Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 37

Sau khi hạng mục ở khu nghỉ dưỡng trên núi khởi công, Lục Chu Thừa bắt đầu bận bịu.

Nhưng chuyện lần trước giống như dọa đến anh, hiện tại chỉ cần có thời gian liền trở về với tôi, Chu Tĩnh cười gọi anh là ông chồng hai mươi bốn tốt, chỉ có tôi biết không có chuyện như vậy.

Từ khi biết chuyện hiến thận, tôi vẫn nơm nớp lo sợ, không dám yên tâm thoải mái hưởng thụ sự quan tâm của anh, sợ lúc mất đi sẽ không quên được.

Tôi luôn đợi Lục Chu Thừa ngả bài, nhưng anh không hề nhắc tới dù chỉ một lần, có lẽ anh muốn đợi đến khi đứa bé sinh ra.

Trái lại Tưởng Đào gọi cho tôi một lần, hi vọng tôi xem xét chuyện em gái anh ta còn trẻ, thận trọng suy xét việc thay thận, anh ta nói tiền bạc không là vấn đề.

Tiền bạc đúng là không là vấn đề, nhưng vấn đề là vì sao tôi phải làm như vậy?

Chẳng lẽ mạng của em gái anh ta là mạng, mạng của con tôi không là mạng sao?

Đứa nhỏ ngày càng lớn, trái tim của tôi cũng chầm chậm an định lại, thản nhiên cùng Chu Tĩnh ra ngoài đi dạo phố xem phim, cuộc sống coi như trôi chảy.

Ban đêm Lục Chu Thừa đột nhiên trở về, anh uống chút rượu, sau đó quấn tôi muốn một đêm, người đàn ông này có đôi khi vô lại làm cho người ta cực kỳ bất đắc dĩ.

Vốn đã hẹn đi dạo phố cùng Chu Tĩnh, hiện tại cũng chỉ có thể từ bỏ.

Hơn mười giờ, tôi bị chuông điện thoại di động đánh thức.

Lục Chu Thừa không ở trong phòng, tiếng chuông vẫn vang không ngừng, tôi chỉ dậy nghe điện thoại.

"Xin chào ngài Lục, đây là khoa phụ sản viện Y Đức, một tuần trước anh hẹn trước cuộc phẫu thuật nạo thai không đau, xin hỏi thời gian vẫn không đổi chứ?"

"Ngài Lục, ngài Lục?"

Điện thoại trượt xuống bên tai tôi, tay cũng rơi xuống, còn có nước mắt tôi.

Tôi cho rằng anh đã quyết định muốn đứa nhỏ này, không tin được anh lại giấu tôi hẹn trước xong thời gian phẫu thuật, chẳng lẽ bệnh tình của Tưởng Âm Âm tăng thêm rồi hả?

Lúc Lục Chu Thừa vào, nhìn thấy ngồi ở trên giường, anh đi tới hôn trán tôi một cái, "Dậy rồi? Còn tưởng rằng em muốn ngủ lâu một lát nữa."

Vòng ôm của anh quá ấm, tôi không nỡ rời đi.

"Lục Chu Thừa, nếu em và Tưởng Âm Âm cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu người nào trước?"

Lục Chu Thừa dở khóc dở cười, "Loại trò cũ rích ngàn năm này em cũng chơi? Giả thiết này căn bản không có, bởi vì em sẽ không rơi xuống nước, cô ấy cũng sẽ không."

Tôi cúi đầu nhìn bụng mình, "Vậy rơi xuống nước là con chúng ta thì sao?"

Rõ ràng cảm giác được cơ thể Lục Chu Thừ chấn động, tôi ngẩng đầu nhìn anh, "Lục Chu Thừa, chúng ta đặt một cái tên cho con đi! Em sợ về sau không có cơ hội..."

"Nói cái gì đó!"

Lục Chu Thừa không vui cắt ngang tôi, đối diện gần như vậy, có thể nhìn thấy tơ máu nơi đáy mắt anh, trong lòng anh nhất định cũng cực kỳ bối rối chăng!

