Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự Là Người Tốt

Chương 9


Lam Vong Cơ quỳ hai gối xuống, cung cung kính kính nói, "Vãn bối Lam Vong Cơ, bái kiến tiền bối".
Nguỵ Vô Tiện trong lòng cân nhắc một hồi, vị tổ tiên Lam thị này chẳng lẽ là chủ nhân của chiếc bình, linh hồn bám vào trong bình, lại bị ta cưỡng ép uống rượu, bức cho văng từ trong bình ra, thế này là hoàn toàn đắc tội rồi, trong lòng cảm thấy không ổn, chỉ thu người thành một cục bên cạnh, lí nha lí nhí nói, "Vãn bối Nguỵ Vô Tiện, bái kiến tiền bối..."
Linh hồn của vị tổ tiên kia thật vất vả thở hổn hển mấy hơi, ngay sau đó giận mắng: "Thằng mắc dịch nào, khụ...!Đứa hậu sinh cuồng vọng nào, vi phạm gia quy Lam thị, giấu rượu không nói, còn rót vào linh khí tổ tiên, làm bẩn đến dòng nước tiên cực trong sạch cực tinh khiết của linh hồ?!"
Nguỵ Vô Tiện uỷ khuất nói: "Tiền bối ngài sao không ở trong từ đường đàng hoàng, để con cháu đời sau cúng bái, thế mà lại gửi thân trong cái bình này? Ta đâu biết trong đó còn có người ở, bằng không cũng không cố chuốc rượu...!À, tiền bối, ta hỏi một vấn đề, thân thể con người sau khi chết thật sự còn có thể nếm ra mùi rượu, phân biệt tốt xấu à? Nếu là như vậy, có một ngày thân thể ta chết, sau đó nhất định sẽ kêu người mỗi ngày cúng cho ta mấy vò Thiên Tử Tiếu, chỗ nào có rượu thì đi đến chỗ đó sung sướng".
Lam Vong Cơ quét mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Không có tiền đồ".
Nguỵ Vô Tiện liếc y lại một cái, khinh thường nói: "Được được được, Lam nhị công tử ngươi có tiền đồ nhất, nếu ngươi chết trước ta, mỗi ta chắc chắn sẽ đốt cho ngươi một quyển gia huấn Lam thị".
Lam Vong Cơ ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho hắn: "Không cần bận tâm".
Vị tổ tiên kia thấy hai người bọn hắn thú vị, thế là nhất thời quên răn dạy, tức giận cũng giảm đi bảy phần, suy nghĩ một hồi, nói với Lam Vong Cơ, "Đám sương mù mờ ảo kia là bí thuật của Lam thị, chỉ có người huyết mạch dòng chính Lam thị có tâm tính cực kỳ thuần khiết mới có thể phá được sương mù, vốn thiết lập để bảo vệ vùng cấm địa hoặc nơi cất giữ bí mật của gia tộc.

Chính là ngươi phá sương mù đem linh hồ ra đây ư?"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu, nghiêm nghị nói: "Đúng là vãn bối làm, không biết quấy rầy đến tổ tiên, xin hãy trách tội".
Tổ tiên vuốt râu hỏi: "Nhưng ngươi làm sao biết được chỗ linh hồ?"
Lam Vong Cơ chậm rãi liếc Nguỵ Vô Tiện một cái.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Là ta, ta nghe nói đến sự kỳ diệu của linh hồ Lam thị, cho nên theo dòng suối tìm đến thượng nguồn, tình cờ tìm ra.

Không biết tiền bối là chủ nhân của linh hồ này ạ?"
Linh hồn của vị tổ tiên kia đánh giá tới lui hai người, nhưng không trả lời, chỉ hỏi: "Các ngươi có từng báo cáo việc này ở trong tộc chưa?"
Lam Vong Cơ nói, "Vì thúc phụ và huynh trưởng vừa mới đi dự Hội Thanh Đàm, nên chưa báo cáo việc này".
Tổ tiên như là buông một tảng đá lớn trong lòng xuống, nói: "Ta sau khi chết bám thân vào cái bình này, không biết bao nhiêu năm, cũng không muốn nhiễm bụi trần gian, ngươi đem cái bình này trả lại nơi cũ, cũng không được nói cho bất kỳ người nào trong tộc, hiểu rõ không?"

