Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 35


Cả đám tiểu bối Lam thị đại kinh thất sắc, đua nhau chỉ kiếm vào Nguỵ Vô Tiện, có đứa còn không màng gia quy nề nếp gia đình đã chửi ầm lên.
Một người nói: "Mạc Huyền Vũ! May mà Hàm Quang Quân vẫn luôn đối với ngươi thủ hạ lưu tình, thế mà ngươi muốn lấy oán trả ơn!"
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi: "Thủ hạ lưu tình? Y hung hăng bóp cổ ta, kêu ta cho y một lý do để không giết ta, chuyện này ngươi có thấy không?"
Một người khác nói: "Cho dù thật sự như vậy, Hàm Quang Quân cuối cùng không phải vẫn là không giết ngươi đó sao? Còn tin tưởng ngươi cho ngươi đi theo chúng ta tới đây"
Phớt lờ những lưỡi kiếm sáng loáng, Nguỵ Vô Tiện từng bước đi tới chỗ Lam Vong Cơ, nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu của y, cười lạnh nói: "Tin tưởng? Cái này gọi là tin tưởng? Chẳng qua tính mạng của ta nằm trong tay y, thân bất do kỷ, mặc người giày vò thôi".
Lại một người nữa nói: "Cho dù vì như thế, thì ngươi phải trợ Trụ vi ngược (giúp người xấu làm chuyện xấu), giúp đỡ kẻ này giết hại người vô tội tiếp tục gây hoạ cho nhân gian sao? Đạo đức lương tâm ngươi đâu?!"
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cười như điên: "Đạo đức lương tâm? Mấy người huyền môn chính thống các ngươi ở sau lưng mắng ta bàng môn tà đạo, lúc vô lý hất từng thùng nước bẩn lên người ta, miệng chửi tay viết, kêu đánh kêu giết, có từng hỏi qua đạo đức lương tâm của chính mình không?!"
Khoảng cách gần đến không thể gần hơn.
Lam Vong Cơ vẫn một vẻ gợn sóng bất kinh, nhìn thẳng vào hai mắt Nguỵ Vô Tiện, ngón tay siết Tị Trần lặng lẽ trở nên trắng bệch.
Bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện vừa hành động một cái, mắt thấy mũi kiếm đâm tới người hắn, nghiêng người tránh qua, đồng thời xoay người vứt ra ba tấm bùa, nhưng lại hướng về phía vong linh ở phía sau!
Vong linh hình như có đề phòng, vất vả né được.
Nguỵ Vô Tiện uỷ khuất nói: "Thật là đau lòng, thế mà không tin ta".
Vong linh: "....."
Gương mặt nhợt nhạt của vong linh mặc hắc y chìm trong làn khói đen dập dờn của hồ kiếm đen, ngay sau đó, đất rung núi chuyển, vô số lưỡi kiếm sắc bén từ mặt đất đá đột ngột mọc lên, ánh sáng lạnh lẽo âm u ánh lên toàn bộ sơn động giống như trong động băng.
Giọng nói trầm thấp mà quyết đoán của Lam Vong Cơ truyền đến mệnh lệnh: "Dùng đàn, bày trận".

