Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy

Chương 40


Thịnh Ý vừa hỏi, Cố Kinh Thời cười: "Ta còn có thể là ai?"
"Ngươi không phải Kinh Thời." Thịnh Ý hơi đau đớn, mỗi từ đều khàn khàn.
Cố Kinh Thời im lặng một lát, hỏi ngược lại: "Sao biết được?"
"Nếu hắn thấy bệnh ta tái phát sẽ cứu ta đầu tiên chứ không phải khoanh tay đứng nhìn, cho đến khi ta không thể chịu đựng nổi mới ra tay." Thịnh Ý lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
Nụ cười trên mặt Cố Kinh Thời nhạt dần, chỉ còn trầm tĩnh, tựa như xoáy nước dưới sông ngầm muốn hút linh hồn người ta.
Hắn im lặng đối diện với Thịnh Ý, mãi đến khi nơi xa có tiếng côn trùng truyền đến, hắn mới im lặng cong môi: "Ngươi đã hoài nghi còn dám hỏi trực tiếp vậy, không sợ ta giết ngươi diệt khẩu à?"
"Nếu ngươi muốn giết ta, trước đó có vô số cơ hội, cần gì phải đợi đến bây giờ, cần gì phải ra tay cứu ta." Thịnh Ý nhìn chằm chằm vào mắt gã, không bỏ lỡ một chút biểu cảm của gã: "Nếu ngươi không giết đã cho thấy ngươi không có ý giết ta.

Huống chi ngươi cũng không che giấu chút nào, dù ta giả vờ không xảy ra chuyện gì, chỉ sợ ngươi cũng không tin."
Cố Kinh Thời cười cười, khí phách quanh người dần dần trầm ổn, dù khóe mắt không hề thay đổi nhưng lại có cảm giác khác hoàn toàn.
Là chắc chắn, là từ trên cao nhìn xuống, là cảm giác người bề trên thong dong nhìn kẻ dưới, Thịnh Ý đối diện tầm mắt gã, cảm thấy mình như sủng vật trong lòng bàn tay gã, ngay cả địa vị cũng không ngang hàng.
"Ngươi thông minh, đáng tiếc ta là Cố Kinh Thời." Cố Kinh Thời lẳng lặng nhìn cô, lại giống như đang nhìn người khác thông qua cô: "Chẳng qua nhìn được chút thiên cơ, biết được một ít việc mà thôi."
Thịnh Ý giật mình: "Biết một ít việc...!là có ý gì?"
Cố Kinh Thời nhìn chằm chằm cô một lát, hơi nghiêng người về phía trước, tựa như tiếp theo sẽ hôn cô.

Mặc dù hai người sống dưới một mái nhà hơn một năm, nhưng chưa bao giờ gần gũi như vậy, Thịnh Ý bài xích lùi lại một bước, lông mày nhíu chặt hơn.
Cố Kinh Thời xùy một tiếng, đứng thẳng: "Ý là chuyện ta biết có lẽ không ít hơn ngươi."
"...!Ta không hiểu ý ngươi." Vẻ mặt Thịnh Ý không thay đổi.
Cố Kinh Thời nhìn cô đầy sâu xa, nói: "Ngươi có biết vì sao gần đây ngươi liên tiếp phát bệnh không?"
Thịnh Ý khựng lại, ngước mắt: "Ngươi biết?"
Tiếng gió ồn ào, Cố Kinh Thời và cô nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên giơ tay vuốt ve cằm cô, giọng nói trầm thấp như quỷ mị: "Bởi vì thời gian đã đến."
Thịnh Ý bỗng dưng nắm chặt góc áo: "Thời gian gì cơ?"
"Ngươi thật sự không biết?" Cố Kinh Thời hỏi ngược lại.
Thịnh Ý bình tĩnh nhìn thẳng hắn, tim dần dần chùng xuống.
Là thời gian cốt truyện.
Thời gian này nam nữ chính đã song tu trong núi Vô Ưu Sơn, tu vi nữ chính tăng mạnh, bệnh tim cũng giảm bớt, sau đó hầu như không tái phát.

