Trận chiến trong toa lét nữ
Ai cũng có tâm tư riêng
Hoàng Bích Như đang " thay trời hành bạo" ( thay ông trời quánh người ta tàn bạo) nghe giọng nói đó thì dừng tay, cô quay lại, ngơ ngác...
Trước mặt cô là một người con gái tầm khoảng 25-28 tuổi, ăn mặc sang trọng, cả người toát lên phong cách quý phái của giới thượng lưu.
Cô nàng này thật đẹp, sống mũi cao, 2 tròng mắt đen láy quyến rũ, điện nước đầy đủ, đủ … cho cả làng dùng ( :D2 ). Đẹp đúng chuẩn tiểu thư nhà ông bà hai (đồng nghĩa với câu con cháu các cụ cả).
Chỉ có điều, cô ta xài nước hoa xực nức. Cái này thiên hạ gọi là "gió thổi hiu hiu lục bình trôi líu ríu. Em xinh như điếu, em tắm nước hoa" (điếu ở đây là cái điếu dùng để hút thuốc lào - Hoàng Bích Như nói cô gái này xinh như điếu ý nói vẻ đẹp cô ta như thuốc lào, độc hại nhưng khiến người # trầm mê, như mấy người nghiện thuốc không rứt ra đc https://vi.wikipedia.org/wiki/Thu%E1%BB%91c_l%C3%A0o) làm 1 kẻ có tiền sử dị ứng với nước hoa như Bích Như cảm thấy khó chịu, mũi cô bắt đầu biểu tình dữ dội.
Cô gái nói xong, sấn tới, thô bạo xô Bích Như ra, vội vã đỡ "kẻ thủ ác đáng thương" đang nằm sải lai lên, giọng ngọt như mật ong mà còn pha thêm đường phèn :
"Tử Nhan , anh có sao không?"
Trong lòng lại thầm nghĩ: Tốt nhất anh có trăng luôn cho tôi.
Rồi quay qua nhìn Hoàng Bích Như, ánh mắt hung ác:
"Cô làm gì mà ra tay mạnh vậy? Người ta có sai gì thì cũng từ từ dùng phương pháp ôn hoà giải quyết. Nước ta có pháp luật chứ không ha?"
Ý tứ chính là, người đàn ông này sai mười mươi. Nhưng cô gái à, đánh chó cũng phải ngó coi cái chuồng đó phải là "chuồng thân yêu" của con chó đó không?
"Con chó" này mà chết, cô không bị mấy con chó cùng chuồng với nó xé ra làm trăm mảnh mới là lạ.
Lương Tử Nhan nghe giọng nói "mắng người dịu dàng" kia thì mặt tái lại, cả người không tự chủ run lên bần bật. Hạ Gia Tuệ, cô giỏi lắm, ngang nhiên trước mặt bao nhiêu người dìm hàng vị hôn phu là tôi không thương tiếc. Lại còn dám hết hết lần này đến lần khác chửi tôi là chó.
Ôi. Danh tiếng mấy chục năm trời của tôi đã bị cô phá banh chành rồi :no2:
Vẫn là "sương sớm" của anh tốt nhất. Tuy cô có tức giận hành hung người, nhưng cái này là vì tự vệ, cô chưa bao giờ ác độc đẩy người khác vào đường cùng như thế.
Đúng vậy, đây là Hạ Gia Tuệ, vị tiểu thư cao ngạo của tập đoàn đá quý Hạ gia, cũng là hôn thê giám đốc Lương. Mọi người khi nãy nghe giọng kêu gào cứu mạng to đủ nguyên 1 toà cao ốc nghe đc của Bích Như, đại khái thừa biết chuyện gì vừa xảy ra trong toa lét, không ai dám bàn luận gì, nhưng trong lòng thì vô cùng khinh bỉ. Những người làm lâu năm ở đây đều biết tình sử phong lưu của cậu ấm nhà họ Lương nên đều hiểu rõ, cô gái trước mặt họ là kẻ bị hại đáng thương.
