Bích Như mở mắt dậy, kèm nhèm dụi mắt, khe khẽ theo phản xạ sinh lý của con người: ngóc đầu dậy.
Chiếc áo khoác từ trên người rơi xuống. Cô cúi xuống, toan nhặt lên, thì phát hiện có gì không đúng. Cô nhìn quanh một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng lại nơi cánh tay mình.
Ôi mèn đéc ơi, cái quái gì thế này?
Phải mất một lúc lâu, Bích Như hoàn hồn lại mới biết mình vừa phạm tội " sàm sỡ trai đẹp" nghiêm trọng. Cô nhìn tay mình đang sống chết nắm chặt tay người ta không buông, đầu ngả về bên phải, gần như dựa hoàn toàn lên vai anh. Đầu Thái Hải Đăng bây giờ hơi hơi chếch về phía cô, mắt anh nhắm lại, chắc do mệt mỏi quá, nên Bích Như tỉnh dậy anh cũng không biết, nhưng anh mỉm cười, có lẽ đang mơ giấc mơ đẹp, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Ặc, tư thế hai người lúc này…có hơi… thân thiết thái quá!
Cũng hên là… cô còn tự chủ, hai chân vẫn còn đoan đoan chính chính ở yên chỗ cũ. Chứ nếu ko, cô thật… thật ko biết đối diện với anh ra sao.
Trong trường hợp này không nên nói gì cả, không nên mở miệng đánh thức anh dậy, quyết không để hai người nhìn nhau không nói nên lời. Cô gắng trấn tĩnh, sau đó rút tay về, tiếp theo là cố gắng kéo cái đầu người nào đó đang say ngủ dựa vào tường.
Nhẹ nhàng kéo áo khoác trên người mình đắp lên người anh.
Ôi anh chàng đẹp trai, thề có bóng đèn làm chứng, em không cố ý quyến rũ anh đâu!
Chỉ là trong tận sâu đáy con tim của mỗi người con gái đều tồn tại tố chất mê trai. híhí.
Lúc Bích Như thu dọn hiện trường xong, đứng dậy, dợm chân bước ra khỏi phòng, mùi thơm của thức ăn liền xông vào mũi.
Mùi cháo, còn là cháo cua, còn có tôm nướng, mực xào, toàn hải sản. Chà chà, nghe mùi đích thị là mì hải sản.
Hải sản, hải sản, đúng thứ cô thích.
Chậc chậc, nghĩ thôi đã thèm.
Cô từng "được" bạn bè trêu chọc là "chị em tốt của Hao Thiên Khuyển". Tất nhiên, danh xưng đó không chỉ đơn thuần để chưng kiểng. Rất nhanh, cô đã phát hiện thủ phạm khiến dạ dày mình réo ùng ục nằm ở đâu: Hai mắt cô chăm chú một bước không đi, một ly không dời trên 2 cái túi treo trên xe lăn Thái Hải Đăng.
Ực... ực... Nhìn sơ quá cũng biết, mấy món này dành cho cô. Hải Đăng anh ấy không rảnh hơi đem thức ăn đến rồi nằm đó ngủ khò.
Nhưng... bây giờ người ta đang yên đang lành ngủ say sưa, mình vì dạ dày ác tâm đánh thức anh ta dậy, hình như có phải quá đáng?
Hoàng Bích Như suy nghĩ thật lâu. Nội tâm đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng cô quyết định: Đánh thức anh ta dậy.
"Từng nghe:
Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Người tốt bụng trước lo bụng tốt”
Chịu thôi. Bản tính cô vốn thương người mà lỵ. Nhịn đói ngủ vùi không tốt cho sức khỏe đâu nha.
Người nào đó hoàn toàn không thấy thẹn với cổ nhân Nguyễn Trãi, càng không thấy thẹn với lối suy nghĩ bất bình thường của mình, oai hùng tiến lên, vỗ vỗ vào bả vai người nào đó, ngọt ngào gọi:
" Anh Hải Đăng, dậy đi" Dậy ăn nè, không tôi đói chết luôn đó.