Mà trong hiện thực cô và Cố Kinh Thời không song tu, vậy nên bệnh tim càng ngày càng nặng, linh lực của Hề Khanh Trần cũng vô dụng với cô.
...! Thật mỉa mai, cô vất vả lắm mới hạ quyết tâm muốn ở bên Hề Khanh Trần mười mấy năm, bây giờ lại biết ngay cả mười mấy năm cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Thì ra từ ngày cô xuất hiện trên thế giới này, từ ngày đầu tiên trở thành nữ chính, cô đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi từng bước một theo cốt truyện, không được chút sai lầm.
Thấy cô sững sờ, Cố Kinh Thời nở nụ cười: "Thú vị, quả nhiên ngươi biết."
Thịnh Ý chợt hoàn hồn.
"Vậy ngươi biết bao nhiêu?" Cố Kinh Thời nhìn chằm chằm mắt cô.
Vẻ mặt Thịnh Ý lạnh nhạt: "Ta không biết gì cả."
Dứt lời, cô chuyển đề tài: "Sao ngươi nói chuyện như đánh đố thế, không biết còn tưởng ngươi là con hát gì, nhất cử nhất động đều diễn cho người ngoài xem."
"Có ý gì?" Cố Kinh Thời cũng không tức giận.
Thịnh Ý im lặng nhìn hắn một lát, cười khẩy: "Không có gì, khen ngươi đấy."
"Ta và ngươi là chỗ dựa duy nhất trên đời này của nhau, trên đời này cũng chỉ có ta mới có thể bảo vệ tính mạng của ngươi." Cố Kinh Thời đưa tay vuốt ve mặt cô, cũng mặc cô nói lung tung: "Lúc trước rất nhiều chuyện ta không so đo với ngươi, sau này nên cái gì nên cái gì không nên, trong lòng ngươi phải hiểu rõ."
Thịnh Ý mím chặt môi đỏ mọng, bài xích né tránh tay gã.

Cố Kinh Thời cười khẽ, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu ngươi cố ý đi tìm hắn, ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải suy nghĩ thật kĩ.


Đi theo ta sống thật lâu, hưởng thụ cảm giác trên muôn người hay đi theo hắn làm một đôi uyên ương đoản mệnh dưới mồ."
Dứt lời, gã xoay người muốn rời đi, Thịnh Ý lại nắm chặt tay áo của hắn.
Sấm sét oanh tạc chân trời, Cố Kinh Thời hơi kinh ngạc quay đầu lại.
Thịnh Ý bình tĩnh nhìn hắn, dưới hào quanh mạnh mẽ của hắn, có thể thấy một vầng sáng yếu ớt: "Cảm giác trên muôn người?"
Cố Kinh Thời bình tĩnh nhìn cô: "Ừ."
Thịnh Ý nở nụ cười: "Khẩu khí lớn thật, dựa vào tu vi này của ngươi cũng dám hứa lời này?"
"Không cần thử thăm dò ta." Cố Kinh Thời vạch trần suy nghĩ của cô, nhưng cũng không để ý: "Ta nói được làm được."
Âm cuối chưa dứt, trời bỗng đổ mưa to, đáy mắt Cố Kinh Thời hiện lên tia mất kiên nhẫn, chỉ tay lập tức dời mây đen và nước mưa đi phía tây, trong phạm vi mười dặm quanh họ không có giọt mưa nào, mà sấm sét trên bầu trời lại bị một sức mạnh trói buộc, ép hóa thành sương mù biến mất.
Sức mạnh dời núi lấp bể, chỉ sợ Hề Khanh Trần cũng không làm được.

Đồng tử Thịnh Ý co rút, nửa ngày không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, cô nhìn thẳng mắt hắn: "Tại sao lại là ta?"
Hắn có thực lực mạnh mẽ, không thiếu phụ nữ bên cạnh, tại sao lại khăng khăng muốn cô?
"Đương nhiên vì ta thích ngươi, dù lúc nào đối với ta ngươi đều khác biệt." Cố Kinh Thời nhìn cô, nhưng đáy mắt không có chút tình cảm.
Thịnh Ý nổi da gà, nhưng mặt lại bình thản: "Trước kia còn nói cảm thấy ta như mẹ già, bây giờ lại thích?"
"Trước kia thì biết cái gì." Cố Kinh Thời nhắc tới quá khứ, đôi môi khẽ mím, hiển nhiên không hài lòng lắm.
Thịnh Ý im lặng hồi lâu, chậm rãi buông tay áo hắn ra: "Ta phải suy nghĩ."
"Vậy thì suy nghĩ thật kỹ." Cố Kinh Thời nói xong, đầu ngón tay sáng lên, chỉ giữa mày Thịnh Ý.
Thịnh Ý bỗng sinh ra cảm giác bị trói buộc, cau mày: "Ngươi làm gì ta?"
"Chỉ là một chút linh lực có thể bảo vệ ngươi mười ngày bình an, còn mười ngày sau thế nào thì tùy ngươi." Cố Kinh Thời nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Thịnh Ý nhìn bóng lưng gã biến mất, một mình cúi đầu ngồi trên đất, không nhìn ra chút cảm xúc nào, nhớ lại cốt truyện gốc.
Một lúc lâu, cô thở dài, mệt mỏi nhéo mũi, ngủ thiếp đi.
Cô đã mơ một giấc mơ dài, trong giấc mơ Cố Kinh Thời đang ngồi trong căn nhà gỗ nhỏ ở Khảm Phong, ánh mắt buồn bã nhìn cô, tựa như muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời.
"Ngươi bị cái gì vây khốn sao?" Cô thì thầm.
Cố Kinh Thời lắc đầu, im lặng một lát sau lại gật đầu.