Không ai bảo ai, đều tự động làm phong cảnh, mặc kệ cô đấm đá đạp cắn.
Muốn làm gì thì làm.
Dù sao người bị " tẩm quất" nằm đó cũng không phải là họ.
Don't care!!!
Thật trùng hợp, "bà chủ tương lai" từ đâu xuất hiện, đúng lý hợp tình diễn 1 màn mỹ nhân cứu anh hùng ( trong mắt họ là ác nữ cứu biến thái nam).
Ai cũng nghĩ Hạ tiểu thư thấy hôn phu bị đánh rất xót, sẽ lên tiếng trách mắng thậm tệ cô gái này.
Không ngờ, mọi việc ngoài dự liệu của mọi người.
Nghe vị hôn thê của giám đốc "thất vọng" về anh ta như vậy, không ai nói gì, trong lòng chỉ thầm cảm thán "Hoa lài cắm bãi phân trâu từ lâu lắm rồi." Haizz. Thật đau lòng cho Hạ tiểu thư, tuy cô ta có xấu bụng một chút, có hay mắng người một chút, có hay "đâm chọt thọt" một chút, nhưng nếu so với vị giám đốc trăng hoa của cty mình, vẫn tốt hơn gấp trăm lần.
Bị bắt cưới người như anh ta, thật tội nghiệp cho cô ấy.
Thực ra, Hạ Gia Tuệ vốn đã bất mãn Lương Tử Nhan từ lâu. Cô & anh ta, 2 người nói sao cũng là thanh mai trúc mã, bên nhau đã hơn 10 năm. Bề ngoài ai cũng thấy họ là 1 cặp tình nhân âu yếm, nhưng thực ra, số lần 2 người hục hặc nhiều như cơm bữa.
Nguyên nhân cũng vì Hạ Gia Tuệ tính tình ngang bướng, hơi tý thì nhõng nhẽo, rồi hờn dỗi, mà Lương Tử Nhan thì thuộc tuýp người khô còn hơn ngói, mặc kệ người yêu có đòi hỏi rồi lăn đùng ra ăn vạ bao nhiêu lần, anh ta vẫn cứ trơ trơ, làm nhiều lần Hạ Gia Tuệ tức đến nhập viện vì tăng xông máu.
Khó khăn lắm mới có cơ hội chỉnh anh ta đến chết, Hạ Gia Tuệ cô đời nào bỏ qua.
Lại nói, Hạ Gia Tuệ khác Hoàng Bích Như. Phương châm của Hoàng Bích Như là, chuyện của cô, tự cô giải quyết, những người khác không phận sự tránh sang một bên.
Còn Hạ Gia Tuệ, cứ giúp tôi nhổ sạch mấy cái gai chướng mắt, tôi cảm ơn còn không kịp nữa là.
Nên, Lương Tử Nhan, hôm nay anh chết chắc với tôi. Hạ tiểu thư tận đáy lòng gào rú.
***
Bích Như ngơ ngơ ngác nhìn cục diện trước mặt. Cô tuy tâm tư đơn thuần nhưng cũng không phải người ngu ngốc. Cô mơ hồ đoán được vị tiểu thư trước mặt hẳn có thù oán gì với " tên biến thái", nên lợi dụng cô lên án tên kia.
Bích Như nhăn mặt, cực kỳ khó chịu vì bị người lợi dụng.
Lợi dụng muôn đời vẫn là lợi dụng, dù trong đó chứa bao nhiêu thành ý đi chăng nữa.
Nhưng trước tiên, phải tìm cách thoát khỏi tình huống trớ trêu này cái đã. Cô thừa hiểu, cái cô tiểu thư này chỉ lợi dụng cô bôi trâu trét chó lên mặt kẻ thù, chứ không tốt bụng giúp cô thoát khỏi rắc rối này đâu.
