Vừa đặt chân xuống xe, Thẩm Thanh có vẻ nghi hoặc khi nhìn thấy một cửa hiệu được trang hoàng theo phong cách cổ điển. Cô liền hỏi:
“Đây là đâu vậy?”
Chưa kịp nghe câu trả lời của Khuynh Quyết thì đã thấy cánh cửa kính nặng nề trước mặt mở toang. Một cô gái trẻ ăn mặc hợp thời, nhanh nhẹn bước ra.
Cô gái trẻ đó bước thẳng đến chỗ Khuynh Quyết, nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt vô cùng sắc nét:
“Em đợi hai người lâu quá rồi.”
“Ừm.” Khuynh Quyết lạnh lùng đáp, miễn cưỡng để cô gái khoác tay.
Thẩm Thanh khẽ lướt mắt nhìn cái khoác tay của hai người, vô tình chạm phải đôi mắt đẹp của cô gái. Cô mỉm cười và lịch sự chào.
“Chúng ta vào trong đã nhé.”
“Được, được.”
Cô gái buông tay Hứa Khuynh Quyết ra rồi đi lên phía trước. Thẩm Thanh chậm rãi bước theo sau, cùng hai người bước vào thế giới phía sau cánh cửa kính đồ sộ kia.
Trần nhà cao vời vợi, đèn chùm lấp lánh. Những tấm rèm lụa màu tím nhạt rủ xuống che khuất dãy y phục lấp ló phía sau.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha với màu sắc nhã nhặn, sạch sẽ, Thẩm Thanh nhất thời không rõ tại sao mình lại có mặt ở nơi này.
Trong lúc đầu óc còn mông lung, một bàn tay thon dài, trắng mịn giơ ra trước mặt cô:
“Chị tên gì nhỉ?”
“… Tôi họ Thẩm, cứ gọi tôi là Thẩm Thanh.” Cô định thần lại, cười đáp.
“Em là Hứa Man Lâm.” Cô gái trẻ ngồi bên cạnh Hứa Khuynh Quyết vui vẻ cười nói, “Chị gọi em là Maggie cũng được”.
Nghe thấy vậy, Thẩm Thanh nhướn mày ngạc nhiên, về quan hệ của hai người, cô đã đoán chắc đến tám, chín phần. Thảo nào ban nãy họ tay trong tay sánh bước. Cô quay sang nhìn Khuynh Quyết nãy giờ vẫn ngồi yên lặng. Gương mặt anh điềm nhiên, không có ý sẽ tham gia câu chuyện. Xem ra muốn chứng minh nhận định qua thái độ của Hứa Khuynh Quyết không phải là chuyện dễ.
May mà Hứa Man Lâm lại nói:
“Hôm qua anh hai gọi điện đến đặt trước lễ phục, em đã chuẩn bị đâu vào đó cả rồi, chị có muốn thử không?”
Quả nhiên họ là anh em!
Thẩm Thanh vừa theo nhân viên bước vào phòng thử đồ, vừa cẩn trọng đánh giá hai gương mặt thanh tú, quả là các nét đều hao hao giống nhau.
Nhìn Hứa Man Lâm mỉm cười với mình, Thẩm Thanh thấy càng ngạc nhiên. Không ngờ Hứa Khuynh Quyết lại đưa cô đến đây thử lễ phục.
Thấy bóng dáng Thẩm Thanh đi xa dần, Hứa Man Lâm mới quay sang người anh trai từ nhỏ đã mắc chứng lãnh đạm của mình, hào hứng nói như phát hiện ra một châu lục mới:
“Không ngờ anh lại chủ động đưa bạn gái đến chỗ em.”
Hứa Khuynh Quyết vẫn thản nhiên, nhắm mắt lại, dựa vào ghế sô pha mềm mại, hỏi:
“Em muốn nói gì nào?”
“Chị ấy rất đặc biệt.” Hứa Man Lâm vẫn hào hứng.
“Chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Thật không…” Hứa Man Lâm nói giọng điệu không tin.
Hứa Khuynh Quyết tỏ thái độ lạnh lùng, không thèm để ý đến cô em gái nữa.
…
Hứa Man Lâm không đùa cợt nữa, cô chuyển giọng nghiêm túc:
“Hôm nay, em cứ nghĩ anh sẽ không đến.”
Vì thế tối qua khi nhận được điện thoại của Khuynh Quyết nhờ chuẩn bị hai bộ lễ phục, cô đã không giấu nổi sự bất ngờ.
“Anh sẽ đi cùng cô ấy.”
Nói xong, Khuynh Quyết khẽ hé môi. Nhưng cử chỉ nhỏ ấy lại lọt vào mắt Hứa Man Lâm, cô còn nhìn thấy trong đó có cả sự ấm áp, dịu dàng.
Man Lâm nháy mắt nhìn anh trai kinh ngạc, cô phải thừa nhận rằng trong suốt hơn mười hai năm nay, anh không hề có nét cười nào dịu dàng như thế.
Vì cô gái đó chăng? Chỉ mới nhắc đến cô ấy mà gương mặt anh đã bớt đi vẻ lạnh nhạt thông thường. Hoặc có thể, những gì cô vừa thấy chỉ là một sự nhầm lẫn của cảm giác.
Hứa Man Lâm giữ những suy nghĩ đó trong lòng, không truy hỏi thêm nữa.
Cô đứng lên, rót một cốc nước ấm đặt vào tay anh trai, khẽ nói:
“Anh phải biết là lần này đi không chỉ đơn thuần là đến tham gia một nghi lễ rồi có thể tự do ra về.”
“Điều này anh biết.”
Những ngón tay thon dài của Hứa Khuynh Quyết di chuyển trên bề mặt cốc theo thói quen. Anh biết rõ đây không phải là một nghi lễ đính hôn thông thường, nhưng khi nghe câu trả lời kiên quyết của Thẩm Thanh tối qua, anh không đành lòng để cô xuất hiện một mình ở nơi như thế.
“Vậy anh…” Vừa nghĩ đến đám nhà báo, những lời bàn tán của khách khứa, sau cùng là mối quan hệ bất đồng bao năm nay giữa Hứa Khuynh Quyết và cha, Hứa Man Lâm định nói thêm điều gì thì bị những bước chân đang đến gần ngăn lại.
Cô quay đầu lại, Thẩm Thanh đang khoan thai bước xuống lầu trong bộ lễ phục màu trắng bạc.
“Đẹp quá!” Hứa Man Lâm thốt lên khe khẽ, lay nhẹ cánh tay Khuynh Quyết.
Quay đầu lại theo trực giác, nhưng chỉ một giây sau, Hứa Khuynh Quyết lại quay mình dựa vào ghế sô pha. Trong lòng buồn bã, giá mà anh có thể nhìn thấy!
Anh nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần rồi dừng lại trước mặt mình.
“Có vừa không?” Anh nghiêng mặt, hỏi.
“… Rất vừa.” Cúi xuống nhìn lại mình một lần nữa, Thẩm Thanh cười nói, “Hứa tiểu thư có con mắt thật tinh tường”.
“Chị quá khen.” Hứa Man Lâm mỉm cười khiêm tốn. Cô chạy đến giúp Thẩm Thanh chỉnh đốn lại trang phục.
“Màu gì vậy?” Hứa Khuynh Quyết bỗng hỏi.
Thẩm Thanh nhìn vào tròng mắt hoang mang, trống rỗng của Khuynh Quyết, tim cô thắt lại. Cô đáp nhanh:
“Trắng bạc.” Trong giây phút này, cô rất mong Khuynh Quyết có thể ngắm nhìn mình.
Thẩm Thanh mỉm cười, bổ sung thêm:
“Là váy ôm, không cổ, không vai, phần eo phía sau có thắt nơ hình con bướm, dài chạm đất.”