Trong lòng Thịnh Ý không hiểu sao cảm giác hơi đau lòng, bất giác đi về phía hắn, muốn kéo hắn ra khỏi phòng phơi nắng, nhưng cô vừa đến gần đã bị một bức tường vô hình ngăn lại.
"Kinh Thời?" Cô khó hiểu đập tường, muốn hỏi bức tường này từ đâu đến.
Cố Kinh Thời lại giống như không nhìn thấy cô, vội vàng đi tới đi lui trong phòng, cũng cố gắng chạy ra khỏi bên trong, nhưng mỗi lần đi tới cửa đều bị cái gì đó ngăn lại.
"Kinh Thời..."
Lời còn chưa dứt, hình ảnh bỗng chuyển qua Chủ Phong.

Hề Khanh Trần đứng dưới ánh trăng, cả người đẫm máu, sau khi thấy cô thì gượng cười: "Nàng tới rồi."
Thịnh Ý bừng tỉnh, trước mắt vẫn tối đen như cũ, cô bất giác ấn mi tâm, luôn cảm thấy nơi đó không thoải mái.
Đêm vẫn chưa kết thúc.
Bóng đêm mờ ảo, đám mây đen che ánh trăng.
Nhìn ra xa chỉ có thể thấy những ngọn núi mênh mông, và biển mây lặng lẽ quay cuồng, tựa như từ lúc xuất hiện trong thế giới này, cô vẫn luôn lẻ loi.
Cô im lặng nhìn phong cảnh trước mắt, đưa ra quyết định, vì vậy đứng dậy phủi bụi trên người, đi đến Chủ Phong.
Đã là giờ Dần, là lúc tối tăm nhất trước khi hừng đông, trời đất đều rơi vào giấc ngủ say, chỉ có chút ánh trăng trên trời cố gắng đâm toạc mây đen rọi xuống nhân gian.
Khi Thịnh Ý xuất hiện trên Chủ Phong, quả nhiên Hề Khanh Trần không ngủ, một mình ngồi trên bậc thềm trước đại điện ngắm trăng.

Nghe thấy tiếng động, đôi mắt di chuyển, cụp mắt nhìn cô.

Quen biết đã lâu, hai người có thời gian sớm chiều bên nhau, vậy nên hắn còn hiểu rõ cô hơn mình tưởng, trong khoảnh khắc chạm mắt, hắn đã biết mục đích cô đến.
"Tiên sĩ..." Thịnh Ý cười dịu dàng, khóe mắt vẫn ửng hồng.
Hề Khanh Trần bỗng dưng sinh lệ khí, dã thú nhốt lồng gần phá lồng xông ra.

Hắn muốn thuận theo tiếng lòng, nhốt nàng đến nơi không ai biết, ngàn năm vạn năm, năm tháng dài đằng đẵng, thời gian sẽ gột rửa hết kí ức của nàng không còn chút nào, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn.
Nhưng nhìn khóe mắt đỏ ửng của cô, nhớ lại dáng vẻ đau khổ của cô hôm nay.

Cuối cùng Hề Khanh Trần vẫn không cam lòng: "Nghĩ kỹ rồi?"
"...!Ừm." Thịnh Ý chua xót cười: "Xin lỗi, tiên sĩ."
Hề Khanh Trần nhìn cô nửa ngày, không thể thốt lên câu "không cần xin lỗi" kia.
Là nàng nợ ta, nàng nên xin lỗi.