Lam Vong Cơ hơi chần chừ, hiển nhiên trong bụng một mớ nghi ngờ, nhưng sợ mở miệng ra hỏi có điều mạo phạm, tạm thời ngây ra không nói.
Nguỵ Vô Tiện không có những băn khoăn này, buột miệng ra nói: "Tiền bối tạo ra linh hồ có thể nói là kỳ diệu tuyệt vời, vãn bối vạn phần bội phục, xin mạo muội hỏi, không biết linh hồ này làm thế nào để chế tạo, rồi tại sao lại chế tạo? Nhốt mình nơi rừng núi không ai biết, chỉ giống như nguồn nước bình thường tưới cỏ cây phàm tục, chẳng phải là đáng tiếc sao?"
Vị tổ tiên kia lúc này mới cẩn thận đánh giá Nguỵ Vô Tiện, thấy hắn mặt mày lanh lợi, suy nghĩ thông minh tò mò, trong lòng biết không dễ gì tống cổ đi, nếu chỉ lạnh giọng trách cứ hoặc nói qua loa một phen, khó đảm bảo hắn sẽ không nhớ mãi không quên rồi lén lút tìm tới, hoặc là kể cho hai bọn hắn, chấm dứt hậu hoạn, làm phiền sự thanh tĩnh của mình.
Đắn đo một hồi, nói, "Được thôi, sẽ thoả mãn lòng hiếu kỳ của hai ngươi.

Như vậy, các ngươi thề với trời, sau này tuyệt đối không kể cho người thứ ba, về việc các ngươi đem linh hồ trở về chỗ hồ nước trong núi kia, thì ta sẽ kể hết chuyện cũ năm xưa cho nghe, thế nào?"
***
Ánh trăng mờ nhạt, sương mù thưa thớt.
Nguỵ Vô Tiện đi đến bên cạnh cái hồ sâu trước đó hắn bị rơi xuống, nhìn xuống chỗ ánh sáng nhàn nhạt âm u phía dưới kia, lại nghĩ tới bóng người ở đáy nước sâu thẳm.
"Tiền bối, người trong hồ nước này rốt cuộc là?"
Vị tổ tiên kia nghỉ chân bên hồ, im lặng chăm chú nhìn hồ nước, sau một lúc lâu, trầm giọng nói: "Là tình yêu cả đời của ta".
Nguỵ Vô Tiện nhất thời kinh ngạc, cùng Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau.
Vị tổ tiên khẽ thở dài một hơi, làn gió nhẹ thanh lãnh, mang theo ánh sáng lân tinh lấp loáng của hồ nước.
Hơn 100 năm trước, vị tổ tiên Lam thị này tình cờ gặp một nữ tử, đôi bên yêu nhau.

Một hôm, nữ tử này bất ngờ bị bỏng, dung nhan tổn hại.

Vị tổ tiên tới Tàng Thư Các lục tìm sách vở, rốt cuộc tìm một quyển trục cổ xưa nhất, bên trong ghi lại phương pháp chế tạo linh hồ chảy nước ra vô tận, tục truyền dòng nước vô tận này vì trong sạch và tinh khiết nhất trên đời, nên có thể biến cũ thành mới, ngăn ngừa mục nát, đương nhiên cũng có thể chữa lành vết sẹo của nữ tử.

Vị tổ tiên bế quan, nỗ lực suốt cuộc đời chế tạo ra linh hồ.

Đáng tiếc, lúc ông mang linh hồ đã làm xong xuất quan, lại biết được nữ tử đã chết bệnh, vô cùng đau khổ, lại chỉ có thể chôn nàng với dung nhan mới trong ngôi mộ sau núi Lam thị.

Ai ngờ chôn không được bao lâu, thì bị bọn trộm mộ đào mồ lấy thi thể.

Bọn trộm mộ nhanh chóng bị bắt, bị hành hình, dùng cách làm trong dân gian, thi thể bọn trộm mộ đời đời không được an táng, phơi thây bên ngoài, kền kền ăn xác.
Nhưng trong quá trình bị trộm mộ, thi thể của nữ tử vì quan tài bị cạy ra, phơi ngoài không khí, dung nhan thân thể bắt đầu thối rữa.

