Nếu Còn Có Thể Yêu Anh

Chương 49

Tôi là một người không giữ được chuyện gì trong lòng, ngày hôm sau tôi gọi điện thoại cho Chu Tĩnh nói về chuyện này.

Sau khi Chu Tĩnh nghe xong rất tức giận, vỗ bàn hét lên: “Sao bạn không nói sớm cho mình biết, mình cũng muốn đi đánh tên căn bã họ Triệu mấy cái!"

"Được rồi! Mình cũng đâu phải tới phá hoại đâu!"

"Chồng bạn cũng đánh người ta vào bệnh viện, thế mà còn không gọi là đập bãi à?"

"..."

Nghe tôi nhắc tới đứa bé, Chu Tĩnh nói: "Thật ra mình đã sớm muốn hỏi bạn, không phải tửu lượng của bạn rất tốt sao? Tại sao mới uống nửa chai đã say tới bất tỉnh nhân sự?"

Trước đó sợ tôi đau lòng, Chu Tĩnh vẫn không dám nhắc tới đứa bé trước mặt tôi, bây giờ thấy tôi từ từ thả xuống, mới nói ra nghi ngờ trong lòng.

Tôi cũng không nhớ rõ ràng về chuyện ngày đó, nên mờ mịt nhìn cô ấy lắc đầu: “Mình không biết."

Chu Tĩnh nhíu mày nói: "Cho dù mang thai không thể uống rượu, cũng không đến mức uống vài hớp đã sinh non được!"

Tôi càng mờ mịt hơn. Chu Tĩnh lại hỏi tôi: “Bạn còn nhớ rõ lúc đó đã uống bao nhiêu không?"

Tôi suy nghĩ hồi lâu, sau đó khoa tay múa chân: “Hình như nhiều như vậy."

Chu Tĩnh càng nhíu mày hơn: “Bạn cũng quá xui xẻo đi, chỉ uống ít rượu đã sinh non, sớm biết linh như vậy, những cô gái trẻ lỡ bước cần gì đi tới bệnh viện chứ, trực tiếp đi vào quán bar là tốt rồi."

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ánh sáng trắng vụt qua, đáng tiếc tốc độ quá nhanh nên tôi không nắm bắt được, luôn cảm thấy hình như mình quên gì đó.

Có một đồng nghiệp xảy ra chút sự cố trên đường đi làm, tôi thay mặt tổng giám đốc tới thăm bệnh. Lúc rời đi, tôi đã gặp được người bác sĩ lần trước.

Ngày đó sau khi tỉnh rượu, tôi nghe nói đứa bé không còn nên đau khổ vô cùng, nghe lời của bác sĩ lại càng thêm tự trách, bây giờ nghĩ lại tôi thấy hơi kỳ lạ.

Trước đó khi tôi làm kiểm tra, bác sĩ nói con tôi rất khỏe mạnh, hơn nữa cũng đã ba tháng, cũng không đến mức uống rượu một lần liền không còn được!

Trên thực tế, sau khi nghe Chu Tĩnh nói những lời kia, ý nghĩ này không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi.

Thật ra trong lòng tôi biết rất rõ ràng, đây chỉ là phán đoán không cam lòng sau khi tôi mất con mà thôi. Nhưng tôi vẫn không nhịn được mà đi theo sau lưng bác sĩ kia.

"Bác sĩ Tào, anh tới rồi!"

Giọng nói của cô y tá trẻ đánh thức tôi, nhìn bác sĩ kia vào phòng khám bệnh của anh ta, tôi bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Khi tôi muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghe được cô y tá trẻ kia nói: "Bác sĩ Tào, hôm nay ngài Lục kia lại gọi điện thoại qua, còn hỏi về chuyện vợ anh ta sinh non, hỏi khi nào anh có thời gian, anh ta muốn gặp anh một lần."

Ngài Lục này là Lục Chu Thừa sao?

Thật ra tôi có thể hiểu được tại sao anh muốn gặp bác sĩ Tào. Bởi vì anh cũng có cảm nhận giống như tôi, không cam lòng mất đi đứa con như vậy.