Hề Khanh Trần nghĩ vậy, nhưng lại bất giác nhớ lại lúc mình trọng thương, nàng nhịn ăn để bồi bổ cơ thể mình,
Nếu không có nàng giúp đỡ kịp thời, hắn sẽ bị thương nặng hơn, là hắn nợ nàng, hắn nên cảm ơn.

Hề Khanh Trần mím môi, cũng không nói nên lời.
Thịnh Ý bình tĩnh nhìn chằm chằm mắt hắn, không thấy sương mù quen thuộc trong đó, bấy giờ mới im lặng thở phào.
"Tiên sĩ." Cô thở dài, ánh mắt sáng tỏ: "Thế gian này có non sông gấm vóc, ngàn vạn phong cảnh, thật ra không cần giới hạn trước mắt."
Hề Khanh Trần nghe ra ý trong lời cô, ánh mắt lạnh đi: "Nàng muốn ta đi."
"Huynh ở đây, Kinh Thời sẽ không vui." Đôi môi đỏ Thịnh Ý khẽ mở, nói những lời xé lòng.
Đây là lần đầu tiên cô thiên vị Cố Kinh Thời ra mặt, sắc mặt Hề Khanh Trần tái nhợt, cơ thể vốn gầy yếu nay lung lay sắp đổ: "Nàng nói lại lần nữa."
"Nói vạn lần cũng vậy." Thịnh Ý thở dài, bình tĩnh nhìn hắn: "Tiên sĩ, huynh ở đây hắn sẽ không vui, ta cũng khó xử.

Huynh nể mặt ta từng cứu huynh một mạng, buông tha chúng ta, cũng buông tha chính mình."
"Nói thật chúng ta cũng chỉ mấy tháng sương sớm tình duyên, tình cảm có thể sâu đậm đến đâu chứ.

Bây giờ huynh cố chấp với ta chỉ vì không cam lòng mà thôi, ta tự biết mình hổ thẹn, cũng muốn thành thân với huynh để bớt áy náy, nhưng không được là không được, ta vẫn không thể thuyết phục chính mình ở bên huynh."
"Xin lỗi tiên sĩ, nếu tương lai có cơ hội..." Thịnh Ý phủ nhận hết quá khứ của bọn họ, lại nhẹ nhàng hứa một câu không chân thành mấy: "Có cơ hội ta sẽ bồi thường cho huynh, còn bây giờ huynh hãy rời đi đi."
Hề Khanh Trần nhìn cô chằm chằm: "Nàng không chứa nổi ta?"
Thịnh Ý nhìn thẳng hắn, lúc lâu sau cười khổ: "Chuyện tình cảm vốn không chứa được người thứ ba, kính xin tiên sĩ thành toàn cho ta."
Dứt lời cô quỳ thẳng, đầu gối chạm đất trong nháy mắt, không phát ra chút thanh âm, Hề Khanh Trần lại mạnh mẽ lùi về sau ba bước.
"Xin tiên sĩ thành toàn." Thịnh Ý nằm rạp xuống, dập đầu với hắn như khi xưa mới gặp lại.
"Xin tiên sĩ thành toàn." Cô lại dập đầu, dùng hết sức, trán nhanh chóng đỏ ửng.
"Xin tiên sĩ thành toàn."
Lần thứ ba, mặt đất đã nhiễm chút máu, nhưng cô như không biết đau, tiếp tục dập đầu, nhưng lần thứ tư đã được đôi tay vững chắc đỡ dậy.
Cảm giác trói buộc trên lông mày biến mất, môi Thịnh Ý run rẩy, mặt vẫn bình tĩnh: "Xin tiên sĩ thành toàn."
Hề Khanh Trần nhìn vết máu trên trán nàng, vẫn chưa chữa trị, hai tay đã run rẩy không ngừng.
Hai người im lặng nhìn nhau, không biết qua bao lâu, Hề Khanh Trần từ từ nói: "Được..."
Thịnh Ý như trút được gánh nặng, cười nói: "Huynh đi tìm Chử tiên sĩ đi, chữa lành cơ thể, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, đừng quay lại giới Tu Tiên nữa."
Ngón tay Hề Khanh Trần bất giác siết chặt, nắm chặt đến mức tay cô đau đớn.


