo vệ y ở bốn phía, tà ám giống như sói đói nhào tới hoả thi, mồm to đầy máu tanh tưởi bức người, cứ rầm rộ ngoạm một miếng to trên thân hình nóng rực kia, âm thanh và hình ảnh đều khiến da đầu người ta tê dại, máu từ tà ám chảy ra hoà với dòng dung nham tràn ra từ cơ thể rách toạc của hoả thi tạo thành từng dòng chất lỏng màu đỏ không xác định, nhỏ giọt trên mặt đất vang lên tiếng xì xì, bốc lên làn khói trắng độc hại, chảy ra khắp xung quanh, nơi nó chảy tới, đám người sợ hãi tránh lui.
Âm linh tre già măng mọc, giống như châu chấu đầy trời, hoả thi trung thành dùng thân thể cháy rực dựng nên một bức tường đồng vách sắt, vừa chạm vào tấm chắn lửa dữ dội này, âm linh cho dù bị nướng cháy lâu hơn chút so với con người, nhưng rốt cuộc duy trì không được, ầm ĩ kêu gào hoá thành tro tàn, nếu không phải mới vừa rồi có cơn bùng nổ kinh hoàng kia của Nguỵ Vô Tiện, những âm linh này vốn không thể nào làm Tiết Dương bị thương mảy may.
.....!Nguỵ Vô Tiện.
"Sao có thể? Sao có thể ---?!"
.....! Hắn rõ ràng đã mất sạch tâm trí, ngay cả Trần Tình cũng thổi không nổi, sao có thể còn thừa sức lực điều khiển vạn quỷ đã mất khống chế?
Bất chấp tình trạng chật vật trên người, Tiết Dương cắn răng đẩy đám hoả thi bảo vệ y ra, từ tầm mắt nhuốm máu mờ mịt lén nhìn xem trạng thái của Nguỵ Vô Tiện.
Mới nhìn thoáng qua, y đã cười rống lên chói tai, tiếng cười kèm theo tiếng ho, thở hổn hển kịch liệt mấy hơi, vẫn là tiếp tục cười lớn.

Đám tu sĩ vây quanh Nguỵ Vô Tiện, giờ phút này toàn bộ trong trạng thái đề phòng, trên trán rịn lớp mồ hôi mỏng, ngón tay cầm kiếm trắng bệch, hướng mũi kiếm chỉ vào, chính là Nguỵ Vô Tiện đang như một con quỷ, rơi vào điên cuồng..


Bình Luận (0)
Comment