Giờ phải làm sao? Cô gái này nói đúng. Mình ngang nhiên đánh chó trong địa bàn nó, dù chính nghĩa thuộc về mình, dù họ sai rõ ràng, điều đó có thể nói lên điều gì? Cô thừa hiểu thủ đoạn của những kẻ giàu. Họ sẽ quăng tiền ra mua công lý. Chỉ sợ cô chưa kịp đi kiện hắn quấy rối thì đã bị dồn tới đường cùng chó xa mèo chạy ( chó phải tránh xa, mèo phải chạy không dám tới gần).
Phi phi. Ai lại đem mình đánh đồng với cái tên thối tha kia.
***
Hạ Gia Tuệ hất hàm ra hiệu, mấy người bảo vệ bước vào. Một người trong số đó nhanh tay cầm điện thoại định bấm số gọi cảnh sát. Đây là chỉ thị của phu nhân giám đốc tương lai, họ tất nhiên nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh chấp hành.
Ha ha. Đưa đến đồn công an. Làm lớn chuyện lên, coi anh giấu mặt đi đâu?
Sẵn tiện, giải trừ hôn ước với anh ta. Trong mắt người đời mình vẫn là cô gái đáng thương, còn anh ta... chỉ là kẻ cặn bã đáng nguyền rủa.
***
Nhất cử nhất động của tên bảo vệ kia không qua được đôi mắt mèo của Bích Như.
Cái cô kia coi cô là gì chứ? Con chốt thí miễn phí à?
Không dễ thế đâu.
Nhận thấy nguy hiểm gần kề. Tâm Bích Như chợt động.
Cảm giác không khí trong nhà vệ sinh nữ đang căng lên hết cỡ. Mọi người đứng xung quanh xem kịch hay. Ban đầu rõ ràng diễn vở " Tên biến thái trong toa lét nữ", nay thoắt cái lại đổi thành " Hai con cọp cái đấu nhau".
Thật thú vị.
Xem xem, cọp cái cũ và cọp cái mới, ai sẽ chiến thắng trong trận này?
***
Không ổn rồi.
Có ai đó la lên— “Cô gái, cô gái! Cô làm sao vậy?!”
“Trời ạ, cô ấy té xỉu rồi!”
Mọi người còn đang nhốn nháo, Lương Tử Nhan đã như cơn lốc, nhảy vọt tới bên người Hoàng Bích Như. Anh lập tức vươn hai tay ôm lấy cô, lại lấy quyền giám đốc phân việc cho mọi người ” Lập tức cử một người lái xe, đích thân tôi sẽ đưa đến cô gái này đến bệnh viện!"
Nếu cô có chuyện gì anh biết sống sao đây?
Không, bọn họ còn chưa có yêu đương nồng thắm, còn có chưa kết hôn, còn chưa có sinh đứa bé, còn chưa có cùng nhau sống đến già, anh không thể mất cô!
Ôm cô, tâm anh như dao cắt, trời ạ, cô rất gầy, rất rất gầy, cơ hồ chỉ còn lại có da bọc xương, trong ấn tượng của anh, kiếp trước cô là một cô bé có da có thịt, nhưng hiện tại quả thực chỉ còn da bọc xương.
Cuộc sống của cô bi đát đến mức nào, làm cho một một cô gái trẻ tuổi khỏe mạnh lại trở lên suy yếu như thế?
Cô ăn không đủ no, mặc không đủ ấm sao?
Cuộc sống cô có phải rất khốn khổ ?
Phải chăng cô thường xuyên bị ức hiếp, bị dày vò, nên bây giờ gặp chút đả kích, chớp mắt liền gục ngã?
***
Nếu Hoàng Bích Như biết những suy nghĩ trong đầu Lương Tử Nhan lúc này, cô không nhào tới nhai xương anh rau ráu mới lạ.
Nhưng thực may cho Lương giám( đốc), em yêu (quái) của anh không biết.
Bằng chứng là anh vẫn còn nguyên con.