Thịnh Ý không hé răng, chỉ dịu dàng nhìn hắn.
"...!Được." Hề Khanh Trần lại lần nữa đồng ý, đưa tay đè vết thương trên trán cô.
Trán bỗng truyền đến cơn đau, Thịnh Ý co rúm lại nhưng không né tránh, đến khi hắn rời đi mới sờ giữa mày.

Nơi đó lúc nãy còn chảy máu, bây giờ đã trơn bóng.
Thịnh Ý buông tiếng thở dài, quay đầu nhìn chân trời lóe sáng.
Cuối cùng trời cũng sáng.
Lần nữa về chỗ ở, bước chân Thịnh Ý trôi nổi, chỉ sau khi thấy Cố Kinh Thời mới khôi phục tỉnh táo.
"Ngươi bảo hắn đi?" Mặt gã không rõ cảm xúc.
"Tốt xấu gì cũng từng có một đoạn tình duyên." Thịnh Ý đoán gã biết, nói thẳng: "Ta không thể nhìn hắn bị ngươi hút cạn công lực cả đời."
Cố Kinh Thời trầm tĩnh: "Đừng nói hiện giờ linh căn của hắn bị hao tổn, tu vi đã không còn bao nhiêu, cho dù là thời kỳ đỉnh cao bây giờ ta cũng chướng mắt."
"Linh căn bị hao tổn?" Thịnh Ý sửng sốt.
"Ngươi không biết sao?" Cố Kinh Thời nheo mắt, nhìn chằm chằm cô một lát, nhếch môi: "Xem ra không phải cái gì ngươi cũng biết."
Trong đầu Thịnh Ý bỗng dưng hiện lên gương mặt gầy gò của A Sinh, nhịn cảm xúc xuống, nhún vai: "Ta cũng không biết hết mọi chuyện, chỉ là có chút cơ duyên, biết nhiều hơn người khác mà thôi."
"Ngươi không tò mò?" Cố Kinh Thời hỏi ngược lại.
Thịnh Ý cụp mắt: "Ta đã đuổi người đi rồi, không còn khả năng với hắn, tò mò có ích gì."
Là lần trọng thương đó, nếu Chử Phi nói có thể khỏi hẳn vậy chắc chắn có thể khỏi.
Cố Kinh Thời im lặng một lát, nói: "Ngươi thật sự buông xuống rồi."
Thịnh Ý bật cười: "Như vậy không tốt sao?"
Cố Kinh Thời nhìn cô, im lặng không nói lời nào.
Đảo mắt đã buổi tối, Thịnh Ý trải giường xong, ngước mắt nhìn nam nhân ở cửa: "Ngủ cùng?"
"Ngươi bằng lòng?" Ngữ khí Cố Kinh Thời bình thản.
Thịnh Ý vẫn tỏ vẻ không quan trọng: "Vì tính mạng, có gì mà bằng lòng hay không chứ."
Cố Kinh Thời nhìn chằm chằm cô một lát, xoay người rời đi.
Thịnh Ý nhìn bóng lưng khí thế ép người của gã, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm...
Quả nhiên, mặc dù nam chính đào hoa, nhưng trong chuyện nữ nhân vẫn có điểm mấu chốt và kiêu ngạo nên có.
Thịnh Ý đã lâu không nghỉ ngơi, ngã xuống giường lập tức ngủ thiếp đi, đêm nay hiếm khi không có nằm mơ.
Hai ba ngày tiếp theo, Cố Kinh Thời cũng không trở về, Thịnh Ý một mình ở nhà, mỗi ngày làm nhiều nhất là ngồi trong sân nhớ lại mọi chuyện trong truyện gốc.

Thỉnh thoảng có đệ tử đi ngang qua nơi này dừng lại nói chuyện phiếm, mỗi lần đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, Thịnh Ý chỉ coi như không nhìn thấy.
Mỗi ngày đều có ba năm người đi ngang qua, mỗi người đều nhắc tới Cố Kinh, kể hắn tuyệt vời, nổi bật thế nào, lại chưa bao giờ có người nhắc tới Hề Khanh Trần, có lẽ chàng rời đi không ai biết.

Mỗi lần đó Thịnh Ý đều nhìn về phía Chủ Phong, thấy nơi đó vẫn có ánh sáng vàng bao phủ, tâm trạng sẽ tốt hơn.
Một ngày khác, cô ra sân ngồi, chưa kịp chìm vào suy nghĩ, một hòn đá bay về phía cô.

