Nếu…

Chương 25

Tin tức mấy ngày nay đều là việc Cao gia phá sản. Bốn phía xung quanh tôi giống như bị tin này bao phủ, tựa như không khí bên ngoài khiến tôi hít thở không thông.

Vệ thúc và Vệ thẩm đối với tin Cao gia phá sản cũng không quá chú ý. Họ cũng như những người khác, chỉ tò mò những chuyện bí mật. Có lẽ đó là tâm tính của người ngoài cuộc, hai, ba ngày sau sẽ quên đi.

Nhạc Dương biết chuyện liền chạy tới hẹn tôi nói chuyện.

“Cậu thấy chuyện này thế nào?” Biểu tình của anh rất nghiêm túc, hỏi.

Tôi chỉ cười lắc đầu.

“Tôi không tin cậu không suy nghĩ. Không muốn nói cho tôi ư?”

Tôi cầm bút viết một câu: Em trai anh giải phẫu thành công rồi?

Nhạc Dương nói đã ổn cả rồi, nhưng phải một thời gian nữa mới có thể xuất viện. Hiện tại, anh thuê hộ sĩ chăm sóc, như vậy ban ngày đi làm cũng sẽ yên tâm hơn.

“Lâm Nghị, cậu đừng trốn tránh câu hỏi của tôi. Chuyện Cao gia phá sản, cậu thấy thế nào?”

Tôi nhìn hoa văn màu vàng trên tách cà phê, hương cà phê nồng đậm khiến người ta nhíu mày. Tôi không thích cà phê, cũng không hiểu vì sao những kẻ có tiền đều thích uống thứ này, vừa đắt vừa đắng. Có lẽ giống như mọi người vẫn nói, người giàu đều có khuynh hướng tự ngược, dù là cố tình hay vô tình.

Hi vọng cậu ta không có việc gì.

Tôi viết xuống, đưa cho Nhạc Dương xem.

“Lâm Nghị, cậu nói cho tôi biết cậu có phải còn nhớ thương hắn hay không?”

Vì cái gì không được?

“Đứa ngốc, là hắn hại cậu bị đuổi đi, là hắn hại cậu! Tất cả đều là vì hắn! Hiện tại cậu vì cái gì vẫn nhớ mãi không quên? Tôi phải nói thế nào mới khiến cậu hiểu ra? Cậu xem bản thân bị tra tấn thành cái dạng gì? Trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, bây giờ cả giọng nói cũng … Lâm Nghị, anh đau lòng cậu, cậu đừng tự tra tấn nữa, quên hắn đi!”

Tôi nghĩ mình đã thông suốt rồi, cư nhiên có thể bình tĩnh viết nói Nhạc Dương đừng lo lắng. Không phải tôi còn ảo tưởng gì với cậu ta. Tôi nghĩ anh cũng hiểu rõ, quên một người không phải mỗi ngày đều nhắc nhở bản thân quên người đó. Tất cả đều thuận theo tự nhiên, để thời gian chậm rãi làm người ấy phai mờ. Tôi nghĩ không chỉ có mình tôi mà bất cứ ai ở vị trí này cũng lo lắng cho cậu ta. Đây là cảm tình không phải tình yêu. Người với người có rất nhiều loại tình cảm mà tôi cũng không mù quáng nữa, chỉ là Cao gia phá sản, tôi không làm được gì, chỉ có thể ở một bên cầu tất cả bình an.

Có lẽ bây giờ nhà của tôi cũng không còn nợ Cao gia nữa. Những gì cần trả, tôi đã trả lại hoàn toàn. Sau này có gặp lại, tôi cũng có thể hướng Cao Suất cười một cái, dùng giấy bút nói với cậu ta, không có việc gì là tốt rồi.

Không ngoài dự đoán, không quá vài ngày, tin Cao gia phá sản đã không còn là tin nổi bật nữa. Những chuyện lạ trên thế giới, nơi nào chiến tranh, công ty thành lập rồi giải thể, ngôi sao này đang lên, ngôi sao kia xuống….mỗi một sự kiện khiến người khác chú ý cũng chỉ trong vài ngày. Cuộc sống vĩnh viễn sẽ không vì con người mà thay đổi. Thứ thay đổi chỉ là chính mình mà thôi.

Chiều mùa thu, trời bắt đầu tối sớm hơn. Vệ thúc, Vệ thẩm trở về đã muốn nấu cơm tối. Tôi cũng tính toán về nhà sớm. Hôm mặc ít áo, tôi lo nếu còn bán muộn hơn có thể sẽ cảm lạnh nên thu dọn hàng, về nhà Vệ thúc.

Ngày đó hơi lạnh nhưng nơi đó có Vệ thúc, Vệ thẩm nên tôi cảm thấy rất ấm áp. Ba người chúng tôi ăn cơm xong, ngồi xem tin tức, sau đó Vệ thẩm kể cho tôi năm đó Vệ thúc theo đuổi bà như thế nào.

Tựa hồ rất lâu, rất lâu rồi chưa cười thoải mái như vậy. Tuy rằng không thể phát ra thanh âm nhưng trong lòng rất vui vẻ. Nơi này không có ai khi dễ tôi, tất cả đều đối đãi tôi như người nhà, có công việc, tuy không kiếm được nhiều nhưng tôi rất thỏa mãn.

Thời điểm rời khỏi nhà Vệ thúc, trên mặt tôi còn chưa thu lại nụ cười. Nghe Vệ thẩm dặn dò buổi tối phải đắp chăn cẩn thận, tôi nhịn không được hạnh phúc trong lòng. Đó nhà nhà của tôi.

Người nhà chân chính.

Xoay người tới cửa phòng, tôi bị cái gì đó chặn lại. Bởi vì bóng đèn ngoài hiên mới hỏng, còn chưa kịp thay nên tôi vẫn chưa thích ứng được với bóng tối, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được, trước mắt là một người.

Một người rất lâu rồi chưa gặp.

Một người tôi đã buông tay.

Một người nghe đồn đã mất tích.

“Lâm Nghị…em có khỏe không?”
Bình Luận (0)
Comment