Trên đường trở về công ty, Lục Chu Thừa gọi điện thoại qua nói rằng hết giờ làm sẽ dẫn tôi đi ăn tiệc lớn.

Đáng tiếc tôi không có lộc ăn, đột nhiên nhận được điện thoại báo tin cha tôi bị bệch phải nằm viện, tôi thậm chí không kịp quay về, lái xe lao thẳng đến nhà ga.

Tôi sinh ra ở một huyện nhỏ, sau khi xuống tàu hỏa còn phải chuyển sang xe buýt, đi thêm mười mấy giờ mới có thể đến nơi.

Khi về đến nhà thì trời mới vừa tờ mờ sáng, trên đường phố đã có bóng dáng của công nhân vệ sinh, trong công viên có người tập thể dục buổi dáng.

Khi đi tới dưới lầu của khu dân cư, tôi gặp phải giáo viên vật lý trường cấp 3 đi mua thức ăn: “Tiểu Thanh đã về rồi à! Nghe giáo viên Thẩm nói cháu đã cưới rồi, sao không dẫn chồng về luôn?"

"Anh ấy còn bận làm việc."

Tôi lo lắng cho cha tôi, sau khi lên tiếng chào xong lại bỏ chạy.

Sau khi thở hổn hển chạy đến cửa nhà, tôi gõ cửa rất lâu vẫn không có người nào trả lời.

Tôi đi vội vàng nên trên người không mang theo chìa khoá, điện thoại cũng không còn pin, không biết tình hình của cha tôi bây giờ thế nào. Tôi sốt ruột cũng sắp khóc rồi.

Tôi chợt nghe phía sau vọng tới tiếng mở cửa, tôi liền vội vàng đứng lên.

Nhà bên cạnh là giáo viên tiếng Anh ở trường cấp ba của tôi. Chỉ thấy con trai của cô ấy đứng ở cửa, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước: “Đừng gõ cửa nữa, nhà em không có ai đâu."

Tôi mím môi, nước mắt lại rơi xuống: “Anh biết cha em ở bệnh viện nào không? Em muốn đi thăm cha em."

"..."

Cuối cùng, tôi không đi bệnh viện mà vào nhà giáo viên tiếng Anh ở bên cạnh, ngồi ở trên sô pha nhà cô ấy, uống nước do người con trai mặt liệt nhà cô ấy rót cho tôi.

Thiếu chút nữa đã quên nói, ông anh mặt liệt này tên là Trình Tư Viễn, là bạn cùng bàn với tôi năm năm từ tiểu học đến trung học, cũng xem như là tương đối có duyên phận.

Người này rõ ràng lớn bằng tôi nhưng dáng vẻ giống như ông cụ non, dựa vào bản thân học giỏi nên thường nghiêm mặt giáo huấn người khác, tôi gặp anh không khác gì gặp giáo viên Trần.

Tôi còn len lén cho anh một biệt hiệu, ông cụ Trình.

Từ hôm qua đến bây giờ tôi còn chưa ăn cơm, đói bụng đến mức kêu ọc ọc, vừa bặn bị Trình Tư Viễn nghe được.

Anh cũng không nói gì, cầm cà chua và trứng gà từ trong tủ lạnh ra: “Anh chỉ biết nấu mì."

Đây là đang nói chuyện với tôi sao?

Ông cụ Trình sắp nấu mì cho tôi ăn đấy!

Tôi cảm động liền vội vàng gật đầu: “Em thích nhất ăn mì."

"Em cảm thấy anh sẽ tin sao?"

Ông cụ Trình không hề nể tình khiến nụ cười trên mặt tôi cứng đờ. Chờ tới khi anh cúi đầu thái rau, tôi ở phía sau vung nắm đấm, học bá thì giỏi lắm sao!

Rất nhiều năm không ở cùng một chỗ với Trình Tư Viễn cho nên tôi cũng không biết nên nói gì, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Ký ức vẫn đang dừng lại ở thời kỳ trẻ con, anh xem tạp chí tiếng Anh, cũng không ngẩng đầu lên đã giáo huấn tôi: “Chuyên tâm một chút, sau khi làm bài thi đạt tiêu chuẩn, anh sẽ cho em ra ngoài chơi."