Cô nghe thấy một tiếng gió nhẹ, đôi mắt hơi di chuyển, hòn đá bị gió thổi bay xuống mặt đất, để lại cái hố nhỏ khoảng ngón tay cái.
Sức lực như vậy nếu đánh vào đầu ít nhất cũng đầu vỡ máu chảy.

Thịnh Ý lạnh mặt quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy người quen cũ.
"Vận may ngươi tốt thật, vậy mà không trúng." Lưu Ngọc cười khẩy.
Mặt Thịnh Ý không chút thay đổi: "Xem ra bài học trước đó không đủ ngươi mới dám đến tìm ta gây chuyện."
"Kiêu ngạo gì chứ, ngươi cho rằng mình vẫn còn là đồ đệ sư tổ sao?" Lưu Ngọc cười lạnh: "Đáng tiếc sư tổ đã sớm trục xuất ngươi, nếu không trong thời gian này vì sao ngươi không đi Chủ Phong? A đúng rồi, không chỉ sư tổ đuổi ngươi, ngay cả Cố sư đệ cũng không cần ngươi."
"Ngươi đến đây chỉ để nói mấy lời này?" Thịnh Ý nhíu mày.
Lưu Ngọc lườm cô: "Không biết xấu hổ, biết rõ Cố sư đệ và Triệu sư tỷ tình ý sâu nặng, còn túm chặt Cố sư đệ không buông.

Là tin chắc Cố sư đệ làm người trượng nghĩa, sẽ không bỏ ngươi mặc kệ sao?"
Thịnh Ý cong môi, xem như nàng ta đang đánh rắm.
Thấy Thịnh Ý không có phản ứng, Lưu Ngọc cực kỳ tức giận.

Gần đây nàng ta chịu hết sự đối xử lạnh lùng của sư tỷ, rất cần một cơ hội lấy lại tình cảm của tỷ ấy.


Nghĩ đi nghĩ lại, không có cách nào tốt hơn giúp tỷ ấy diệt tình địch, bấy giờ mới tới tìm Thịnh Ý gây phiền phức.
Hôm nay nàng ta phải đuổi Thịnh Ý đi mới được.

Lưu Ngọc nắm chặt kiếm đệ tử bên hông: "Ta khuyên ngươi sớm rời khỏi Cố sư đệ, đi thật xa.

Nếu còn quấy rầy đệ ấy và sư tỷ, ta nhất định không khách khí với ngươi!"
"Ngươi không khách khí với ai?"
Giọng nam lạnh lùng vang lên, Thịnh Ý và Lưu Ngọc đồng thời quay đầu, chỉ thấy Cố Kinh Thời và Triệu Tân Tân được một đám đệ tử ủng hộ đi đến.
Không ngờ họ sẽ xuất hiện vào lúc này, đáy mắt Lưu Ngọc lóe lên tia hoảng hốt: "Ta, ta không có ý đó, ta chỉ là..."
Chỉ là cái gì? Mọi người đều nhìn nàng ta, bao gồm cả sư tỷ nàng ta dựa dẫm.

Lòng Lưu Ngọc rối tung: "Ta chỉ là chướng mắt nàng ta luôn quấn lấy Cố sư đệ, đồ rác rưởi đến linh lực còn không biết dùng, còn mưu tính chia rẽ Cố sư đệ và sư tỷ, thật sự không biết tự lượng sức mình!"
Ánh mắt Cố Kinh Thời sáng tỏ, chỉ nhìn chằm chằm Thịnh Ý hỏi: "Ngươi cứ cho phép nàng ta mắng mình như vậy?"
"Nếu không ta làm gì đây?" Thịnh Ý hỏi ngược lại: "Ta cũng không có linh lực, có thể đáng chết nàng ta à?"
Lời còn chưa dứt, Cố Kinh Thời đột nhiên giơ tay phải lên, Lưu Ngọc lập tức bị một sức mạnh kéo đi, lúc lấy lại tinh thần đã bị Cố Kinh bóp cổ.
Cảm giác nghẹt thở càng ngày càng nặng, nàng ta đỏ mặt liều mạng giãy dụa, mấy đệ tử xung quanh giật nảy mình, không ngờ hắn lại ra tay, đáy mắt Thịnh Ý cũng hiện lên tia kinh ngạc.
Triệu Tân Tân phản ứng lại trước, vội vàng kéo cánh tay hắn: "Kinh Thời, đệ đừng xúc động, tàn sát đồng môn là tội lớn, đệ buông muội ấy ra trước, ta đưa muội ấy đến Hình Phạt Đường được không?"
Biên độ giãy dụa của Lưu Ngọc càng ngày càng nhỏ, chỉ đau đớn nhìn Triệu Tân Tân.
Dù sao cũng là người đi theo mình nhiều năm, Triệu Tân Tân không đành lòng, vừa cầu xin Cố Kinh Thời vừa bẻ ngón tay hắn.