“… Ừm.” Không thay đổi nét mặt, Hứa Khuynh Khuyết chống gậy đứng lên, đưa tay ra.
Thẩm Thanh nhẹ nhàng nắm bàn tay lạnh lẽo ấy như phản xạ tự nhiên.
“Hình như cô cao hơn một chút thì phải?”
“Hi hi! Anh cảm nhận tốt thật đấy!” Thẩm Thanh cười nói, “Tôi đi giày cao gót tám phân. Đi lại có chút khó khăn”.
“Lâu rồi sẽ quen thôi mà.” Hứa Man Lâm nói chêm vào, cô đùa, “Chiều cao hai người như thế này đi với nhau rất xứng đôi đó”.
Nghe cô nói, Thẩm Thanh mới để ý, bình thường cô chỉ đứng đến cằm Hứa Khuynh Quyết. Bây giờ có thêm đôi giày cao gót, cô đã đứng đến ngang tai anh. Cô ngẩng đầu cười, vừa hay bắt gặp đôi mắt của Khuynh Quyết. Lúc này hai người đứng rất gần nhau, cô có thể ngửi thấy hương thơm cỏ hoa dìu dịu tỏa ra từ cơ thể anh.
Thẩm Thanh nóng bừng mặt. Cô vội cúi xuống, giả vờ như đang ngắm nhìn trang phục.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Hứa Man Lâm đứng trước mặt Thẩm Thanh, nói:
“Ổn rồi, anh chị rất xứng đôi.”
“Cảm ơn em!”
“Không có gì mà chị.” Hứa Man Lâm quay sang vỗ vai Khuynh Quyết, “Còn anh thì sao, thử đồ ở đây hay đem về nhà?”.
“Em cứ gấp vào cho anh đi.”
“Cũng được. Số đo của anh, em biết cả rồi. Chắc là vừa thôi.”
“Vậy chị cũng đi thay lại đồ cái đã.” Thẩm Thanh vừa kéo chiếc váy thướt tha vừa theo một nhân viên đi lên phòng thay đồ.
…
Lễ đính hôn của Hứa Quân Văn được tổ chức tại một khách sạn sang trọng nằm trên con đường có phong cảnh đẹp nhất, phồn hoa và náo nhiệt nhất trong các khách sạn của dòng họ Hứa.
Khi chiếc xe chở Thẩm Thanh đến nơi, trời đã tối hẳn, những hạt mưa phùn lất phất bay. Chính vì thế, bên ngoài cửa xe đã có người cầm ô đứng đợi sẵn.
Xe đỗ trước cửa. Dù tài xế đã giảm tốc độ chậm nhất có thể, Hứa Khuynh Quyết vẫn khẽ chau mày, tay ôm bụng, anh nói vói Thẩm Thanh:
“Cô xuống trước đi.”
Thẩm Thanh quay đầu nhìn gương mặt đang khẽ nhăn lại của Khuynh Quyết, cô lo lắng hỏi.
“Anh không sao chứ? Sắc mặt của anh không được tốt.”
Hứa Khuynh Quyết lắc đầu, anh tự mở cửa xe bước xuống.
Thấy anh không nói gì, Thẩm Thanh cũng đành im lặng. Dù sao thì trước giờ Khuynh Quyết vẫn vậy. Trước khi đến đây, cô đã ép anh uống vài viên thuốc dạ dày. Cô nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra nên cũng yên tâm phần nào.
Mặc kệ những giọt mưa lất phất rơi, Thẩm Thanh vén váy bước vòng ra sau xe về phía Khuynh Quyết, cô khoác tay anh, cười nói:
“Hôm nay tôi đi giày cao quá. Anh phải làm chỗ dựa cho tôi đấy nhé!”
