Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 43


Nguỵ Vô Tiện đi theo sau y, thất thần một hồi, thật lâu sau mới nhớ tới nghi vấn ở trong lòng: "Xin hỏi tiền bối, thanh kiếm bạc này vì sao có thể giết chết những thứ bất tử trên thế gian? Có lai lịch như thế nào?"
Ánh mắt vong linh hướng về khoảng không, chậm rãi nói: "Ngày đó, ta nhìn thấy hình ảnh sư phụ trên thân kiếm, nhịn không được chất vấn Tử Kinh, dưới sự ép buộc liên tục của ta, Tử Kinh kể cho ta nghe cuộc gặp gỡ kỳ lạ của hắn.

Ta mắng hắn đánh mất bản tính, nếu cứ khăng khăng tạo ra thứ tà tuý này, sau này chắc chắn sẽ gây hại cho nhân gian, chết muôn lần cũng không chuộc tội được.

Hai chúng ta lại ầm ĩ một trận, suýt chút nữa là đấu kiếm với nhau.

Thái độ hành động của hắn rõ ràng là đã nhập ma sâu nặng, ta không có cách nào ngăn cản hắn.
"Sau đó rời khỏi hắn, ban đêm ta không thể ngủ, sau khi ngàn tư vạn tưởng, quyết định phải tìm ra ngọn nguồn khiến hắn bị nhập ma, ta phải nhìn cho rõ ràng một lần, rốt cuộc là nơi kỳ lạ như thế nào, làm cho hắn mê muội như thế, thậm chí mất hết cả tâm tính.

Ta đi sâu vào ngọn núi mà lúc đầu hắn đặt chân đến, thăm dò xuống các hầm mỏ sâu thẳm khác nhau, sau mấy tháng, thế mà ta thực sự đã tìm ra một nơi.

Chỉ là ở nơi này, lại trái ngược hoàn toàn, với nơi mà Tử Kinh tìm thấy trước đó.
"Bên trong xưởng đúc kiếm này, đi xuyên qua, vùi đầu rèn đập đều không phải là tẩu thi oan hồn, mà là linh nguyên của các tu sĩ quá cố, mà vật liệu để rèn đúc, cũng không phải là quặng sắt, mà là mỏ bạc.

Dùng phương pháp này chế tạo ra lưỡi kiếm bạc, không thể giết người sống, nhưng có thể giết tà ám.

Tu sĩ ở đó nói cho ta, những vật bất tử trên thế gian, đơn giản là vì nghiệp khổ mà bị mắc kẹt trong tam giới lục đạo, người sống có hình có chướng, tuổi thọ đã hết, đúng lúc sẽ chết đi, vật bất tử tuần hoàn vô tận, tuy tận hưởng cuộc sống vĩnh cữu, nhưng tầm thường và vất vả, không được tự do.

Ở đây đúc ra kiếm bạc, có thể diệt sạch những vật bất tử trên thế gian, chặt đứt mối nhân duyên ràng buộc bên trong tam giới lục đạo, khiến cho vật bất tử đó được chết mãi mãi".
Nguỵ Vô Tiện xen vào nói: "Nơi tuyệt vời tới mức này ở trên đời, không biết là do ai tạo ra, và vì sao lại tạo ra?"

Vong linh lại nói: "Nơi đúc kiếm này, là do một huyền môn thế gia tạo ra từ muôn đời trước, thế gia này đối địch cùng với một vị vua chư hầu, vị vua chư hầu này có thể sử dụng quỷ binh quỷ tướng, sau đó xây dựng một xưởng đúc binh khí, đúc âm thiết kiếm thu hút oán linh, cung cấp cho quỷ binh dùng để tàn sát người sống, cũng chính là nơi kỳ lạ mà Tử Kinh tình cờ tìm được.

Ngẫu nhiên tình cờ, nơi ta vào nhầm, là nơi mà người chống đối lại vị vua chư hầu kia xây dựng nên.