Lấy trình độ tiếng Anh của tôi, căn bản không có khả năng đạt tiêu chuẩn có được không?

Thế là cả kỳ nghỉ hè, tôi đều làm bài thi dưới sự giám sát của ông cụ Trình, ngay cả nằm mơ tôi cũng học thuộc từ đơn, mỗi khi nhớ lại thời gian đó, tôi đều cảm thấy khổ không thể nói hết.

Vì sao người này luôn gây khó dễ cho tôi vậy?

"Nghe nói em đã kết hôn rồi?"

Giọng nói thình lình vang lên cắt ngang hồi ức của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn người đang nấu mì, phản xạ chậm chạp gật đầu nói: “À, tháng trước."

"Anh thì sao? Em nghe mẹ em có nói về bạn gái của anh, anh tính bao giờ thì cưới?"

Trình Tư Viễn không nói gì, tôi không nhịn được có hơi buồn bực, sớm biết vậy đã không hỏi. Ông cụ Trình ghét nhất là người khác soi mói chuyện đời tư của anh!

"Chờ một lát đã!"

Qua một lúc sau, tôi mới ý thức được Trình Tư Viễn đang nói chuyện với tôi.

Anh cầm đĩa mì đi tới trước mặt của tôi, hờ hững nhìn tôi: “Ăn đi! Mẹ em sẽ về ngay bây giờ."

"Vâng cảm ơn!"

Không phải nói chứ, tay nghề của ông cụ Trình thật sự không tệ, so với một người nào đó ngay cả mì ăn liền cũng không biết nấu thì giỏi hơn nhiều.

Hôm qua ngồi tàu hỏa suốt một đêm, cả đêm đều ngủ không ngon, lúc này ăn uống no đủ, lại nằm ở trên sô pha nhà Trình Tư Viễn liền chợp mắt.

Trong lúc mơ mơ màng màng tôi hình như nghe có người nói chuyện, nhưng lúc ấy quá mệt, nên không có nghe rõ đã lại ngủ rồi.

Một giấc ngủ này cũng không dài, chủ yếu là trong lòng lo lắng cho cha tôi, không bao lâu tôi đã tỉnh lại.

Tôi mở mắt liền thấy trên sô pha bên cạnh có một người đang ngồi, cầm quyển tài liệu nước ngoài trong tay. Không cần nhìn, tôi cũng biết nhất định là bản chưa dịch.

Khi đứng dậy, cái chăn trên người trượt xuống đã làm kinh động tới người đọc sách.

"Tỉnh rồi à?"

"Em ngủ bao lâu rồi?"

Tôi dụi mắt ngồi dậy: “Điện thoại di động của em đâu? Anh sạc điện giúp em à?"

"Đầy rồi."

Trình Tư Viễn đóng quyển sách và để sang một bên: “Vừa rồi điện thoại di động của em đổ chuông, anh đã nghe giúp em."

"À!"

Tôi cũng không có để tâm, ngáp hỏi: “Không phải nói rất nhanh sao? Sao mẹ em còn chưa về vậy?"

"Đã về."

Động tác ngáp liền dừng lại, tôi cố gắng mở to đôi mắt còn ngái ngủ: “Mẹ em về rồi à?"

Trình Tư Viễn hờ hững nhìn tôi: “Về cùng với cha em."

"Vậy sao anh không đánh thức em đậy?"

Tôi nhảy dựng lên và chạy ra ngoài, dán sát vào cửa nhà mình và điên cuồng đập: “Cha! Mẹ! Cha mẹ mở cửa ra! Là con đây!"

Chẳng bao lâu, giáo viên Trần đã đi ra mở cửa, bà kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nhìn Trình Tư Viễn sau lưng tôi: “Sao con lại về?"

"Cha con không phải bị bệnh sao? Có nghiêm trọng không?" Tôi không để ý tới giáo viên Trần, gọi “Cha” và xông vào: “Cha, con về thăm cha đây."