Mọi người ngay sau đó lấy y làm trung tâm tâm dàn thành hình cánh quạt, kiếm tra vào vỏ, đem thất huyền cầm đặt trước người.
Lập tức, vô số hắc thiết kiếm ào ạt bay tới trước người bọn họ, thân kiếm nặng nề phá vỡ không khí ngưng đọng trong hang động, tiếng rít khiến người ta sợ hãi dập dềnh lan ra từ trên vách đá, toàn bộ sơn động giống như bị bao phủ trong tiếng gào rú lạnh lùng của con quái vật cổ xưa, chấn động đến mức tim phổi bị bóp nghẹt, toàn thân mềm nhũn khó chịu.
Đám tiểu bối không phải là chưa từng đối chiến với kiếm linh hoặc đao linh - một loại binh khí do linh thức của nó bạo động nên tự phát ra sức tấn công, nhưng chắc chắn chưa bao giờ đối chiến với số lượng nhiều như vậy! Lam Vong Cơ phán đoán đúng, nếu lúc này còn dùng bội kiếm, ở tình huống tốt nhất có thể lấy một chọi vài cái, nhưng nhiều hơn nữa thì không đủ, lúc này, dưới sự chỉ đạo của y, mọi người Lam thị lấy Phá chướng âm tấn công oán linh trong hắc thiết kiếm, khó khăn lắm mới chặn được đợt tấn công thứ nhất.
Nguỵ Vô Tiện đứng phía sau mọi người, nhưng đầu đau muốn nứt ra, tuy rằng số lượng oán linh trong mỗi thanh hắc thiết kiếm không thể so sánh nổi với Âm hổ phù, nhưng hiện giờ nhân lên hàng ngàn hàng vạn thanh hắc thiết kiếm, thì tính ra cũng tương đương với Âm hổ phù! Tiếng la hét thảm thiết của vô số oán linh, chấn động đến nỗi tai hắn ù đi, mắt nổ đom đóm, lập tức nín thở điều tức.

Lấy Trần Tình ra, tập trung sự chú ý vào hơi thở của mình, chậm rãi, thổi sáo lên.
Đầu tiên là tiếng ồ ồ bị bóp nghẹt, đầu ngón tay run rẩy không đè xuống được, vỡ vụn, không thể nghe nổi, khi hơi thở dần dần ổn định, rốt cuộc đã thổi có vần có điệu, triền miên mà linh hoạt kỳ ảo.

Nguỵ Vô Tiện ý đồ khống chế những oán linh này, ngược lại với trước đây thúc giục bọn chúng tấn công người khác, lần này hắn muốn làm dịu cảm xúc của oán linh, nghĩ cách làm giảm lệ khí của bọn chúng, giai điệu được sử dụng này, cứ tự nhiên nảy ra từ trong đáy lòng hắn, chưa kịp nghĩ kỹ, tiếp theo là một đoạn tình ý nhẹ nhàng đến cực điểm chậm rãi thổi ra.
Tiếng đàn bỗng nhiên vỡ vụn, mọi người trong lòng cả kinh, nhìn về phía Lam Vong Cơ, thế nhưng chỉ thấy sắc mặt y trắng bệch.
Lam Vong Cơ đột nhiên quay đầu lại, liền thấy dáng vẻ Nguỵ Vô Tiện buông mi mắt xuống, Trần Tình kê ngang bờ môi, nhẹ nhàng hít thở.

Y mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cho đến khi bóng đen từ bốn phía xúm lại, mới bất đắc dĩ tập trung tinh thần lại, Phá chướng âm một nữa được đàn lên, nhưng mang theo vài phần run rẩy rõ ràng.

Tiếng sáo trầm bổng vang vọng trong sơn động khoảng một khắc, trên trán Nguỵ Vô Tiện lại lặng lẽ đổ mồ hôi.

Hoàn toàn không có tác dụng! Tất cả những oán linh này, đều không hề có chút dấu hiệu nào bị hắn khống chế!
Chẳng lẽ....
Tiếng sáo đột nhiên im bặt, Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía cuối của hồ kiếm, vong linh mặc hắc y không biết đã biến mất đi đâu.

Tất cả những thanh kiếm này đều do vong linh đúc luyện từ trong xưởng binh khí dưới lòng đất mà thành, những binh khí đó cùng với người này, mạch đập tương thông, ý niệm tương liên với nơi đây, chỉ cần ở đây, hắn sẽ không có khả năng khống chế những thanh kiếm, hoặc là những oán linh cư ngụ trong kiếm thành một thể tồn tại suốt mấy trăm năm này.