Để đối phó với âm thiết kiếm, huyền môn thế gia này nghiên cứu cẩn thận phương pháp tiêu diệt oán linh, kết hợp với kỹ thuật đúc ra kiếm bạc".
Nguỵ Vô Tiện đập tay khen ngợi, cảm thán một phen, hỏi: "Vậy cuối cùng phe nào thắng?"
Vong linh nói: "Không biết".
"Ơ?" Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn thất vọng, hỏi nhiều lần, vẫn không thể nào đoán được trận quyết đấu đỉnh cao năm đó rốt cuộc kết quả thế nào, lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, kêu gọi Lam Vong Cơ giúp đỡ: "Lam Trạm, ngươi cảm thấy bên nào thắng?"
Thấy y chần chừ nửa ngày, Nguỵ Vô Tiện lại nhịn không được nói: "Lam Trạm, chẳng lẽ không phải ngươi muốn nói tà không thể thắng chính, chắc chắn là tiên môn chính thống sẽ thắng hay sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, thong thả ung dung nói: "Có lẽ, không phân thắng bại".
Nguỵ Vô Tiện nhéo nhéo cằm, ôm cánh tay suy nghĩ, bỗng nhiên đáy mắt sáng ngời, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Có lý có lý, không chỉ không phân thắng bại, nói không chừng trận quyết đấu kỳ phùng địch thủ này đến nay vẫn còn đang tiếp tục, bất quá từ trên mặt đất chuyển xuống lòng đất, từ trần thế ồn ào náo động chuyển xuống địa phủ tăm tối...!Điều này có thể giải thích vì sao hai xưởng binh khí đến nay vẫn hoạt động không ngừng, có lẽ, vì người đời không cách gì chạm tới nơi sâu dưới lòng đất, trận tranh đấu năm đó một khắc cũng chưa ngừng, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, hai bên thế lực ngang nhau, áp chế lẫn nhau, cho nên chiến tranh mới chưa lan đến trên mặt đất..."
Đang suy nghĩ bay bổng, giọng nói thanh lãnh của vong linh truyền đến, "Ta không biết kết quả trận tranh đấu hàng trăm ngàn năm trước, nhưng dây dưa giữa ta và Tử Kinh thì còn lâu mới kết thúc.

Sau khi trở về mặt đất từ nơi đó, ta liền vùi đầu nghiên cứu phương pháp rèn đúc lưỡi kiếm bất tử, tốn mấy năm công sức, mới chế ra được thanh kiếm bạc này.

Bởi vậy cũng hao hết tâm huyết một đời của ta, tóc bạc trắng, sau đó không lâu, bệnh cấp tính mà chết.

Hồn phách ở trong núi liên tục mấy năm, mới gặp được một tu sĩ huyền môn đi ngang qua.

Dưới sự nhờ vả của ta, y mang thanh kiếm bạc cùng với hồn phách của ta đi tìm Tử Kinh.
"Lúc tìm được Tử Kinh, hắn cũng đã chết, khai quật tẩu thi để dùng ở đây, làm việc mười năm như một ngày, với khí thế muốn luyện ra thanh kiếm không gì sánh bằng ở trong lòng hắn.


Hắn nghe được câu chuyện của ta, sau khi nhìn thấy ta thành công luyện ra thanh kiếm bạc, cảm thấy cuối cùng bại dưới tay ta, nản lòng thoái chí, bị tu sĩ kia phong ấn trong quan tài.

Đời này kiếp này, ta chưa bao giờ muốn tranh dài so ngắn với hắn, ai ngờ ma căn của hắn bắt rễ quá sâu, tự mắc kẹt trong cái gọi là thắng bại, phí cả cuộc đời này, trống rỗng tầm thường, hại người hại mình.
"Ta đúc thanh kiếm bạc này, vốn chỉ muốn phá huỷ tất cả những thanh hắc thiết kiếm tai hoạ vô cùng đó, sau đó huỷ diệt thanh âm thiết kiếm cầm tù hồn phách sư phụ kia.

Tuy nhiên vị tu sĩ mà ta phó thác đạo hạnh không sâu, tu vi có hạn, không thể đánh bại oán linh trong kiếm, rơi vào đường cùng chỉ có thể đem kiếm bạc trấn ở nơi này.

Trong thời gian mấy trăm năm, ngược lại là có thể trấn giữ được vật tà ám đó, chỉ là gần đây hiện tượng bất thường xảy ra liên tiếp, một trận động đất phá giải phong ấn của Tử Kinh, hắc thiết kiếm bị oán khí của hắn xâm nhiễm nên thức tỉnh, lần này, ngay cả kiếm bạc của ta cũng không áp chế được."
***
Vách động âm u, tiếng sáo trầm bổng, trầm lắng bi ai, hai mảnh Âm hổ phù cũng hợp thành một khối, một thanh niên mặc hắc y nhắm mắt mím môi thổi, làn khói đen tràn ngập xuyên qua không trung, trong nháy mắt như cưỡi một cơn gió, hình ảnh thoáng quá âm thanh vụt tắt, chấn động đến mức một đám huyền thiết kiếm rung động gào rú.
Giữa vũ điệu của các hình bóng lướt qua, một bóng dáng mặc bạch y chợt ẩn chợt hiện, bay lên nhẹ nhàng như chim yến, rơi xuống nặng nề như sấm sét, tiếng kim loại va vào nhau kêu lanh canh, toé ra tia lửa bạc, vô số lưỡi kiếm bị gãy, rít lên cắm phập vào mặt đá dưới chân.
Cho đến lúc thanh hắc thiết kiếm cuối cùng bay lên không trung, chùm ánh sáng bạc đuổi theo sau, những oán linh thoát ra trong lúc hoảng loạn sợ hãi chạy trốn bị chém ngang giết sạch, hoá thành một tiếng thét thê lương chói tai, rung động tứ phía một hồi, sau đó mọi âm thanh đều im bặt.
Mắt nhìn thấy mọi thanh kiếm cả đời mình đúc ra đều bị huỷ, vong linh mặc hắc y vịn quan tài sụp xuống, ánh mắt hung tàn.
Sau một hồi lâu nhìn chăm chú vào thanh kiếm bạc trong tay Lam Vong Cơ, đập vào đá gào lên: "Vũ Trăn! Ngươi thật sự muốn ép ta đến mức này?"
Vong linh mặc bạch y được gọi là Vũ Trăn từ trong thanh kiếm bạc hiện thân ra, bóng hình vẫn chưa rõ, đã nhịn không được muốn lao tới người đang hỏi đó, ngước mắt nhìn thấy đôi mắt khóc ra máu, lại đột ngột dừng lại.