Môi đụng vào mặt anh một cái, tôi nói: "Đặt một cái đi, có được hay không?"

"Kỳ thật, anh có nghĩ tới."

Lục Chu Thừa ngồi ở bên giường ôm lấy tôi, cằm đặt trên vai tôi, giọng miễn cưỡng tôi thích nhất, "Nếu là con gái tên là Lục Phi, bé trai thì tên Lục Phàm."

"Phi, Phàm?"

Tôi quay đầu nhìn Lục Chu Thừa, khóe môi từ từ cong lên, "Được, liền gọi như thế."

Lục Chu Thừa hôn tôi một cái, đầu dán vào mặt tôi nhẹ nhàng cọ, "Bà xã, đã lâu không thấy em cười như vậy, em nên cười nhiều hơn."

Tôi rũ mí mắt xuống, không dám đụng tầm mắt của anh, "Lục Chu Thừa, trong khoảng thời gian này bên anh em cực kỳ vui vẻ, ngoại trừ cha mẹ em, cho tới bây giờ không ai đối xử với em tốt như vậy."

Lục Chu Thừa cười nhẹ, môi mềm tập trung hôn cổ tôi, "Anh cũng cực kỳ vui vẻ."

Buổi chiều Lục Chu Thừa đến công ty, tôi nhận được điện thoại của Tưởng Đào, anh ta nói em gái anh ta muốn gặp tôi.

Lần này nhìn thấy Tưởng Âm Âm, cô ta càng yếu hơn trước, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có, thay cái váy trắng là có thể trực tiếp đi đóng phim ma.

"Anh, anh đi ra ngoài trước đi." Tưởng Âm Âm nhìn Tưởng Đào nói.

Đuổi anh trai đi, tầm mắt lạnh lẽo của Tưởng Âm Âm chuyển hướng qua tôi, chính xác mà nói là nhìn chằm chằm bụng của tôi.

Tôi theo bản năng tránh tầm mắt của cô ta, "Cô muốn nói cái gì?"

Tưởng Âm Âm khinh miệt nở nụ cười, "Thì ra cô dùng đứa nhỏ này lừa gạt A Thừa kết hôn với cô! Anh ấy căn bản là không thích cô, cô còn tính ở bên cạnh anh ấy tới khi nào?"

Ngón tay buông bên người giật giật, sau đó từ từ túm chặt áo, "Thì ra anh ấy nghĩ như vậy sao?"

Tưởng Âm Âm cười lạnh, "Anh A Thừa ngoài mặt nhìn bất cần đời, nhưng người quen anh ấy đều biết anh ấy nặng nhất tình nghĩa, người anh ấy yêu, là tôi."

"Nhưng cô đã kết hôn rồi."

"Thế thì sao?"

Chuyện Lục Chu Thừa yêu cô ta, Tưởng Âm Âm vô cùng tự tin, "Chờ tôi ly hôn với Lục Tử Hào, chúng tôi liền bên nhau."

Ngón tay từ từ siết chặt, lại không khống chế nổi run rẩy, nói chuyện như vậy thật sự quá tệ, tôi nghĩ hiện tại sắc mặt tôi chắc chắn không tốt hơn cô ta chút nào.

"Thẩm Thanh, phá thai đi!"

"Anh A Thừa không đành lòng mở miệng, nhưng tôi không muốn nhìn anh ấy tiếp tục đau khổ như vậy, chỉ cần có tôi ở đây, anh ấy vĩnh viễn sẽ không thích người khác, nếu cô thật sự thương anh ấy, thì không nên làm anh ấy khó xử."

Thì ra sự tồn tại của tôi, chỉ có làm anh khó xử.

Tôi giơ tay ôm bụng mình, ánh mắt đột nhiên đau lợi hại, "Anh ấy thật sự muốn để tôi phá đứa nhỏ này sao? Đây chính là con của anh ấy!"