Nhưng trước mắt bọn hắn bị nhốt bên trong động, không giải quyết trận pháp hắc thiết kiếm này thì căn bản không có biện pháp thoát ra.
Phía trước bọn tiểu bối Lam thị đang khổ sở chống đỡ, bọn chúng tuổi còn nhỏ, không ngờ gặp phải hoàn cảnh vạn phần hung hiểm thế này, có vài người kiên trì một hồi đã không chịu nổi, quả nhiên, một tiếng kêu hoảng hốt vang lên.
"Cẩn thận!!!"
Vài thanh kiếm đã chen vào khoảng hở giữa sóng âm, nhìn thấy sắp sửa tấn công mấy người trong trận, trong lúc vô cùng khẩn cấp, truyền đến một tiếng đánh vút lên không trung đinh tai nhức óc, một luồng ánh sáng màu xanh lam xẹt qua, đánh bay tán loạn mấy thanh kiếm, những thanh kiếm vốn nặng nề lúc này giống như con quay bị quăng ra, cuốn thành một cục bị ném ra ngoài, quăng ra phía sau, rồi lại ầm ầm, liên hoàn va chạm vào nhau, tiếp theo là tiếng mấy chục thanh kiếm sắt rơi xuống.
Mọi người nhìn về phía Lam Vong Cơ, chỉ thấy y tay đàn tay kiếm, kiếm Tị Trần bay lòng vòng trên không của trận pháp, canh phòng nghiêm ngặt những kẻ đánh lén, đàn Vong Cơ gác trước người, mười ngón tay trắng nõn để lên dây đàn, các khớp xương di chuyển phát ra tiếng nhạc, hoa cả mắt, dây đàn vang lên, cực kỳ dày đặc, một tấm chắn vô hình kín mít không một kẽ hở dựng lên trước mọi người.
Các thiếu niên kinh ngạc liên tục cảm thán, sĩ khí tăng vọt.

Nguỵ Vô Tiện im lặng quan sát biết rõ, cho dù tất cả mọi người ngã xuống nơi này, dựa vào một mình Lam Vong Cơ chống đỡ, một ngày một đêm cũng là bình thường, năng lực của y năm đó ở Xạ Nhật Chi Chinh hắn từng thấy qua, không hề nghi ngờ.

Chỉ là thứ phải đối phó ở Xạ Nhật Chi Chinh chính là người, người thì giết một người chết một người, còn giờ đây oán linh tung hoành trong trận pháp hắc thiết kiếm này đâu chỉ ngàn vạn, không nói đến oán linh được bảo vệ bên trong kiếm không dễ gì đánh tan, ngay cả có thể từng bước từng bước đánh tan, thì phải đánh tới ngày tháng năm nào?
Phải nghĩ cách ra khỏi động! Ít nhất phải có thứ gì ngăn chặn đám kiếm đang bay loạn như ruồi bọ này, sau đó nhân cơ hội chạy đến lối ra bên kia!
Tiếng sáo Trần Tình lại một lần nữa vang lên, lần này, lại vô cùng sắc bén, dồn dập như bão tố, sau một lát, phía trước truyền đến tiếng động ầm ầm, mọi người kinh hãi.
Giọng nói Nguỵ Vô Tiện ở phía sau vang lên: "Đừng sợ, cứu binh tới!"
Âm thanh từ xa tới gần, như là vô số tiếng bước chân hỗn loạn, lát sau, mấy trăm bóng người phá tan trận pháp hắc thiết kiếm để lao đến, chính là những tẩu thi hồi nãy còn đang làm việc không công! Nói đúng ra, lúc này cũng vẫn là làm việc không công, chẳng qua hiện tại đổi thành làm không công cho bọn hắn!
Hiện giờ công việc này rõ ràng nhiều nguy hiểm hơn trước đó, rất nhiều tẩu thi còn chưa qua được một nửa hồ kiếm, đã bị cắm thành con nhím, một số khác trực tiếp đi xuyên qua, lưu lại mấy chục lổ thủng cỡ nắm tay, cũng có những thi thể bị cắt rời thành từng mảnh nhỏ.