Thu ống tay áo lại, bùi ngùi nói: "Tử Kinh..."
Tử Kinh mặc hắc y chăm chú nhìn sư huynh của mình một hồi lâu, nghiến răng nói: "Cuối cùng kiếm của ngươi tốt hơn kiếm của ta..."
Vũ Trăn mặc bạch y giận dữ lắc đầu: "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn để ý chuyện này...!Chẳng lẽ, ngươi không có điều gì khác muốn nói với ta sao?"

Tử Kinh vỗ ngực nói: "Sư huynh, ta để ý chuyện này.

Ta biết ngươi từ nhỏ đã khinh thường ta.

Ngươi xuất thân huyền môn thế gia, từ nhỏ đã thiên tư xuất chúng, là niềm hãnh diện của sư phụ.

Còn ta thì sao, là một thằng bé ăn mày do sư phụ nhặt được ở khu ổ chuột trong chợ, thiên chất, tính tình đều không bằng ngươi, bối cảnh, nhân mạch cũng đều không có, tất cả những gì ta dựa vào để đối nhân xử thế, cũng chỉ có con đường học nghề làm kiếm! Ngươi nói ta không để ý chuyện này, thì còn có thể để ý chuyện gì?"
Vũ Trăn nhắm mắt lại một lúc lâu, mới chậm rãi mở mắt, nhìn người sư đệ luôn tranh chấp với mình từ nhỏ, nghẹn giọng nói: "Ngươi tuy xuất thân hoang dã, nhưng chính vì lý do này, tư duy không bị hạn chế trong khuôn mẫu, lại chịu nỗ lực, người khác làm mười lần, thì người cứng đầu cố chấp làm trăm lần ngàn lần, so với những đệ tử xuất thân cao quý, danh môn bình thường khác, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Sư phụ yêu thích ngươi, ngay cả ngươi mù cũng có thể nhìn ra, ngươi bịt mắt che tai, bướng bỉnh đa nghi, lại trách ông ấy đối xử với ngươi bất công, thật nực cười, thực đáng giận!"
Tử Kinh lặng người đi một lát, bỗng chốc, lại cả giận nói: "Vậy còn ngươi thì sao?! Bất kể ta được khen ngợi hay khiển trách, bất kể kiếm của ta so với kiếm của ngươi thắng một lần hay bại nhiều lần, ngươi cũng chưa từng thèm nhìn ta một cái, chưa từng nói với ta một lời, giống như những lời nói với ta sẽ làm bẩn tai ngươi vậy!"
Vũ Trăn bực mình nói: "Ta...!ta không muốn tranh chấp với ngươi! Con đường học nghề kiếm, mọi người thực hành có các tiến bộ khác nhau, vốn là không nên tranh dài so ngắn, nói lời sắc bén với nhau, lần nào ngươi cũng giương cung bạt kiếm muốn cùng ta so tài cao thấp, ta làm sao không muốn tránh né ngươi! Mà khi ngươi bị bạn bè đồng môn ghen ghét ngờ vực, nói lời đùa bỡn khinh thường, có lần nào ta không ra tay bảo vệ? Ngươi sao có thể nói ta coi khinh ngươi?"
Tử Kinh nghiến răng lắc đầu, lạnh lùng nói: "Hạ thấp phẩm giá! Ngươi chẳng qua là biểu hiện phong thái làm sư huynh của ngươi, ngươi bảo vệ ta? Ngươi chỉ là bảo vệ chính ngươi thôi.