Hứa Khuynh Quyết khẽ mỉm cười, mặc cho Thẩm Thanh khoác tay mình. Thực ra anh biết hôm nay mình không đem theo gậy chống nên Thẩm Thanh chủ động khoác tay để anh đi đứng thuận tiện. Ở nơi đây, mỗi bước đi của anh đều cần đến sự chỉ dẫn của cô.
Hai người chầm chậm bước lên bậc thang, qua cánh cửa màu vàng nhạt, bước vào đại sảnh. Thẩm Thanh chưa kịp quan sát xung quanh thì một đám đông bủa đến, những ánh đèn flash từ bốn phía nhấp nháy liên hồi.
Thẩm Thanh bất giác lấy tay che mắt trong khi mọi người xung quanh nhao nhao nói như sợ người khác tranh mất phần vậy. Cô đứng khựng lại.
“Anh Hứa…”
“… Không ngờ anh lại xuất hiện, xin cho biết tình hình anh dạo này thế nào…”
“Nghe nói sau tai nạn, anh ít khi xuất hiện ở những nơi công cộng…”
“Vụ tai nạn đó có nghiêm trọng như người ta đồn thổi không?… Anh Hứa, dạo này tình hình anh thế nào?”
“Triển lãm tranh bị ngừng năm đó, liệu năm nay có tổ chức lại không…?”
“… Có phải mắt của anh không nhìn thấy gì nữa…”
“…”
Thẩm Thanh ngơ ngác nhìn đám phóng viên đang vây quanh mình. Trước hàng loạt câu hỏi xoay quanh Hứa Khuynh Quyết, cô quay sang nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh dưới ánh đèn.
Thẩm Thanh khoác tay anh chặt hơn. Cô chưa từng trải qua tình huống nào thế này nên không biết xử trí ra sao. Cô cảm thấy Khuynh Quyết cũng không hứng thú gì với tình cảnh hiện tại.
Nhưng Khuynh Quyết không nói gì, cô chỉ biết im lặng đứng bên cạnh anh.
Cũng may một người đàn ông trung niên ung dung bước tới. Sau ông ta, người vệ sĩ cũng lịch sự ngăn cản đám phóng viên đang chụp hình.
Người trung niên nói với đám đông.
“Các vị nhà báo! Mời các vị vào đại sảnh nghỉ ngơi một lúc. Nghi lễ sẽ diễn ra ít phút nữa thôi. Xin mời.” Người đàn ông đó nói xong, hơi khom lưng, cung kính nói với Hứa Khuynh Quyết:
“Nhị thiếu gia. Chủ tịch đang đợi cậu trên tầng hai đấy ạ.”
Thẩm Thanh thấy sắc mặt Khuynh Quyết có chút biến đổi. Một lúc sau anh mới lạnh lùng nói:
“Dẫn đường.”
Đây cũng là câu nói đầu tiên cô nghe được kể từ lúc anh bước vào đây.
Hứa Khuynh Quyết bước chậm rãi theo người dẫn đường, qua hành lang trải thảm dày, mềm mại, rồi tiến vào phòng nghỉ.
Anh biết, cách anh không xa chính là người cha đầy uy quyền. Khi cánh cửa sau lưng khép lại, Hứa Khuynh Quyết cũng chỉ đứng đó, không nói lời nào.
“Gặp ta mà cậu không biết chào hỏi sao?” Hứa Triển Phi ngồi trên ghế da, hắng giọng. Chẳng biết tại sao, ông có thể giải quyết tốt những vấn đề hóc búa của thương trường quyết liệt, nhưng lại không thể điều hòa tốt mối quan hệ giữa hai cha con. Chẳng lần nào hai người gặp mặt mà không to tiếng, căng thẳng.
Hứa Khuynh Quyết khẽ cúi đôi mi xuống, thờ ơ đáp lại:
“Ông tìm tôi có việc gì?”
“Đã lâu lắm rồi cậu không về nhà. Cậu không còn coi mình là người nhà họ Hứa nữa phải không?” Hứa Triển Phi lạnh lùng hỏi, “Hôm nay cậu đến đây, tôi thấy rất bất ngờ đấy”.