"Anh ấy yêu tôi như thế, làm sao có thể chấp nhận cùng người khác sinh con? Anh ấy đã sớm muốn để cho cô phá thai, chỉ là vẫn chưa tìm thấy cơ hội."

Cái này tôi đã sớm nghĩ tới, tôi một mực cạy miệng Lục Chu Thừa, không nghĩ cuối cùng là Tưởng Âm Âm nói ra.

Mặt cô ta không chút thay đổi nhìn tôi, rõ ràng đẹp như tiên nữ không nhiễm khói lửa nhân gian, lại có thể nói ra từng chữ độc địa.

"Thẩm Thanh, cô không thể tự giác chút à? Cứ phải chờ anh A Thừa mở miệng đuổi cô đi? Cô không phải cho rằng sinh đứa bé có thể giữ anh ấy lại đấy chứ!"

Trên thực tế tôi cũng không nghĩ như vậy, tôi chỉ là, tham luyến sự dịu dàng của anh ấy.

Rõ ràng nói sẽ tốt với tôi, kết quả chỉ là vì bảo vệ cô gái mình yêu thích, Lục Chu Thừa, anh là một kẻ lừa đảo.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, trạng thái tinh thần tôi không tốt, bị người ta đụng phải một cái liền không có cảm giác, được người ta đỡ lấy bả vai.

"Tiểu Thanh?"

Triệu Bân không biết vì sao lại ở đây, anh ta kéo tôi đến một bên, lo lắng hỏi tôi, "Sao em lại ở chỗ này? Thân thể không thoải mái sao?"

"Không cần anh để ý."

Tôi đẩy một cái không đẩy ra, ngẩng đầu nhìn anh ta, "Anh muốn làm gì? Chuẩn bị đủ cho tôi hai trăm ngàn phí chia tay chưa?"

Trên mặt Triệu Bân hiện lên vẻ không chịu nổi, hình như còn có một tia vùng vẫy, sau cùng biến thành áy náy sâu sắc.

"Tiểu Thanh, anh có lỗi với em."

Còn không kịp ngẫm nghĩ ý tứ xin lỗi của anh ta, đã bị anh ta kéo vào trong ngực, “Anh biết đứa bé này là của anh, anh tính rồi, lúc ấy em ngủ với anh."

"Anh đang nói bậy bạ gì vậy?"

Tôi muốn đẩy Triệu Bân ra, lại đột nhiên bị anh ta hôn, cái hôn này tới trở tay không kịp, chờ tôi phản ứng kịp đã quá chậm.

"Hai người đang làm gì!"

Nghe thấy Khương Huệ Trân kêu la, tôi vội vã đẩy Triệu Bân ra.

Khi xoay người, nhìn thấy Ngô Ngọc Lan đứng cạnh cô ta, không khí lạnh như hầm bằng nháy mắt vây quanh tôi.

"Mẹ."

Bốp!

Một cái tát của Ngô Ngọc Lan cắt ngang lời tôi, nếu nhớ không lầm mà nói, đây là lần thứ hai bà đánh tôi rồi.

Trước kia phạm sai lầm, cô giáo Trần sẽ phạt tôi viết giấy cam kết, nhưng bà ấy chưa từng đánh tôi như vậy, chưa từng có.

"Mẹ, mẹ nghe con giải thích."

"Có cái gì mà giải thích, vừa rồi tôi đều đã thấy được."

Sự tức giận của Ngô Ngọc Lan đã khó có thể khống chế, ngón tay sắp chọc đến mặt của tôi.

"Đứa bé rõ ràng là của người khác, cô dám nói là của Thừa Thừa, sao cô không biết xấu hổ như vậy? Cô còn gian díu với cậu ta, loại chuyện này chỉ nói thôi ta đã ghét!"

Tôi lắc đầu, "Không phải..."

"Thôi được rồi, cô không cần phải nói, chuyện này tôi nhất định phải nói cho Thừa Thừa, không thể để nó bị cô lừa gạt tiếp nữa."