Ngươi cũng biết ta cực kỳ căm hận gương mặt lạnh lùng băng giá kia của ngươi! Ngươi vẫn luôn không thèm quan tâm ta như thế".
Ngực Vũ Trăn phập phồng không ngừng: "Vậy ngươi đối với ta thế nào? Lần đó trưởng bối trong nhà nói chuyện hôn sự của ta với một người của Lan Lăng Kim thị, nhưng ngươi ra sức gièm pha thế nào, đến nỗi ép đối phương phải từ hôn trả lễ!"
Tử Kinh hơi sững sờ, ánh mắt nhìn xuống, lạnh lùng thốt lên: "Thấy người sang bắt quàng làm họ, leo cao đạp thấp, ta ghét nhất là loại người này".
"Ngươi!!" Vũ Trăn thở hổn hển, thế nhưng nhất thời không nói nên lời.
Tử Kinh nhìn ông một lát, thì thầm thấp giọng nói tiếp: "Hiếm khi ta khổ tận cam lai, có được một cuộc gặp gỡ kỳ diệu, thật vất vả mới có cơ hội vượt qua ngươi, ngươi lại tự xưng là sư huynh chính nghĩa, sư phụ chính đạo, muốn níu chân ta, còn cảnh báo những thế gia tới cửa tìm ta, kêu họ né xa ta ba thước, ước gì ta thân bại danh liệt hay sao?"
Vũ Trăn nhắm mắt lại một hồi, đè nén lửa giận trong lòng xuống, nói: "Kiếm ngươi đúc ra, cầm tù hồn phách người chết để làm nô lệ, thanh âm thiết kiếm ngươi mang về từ chỗ âm tà kia, còn hút linh hồn của sư phụ! Để tay lên ngực tự hỏi, ngươi có chút lòng biết ơn nào đối với sư môn, có chút băn khoăn nào về luân thường đạo lý hay không?!"
Tử Kinh né tránh ánh mắt: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.

Trần gian đau khổ, oan hồn vô số, dù sao cũng không có cách nào độ hoá, thêm một cái thiếu một cái thì có gì khác nhau đâu?"
Vũ Trăn bước chân về phía trước, nắm lấy áo Tử Kinh, giận dữ nói: "Nhưng đó chính là sư phụ của chúng ta!"
Tử Kinh thờ ơ nói: "Thế thì sao..."

Cả người Vũ Trăn run rẩy: "Vậy người sống thì sao? Tại sao sát hại người sống?"
Tử Kinh nhắm mắt nói: "Ngươi đã nói ta nhập ma, cho nên là vậy...."
Nhất thời yên tĩnh không nói gì.
Sau một lúc lâu, một tiếng nói nhẹ như thì thầm: "Còn ta thì sao?"
Đột nhiên mở hai mắt, khuôn mặt của Vũ Trăn méo mó trong ánh mắt của hắn, giọng nói nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nhưng từng chữ rõ ràng:
"Cả đời ta không phải cũng đã bị ngươi huỷ hoại sao?"
Tử Kinh ngã về sau một bước.
Vũ Trăn từng bước ép sát: "Ngươi cố chấp làm theo ý mình, gây hoạ cho trần gian, ta vì ngăn cản ngươi, chẳng phải là không màng tới mọi thứ hay sao? Tính mạng cũng đã hi sinh, cuối cùng hai bàn tay trắng.

Dưới lòng đất này, canh giữ ngươi mấy trăm năm, nhưng ngươi vẫn muốn ra ngoài gây chuyện! Ngươi nói xem, rốt cuộc ta mắc nợ ngươi cái gì? Vì sao, ngươi lại muốn hại ta như thế?"
"Ta..." Trên mặt trống rỗng một hồi, Tử Kinh lẩm bẩm nói: "Ta đương nhiên...!là hận ngươi...."
"Ngươi!...!Giỏi lắm...."
Vũ Trăn đột nhiên quay đầu, hét ra hai chữ với Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ ở phía sau: "Phong ấn!"
Ngay sau đó, hai luồng ánh sáng một đen một trắng quấn vào nhau, lao tới chỗ quan tài sắt.
Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, không phản ứng kịp.
Bên cạnh, Lam Vong Cơ nhảy mấy bước về phía trước, phát ra một chưởng cực kỳ mạnh mẽ, nắp quan tài đột nhiên khép lại.
Mấy luồng ánh sáng bạc hiện lên, phù văn trên nắp quan tài ăn sâu vào ba phần, thân quan tài kêu lên vang rền, giống như vì phong ấn mà hai hồn phách trong đó tỏ ý chưa buông bỏ.
Hai người đứng yên một lát, Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, nói: "Không thể tưởng tượng được một đôi sư huynh đệ, sau khi chết, vẫn cứ phải đánh nhau cả trăm năm.

Rồi đến cuối cùng, một người còn liều mạng đem người kia phong ấn."
Lam Vong Cơ nói: "Nếu như ngươi làm ác, ta cũng sẽ như thế".
Nguỵ Vô Tiện lặng người không nói nên lời một hồi lâu.
- ----------------------------.

Bình Luận (0)
Comment