Gái có công thì trời chẳng phụ. Đợi đến khi cô lay gần nát vai, anh Hải Đăng trong miệng cô mở mắt ra.
Thái Hải Đăng đang ngủ say bị đánh thức mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đập vào mắt anh là hình ảnh một thiên thần với đôi cánh trắng lấp lánh, đang mỉm cười nhìn anh. Nụ cười của cô vẫn luôn đẹp như thế. Ánh mắt cô nhìn anh ấm áp lại có chút tinh nghịch. Anh cảm thấy mình hoa mắt. Nếu không sao anh lại thấy trong ánh mắt thiên thần lúc này chan chứa yêu thương, khiến anh không khỏi ngẩn người.
Nhìn đôi mắt ướt rượt đang mở to sững sờ nhìn mình, biểu tình thực hồn nhiên khả ái hoàn toàn tương phản với tuổi tác của anh, khóe miệng cô lập tức mỉm cười, ánh mắt sáng long lanh, cảm thấy mình thật thật thật vĩ đại. Mọi người thường nói: Bên trong mỗi người đàn ông là một đứa trẻ. Và Hoàng Bích Như cô, thật vinh hạnh, đã lôi được bản chất trẻ con tận sâu thăm thẳm trong người đàn ông 30 tuổi ra.
Mình thật giỏi!!! Háhá.
" Cuối cùng anh cũng chịu tỉnh" Hại cô tốn bao nhiêu carlo vận dụng công phu "đánh thức người mê ngủ".
Thấy anh cứ nhìn trân trân vào áo vest trên tay, cô tiếp tục nở một nụ cười như hoa:
"Cảm ơn áo của anh, em tỉnh lại trước, thấy anh đang ngủ, sợ anh cảm mạo, nên mạn phép cho vật hoàn cố chủ."
Hải Đăng nghe cô nói thì ngạc nhiên, anh mỉm cười lắc đầu:
" Đâu có, áo này không phải của anh.”
" Hả, không phải của anh, vậy của ai?" Cô ngạc nhiên, là ai đã choàng cho cô?!
"Anh không biết. Khi anh vào, đã thấy em khoác áo này rồi" Âm thanh êm tai lại vang lên bên cạnh.
Hoàng Bích Như toan nói, thì dạ dày bất lịch sự biểu tình sôi sục, chặn đứng bao lời hay ý đẹp của cô.
Cô xấu hổ, cúi gằm mặt xuống như baby trong nhà trẻ làm xấu bị cô giáo bắt gặp.
Mất mặt quá!!! Thề có trời cao. Bây giờ người mà quăng miếng đậu hũ trước mặt, con hứa với người, con sẽ đập đầu vào đó mà ko cần nghĩ ngợi.
Thái Hải Đăng cũng biết cô ngủ lâu như vậy, tỉnh dậy chắc chắn rất đói nên cũng không nói nhiều, chỉ mỉm cười hiền hoà bảo cô:
“Em xem sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Anh vẫn chưa ăn gì hết, có chút đói bụng."
Anh dỡ thức ăn ra, đặt lên bàn, không quên trấn an tâm hồn mong manh dễ vỡ của cô, " Anh có đem theo thức ăn ở nhà làm. Em ăn với anh. Đừng khách khí."
Câu cuối cùng rất nhỏ. Anh sợ cô xấu hổ.
Hiển nhiên anh lo lắng dư thừa. Con ma đói nào đó vừa nghe mấy lời mời mọc chân thành của anh, tâm đã sớm bay theo từng động tác mà theo cô là đẹp nhất, thiêng liêng nhất trên cõi đời này, đó là sắp thức ăn ra bàn.
Hải Đăng mở 1 hộp. Đúng như cô đoán, là cháo cua.
Anh đặt một chai dầu nóng trước mặt Bích Như, nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm: " Chân em còn đau, em xoa bóp đi. Dầu này có mùi thoang thoảng dễ chịu. Không gây dị ứng mũi. Tranh thủ lúc em xoa bóp, để anh đút em ăn, không khéo trễ giờ vào làm"
Nói rồi cúi xuống, dùng muỗng chậm rãi quấy bát cháo, che giấu gương mặt đỏ như tôm luộc.