Tôi muốn giải thích, nhưng Ngô Ngọc Lan thái độ kiên quyết, Khương Huệ Trân sợ tôi chết không đủ thảm, một mực đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió.

"Dì Lan, cháu đã nói sớm cô ta không phải người tốt, lúc trước vì ký hợp đồng chạy đến khách sạn câu dẫn anh họ hai, còn chụp ảnh uy hiếp anh ấy, Triệu Bân là vì vậy mới chia tay với cô ta."

"Cháu nói cái gì?"

Ngô Ngọc Lan lần đầu tiên nghe nói chuyện này, kinh ngạc nhìn tôi, "Thẩm Thanh, nó nói là sự thật?"

Tôi không phản bác được, bởi vì trong ánh mắt bà ấy, tôi nhìn thấy sự chán ghét với tôi.

"Cô vậy mà làm ra loại chuyện này..."

Thấy cơ thể Ngô Ngọc lung lay, tôi muốn đỡ bà, lại bị bà bả đẩy ra, "Biến, lập tức cút khỏi nhà tôi, về sau tôi không muốn thấy cô!"

Ngô Ngọc Lan nổi giận đùng đùng, mục đích của Khương Huệ Trân đạt thành, ở bên cạnh cười vui sướng khi người gặp họa, "Như cô còn muốn gả vào Lục gia, nằm mơ đi!"

Trên thực tế tôi đã gả vào.

Tôi nhìn Triệu Bân, anh ta chột dạ dời tầm mắt, hiển nhiên vừa rồi là cố ý làm như vậy.

"Vì sao?"

Tôi lôi cổ áo Triệu Bân, giống sư tử cái nổi điên gầm thét, "Tôi theo anh năm năm, thử hỏi đã làm chuyện gì có lỗi với anh chưa, rốt cục vì sao anh phải làm như vậy!"

Thấy Triệu Bân chột dạ nhìn Khương Huệ Trân, tôi còn có cái gì mà không rõ.

"Cô là kẻ tiện nhân!"

Kỳ thật tôi là người có tính nhẫn nại cực kỳ tốt, nhưng hôm nay tôi không khống chế được, giữa người đến người đi trong bệnh viện, tôi giống người đàn bà chanh chua giật tóc Khương Huệ Trân mắng to.

Triệu Bân tới hỗ trợ, ngón tay suýt chút nữa bị tôi cắn rụng, cuối cùng anh ta gọi bảo vệ đến.

Khi bị kéo ra, tóc tai tôi bù xù giống người điên, nhưng Khương Huệ Trân thảm hại hơn, tóc của cô ta bị tôi giật xuống rất nhiều, hiện tại đang trốn ở trong lòng Triệu Bân khóc.

"Cô chờ đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!"

Tôi gần như là chạy trốn khỏi nơi này, vừa chạy vừa gọi cho Lục Chu Thừa, giờ khắc này tôi gấp gáp muốn nghe giọng anh.

Nhạc chuông vang thật lâu, lâu đến nỗi tôi đã không có sức lực chạy nữa.

Nhưng khi điện thoại cuối cùng cũng được kết nối, tôi nghe được, là giọng Lục Chu Thừa lạnh lùng chất vấn, "Em vẫn luôn gạt anh?"

"Nói cái gì mà bên anh cực kỳ vui vẻ, toàn bộ mẹ nó là chuyện ma quỷ gạt người, đến bây giờ em còn không quên được tên khốn kia, Thẩm Thanh, em coi anh là gì hả? Công cụ giải sầu cô đơn sao?"

"Không phải, em không có."

"Anh nói chưa bao giờ làm chuyện gì để phải hối hận, nhưng bây giờ ngoại lệ, quen em là chuyện hối hận cuối cùng anh từng làm, anh hận không thể chưa từng gặp em!"

"Lục Chu Thừa, anh nghe em..."

"Em cút cho anh!"

Tút tút tút...

Giờ khắc này, nghe tiếng tút tút bên tai, trong đầu tôi trống rỗng.
Bình Luận (0)
Comment