Trái tim vị tổ tiên như bị dao cắt, nhớ tới nước trong linh hồ có thể ngăn ngừa mục nát, liền đem nữ tử đặt sâu dưới đáy hồ, lấy nước trong linh hồ rửa sạch, khiến dung mạo nử tử phục hồi như cũ, dù hơn trăm năm vẫn giữ lại nét mặt ngày xưa.
Vị tổ tiên sau khi chết, hồn phách trở về trong núi, nhập hồn vào thân linh hồ, năm tháng trôi qua, vĩnh viễn bảo vệ hồ nước này, vĩnh viễn ở cạnh tình yêu của đời mình.
Vài câu ít ỏi, kể hết chuyện tình trần gian, nhân duyên khó lường.
Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ không hẹn mà cùng nhìn về phía hồ sâu lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt kia, gió đêm nhẹ nhàng mơn trớn, mang theo từng đợt sóng lăn tăn, như kể lể như giấc mộng.
Đối mặt nhau không nói gì.
Lát sau, hai người đem linh hồ lên thượng nguồn của hồ nước rộng, nhìn linh hồn vị tổ tiên nhập vào trong bình.
Linh hồn như ngọn đèn rực rỡ, lại chậm rãi chìm vào hồ nước, hết thảy lại trở về yên tĩnh, như năm tháng không dấu vết.
Hai người trở về.
Đi đến dưới vách núi, Lam Vong Cơ thấy Nguỵ Vô Tiện lại dừng chân bên hồ nước sâu, liền hỏi chuyện gì.
Nguỵ Vô Tiện lắc lắc đầu, nói, "Trong lòng ta có một thắc mắc, vì sao vị tổ tiên này không ở trong hồ sâu bảo vệ người yêu, mà ở hồ rộng bên trên, quanh năm không được nhìn thấy?"
Lam Vong Cơ nhất thời ngơ ngẩn.
Ánh trăng lưu luyến, sáng như một dải lụa, chiếu lên khuôn mặt Lam Vong Cơ như thể trích tiên, đẹp đến mức không giống với bất kỳ thứ gì nơi phàm trần.

Nguỵ Vô Tiện nhìn y không khỏi xuất thần, sau một lúc lâu, mới nghe được Lam Vong Cơ chậm rãi nói, "Có lẽ là vì nhớ nhung quá sâu, mới không đành lòng gặp nhau chăng".
***
"Thích thì cầm lấy đi"
Lam Dật nói, chú ý đến ánh mắt chăm chú nhìn thật lâu của Lam Vong Cơ, tháo món trang sức đeo bên hông xuống, đưa cho y.
Trên món trang sức có một cái túi thơm màu trắng trơn bóng, trên túi thêu một đoá hoa nhỏ màu lam tím, giống như hoa long đảm.
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu.
Lam Dật thấy vẻ mặt y buồn bã, không giống ngày thường, đột nhiên trong lòng chợt nghĩ tới, hỏi, "Ngươi có người trong lòng à?"
Lam Vong Cơ ngước mắt, lại tiếp tục lắc đầu.
"Cũng phải".
Lam Dật cũng không ngạc nhiên, nhìn nhìn gương mặt tinh khiết bình đạm của Lam Vong Cơ, không khỏi tò mò người mà y có thể coi trọng, sẽ là một nữ tử thế nào.
Lam Vong Cơ trầm ngâm một lúc lâu sau, hỏi, "...!Vậy, ngươi có người trong lòng sao?"
Lam Dật khẽ cười, "Có".
Lam Vong Cơ nói, "Cái túi thơm này là....?"
Lam Dật hơi ngẩn người ra, lại cười, "Không phải, cái này không phải nàng thêu, tay nghề thêu của nàng thế mà kém".
Lam Vong Cơ lại trầm ngâm, do dự một hồi, lại hỏi, "Thích một người, là cảm giác như thế nào?"
Lam Dật không cần nghĩ ngợi nói, "Là cảm giác thời thời khắc khắc muốn ở cùng với nàng".
Lam Vong Cơ bỗng nhiên ngẩng đầu, giữa mày hình như có vẻ ủ rũ, "Vậy, nếu không ở cùng nhau, thậm chí quanh năm không nhìn thấy thì sao? Còn có thể là thích không?"
Lam Dật trầm mặc.
Hắn đột nhiên nhớ tới một đoạn chuyện xưa mà phụ thân kể cho hắn nghe, câu chuyện xưa giữa phụ thân Thanh Hành Quân của Lam Vong Cơ và mẫu thân của y, phu nhân Thanh Hành Quân.
Lam Dật lớn hơn Lam Vong Cơ một tuổi, trong mấy chuyện tình cảm này, tính tình lại ông cụ non, hắn hơi suy nghĩ, rồi nói:
"Có lẽ, là bởi vì nhớ nhung quá sâu, mới không đành lòng gặp nhau chăng".
"Vì sao?"
"Bởi vì mỗi lần gặp nhau, đều giống như một lời nhắc nhở, nhắc nhở chính mình nỗi nhớ nhung này là một sai lầm".