“Nếu ông không muốn tôi đến, tôi có thể đi ngay bây giờ.” Giọng điệu của Hứa Khuynh Quyết vẫn lạnh lùng.
“Rầm!” Hứa Triển Phi đập mạnh tay xuống chiếc bàn bên cạnh, âm thanh vang vọng cả căn phòng.
“Đây là thái độ cậu dùng để nói chuyện với tôi sao?”
Hứa Khuynh Quyết bất giác nắm chặt tay lại, môi mím chặt, kiềm chế cơn đau tim ở đâu ập đến.
Thấy anh không nói, Hứa Triển Phi tiếp tục cất cao giọng nói đầy nghiêm khắc của mình.
“Sau khi lễ đính hôn của anh cậu xong xuôi, mời cậu ở lại.”
“Có chuyện gì nói luôn một lần đi.” Cố trấn áp cơn đau tim đang làm anh khó thở, Hứa Khuynh Quyết không muốn người ngồi trước mặt trông thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
Chăm chăm nhìn đứa con trai ngỗ ngược, Hứa Triển Phi cao giọng nói:
“Vì chuyện của mẹ cậu, cậu còn muốn hận tôi bao lâu? Từ trước đến nay cậu không coi lời tôi ra gì, thậm chí không xem mình như con cháu trong nhà. Lẽ nào đó là cách trả đũa cho những gì tôi nợ mẹ cậu?”
Nhắc đến chuyện quá khứ, Hứa Khuynh Quyết giận dữ chau mày, nói.
“Sao có thể gọi là trả đũa, tôi và ông vốn dĩ không có gì để nói nữa rồi.”
Tim anh nhói đau từng nhịp khi quá khứ bị gọi về. Hứa Khuynh Quyết cắn chặt răng, ngoảnh mặt đi, giọng nói lạnh lùng:
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước.”
Hứa Triển Phi ngồi yên trên ghế, ngẩng mặt nhìn anh. Ông cảm thấy phẫn nộ, bất lực, cuối cùng đành để anh bước ra.
Nhìn từng bước chân chậm chạp dò đường của Khuynh Quyết, Hứa Triển Phi chỉ biết lặng lẽ thở dài.
Đứng trong sảnh chính được trang hoàng lộng lẫy, xung quanh là những nam thanh nữ tú nói cười vui vẻ, nhưng Thẩm Thanh thấy lòng nặng trĩu, chỉ đứng dõi mắt về phía thang máy.
Ban nãy, Hứa Khuynh Quyết có thì thầm dặn cô “Đứng đây đợi tôi”, rồi cùng người trung niên vào thang máy. Cô ước chừng anh đi đã được vài chục phút mà giờ vẫn chưa thấy ra. Lần trước vô tình nghe được câu chuyện của hai anh em họ, cô đoán quan hệ của Khuynh Quyết với gia đình không mấy tốt đẹp. Nhớ đến những câu hỏi tới tấp vây quanh Khuynh Quyết lúc bước vào đại sảnh, lại thêm sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ của anh khiến cô thấp thỏm lo lắng.
Mỉm cười từ chối ly rượu mà người phục vụ mang đến, Thẩm Thanh không có tâm trạng nào để cảm nhận không khí náo nhiệt quanh mình, đứng đó mong ngóng Hứa Khuynh Quyết quay lại. Ai ngờ vừa ra khỏi sảnh chính, cô đã trông thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở chỗ rẽ đến cầu thang máy.
Hứa Khuynh Quyết đang cúi đầu dựa vào tường, những sợi tóc rủ xuống che lấp phần lớn gương mặt. Tuy nhìn không rõ, nhưng Thẩm Thanh vẫn cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Bất chấp lễ nghi, chuẩn mực cô vén váy chạy nhanh tới đỡ lấy anh, vội hỏi.