Anh là có lòng tốt muốn chăm sóc cô, chỉ là... không biết cô có đón nhận không?
Anh chỉ sợ cô nghĩ mình là kẻ xấu xa, có ý đồ đen tối.
Anh không dám nhìn vào mặt cô, sợ nhìn thấy sự khinh bỉ trên mặt cô. Càng sợ hơn cô chán ghét anh.
Thái Hải Đăng lo sợ Hoàng Bích Như ghét bỏ mình, bên kia, Bích Như còn đang quay cuồng với đống dấu hỏi trong đầu, đến khi anh đem cháo táo cua đưa đến bên miệng cô, cô cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Bích Như mở to 2 mắt, ngơ ngác. Biểu cảm của cô làm trái tim anh bị nhói một cái. Nhưng cũng khiến anh hy vọng. Chỉ cần cô không bất mãn mình, càng không sợ loại bất mãn này sẽ trở thành chán ghét.
Chỉ nghĩ đến việc sẽ có ngày Như nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét, con tim Hải Đăng như bị kim đâm vào.
Đáng tiếc, anh cũng đã không có cách nào quay đầu, thậm chí dù cô có phản cảm, anh cũng không có khả năng buông tay cô.
Anh tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ, khiến bản thân lại rơi vào vạn kiếp hối hận.
Trái với những gì Hải Đăng lo lắng, thật ra, Bích Như ngơ ngác hoàn toàn vì lý do khác:
Chuyện là, mắt cô từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi tô cháo cua thơm phưng phức đó.
Nên cô thấy…Rõ ràng… cô nhìn thấy…ngoài hộp cháo này ra, chỉ có duy nhất 1 cái muỗng? Vậy... vậy... chẳng lẽ nói hai người ăn chung?
Ặc ặc... Chỉ nghe người ta nói “có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia”, nào nghe ai nói " Có phúc cùng hưởng. Có ... nước miếng cùng chia" đâu?
Haizz. Chuyện lạ năm nào cũng có. Năm nay đặc biệt nhiều à.
“Sao vậy? Em không thích ăn cháo cua à?”
Thấy cô không phản ứng, Hải Đăng hỏi, hơi mất mát trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập dịu dàng.
Bích Như hoàn hồn, ấp a ấp úng thốt không nên lời, " Không... không có. Chỉ là.."
Cô định nói " Chỉ là chúng ta cứ ăn chung như vậy sao?", lời chưa thốt ra hết đã bị một muỗng cháo dốc vào trong họng, khiến cô muốn nói cũng không được.
Hoàng Bích Như liếc trắng mắt, sao bây giờ cô thấy mình giống như trẻ lên 3, đang được bảo mẫu tận tình đút cơm, à nhầm, đút cháo.
Nhưng phải công nhận, cháo này rất ngon, độ ấm cũng thích hợp.
Thật ra khi không được quay ngược thời gian trở về với tuổi thơ, làm 1 baby vô lo vô nghĩ, nói khó chịu thì không phải, chẳng qua cô đang xấu hổ thôi.
Haizz, bất cứ người con gái nào ở trong hoàn cảnh của cô, đều luống cuống như thế cả.
Nhưng đành chịu vậy chứ biết làm sao bây giờ, tay cô đang bận xoa bóp chân đau, khắp người toàn mùi dầu. Tuy nói dầu này không gây khó chịu cho khứu giác nhưng suy cho cùng nó vẫn là dầu, để lẫn vào thức ăn, còn gì là ngon.
Với lại, chén cháo cua này, nói thì đơn giản thế thôi chứ đối với người sành bếp núc như cô, nhìn thoáng qua đã biết, trong đó cả ký cua chứ chẳng ít.
Thứ cháo cua đắt tiền này, tự bỏ tiền túi ra ăn một tô nội tạng đau đớn cả năm… Bao nhiêu là tiền á!
Nên có cơ hội được chiêu đãi miễn phí, cứ hạnh phúc tận hưởng.