Nhìn thấy hình ảnh cực kỳ thảm thiết này, mọi người không rét mà run.
Uy lực của hắc thiết kiếm hiển nhiên lợi hại hơn Nguỵ Vô Tiện nghĩ, cuối cùng số lượng tẩu thi tới được trước mặt bọn hắn chỉ còn sót lại một nửa so với ban đầu.
Tiếng sáo khựng lại, Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói: "Chúng ta lấy những tẩu thi này làm lá chắn, chạy nhanh đến lối ra khỏi sơn động đi!"
Lam Vong Cơ hơi suy nghĩ, lại một lần nữa ra mệnh lệnh: "Bày trận vòng tròn".
Tiếng sáo lại nổi lên, dưới sự bảo vệ của tẩu thi, bọn họ rốt cuộc đi vào hồ kiếm, hắc thiết kiếm bao vây bọn hắn từ bốn phương tám hướng, trận pháp vòng tròn ngăn cản tất cả hướng tấn công, Tị Trần thì bảo vệ toàn bộ phía trên.
Khi thấy sắp sửa sang đến bờ bên kia, thế tấn công của hắc thiết kiếm đột nhiên sắc bén lên, tiếng sáo thổi ra một âm thanh bén nhọn, Lam Vong Cơ nhìn lại phía sau, sắc mặt Nguỵ Vô Tiện khó coi vô cùng, ánh mắt mơ hồ, đồng tử co lại, căng thẳng lo lắng, như là bị ác mộng trói buộc, lại giống như bị xé toạc bởi một âm thanh hoặc một sức mạnh vô hình nào đó.

Trái tim Lam Vong Cơ đột nhiên nhấc lên.
Nhưng rất nhanh, Nguỵ Vô Tiện lại bình tĩnh lại, ánh mắt hắn dao động khắp bốn phía, tựa như đang tìm kiếm cái gì.

"Vách đá!"
Mọi người được nhắc nhở sôi nổi nhìn sang phía vách đá, phát hiện toàn bộ vách đá trong sơn động bắt đầu không ngừng tràn ra khói đen, những làn khói đen này bị những thanh thiết kiếm liên tục cuồn cuộn hút vào.
"Đây là? Sao lại thế này?"
Nguỵ Vô Tiện nghiến răng nói: "Là quặng sắt! Hắc thiết kiếm và quặng sắt cộng hưởng, hút toàn bộ oán khí xung quanh ngọn núi này vào trong đây!"
Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: "Sao có thể?!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Hắc thiết kiếm vốn dĩ được tạo ra từ những quặng sắt này, cùng thể cùng chất, mấy trăm năm qua, quặng sắt trong vùng núi này chịu sự xâm nhiễm của hắc thiết kiếm, khả năng cũng hình thành tính chất nhạy cảm với oán khí, trận pháp hắc thiết kiếm vừa rồi phát tác lâu như vậy, sợ là đã sinh ra cộng hưởng với toàn bộ quặng sắt trong ngọn núi này, thậm chí là khắp vùng núi này!"
Lam Vong Cơ đột nhiên nói: "Dấu bàn tay".
Nguỵ Vô Tiện giật mình, chậm rãi nói: "Ngưoi là nói đến những dấu bàn tay chúng ta nhìn thấy ở bên ngoài sơn động? Chẳng lẽ những dấu bàn tay đó...!là những gì còn lại của những oán linh bị mắc kẹt trong những hầm mỏ sao?"
Nhớ tới những dấu bàn tay dày đặc ẩn sau những sợi dây leo ở vách núi, da đầu không khỏi tê dại, phần cuối của mạch quặng này rốt cuộc kéo dài tới tận đâu? Cuối cùng bọn hắn phải đối phó với bao nhiêu oán linh?
Trước sau cùng bị tấn công, không cách nào di chuyển, mắt thấy những tẩu thi được coi như tấm chắn thịt che phía trước cũng ngã xuống hết bảy tám phần, đáy lòng Nguỵ Vô Tiện trầm xuống, một tay đưa vào trong khoả linh nang tìm kiếm.
Không một dấu hiệu báo trước, toàn bộ sơn động chợt an tĩnh lại.
Lam Vong Cơ đột nhiên quay đầu lại.
Cạch.

Một tiếng động thật nhẹ vang lên.
Hai mảnh Âm hổ phù hợp lại với nhau..

Bình Luận (0)
Comment