“Anh làm sao thế?”
Hứa Khuynh Quyết vẫn nhắm chặt hai mắt, thở hổn hển theo từng nhịp tim gấp gáp.
Không nghe thấy anh trả lời, Thẩm Thanh ngẩng lên nhìn, đôi môi anh đã trắng bệch, cô hốt hoảng:
“Anh đau ở đâu?”
Dạ dày? Tim? Hay anh đau ở chỗ nào khác? Vì không biết rõ tình hình nên ngay cả việc chạm vào anh, cô cũng không dám mạnh tay.
Đầu óc choáng váng, Hứa Khuynh Quyết nghe thấy rõ giọng nói hoảng loạn của Thẩm Thanh nhưng anh không thể đáp lại. Phải một lúc lâu sau, hơi thở bớt gấp gáp, anh mới có thể nói với cô:
“Không cần quá lo lắng.”
Cái gì mà không cần lo lắng? Nghe anh nói thế, Thẩm Thanh như muốn hét lên. Cô nắm bàn tay giờ này đã ướt đẫm mồ hôi, lạnh toát. Vậy mà anh vẫn còn ương ngạnh.
“Thuốc đâu? Anh có mang theo thuốc không?” Vừa hốt hoảng vừa tức giận, nhưng Thẩm Thanh vẫn cố nói nhẹ nhàng.
Hứa Khuynh Quyết lắc đầu, anh mệt mỏi nghir ngơi:
“Để tôi nghỉ ngơi chút đã.”
“Được rồi.” Thẩm Thanh ngoan ngoãn đáp lại, cơn bực tức cũng tiêu tan. Anh ta vẫn biết phải nghỉ ngơi cơ đấy.
Trong lúc đó, khách khứa đã đến đông đủ trong sảnh chính, không khí vô cùng ồn ào. Nhìn xung quanh, Thẩm Thanh không tìm thấy chiếc ghế nào, bèn cẩn trọng dìu Khuynh Quyết đến cầu thang bộ ngồi nghỉ tạm.
Thấy Khuynh Quyết nhắm mắt lại, Thẩm Thanh không muốn làm phiền anh thêm nữa. Cô ngồi bên cạnh làm chỗ dựa cho Khuynh Quyết.
Âm nhạc rộn ràng bỗng ngừng bặt, chỉ nghe thấy giọng nói của người chủ trì buổi lễ. Xem ra nghi thức đã bắt đầu rồi.
Thẩm Thanh không bận tâm. Sự tò mò về lễ đính hôn cũng như vị hôn thê của Hứa Quân Văn đã thúc đẩy cô tới đây, giờ này điều đó không còn quan trọng nữa. Cô chỉ chăm chú nhìn người ngồi bên cạnh, thấy các cơ mặt anh từ từ dãn ra, đôi môi bắt đầu lấy lại sắc hồng vốn có, lúc đó cô mới yên tâm phần nào.
“… Đỡ hơn chút nào chưa?” Phải rất lâu sau đó, Thẩm Thanh mới lên tiếng hỏi.
“Rồi.”
“Chắc chắn chứ?”
“… Cô sợ lắm đúng không?”
“Đây không phải là lần đầu tiên nữa rồi.”
“…”
“Tiệc bắt đầu rồi đó.”
“Vào trong thôi!”
“Hay là không vào nữa?”
“Sao?”
“Chúng ta về thôi.”
“Không muốn đến hỏi thăm anh ta một tiếng à?”
“Không cần nữa. Vả lại tôi không muốn sợ hãi thêm. Về nhà sớm mới an toàn chứ.”
“… Tùy cô thôi.”
Thẩm Thanh khẽ mỉm cười, dìu Khuynh Quyết đứng dậy. Dù bên trong có ồn ào, vui vẻ thế nào cũng không liên quan đến cô. Tất cả những gì dính líu tới Quân Văn đều đã trở thành dĩ vãng.