Chậm rãi đút xong một muỗng, Hải Đăng lại múc một muỗng nữa, đặt ở bên miệng thổi thổi mới đưa về phía cô.
“Ừm --”, biểu tình: ngoan ngoan há họng ra nào baby, ăn giỏi cô thươơng nhooaa...
Hoàng Bích Như cảm giác mình cải lão hoàn đồng, từ 22 tuổi biến thành 2 tuổi. Cô nhìn anh, ngại ngùng: “Anh… anh cũng ăn đi.”
Thái Hải Đăng cười cười, múc 1 muỗng cháo, không thèm thổi, dốc luôn vào miệng.
Bích Như hoảng hốt, “Coi chừng nóng!!!”
Anh nhìn cô, âm thanh thật dịu dàng: “Không sao. Nhìn bề ngoài vậy thôi nhưng không nóng lắm đâu.”
Thật ra nóng muốn chết. Nhưng anh sợ cô lo lắng nên nói dối.
Cũng tại anh quá vô ý, ăn không coi nồi, ngồi không coi hướng, giờ biết trách ai?
Bích Như nghe anh nói không sao, trong lòng cũng yên tâm. Cô tiếp tục xoa bóp hai chân. Hải Đăng quấy cháo, thuận tiện hỏi cô:
“Ngày đầu tiên em đi làm tốt ko?”
Nghe anh hỏi, cô thốt nhiên nhớ đến cái tên boss biến thái kia. Cô làm động tác rùng mình. Có sếp như thế. Haizz. Đời quả bi ai củ khoai.
Cô lắc lắc đầu:”Cũng tạm. Ngày đầu chưa biết sao.” Sau đó nhích ghế gần anh hơn, nói nhỏ: “Chỉ có điều, sếp em rất quái đản. Anh ta…” Lần này ghé sát tai, thì thầm kể cho anh nghe việc Lương tử Nhan cởi áo show hàng.
Hải Đăng không nói tiếng nào, chân mày nhíu lại như dãy núi.
Bích Như bóp bóp chân, cực kỳ oán giận: ” Xì, tự kỷ body mình đẹp lắm rồi rinh đi khoe tùm lum cái chum. Không bằng một góc mấy thằng trai họ nhà em. Em nói anh nhé, anh ta đang ảo tưởng mình là Rafael Nadal đó“
Hải Đăng rất săn sóc, thấy cô nói đến khô miệng thì rất đúng lúc đưa cô chai nước suối anh đã chuẩn bị từ trước.
Bích Như ngửa cổ tu xong một ngụm nước, há họng ra. Hải Đăng vừa đút cháo cho cô vừa nói:
“Nơi này là công ty thời trang, có thể đó cũng là một gu thời trang, khụ khụ.. – anh cân nhắc tìm lời lẽ sao cho thật thấu tình đạt lý, lại không cứng nhắc- hơi-bị-đặc-biệt của sếp. Em đã thấy không hợp thì chớ nhìn”
Hải Đăng đưa cô khăn giấy, nghiêm túc nói với cô:
”Sau này ngoại trừ công việc, hạn chế tránh tiếp xúc riêng với sếp, hy vọng sẽ ít bị xem mấy thứ đó nữa.”
Bích Như cầm khăn giấy lau miệng, gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cô cúi xuống tiếp tục bóp chân, ngẫm nghĩ một chút, sau đó ngước lên nói “ Kỳ thật, tuy anh ta có chút quái đản, nhưng chắc hẳn không đến nỗi xấu xa. Nếu không, làm sao ngồi an ổn trên ghế giám đốc này? Hồi nãy anh ta giao cho em làm bản đánh giá sản phẩm. Em đã xem xét kỹ và rút được rất nhiều bài học bổ ích.”
Khoé miệng Hải Đăng nở nụ cười ” Vậy là anh ta có ý bồi dưỡng em đấy. Em có tự tin mình sẽ làm tốt?”