"Sai lầm?"
"Là một sai lầm không thể không phạm"
***
Nguỵ Vô Tiện nhìn biểu tình buồn bã mất mát của Lam Vong Cơ, nhớ tới chuyện xưa của Lam An, vị tổ tiên sáng lập Lam thị, chế giễu nói, "Xem ra Cô Tô Lam thị các ngươi chuyên xuất ra kẻ sinh tình nha, ta thấy, hẳn là bị 3000 điều gia quy làm nghẹn đến hoảng luôn rồi đi".
Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nhưng không nói gì.
Nguỵ Vô Tiện từ nhỏ thấy vợ chồng Giang Phong Miên bất hoà, suốt ngày tranh cãi không ngừng, đối với chuyện tình yêu nhân duyên không khỏi chán nản, không đồng tình, chậm rãi lắc đầu nói: "Chuyện tình yêu, chẳng phải là thế nhân tự đi tìm phiền não sao.

Thích một người như thế, không phải là tự đi tìm khổ, tự chui vào lưới à? Ít nhất là trước khi tình yêu trở thành nỗi đau khổ, cùng với những buồn bã không vui, tự tìm phiền não, chi bằng dứt khoát chặt đứt".
Lam Vong Cơ nhìn hắn một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói, "Thật sự đơn giản như thế?"
Nguỵ Vô Tiện khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Lam Vong Cơ, "Đơn giản hay không đơn giản, ta không biết, nếu là ta ha..."
Lam Vong Cơ nhìn chăm chú, truy hỏi, "...!Nếu là ngươi, thì thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện nhếch môi, "Nếu là ta, sẽ uống một bữa bảy ngày bảy đêm, trời đất mù mịt! Chuyện cũ năm xưa gì đó, biển tình cay đắng gì đó, quên sạch không còn một mảnh, sau khi tỉnh rượu lại là một hảo hán!"
Lam Vong Cơ nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của Nguỵ Vô Tiện, khoé mắt khinh thường, bỏ qua một bên.
Đang định rời đi, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện nhìn chằm chằm hồ nước không chớp mắt, bỗng nhiên, mặt mày nhăn lại, chợt không kịp phòng ngừa, thế mà cởi quần áo ra.
"Ngươi?! Ngươi muốn làm gì?!" Lam Vong Cơ theo bản năng lui về sau ba bước.
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói, "Đừng hoảng hốt, Lam nhị công tử, không phải muốn khinh bạc ngươi đâu.

Ta đã nói là ta không thích nam nhân".
Nguỵ Vô Tiện chân tay nhanh nhẹn, chỉ lát sau, cả người lại trần trụi như con cá, nháy mắt với Lam Vong Cơ: "Ta là muốn xuống đáy hồ nghiêm túc thăm dò, nhìn xem tuyệt thế giai nhân mà vị tiền bối ngày đêm tơ tưởng này có dung mạo như thế nào!"
"Hoang đường! Ngươi..."
Còn chưa đợi Lam Vong Cơ nói xong, liền ùm một tiếng nhảy vào trong hồ nước..

Bình Luận (0)
Comment