Đồng chí Thẩm vừa ra viện thấy tôi thì hài lòng giang cánh tay ra: “Con gái à! Cuối cùng con đã có thể trở về rồi, cha nhớ con muốn chết."

Tôi gục vào trong lòng cha, khóc tới long trời lở đất: “Cha làm sao vậy? Đang yên đang lành tại sao lại vào bệnh viện? Bác sĩ nói thế nào, không sao chứ?"

"Không sao, không sao, cha vẫn khỏe! Cha vừa nhìn thấy con thì khỏe hẳn rồi."

Hai cha con đang ôm đầu gạt lệ, giáo viên Trần đột nhiên đi vào: “Sao con đột nhiên về, cũng không gọi điện nói một tiếng."

Tôi vừa muốn nói, chỉ thấy mặt đồng chí Thẩm biến đổi: “Đúng vậy con gái, sao con đột nhiên về đây? Sao không nói một tiếng để cha mẹ đi đón con chứ?"

"Con nghe nói cha bị bệnh..."

"Ông gọi điện thoại cho con à?"

Giáo viên Trần đột nhiên ngắt lời tôi. Đồng chí Thẩm lập tức lắc đầu: “Không phải là tôi nói. Con gái à! Con nghe ai nói vậy?"

Nhìn khóe mắt lão Trầm nháy tới sắp rút gân, tôi sao có thể không biết chuyện gì xảy ra, sau đó nhanh chí nói: “Con nghe Trình Tư Viễn nói."

Thấy tôi qua được cửa ải, cha tôi vỗ bắp đùi: “Thằng nhóc Tiểu Viễn này không tệ, nhớ năm đó tôi xem nó như con rể."

"Ông im đi!"

Giáo viên Trần lạnh lùng đảo mắt nhìn qua, đồng chí Thẩm lập tức dừng lại, tôi cũng cúi đầu không dám nói lời nào.

Được cái mẹ tôi không cố ý định vạch trần chúng tôi, cầm điện thoại của tôi qua: “Tiểu Viễn đưa tới."

"À vâng!"

Vừa rồi chạy quá nhanh, tôi thậm chí quên cả điện thoại di động. Khi cầm lấy điện thoại xem, tất cả đều là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Lục Chu Thừa.

Nhớ tới vừa rồi Trình Tư Viễn nói có nhận một cuộc gọi điện thoại, sẽ không phải là Lục đại gia chứ?

Nguy rồi!

"Mẹ, con đi gọi điện thoại nhé!"

Về phòng, tôi lập tức gọi điện thoại cho Lục Chu Thừa.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói thờ ơ của Lục Chu Thừa truyền đến: “Tỉnh ngủ rồi à? Giường người đàn ông khác rất mềm sao?"

"..."

"Lục Chu Thừa, em muốn giải thích một chút về chuyện này." Tôi nắm chặt điện thoại tranh thủ cơ hội.

"Anh đang nghe."

"Được rồi!"

Lục đại gia vừa lên tiếng, tôi lập tức một năm một mười nói ra.

"Tôi hôm qua em trực tiếp đi tới nhà ga nên không mang theo chìa khoá trong nhà, lại đến nhà của Trình Tư Viễn ngồi một lát, em đói bụng, anh ấy nấu cho em bát mì, sau đó mẹ em còn chưa về, em ở sô phà nhà anh ấy ngủ quên."

"Anh ta nấu mì cho em à?"

Anh trai, anh có thể nghe trọng điểm được không hả!

Trọng điểm là sô pha mà!

"Ở nhà người khác nằm xuống liền ngủ, điện thoại đổ chuông lâu như vậy cũng không nghe thấy, em là heo sao? Rốt cuộc có không chút tính cảnh giác nào không hả?"

"Em và Trình Tư Viễn đã quen biết mấy chục năm, mẹ anh ấy còn từng dạy em tiếng Anh đấy!"

"Cho nên em đang nhắc nhở anh, bọn em là thanh mai trúc mã sao?"

"..."
Bình Luận (0)
Comment