Bích Như đang xoa bóp chân, nghe anh hỏi vậy, mặt hếch hếch lên, hùng hồn khẳng định:
” Tất nhiên. Em tự tin mình có thể làm tốt”
“Vậy thì tốt”, sắc mặt dịu dàng của anh cũng không thay đổi. Anh múc muỗng cháo cho vào miệng, tiếp tục lắng nghe cô kể chuyện ở công ty:
“ Lúc em mới vào, có chị quản lý, tên gì ấy nhỉ, à, quản lý Thư, chị ấy đến đón em. Miệng cứ lách chách khen em không ngừng, làm mọi người trơ mắt ếch ra nhìn. Họ cứ tưởng em là con chị ấy”
Cô bật cười, thuật lại tỷ mỷ toàn bộ quá trình quản lý Thư tâng bốc mình trước mặt bá quan văn võ.
Từ đầu đến cuối anh yên lặng lắng nghe. Sắc mặt khá bình tĩnh, chỉ có ánh mắt mới hơi hơi lóe lên, tràn ngập cưng chiều. Đợi cô kể xong, anh cười động viên:
“Cô ấy đích thực có làm lố một chút. Nhưng em phải giỏi thì cô ấy mới dám mở miệng khen như thế. Thư quản lý tuy là người gió chiều nào che chiều ấy nhưng làm người rất có quy tắc, không tùy tiện khen bậy khen bạ đâu”
Hoàng Bích Như nghe anh nói vậy thì hai mắt sáng lên như đèn pha, vội nhảy tới chộp tay Hải Đăng, ra sức lay lay: “Thật không? Anh thấy em giỏi thật không?”
Khụ khụ… Người nào đó bị nắm tay lần thứ n lập tức ho sặc sụa. Thái độ khiến đối phương ngượng ngùng, vội lấy ly trên bàn rót nước đưa qua.
Anh uống một hơi, sau đó nhìn qua “phần tử quá khích”, giọng so với ánh mắt càng dịu dàng hơn, xoa xoa đầu cô:
“Em vốn dĩ là nhân tài trong lĩnh vực này. Không vì câu nói của anh hay bất cứ ai khác thay đổi được sự thật này. Vừa rồi chẳng phải em rất tự tin khẳng định mình sẽ làm tốt đó sao?”
Bích Như cười hì hì. Thật ra cô chỉ mạnh miệng thế thôi chứ trong nội tâm cô tự ti vốn sẵn tính trời. Đối với bài test quyết định vận mạng lần này sếp giao, ngoài mặt cô làm bộ tếu táo thế thôi chứ trong bụng đang lo sốt vó.
Cô thật thật rất cần người động viên tinh thần mình.
Lúc cầm trên tay bộ sưu tập thiết kế Lương Tử Nhan giao, cô rất muốn gọi điện về nhà, hoặc gọi ngay cho Châu Tâm trút hết lo âu trong lòng, nhưng lại không dám. Mẹ cô đã già, Châu Tâm đang mang thai 8 tháng, tuyệt không thể đem lo lắng của mình truyền sang 2 người đó. Còn kể nỗi sợ với những người khác, lại cảm giác trong mắt họ mình chỉ là đứa trẻ chưa lớn.
Nay nghe anh nói vậy, bao áp lực cả ngày nay y như Doraemon dùng máy hút bụi thần kỳ quét một cái, thoáng chốc bay sạch hết.
Giải quyết xong cháo, anh mở hộp mì hải sản, món cô thích ăn nhất. Lấy khăn giấy lau đũa thật kỹ, đẩy qua cho cô, sau đó cẩn thận lau lại tay, bóc một con tôm, từ tốn lột vỏ. Anh đem tôm đã lột sạch vỏ đặt vào hộp mì, giọng nói yêu chiều tới mức nước cũng phải chảy thành sông, ”Đây là mì hải sản nhà anh làm. Em ăn thử xem có hạp khẩu vị không ? "
Cô gắp 1 đũa. Ngạc nhiên ngẩng đầu lên: " Sao anh biết em thích ăn nhạt? ". Rồi đẩy hộp mì qua, ra hiệu bảo anh ăn.
Khẩu vị của cô vốn nhạt. Mấy lần đi với nhóm bạn, đều bị chê: mày ăn còn hơn ni cô ăn chay.