Nhưng ngón tay Cố Kinh Thời hơi dùng sức, xương cổ Lưu Ngọc phát ra tiếng rắc rắc, cả người lập tức mềm nhũn ngã xuống.
"A Ngọc!" Vẻ mặt Triệu Tân Tân thay đổi, nhào tới ôm Lưu Ngọc, đáng tiếc người trong ngực cơ thể còn nóng, nhưng đã không còn hơi thở.
Thịnh Ý cũng không ngờ Cố Kinh Thời một lời không hợp lập tức giết người, bỗng ngây ngẩn.
Cố Kinh Thời chậm rãi đi tới trước mặt cô, nhìn từ trên cao: "Lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy cứ nói cho ta, ngươi không giết người được thì để ta giết."
Thịnh Ý bị ngữ khí trịnh trọng của hắn làm ngẩn người, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: "...!Biết rồi."
Mắt Triệu Tân Tân đỏ bừng, oán hận nhìn cô, đệ tử xung quanh nhìn nhau, không dám coi thường Thịnh Ý như trước.
Chuyện Cố Kinh Thời tàn sát đồng môn nhanh chóng truyền đi, toàn bộ Phùng Nguyên Tông đều biết, nhưng Cố Kinh giết người không bị phạt, ngược lại Lưu Ngọc đã chết bị buộc một tội danh, chứng minh Cố Kinh Thời ra tay vì chính nghĩa.
Phán quyết cực kỳ bất công khiến mọi người phẫn nộ, lập tức ồn ào huyên náo, Thịnh Ý đóng cửa lại sống một mình, mắt mù tai điếc không nghe chuyện ngoài cửa sổ.

Cố Kinh Thời cũng bắt đầu đi trời nam đất bắc tìm bí cảnh, tìm cơ duyên.

Lần nào cũng nhẹ nhàng như ngựa quen đường cũ, tựa như đã sớm biết mấy thứ này ở đâu.
Tu vi của hắn càng ngày càng cao, danh vọng trong tông môn cũng tăng vọt, thậm chí còn vượt qua một số trưởng lão, chuyện hắn tùy ý giết người cũng không ai dám nói.
Nhờ phúc của hắn, lúc đầu Thịnh Ý ở trong rừng trúc, dần dần chuyển đến gần chủ điện, cuối cùng một mình sở hữu một tòa động phủ có ba viện lớn, địa vị cũng ngày càng cao.

Mặc dù vẫn không biết sử dụng linh lực, nhưng đa số đệ tử phải gọi một tiếng sư tỷ, không ai nhớ rõ cô chỉ là đệ tử Tốn Phong, còn chưa vào nội môn, chỉ biết cô là người Cố Kinh Thời quan tâm nhất.
Thịnh Ý bình tĩnh tiếp nhận tất cả những điều này, thỉnh thoảng sau khi Cố Kinh Thời ra ngoài, một mình cưỡi xe ngựa đến thị trấn gần đó du ngoạn, tiêu xài tiền bạc và linh thạch Cố Kinh Thời đưa, mua một đống đồ vô dụng về.
Lại một ngày, Cố Kinh Thời vừa vào bí cảnh, cô lập tức đi dạo thị trấn cách Phùng Nguyên tông khá xa.

Bên này thời tiết khô hanh, trên đường cũng đầy cát bụi.

Cô chỉ nhìn thoáng qua đã không thích, đang chuẩn bị rời đi, bỗng thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô sững sờ quay đầu, bất ngờ bắt gặp đôi mắt quen thuộc kia.
Xung quanh người xe tấp nập, thanh âm ồn ào lại nháy mắt biến xa, Thịnh Ý im lặng một lát, hành lễ đệ tử với người kia.

Người nọ không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô..

Bình Luận (0)
Comment