Vốn khi nãy cháo cũng rất nhạt. Nhưng cô nghĩ do mình đang đói, nên khẩu vị bị ảnh hưởng. Thật không ngờ, bây giờ dạ dày đã ổn, lại phát hiện mì và toàn bộ hải sản trong đấy đều nhạt hết.
Con người bản tính trời sinh thích nếm những vị kích thích. Có người thích ăn ngọt, có người lại thích ăn cay...ít ai chịu ăn nhạt như vậy. Chỉ là với cô, một món ăn nên có vị chân thật của nó. Khi gia vị lẫn vào, lúc đó sẽ không phân biệt được đâu là vị thật của món đó nữa. Cô cảm thấy như thế thật giả tạo. Tựa như 1 cô gái xấu xí cố khoác lên mình lớp son phấn thật dày ngụy trang, nhìn vào có thể đẹp, nhưng đó là thực chất của cô ta sao?
Lừa mình dối người, có ích gì, chẳng lẽ bản chất vĩnh viễn có thể che đậy được sao?
Thấy chân đã bớt đau nhức, cô đậy nắp chai dầu, cẩn thận lau tay qua lại năm sáu lượt, đến khi cảm thấy tay mình gần như bay hết mùi dầu, mới thay thế Hải Đăng bắt đầu lột vỏ tôm.
Cũng không thể bắt người ta hầu hạ mình hoài, không phải sao?
Hải Đăng gắp mì bỏ vào miệng, nhai xong mới nhẹ nhàng nói: “Ăn nhanh đi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi đó, không phải hộp cháo lúc nãy em chỉ ăn có phân nửa hay sao.”
Bích Như rút khăn giấy đưa anh. Anh cầm lấy, lau tay, quay trở lại vấn đề lúc nãy cô hỏi: "Vậy là khẩu vị của em giống anh rồi đó. Anh cũng thích ăn nhạt ".
Anh đặt khăn vào túi chứa rác linh tinh trên bàn, mỉm cười nhìn cô “Thật ra ăn nhạt rất tốt cho sức khỏe”
Nụ cười lúc này của anh thuần khiết như trẻ nhỏ, hoàn toàn không có tạp niệm khiến cô không chút nghi ngờ những lời anh nói.
Cô tự nhủ: Cũng đúng. Chỉ là hai người có khẩu vị trùng hợp thôi. Làm sao anh biết khẩu vị của cô chứ.
Bích Như tiếp tục lột vỏ tôm. Cô là phụ nữ, chuyện bếp núc, ăn uống tất nhiên rành hơn Hải Đăng là đàn ông, nên chẳng mấy chốc tôm trong hộp đã được cô lột hết vỏ. Không như Hải Đăng, cô còn tỷ mỷ rút hết đường chỉ tôm. Kỹ thuật điêu luyện, sản phẩm trưng bày đẹp mắt. So với tốc độ rùa bò khi nãy của Hải Đăng có một sự chênh lệch không hề nhỏ.
Hai người lại vừa ăn vừa tiếp tục tám chuyện trên đời dưới đất. Đa phần là Bích Như nói, Hải Đăng nghe. Thỉnh thoảng anh kể cho cô vài điều thú vị làm cô nhịn không được hồn nhiên cười phá lên.
***
Bên ngoài, sắc mặt Lương Tử Nhan tối còn hơn đêm ba mươi, ánh mắt tóe lửa hơn tia laze, máu sôi sùng sục như chảo dầu gà rán tập thể, chỉ muốn xuyên thủng vài lỗ lên hai người đang cười cười nói nói, tình tình tứ tứ đút nhau, anh một miếng, em một miếng bên trong.
Hừ hừ.
Bà La Sát bắt quả tang Ngưu Ma Vương và Ngọc Diện hồ ly ân ái cơn ghen trào não chắc cũng chỉ đến mức này là cùng.
Tay Lương Tử Nhan nắm chặt thành quả đấm, cố kìm chế xúc động, chỉ sợ không nhịn nổi vung vào đập nát cánh cửa.